Đường Mộc Vẫn Thế

Chương 1:




Ngày tôi và Trì Dã chia tay, hai chúng tôi đã ầm ĩ một trận rất to.
Anh phẫn nộ đấm vào tủ kính, bàn tay chảy máu không ngừng.
Nhưng cuối cùng anh lại quỳ xuống đất ôm chặt eo của tôi, giọng nói run rẩy khẩn cầu: "Đầu Gỗ, mắt em bị làm sao vậy, sao em có thể thích người khác được chứ? Anh không chia tay đâu, không có việc gì là ngủ một giấc mà không giải quyết được hết đúng không em? Bé ngoan, chúng ta không chia tay..."
Mấy năm sau tôi và bạn bè khởi nghiệp thất bại, rơi vào đường cùng phải đến nhờ vả chủ tịch điều hành của tập đoàn Hải Thượng.
Người đàn ông kia chính là Trì Dã.
Trên bàn cơm, anh lắc lư ly rượu trong tay, cơ thể hơi ngửa ra sau, nhướng mày nhìn tôi rồi nói: "Hứa Đường, không có việc gì là ngủ một giấc mà không giải quyết được, em thấy có đúng không?"
1
Thẳng thắn mà nói thì tôi đã liệu trước được việc Trì Dã sẽ làm tôi mất mặt. Dù sao thì trước đây khi chia tay, chúng tôi đã kết thúc không mấy hòa bình.
Anh ấy hận tôi.
Cho nên lúc ngồi trên bàn cơm anh mới nhìn chằm chằm vào tôi rồi cười, ý cười không tới đáy mắt:
"Hứa Đường, không có việc gì là ngủ một giấc mà không giải quyết được, em thấy có đúng không?"
Tôi đã từng thấy dáng vẻ khí phách hăng hái thuở thiếu thời của anh, cũng biết rõ từ trước đến nay anh tâm cao khí ngạo nhường nào.
Nhưng tôi không có vốn liếng để kiêu ngạo như anh, đến tận bây giờ cũng không có.
Cho nên tôi nâng chén lên với anh, tư thái thấp hèn, khẩn cầu tha thiết: "Chủ tịch Trì, ngày trước là do tôi không đúng, mong ngài đại nhân đại lượng bỏ qua cho tôi. Đều từng là bạn học với nhau, cũng quen biết mười mấy năm, tôi nhận lỗi với ngài, mong ngài niệm tình cảm ngày cũ."
Nói dứt lời, tôi uống cạn ly rượu đỏ trên tay.
Người đàn ông ngồi đối diện với điệu bộ tùy ý, một tay vân vê ly rượu, một tay thuận thế đặt trên bàn, chỉ nhìn tôi cười chứ không nói gì thêm.
Tôi ngay lập tức rót thêm một ly kính anh.
"Xin lỗi chủ tịch Trì, tôi sai rồi."
"Hạng mục này chúng tôi đã theo suốt hai năm, nếu hoàn thành thì giai đoạn bán hàng chắc chắn sẽ kiếm được lợi nhuận. Tôi biết công ty nhỏ như Giai Sang không nhất định sẽ lọt nổi vào mắt xanh của ngài, ngài cũng không thiếu các hạng mục có thể kiếm tiền để đầu tư. Nhưng đây là tâm huyết của toàn bộ đội ngũ chúng tôi, nó có ý nghĩa vô cùng lớn, xin hãy cho chúng tôi một cơ hội để chứng minh giá trị của sản phẩm...."
Lúc nói xong câu cuối cùng tôi đã uống liền ba ly, vành mắt tôi hơi đỏ nhưng lại chẳng biết tiếp tục mở miệng thế nào.
Tôi nghĩ lúc này chỉ cần Trì Dã cười nhạo một câu "Giá trị của các người thì liên quan gì đến tôi", tôi sẽ lập tức hổ thẹn khó ngẩng đầu lên nổi vì "yêu cầu quá đáng" này.
Việc phải cúi đầu trước mặt anh, luôn sẽ khiến tôi hao hết dũng khí.
