Đường Ngựa Vằn

Chương 69: Và nay




Ngồi trên xe, Hiểu Kiều chỉ nói một câu vô cùng đơn giản “Cứ từ từ” thì Ngữ Ca đã hiểu. So với cái giá thảm hại của Cận gia, kết quả như thế này đã là rất dễ dàng rồi. Ông bà Kiều nói sao cũng không phải người không phân lý lẽ, hiện giờ cũng do nhất thời chưa thể chấp nhận, nếu tiếp tục kiên trì, họ tin là mình sẽ đi đến kết cuộc mà họ mong đợi.
Về việc này, Cận Ngữ Ca rất có lòng tin.
Ở đâu cũng không thoải mái bằng ở nhà. Bất kể là ngôi nhà sạch sẽ ngăn nắp, hay là ngôi nhà bị Kiều Hiểu Kiều quậy tưng bừng, chỉ cần có con người ấy đi qua đi lại thì sẽ khiến người ta cảm thấy an lòng. Cận Ngữ Ca vô cùng thong thả mà đi vào phòng tắm, khi trở ra thì thấy Hiểu Kiều bưng quả đầu xoắn ướt mẹp và rối tung, đang lén la lén lút làm gì đó phía sau bàn vi tính của cô. 
Một chiếc khăn lông từ xa bay đến, không biết là do bỏ nghề quá lâu trở nên chậm chạp, hay vì biết được chiếc khăn lông ấy căn bản không hề nguy hiểm, Kiều cảnh quan cứ ngồi yên đấy để cho khăn rơi xuống trùm lên đầu mình, sau đó còn rất nhập vai mà giơ hai tay mò mẫm sang trái sang phải, khiến Cận Ngữ Ca không nhịn được cười.
“Làm ~ gì ~ vậy?” Đại tiểu thư vờ nghiêm mặt tỏ vẻ tức giận.
Kiều cảnh quan mới không sợ cô đấy, làm mặt vô tội là sở trường của cô, tiện tay kéo khăn lông xuống vắt trên cổ xong, Kiều Hiểu Kiều chớp chớp cặp mắt một mí:
“Xem lén…”
“Xem lén cái gì?”
Không trả lời, chỉ cười hì hì, vẻ mặt gian xảo, “Cho tớ xem với?”
Cận Ngữ Ca biết rõ đối phương đang nói gì, nhưng vẫn giả vờ không hiểu, nét mặt nghiêm nghị hỏi:
“Cái gì cơ?”
“Cái bị quay lén đó….”
Ngữ Ca khõ lên đầu Hiểu Kiều, “Có gì hay đâu mà xem? Bị hại ~ chưa đủ à?”
“Xem một tí thôi mà ~” Hiểu Kiều biết ở trước mặt Ngữ Ca, chỉ cần cô kiên trì một chút thì cơ bản đều sẽ thành công.
“Việc hôm nay đã làm xong chưa?” Ngữ Ca chuyển đề tài khác.
“Đã đọc xong rồi…”
Hiểu Kiều vẫn không chịu buông tha. Cận Ngữ Ca không còn cách nào khác, lườm cô một cái xong thì rê chuột bấm vào mở thư mục ấy ra.
Kiều Hiểu Kiều hai mắt sáng trưng nhìn chăm chăm vào màn hình, có thể nói là không buồn chớp mắt, xem xong còn tặc lưỡi bình luận với vẻ chưa hài lòng lắm:
“Tiếc là…. không rõ lắm….”
Cận Ngữ Ca đang lau khô tóc, nghe thấy câu này lại cho cô thêm một cú. Kiều Hiểu Kiều ngưỡng mặt lên nhìn trần nhà.
“Đừng khõ đầu mình….. kiểu tóc sắp bị hư rồi nè…..”
“Tóc cậu có kiểu sao?” Cận Ngữ Ca cảm thấy mắc cười, “Thôi được rồi, đến giờ làm bài tập, đi thôi.”
Kiều Hiểu Kiều nhanh chóng đứng dậy, ôm lấy eo của Ngữ Ca từ phía sau rồi bước loạng choạng vào phòng ngủ.
“Hôm nay buồn ngủ quá, ngủ nha…. khỏi kể nữa….”