Cũng may, anh không nói như vậy.
Anh liếc tôi một cái, hơi phiền lòng mà châm một điếu thuốc, chậm rãi phun ra nuốt vào: "Năm đó em thà gặm bánh bao nửa tháng cũng không chịu xài một đồng tiền nào của tôi, bây giờ tới ăn nói khép nép cầu xin mà lại uống hết nửa chai vang bạch mã của tôi cơ đấy."
Tôi chợt sửng sốt, nhìn chai vang đỏ trên bàn theo bản năng, bỗng cảm thấy mặt mũi tối tăm, lập tức nói tiếp: "Xin lỗi chủ tịch Trì, nếu ngài mất hứng thì tôi có thể đền cho ngài."
"Nói cho rõ, đền cái gì? Đền thế nào?"
Anh nhướng mày tỏ vẻ hứng thú, ánh mắt sáng rực ấy rơi vào người tôi.
"Tôi đền cho ngài một chai rượu, khẩn cầu ngài cho Giai Sang một cơ hội."
"Một chai rượu? Hứa Đường, lòng dạ của em quá cao, lăn lê bò lết bao nhiêu năm như thế cũng không đè nó xuống được, thực sự là đáng tiếc."
Anh nhìn tôi, giọng nói chế nhạo: "Cầu lợi mà chẳng mất vốn hay là tay không bắt sói trắng, em đang coi tôi là thằng ngốc à?"
"Chủ tịch Trì, tôi đang cầu xin ngài." Tôi bị anh nói đến nỗi mắt đỏ ửng.
"Nhờ vả người khác không phải là thái độ này. Ít nhất cũng phải giống như dáng vẻ năm đó của tôi cơ."
2
Dáng vẻ năm đó của anh như thế nào?
Tôi và Trì Dã là bạn học thời cấp ba, lên đại học thì bắt đầu xác định mối quan hệ yêu đương, ở bên nhau hơn ba năm, cuối cùng là tôi đơn phương nói chia tay.
Không có tình tiết máu chó gì, cũng không có khổ tâm hay bất đắc dĩ trong lòng nào. Mà chỉ bởi vì tôi không muốn tiếp tục ở bên anh nữa thôi.
Khoảng thời gian đó chúng tôi thường xuyên cãi nhau, thường xuyên chiến tranh lạnh.
Còn đúng lúc gặp phải thời điểm ba tôi qua đời, anh họ nhà cô tôi đến trường thăm tôi, anh ấy sờ đầu tôi nói rằng tôi gầy quá, rồi lại dặn dò tôi phải ăn cơm thật ngon, chăm sóc bản thân cho tốt.
Tôi nhất thời không nhịn được, tựa vào lòng anh ấy rồi òa khóc.
Sau đó cảnh tượng này bị người khác thấy, chụp ảnh gửi cho Trì Dã. Anh chất vấn tôi có phải đã thích người khác rồi không. Tôi muốn chia tay, nương vào lý do này liền gật đầu nhận.
Anh không dám tin tưởng, như phát điên mà đập hết tất cả mọi thứ trong phòng, nắm tay đấm thẳng vào tủ rượu bằng kính, lúc ấy bàn tay anh không ngừng chảy máu.
Cuối cùng anh lại quỳ trên mặt đất ôm chặt eo của tôi, giọng nói run rẩy khẩn cầu: "Đầu Gỗ, mắt em bị làm sao vậy, sao em có thể thích người khác được chứ? Anh không chia tay đâu, không có việc gì là ngủ một giấc mà không giải quyết được đúng không em? Bé ngoan, chúng ta không chia tay..."
"Đi ngủ thôi, chúng ta đi ngủ. Sau đó coi như chưa có chuyện gì xảy ra, mọi thứ vẫn tốt đẹp như xưa kia..."
Anh một bên hôn tôi một bên kéo tôi vào phòng ngủ, tôi ra sức giãy giụa, giơ tay tát một cái lên mặt anh.
Đôi mắt của Trì Dã rướm đầy tơ máu, vừa khóc vừa cười, dường như đã điên rồi.
....
Lúc đó chúng tôi còn rất trẻ, chỉ mới chừng hơn hai mươi, đã sĩ diện lại còn kiêu ngạo tự ái.
Bây giờ sáu năm trôi qua, đương nhiên anh đã là người trưởng thành, đã chững chạc, thận trọng hơn nhiều so với ngày trước.
Tất nhiên tôi cũng thế.
"Con người chung quy sẽ bị thứ mà thời niên thiếu không thể có được khốn nhiễu cả đời."
Lúc đọc được câu nói này, tôi cứ mãi không tự chủ được mà ngẫm nghĩ, việc đời luôn vô tật mà dứt, nào có nhiều kết cục viên mãn như thế để mà nói.
Nhân gian chia cách chẳng nên buồn, có thể làm người ta bối rối cả đời, chẳng qua là do mất đi chưa đủ nhiều mà thôi.
Từ nhỏ đến lớn cuộc đời của Trì Dã đều giàu có dư dả, thuận buồm xuôi gió, chưa từng té ngã bao giờ.
Lần duy nhất té ngã có lẽ chính là vì tôi.
Điều này cũng chắc chắn rằng nó sẽ làm anh canh cánh trong lòng.
Bàn cờ của người trưởng thành xen lẫn ân cừu của thuở thiếu thời, đốt lên đoạn quá khứ không có chút thể diện nào ngày ấy.
Mà tôi lại chẳng đủ sức, cũng đã định trước nhất định sẽ phải cúi đầu trước mặt anh.
Giai Sang là toàn bộ tâm huyết của tôi.
Trước kia khi mở công ty, vốn chỉ có ba người là tôi, Mỹ Trân và anh Tần cùng nhau dốc sức.
Nói phấn đấu thì dễ lắm, nhưng những ngày dài đêm vắng đã chịu đựng được đó, tóc rụng xuống cũng không dễ dàng gì.
Sau này công ty dần dần có thêm vài người, chúng tôi cùng nhau làm phần mềm, ký hợp đồng, từng bước gây dựng lên một Giai Sang như bây giờ.
Vào thời điểm phát triển loại hình sản phẩm PLG có thể phục vụ các doanh nghiệp lớn, chúng tôi phải đối mặt với tình thế tiến thoái lưỡng nan do vấn đề tài chính.
Không có đủ vốn và nguồn tài nguyên để vận hành, chờ ở đằng trước chỉ còn lại duy nhất một con đường ch.ết.
Sếp Từ của Điện tử Vĩnh Phong cũng bằng lòng giúp chúng tôi, nhưng điều kiện mà ông ta đưa ra quá ngặt nghèo, thậm chí rõ ràng cho chúng tôi thấy rằng ông ta muốn chiếm Giai Sang làm của riêng.
Trừ Vĩnh Phòng thì nơi duy nhất có thể cứu chúng tôi chính là Đông Minh. Mà Đông Minh lại là công ty con dưới quyền của tập đoàn Hải Thượng.
Cho nên chủ tịch điều hành của họ có thể quyết định sinh tử của chúng tôi.
Tôi không còn đường lui.
Giai đoạn đầu Mỹ Trân và anh Tần đã lót hết tiền, thế chấp luôn cả phòng cưới của họ. Xã hội hiện thực rồi sẽ dạy chúng ta làm người, nó biết cách đè bẹp khí phách và nhuệ khí của một người ra sao.
Tôi không muốn thua, cho nên tôi khẩn cầu Trì Dã như năm đó anh đã van nài tôi, quỳ gối trước mặt anh và nói:
"Chủ tịch Trì, cầu xin ngài giúp chúng tôi."
Có lẽ Trì Dã không ngờ rằng tôi sẽ thật sự quỳ xuống, sửng sốt trong nháy mắt liền lập tức kéo tôi lên, tức giận nói: "Ai bảo em quỳ?! Hứa Đường, em biết rõ cái tôi nói không phải là thế này!"
"...Chủ tịch Trì, tôi đã nghĩ thông suốt rồi."
"Gì cơ?"