“Đừng mơ.”
Lần này thì Cận Ngữ Ca không hề nhượng bộ, cô lên giường ngồi khoanh chân lại rồi kéo tấm chăn mỏng đắp lên chân.
“Nhanh lên.”
Kiều Hiểu Kiều chau mày bĩu môi lề mề một hồi lâu, thấy thật sự không thể qua mặt được nữa, bấy giờ mới bò lên giường, khoanh chân ngồi đối diện Ngữ Ca. Liền đó thì giả vờ tằng hắng vài tiếng.
“Câu chuyện hôm nay là… ừm, ‘Chú lính chì dũng cảm’! Truyện kể hồi rất lâu rồi, có 25 chú lính chì, họ là anh em với nhau…”
Cận Ngữ Ca khoanh tay, mím môi ngồi nhìn Hiểu Kiều hoa tay múa chân mà kể chuyện. Đây là bài tập cô dành cho Hiểu Kiều, mỗi đêm trước khi ngủ phải kể một câu truyện cổ tích. Không cần biết là truyện từng nghe được ở trước đây, hay là đêm tới nơi mới đi tìm truyện, tóm lại Hiểu Kiều phải thuật lại bằng trí nhớ, để từ đó rèn luyện khả năng ngôn ngữ của cô. Mặc dù tên lười biếng này thường xuyên không chịu phối hợp, nhưng một thời gian trôi qua, giờ đây khả năng biểu đạt của cô đã tiến bộ rất nhiều, rất ít khi nói vấp nữa.
“Sau đó, con yêu tinh trong lọ nói…. không được nhìn!”
Kể đến đây, Hiểu Kiều đã tự do phát huy mà bịt mắt Ngữ Ca lại.
“Nhưng mà, chú lính chì giả vờ như không nghe thấy! Ha ha ha!!!”
Người kể chuyện tự biên tự diễn ấy cười tít mắt, cười đến ngã nghiêng ngã ngửa, Cận Ngữ Ca bị nụ cười ấy cảm nhiễm, cuối cùng cũng bật cười theo. Kiều cảnh quan nhiều lúc rất nghịch ngợm, thường xuyên tự thêm bớt tình tiết theo sở thích cá nhân, Nàng tiên cá bị cô tự ý gả cho hải tặc râu ria, cô bé tí hon phát hiện người mình thật sự yêu là con chim yến đã cứu mình, vân vân và vân vân, lại thêm vào nét mặt đầy biểu cảm và sự phối hợp của tay chân, câu chuyện của cô lúc nào cũng được thêm vào không ít yếu tố hài hước. Và chính vì thế mà khoảng thời gian trước khi ngủ đã trở thành những giây phút vui vẻ nhất trong một ngày của họ.
Cận Ngữ Ca mặc kệ Hiểu Kiều muốn kể sao kể, nhìn thấy đối phương đã trở lại như Kiều Hiểu Kiều vui vẻ của ngày trước, cô cảm thấy rất mãn nguyện, bao nhiêu cực khổ cũng sẽ tan theo mây khói. Nhớ lại những chuyện khắc cốt ghi tâm lúc xưa, dường như nỗi đau cũng trở nên không còn sắc bén, mà trái lại biến thành hồi ức quý báu của họ, là tài sản mà họ có thể hoài niệm suốt đời.
“Sau đó… lính chì đã bị biến thành một mảnh chì, và vị vũ sư cũng chỉ còn lại viên bảo thạch sáng lấp lánh! Xong! Kể xong rồi!”
Kiều Hiểu Kiều kể chuyện xong thì liếm liếm môi, nhướng người tới hôn lên mặt của Ngữ Ca một cái,
“Chúng ta sẽ không học theo họ, chúng ta phải sống hạnh phúc bên nhau.”
Cận Ngữ Ca tươi cười đưa ly sữa bên cạnh cho Hiểu Kiều, im lặng nhìn cô uống sữa, súc miệng, tắt đèn. Hiểu Kiều bám vào người cô một hồi lâu mới từ từ đi vào giấc mộng đẹp.