"Với điều kiện tiên quyết là không thương tổn bất kỳ người nào, nếu ngài khăng khăng thì tôi đồng ý ngủ với ngài."
3
Trì Dã đưa tôi tới một câu lạc bộ tư nhân.
Phòng riêng ở lầu ba rất xa hoa, dưới ánh đèn mờ tối, có người đang phẩm rượu đàm tiếu, có người đang chơi Stud Poker.
Thấy anh đến, ngay lập tức đã có người đứng dậy nhường chỗ.
"Anh, anh đến rồi!"
Những người đang ngồi ở bàn ai nấy đều đang phì phèo điếu xì gà trên môi, xung quanh có mỹ nữ làm bạn, má áp môi kề, nói cười vui sướng.
Sau khi Trì Dã ngồi xuống, tôi cũng thành thật đàng hoàng ngồi bên cạnh anh.
Trên bàn chất đầy bài và thẻ đánh bạc nhưng bọn họ lại không tiếp tục chơi nữa, ngược lại dồn hết ánh mắt lên người tôi, trêu chọc nói:
"Mặt trời mọc ở phía tây à, A Dã thế mà cũng dẫn mỹ nữ tới."
"Anh à, đừng trách tụi em không nhắc nhở anh đấy nhé, lát nữa chị Ôn Tình đến mà để chị ấy thấy cảnh này thì người ta lại đỏ vành mắt bây giờ."
"Ôi chao, Ôn đại tiểu thư có đỏ vành mắt hay không thì anh Dã chưa nhất định sẽ quan tâm đâu, trợ lý Tiểu Chu bật khóc mới đẹp, anh Dã chắc chắn sẽ đau lòng, lần trước anh Dã uống say quá còn để trợ lý Tiểu Chu tới đón về mà..."
Trong lúc mấy người đó nói cười đùa giỡn, tôi vẫn yên lặng không nói gì, Trì Dã lạnh lùng liếc mắt nhìn họ một cái: "Câm miệng đi."
Dường như lúc này bọn họ mới nhận ra điều gì đó, nhìn tôi một cái rồi rối rít chuyển chủ đề: "Đánh bài đánh bài đê, thêm thẻ đánh bạc!"
Câu lạc bộ tư nhân xa hoa, căn cứ của người có tiền, nơi tụ tập của các cậu ấm cô chiêu.
Đây không phải chỗ mà tôi nên tới.
Quả thật mấy năm nay tôi vô cùng tiến tới, công ty mà tôi hợp tác với Mỹ Trân và anh Tần cùng nhau gây dựng cũng ra hình ra dáng.
Nhưng cũng chỉ là ra dáng mà thôi, đặt Giai Sang ở trước mặt bất kỳ người nào trong đám người này thì đều chỉ là thứ không đáng nhắc tới.
Nhà nghèo dù có quý tử thì để vượt qua giai tầng cũng khó như lên trời, đòi hỏi phải có sự nỗ lực không ngừng của mấy thế hệ may ra mới được như mong ước.
Tôi đã ý thức được từ rất lâu, rằng tôi và Trì Dã không phải là người cùng một thế giới.
Bọn họ chơi đánh bài, động một tí là ném thẻ đánh bạc mấy trăm ngàn tệ ra.
Mà năm tôi mười sáu tuổi, lại chỉ vì đi đòi chín ngàn tệ của người ta mà bị mẹ tôi cạy miệng đổ thuốc diệt cỏ vào...
Thật chẳng dễ dàng gì để có thể sống sót.
Có lẽ vì đã uống nửa chai vang bạch mã của Trì Dã, lúc này tôi mới nhận ra đầu óc mình đang hơi mơ hồ, có trong giây lát khi tôi nhìn bàn đánh bài đang náo nhiệt này, lại chợt thấy ánh đèn giao thoa, ký ức hoảng hốt.
Ngay lúc đang ngẩn ngơ, Trì Dã bỗng vươn một bàn tay ra nắm lấy tay của tôi.