Nghe thấy hơi thở điều hòa của Hiểu Kiều, Ngữ Ca ngồi dậy xoa xoa tóc của đối phương, trên môi là nụ cười cưng chiều, khẽ kéo chăn cho Hiểu Kiều xong, cô rón rén bước ra khỏi phòng, trở về bàn làm việc.
Bờ vai và vùng cổ đều rất mỏi, mắt cũng đã khô rát, thật ra Cận Ngữ Ca rất muốn yên giấc bên người yêu, nhưng ngoài này vẫn còn rất nhiều công việc chờ cô xử lý. Cận Ân Thái không còn nhắc lại với cô về lời thề kia, nhưng ông nội đã đồng ý tiếp nhận Hiểu Kiều, vậy thì Ngữ Ca càng không có lý do trễ nãi.
Ngoài trời trăng sáng đầy sao, bên kia vách tường, người mình yêu đang say giấc, dẫu cho cực cách mấy, cô cũng cam tâm tình nguyện.
Đồn cảnh sát sau khi xóa bỏ điểm phạt của Hiểu Kiều, xét thấy cô bị thương trong lúc thi hành công vụ thì quyết định ghi công nhị đẳng cho cô. Danh dự đã lấy lại được, song thính lực của Hiểu Kiều vẫn chưa có khởi sắc gì, không thể quay về làm cảnh sát hình sự nữa, vị trí khác thì nhất thời họ lại chưa kịp sắp xếp. F4 và Lưu Trung Bảo sau khi nghe tin đều lần lượt đến nhà thăm Hiểu Kiều, nhưng không lần nào nhìn thấy cô. Về sau, vẫn là Hiểu Kiều hẹn họ ra an ủi, bảo họ hãy chuyên tâm làm việc, đừng suy nghĩ quá nhiều.
Bản thân Hiểu Kiều cũng đã dần tiếp nhận hiện thực, thính giác bị tổn thương tuy mang lại khá nhiều bất tiện trong cuộc sống, song suy cho cùng cũng vì không có cách nào khác. Cô bắt đầu học cách làm quen. Ngữ Ca rất quan tâm cô, chuyện nhỏ nhặt cách mấy cũng suy nghĩ đến, lo sợ cô lại một lần nữa đi vào ngõ cụt.
May thay tính tình Hiểu Kiều hướng ngoại, bạn bè rất nhiều, kiểu nào cũng không quá cô đơn. Hiểu Kiều cũng sợ Ngữ Ca làm việc quá nhọc nhằn, hễ có cơ hội là tìm đủ lý do đòi ra đường, Cận Ngữ Ca không an tâm để cô đi một mình, tự nhiên phải đi theo thôi. Thế thì không muốn nghỉ ngơi cũng không được rồi.
Hôm nay là sinh nhật của Hứa Lăng Quân, cả nhóm bạn tụ họp với nhau, Hiểu Kiều rì rầm mãi bên tai Ngữ Ca, nói cho đến khi cô gật đầu chịu đi chung mới buông tha rồi lập tức hí hửng nhắn tin trả lời lại. Đứng ở góc độ của Ngữ Ca, cô cảm thấy dung hòa với bạn bè của nhau cũng là một cách giao lưu rất tốt.
Bản thân Cận Ngữ Ca có rất ít bạn bè, và đa phần chỉ qua lại vì công việc, tính cách của cô lại hướng nội, lãnh đạm, thời gian cũng không nhiều, vì vậy những buổi họp mặt như thế này là rất hiếm hoi. Tuy nhiên, cô không phải một người khó gần, một khi rời khỏi Cận Thị, cái khí thế ép người kia sẽ được cô cố gắng cất giấu, nói chuyện cũng rất ôn hòa.
Hiểu Kiều không phải nhân vật hô mưa gọi gió trong nhóm như Ngữ Ca đã tưởng, dẫu rằng khi họ xuất hiện vẫn đã thu hút rất nhiều ánh nhìn, nhưng dường như bạn bè của Hiểu Kiều có hứng thú với Cận Ngữ Ca hơn. Du Khả kéo tay Ngữ Ca hỏi hết câu này đến câu khác, hai mắt cơ hồ có thể nói là phóng ra tia sáng. Còn Hiểu Kiều thì ngồi trong góc của một bộ sô-pha khác trò chuyện với Hứa Lăng Quân.