Khoảng cách giữa chúng tôi rất gần, hôm nay tôi mặc một chiếc chân váy đơn giản, vốn dĩ đang để tay trên đùi. Anh cứ vậy mà cũng đặt luôn tay mình trên đầu gối trần trụi của tôi, sau đó lại đường hoàng lật tay trái của tôi lên, mười ngón đan chặt.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh.
Dáng ngồi của anh trông có vẻ lười nhác, cơ thể hơi ngửa ra sau, cánh tay cầm bài tựa vào trên bàn, tay áo sơ mi xắn lên khuỷu tay, lộ ra một phần bắp tay đẹp đẽ hữu lực.
Trên mặt vẫn là biểu cảm chẳng thèm để ý như mọi khi.
Thấy tôi đang nhìn mình, lông mày anh chau lên: "Sao vậy?"
"Không sao." Tôi lắc đầu.
Anh tiếp tục nhìn bài, rất mau đã buông lỏng tay tôi ra.
Tôi nhẹ nhàng thở hắt, không lâu sau điện thoại của anh lại vang lên.
Trên mặt anh có vẻ không kiên nhẫn thoáng qua, anh cầm bài nhét vào tay tôi, đứng dậy ra ngoài nghe điện thoại.
Lúc đến lượt tôi ra bài, thấy mọi người trên bàn đều đang nhìn mình, tôi hơi xấu hổ: "Ngại quá, kiểu bài mọi người đang chơi tôi không biết đánh."
"Không sao không sao, vậy từ từ rồi đánh sau, mọi người tâm sự với nhau chút đi. Em gái à, tôi trông em quen mắt lắm, chúng ta đã gặp nhau ở đâu chưa nhỉ?"
"Vãi ạ, Giang Thần, gan của mày to thế, người A Dã đưa tới mà mày cũng dám tán tỉnh à."
"Biến đi, ai tán tỉnh, tao thấy quen mắt thật!"
"Anh Thần, lát nữa mà anh Dã đánh người là tụi em cũng không giúp anh được đâu."
"Xéo giùm, ông đây thiếu phụ nữ hay sao mà phải nhớ thương người của A Dã?!"
....
Người đàn ông tên là Giang Thần kia, là bạn từ nhỏ của Trì Dã.
Nhìn quen mắt là đương nhiên, vì lúc tôi vẫn còn là bạn gái của Trì Dã thì đã gặp anh ta không chỉ một lần.
Anh ta không nhận ra, cũng là đương nhiên.
Mấy năm nay tôi thay đổi rất nhiều.
Hồi học đại học tôi để tóc ngắn ngang tai, tóc mái lưa thưa, đeo một cặp kính cận, cả người tràn đầy phong độ của người tri thức.
Lúc đó Trì Dã luôn nói tôi là con mọt sách, còn bảo tôi có một khuôn mặt như búp bê, trông ngoan ngoãn cực kỳ, nhìn có vẻ rất dễ bắt nạt.
Cũng vô cùng khiến người ta muốn bắt nạt.
Hứa Đường bây giờ lại để tóc dài, tháo cặp kính kia xuống, trông rất gầy, lại còn biết trang điểm, nhìn trông xinh đẹp vô cùng.
Tóm lại là đã trở thành người lớn, so với ngày trước thì quả thật trông như hai người khác nhau.
Nhưng nếu nhìn kỹ vẫn có thể nhận ra ngay. Một tay chơi như Giang Thần mà còn không nhận ra thì chỉ có thể nói là anh ta đã bị mê mắt khi lạc vào chốn phù hoa rồi.
Mấy người như bọn họ xưa nay vẫn thế, chẳng có gì kỳ lạ.
"Đang nói chuyện gì thế?"
Sau khi Trì Dã trở về, ván bài được tiếp tục trong mấy câu nói bông đùa.
Tôi trả lại bài cho anh, anh không nhận mà lại ngồi cạnh châm một điếu thuốc, ngón tay bình tĩnh gõ lên bàn, hất cằm nói: "Em đánh đi."
"Tôi không biết đánh." Tôi nói khẽ.
Anh cười một tiếng, đổi tay cầm thuốc lá, sau đó thân thể dựa sát vào người tôi, dùng tư thế nửa ôm giơ tay phải ra, rút một lá bài trên tay tôi.
"Đánh lá này."
Tư thế này khiến lồng ngực của anh gần như đã dán sát vào lưng tôi, ôm gọn cả người tôi vào lòng.
Giọng nói trầm thấp ấy luợn lờ bên tai, nếu tôi ghé mắt nhìn qua thì nhất định có thể nhìn thấy khuôn mặt gần trong gang tấc của anh.
Hơi thở quen thuộc lại xa lạ đó, xúc cảm ấm áp mơn trớn vành tai tôi, tôi chỉ cảm thấy dường như da mặt đã bị phỏng, chắc chắn vành tai đã đỏ bừng như con tôm luộc.
Anh hiểu rõ hơn bất kỳ ai, rằng tôi rất sợ nhột, nhất là khi có người hà hơi bên tai.
Quả nhiên người đàn ông kia cười khẽ, thấp giọng chậc một tiếng:
"Nhát cáy."
Tôi càng đỏ mặt tía tai hơn, cố gắng hết sức nghiêm mặt lại, bàn tay cầm bài hơi dùng sức.
Anh vẫn duy trì tư thế nửa ôm kia, cầm tay tôi xong lại nhỏ giọng thì thầm bên tai: "Đầu Gỗ, đừng khẩn trương, để anh trai dạy em đánh."
Tức khắc đầu tôi biến thành một mảnh trống rỗng trong giây lát, những hình ảnh dường như đã từng quen biết trong trí nhớ lần lượt ùa về.
Năm đó lúc tôi và anh yêu đương, có lần giận dỗi nhau vì mấy chuyện lặt vặt.
Chiến tranh lạnh mấy ngày, vẫn là anh cúi đầu trước như mọi lần, buổi tối anh gọi điện thoại tới dỗ dành tôi:
"Đầu Gỗ, anh uống nhiều quá, em tới đón anh được không?"
"Thật sự không cần anh trai nữa sao? Đầu anh đau quá, em mau tới đây được không, anh nhớ em lắm, em tới dẫn anh về nhà nhé..."
Tôi cầm áo khoác ra ngoài, lúc đến quán rượu lại nhìn thấy anh đang đánh bài với mấy người bạn.
Trong phòng ngổn ngang lộn xộn một đống chai rượu rỗng, anh cũng thật sự đã say vài phần, vừa thấy tôi đến thì bài cũng không đánh nữa, ngay lập tức đi qua ôm chầm lấy tôi.
Anh ôm chặt cực kỳ, hơi cong người ôm trọn tôi vào lòng, bước chân còn lảo đảo suýt ngã. Anh vùi đầu vào cổ tôi, vui mừng như đứa trẻ: "Bé ngoan, em đến rồi, em không giận nữa phải không?"
Phòng là do anh đặt, bạn chơi bài là do anh gọi đến, vậy mà anh không hề do dự muốn đi về với tôi.
Đám bạn anh lại không vui, nói rượu cũng uống cùng rồi, cơm chó cũng đã ăn, bây giờ anh lại qua cầu rút ván là không ổn, kiểu gì cũng bắt anh đánh xong ván này, khi nào thẳng mới được đi.
Tuy tôi là bạn gái anh nhưng thực tế tôi cũng không quá thân quen với đám bạn lớn lên từ nhỏ của anh. Trì Dã không để ý tới bọn họ, bọ họ liền cùng nhau tới kéo tôi lại, giữ tôi ngồi im một chỗ rồi nhét bài vào tay tôi, kêu la muốn để Hứa Đường đánh thay anh.
Tôi cầm bài không biết phải làm sao.
Ngay lúc này Trì Dã ôm lấy tôi từ phía sau, nắm bàn tay đang cầm bài của tôi lại, khẽ cười rồi thủ thỉ bằng giọng nói trầm thấp kia: "Đầu Gỗ đừng khẩn trương, để anh trai dạy em đánh."
....
Tôi có một cảm giác, rằng Trì Dã đang cố ý, sự trả thù của anh đối với tôi chỉ mới vừa bắt đầu.