Người không nhiều, nhưng lại rất có không khí, họ chơi hết mình. Vì có Hiểu Kiều đi cùng, Ngữ Ca cũng an tâm uống một ít rượu, đến lúc tan tiệc thì cô đã thấy hơi say, vòng tay ôm lấy cổ của Hiểu Kiều, ngã trên người đối phương không chịu buông tay. Hiểu Kiều không có cách khác, bèn nhờ Hứa Lăng Quân giúp cô gọi điện cho tài xế, chia tay với mọi người xong liền đưa Ngữ Ca rời khỏi.
Cận Ngữ Ca trước đây cũng thường xuyên phải tiếp đãi đối tác, nhưng cô rất có chừng mực, uống rượu cùng lắm chỉ là nhâm nhi nếm vị, chưa bao giờ có hiện tượng thất thái như ngày hôm nay. Ngồi ôm Ngữ Ca trên xe, nhìn cô mở hờ hai mắt chui vào lòng mình mà chân mày vẫn không chịu giãn ra, miệng lầm bầm không rõ đang nói gì, Hiểu Kiều cảm thấy mắc cười. Đột nhiên, Cận Ngữ Ca ra lệnh:
“Đến công ty!”
Hiểu Kiều không nhìn thấy rõ cô nói gì, bèn buông tay ra để Ngữ Ca dựa vào lưng ghế, bản thân thì nhích ra trước để nhìn vào mặt Ngữ Ca.
“Cậu nói gì?”
Cận Ngữ Ca cười ha hả, hai tay bưng lấy mặt của Hiểu Kiều và nói:
“Mình nói ~ đến công ty ~”
Hiểu Kiều chớp chớp mắt, “Trễ vậy rồi…. còn đến công ty để làm gì?”
Ngữ Ca không trả lời, chỉ cười, cười xong thì đẩy Hiểu Kiều ra nói là nóng quá. Hiểu Kiều chẳng hiểu vậy là sao nữa, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy thần thái như thế này của Cận Ngữ Ca, cô thấy thích vô cùng, cũng không suy nghĩ thêm.
Xe dừng lại trước cửa cao ốc Cận Thị, Cận Ngữ Ca bước xuống xe, loạng choạng vài bước suýt nữa đã té ngã. Hiểu Kiều vội đỡ lấy cô, để cô đặt hết trọng lượng vào mình, quàng tay qua vai Ngữ Ca dìu cô đi. Nhưng Ngữ Ca lại không đi vào trong, mà tiến đến bệ hoa cạnh tòa nhà, nhấc chân bước lên đó.
Hiểu Kiều hoảng hồn, Cận Ngữ Ca đang đi guốc cao bảy phân, bồn hoa này tuy không cao, nhưng đá hoa cương được đánh bóng lưỡng như tấm gương, nhỡ trượt chân thì không phải chuyện đùa đâu. Nghĩ thế, Kiều Hiểu Kiều vội kéo lại không cho phép, nhưng Cận Ngữ Ca không chịu, chau mày vùng vẫy nhất mực đòi bước lên đó. Hiểu Kiều đấu không lại, đành bước lên cùng, hai tay để ở hai bên phòng hờ Ngữ Ca bị té.
Cận Ngữ Ca vẫn chưa chịu ngừng tại đây, từng bước một tiến lên trên viền đá của bồn hoa, hai tay giang ngang giữ thăng bằng như đang chơi trò của trẻ con. Hiểu Kiều đi theo từng bước một, tay giữ hờ ở hai bên eo Ngữ Ca không dám lơ là, cho đến khi đã đi đến điểm cao nhất, Cận Ngữ Ca mới thấy hài lòng. Cô quay người lại nâng mặt của Hiểu Kiều lên, cúi đầu nhìn vào mắt Hiểu Kiều, tự cười một mình.
Dưới màn đêm, tòa nhà Cận Thị đứng sừng sững sau lưng Cận Ngữ Ca, hình thành nên một khí thế vô cùng lớn mạnh và quyền uy. Và Cận Ngữ Ca của bây giờ, hai má đỏ hồng, ánh mắt đen láy, đôi mắt chứa chan tình cảm nồng nhiệt ấy cơ hồ muốn làm người khác tan chảy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.