Trong nháy mắt thân thể của tôi cứng đờ, trên trán và trên người đổ đầy mồ hôi. Trì Dã thấy thế liền cười nhạo một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa, đánh xong một vòng lại lười nhác dựa vào ghế.
Mồ hôi trên lưng vừa tan, đầu óc còn chưa lấy lại tinh thần sau cơn mơ hồ thì lại thấy anh lại gõ bàn một cái, chậm rãi nhếch môi nhìn tôi rồi nói: "Không thoải mái à? Trên lầu có phòng đặt sẵn rồi, không thì chúng ta đi ngủ nhé?"
Lần này không còn là nhỏ giọng thì thầm nữa, anh không coi ai ra gì mà nói, dẫn tới ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn về phía chúng tôi.
Bốn mắt nhìn nhau, đôi ngươi của anh đen nhánh, bình tĩnh không chút gợn sóng, nhìn không thấy chút thái độ tùy ý nào.
Từ lúc quen anh đến giờ, tôi vẫn biết anh là một người kiêu ngạo nhường nào.
Dù cho đã rất nhiều năm trôi qua, nhưng thực chất trong người anh vẫn cất giấu chút ít sở thích xấu xa ngày niên thiếu để lại.
Anh biết rõ da mặt tôi mỏng, lại còn sĩ diện, cho nên mới cố ý thốt ra câu đó trước mặt mọi người.
Những ánh mắt nhìn qua đây lẫn lộn với nhau, có thăm dò, có tò mò, cũng có kinh ngạc.
Chắc bởi tác phong đêm nay của Trì Dã quá khác lạ so với bình thường nên đã khiến cho vài người cảm thấy bất thường.
Giang Thần đã trì độn hồi lâu, cuối cùng bây giờ mới kịp phản ứng lại: "....Tôi nhận ra cô, cô là, cô là Hứa Đường!"
Nét mặt của anh ta có thể nói là vô cùng khiếp sợ, tính cả cái tên Hứa Đường này, chẳng hiểu sao vừa thốt ra đã khiến bầu không khí nơi đây trở nên không hề ổn.
Mấy gã đàn ông đang ngồi đánh bài, vẻ mặt vốn đang chờ xem kịch vui kia bỗng chốc cũng ngưng trọng theo.
Chỉ có mấy người phụ nữ bên người bọn họ không quá rõ ràng mà dò hỏi lẫn nhau:
"Ai vậy? Hứa Đường là ai?"
Hứa Đường là ai?
Tôi cũng rất muốn biết, Hứa Đường là ai? Tại sao đêm nay sẽ xuất hiện bên cạnh Trì Dã, rồi phải chịu đựng sự giày vò như nước lửa luân phiên thế này.
Cô ta ấy à, hẳn là một người vừa đáng buồn lại vừa đáng cười chê.
Trong khoảnh khắc đó dường như tôi lại nhìn thấy cô bé quật cường ngày niên thiếu ấy, một cô bé tràn đầy tự tôn, cố gắng hết sức muốn rời xa thế giới không thuộc về mình.
Nhưng bây giờ cô bé đó đã trưởng thành rồi, cô ta phải tuân thủ phép tắc sinh tồn của người trưởng thành.
Đôi mi đang rũ xuống khẽ run lên, tôi ngẩng đầu cười nói với Trì Dã: "Ngồi chơi thêm một lát đi chủ tịch Trì, không vội."
Tôi rất bình tĩnh, anh cũng rất bình tĩnh, đôi ngươi đen tối kia đối diện với tôi, dưới vẻ bình tĩnh đó cất giấu từng cơn sóng triều đang lăm le trào dâng nơi đại dương sâu thẳm.
Môi anh khẽ mím lại, trong ánh mắt kia xuất hiện những tâm trạng mà tôi không hiểu được, đúng lúc ánh mắt đó đảo qua mọi người, chẳng hiểu sao lại bắt đầu phát cáu, anh gắt gỏng nói: "Nhìn cô ấy làm gì? Mẹ nó tụi mày nhìn bài đi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.