Đường Tâm Thục Nữ

Chương 2:




Một căn phòng nhỏ màu hồng tọa lạc trên một vùng núi cao yên tĩnh
Phòng có kiến trúc theo phong cách châu âu, vẻ ngoài tinh xảo, cùng với sân vườn tao nhã, nơi này chẳng những kín đáo, hơn nữa lại mười phần thoải mái. Căn phòng nhỏ lót đá này chính là lễ vật mà Đường Phách Vũ đã tặng cho con gái, hoàn toàn yên tĩnh, mà không gian có thể làm cho tâm tình người ta được thả lỏng, Đường Tâm thi thoảng rời khỏi thành phố, đến nơi đây ở một đoạn thời gian
Lấy tình huống trước mắt mà nói, không thể nghi ngờ gì nữa, nơi này chính là nơi thích hợp nhất cho cô thực hiện kế hoạch.
Đường Tâm ngồi ở trên sopa, tuy rằng nhịn không thở dài, nhưng trên mặt có chút không vui, cô bất đắc dĩ thay đổi tư thế ngồi, tiếp tục nghe Lâm Duệ Duy không ngừng nhắc đi nhắc lại.
"Đường Tâm, kế hoạch này rất vớ vẩn. Ở cùng với một ngưu lang (trai bao) ? Chuyện này chẳng khác nào cho dê vào miệng cọp, em sẽ gặp nguy hiểm." Lâm Duệ Duy thần sắc kích động nói, trên mặt tràn đầy ý phản đối.
Đường Tâm cười nhẹ, khẽ duỗi người trên ghế sopha "Anh quên rồi sao, em cũng không phải là con cừu ngoan ngoãn, đàn ông muốn nuốt trọn em cũng không dễ dàng như vậy" Cô xem thường nói.
Ở bước đầu của kế hoạch, cô tràn đầy tự tin, ngay cả Hỏa Nhạ Hoan khuyên giải cô cũng không nghe, nay làm sao lại có thể bởi vì sự ngăn cản của Lâm Duệ Duy mà lùi bước được?
Lâm Duệ Duy lớn tuổi hơn Đường Tâm, lại là bạn bè tốt nhiều năm, cũng chính là người khác phái duy nhất thân thiến với cô, sự tồn tại của hắn đối với Đường Tâm mà nói, chính là một anh trai thường lải nhải rất đáng ghét. Bất quá cô cảm giác được có điều không thích hợp ở đây, Lâm Duệ Duy tựa hồ càng lúc càng muốn quan hệ hai người phát triển theo hướng quan hệ nam nữ.
"Anh khuyên cậu ấy không được đâu" Hỏa Nhạ Hoan uống hồng trà, trầm tĩnh nói.
Lâm Duệ Duy vẻ mặt phẫn nộ, trừng mắt nhìn Nhạ Hoa, liếc một cái, há mồm còn muốn nói gì đó, lại bị Đường tâm vẫy tay ngăn chặn.
"Đủ rồi, em lười nghe mấy lời nhai đi nhai lại lắm rồi, dù sao chuyện em đã quyết định cũng không thể thay đổi. Em vừa mới nhận được điện thoại của Đỗ Phong Thần, ông đã muốn dẫn người lên núi đến nơi này, em sẽ xem xét người kia thế nào rồi mới tính có gật đầu hay không, sự việc sẽ bắt đầu tiến hành. Anh cho dù là không đồng ý, em cũng sẽ làm thế, bất quá tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài, nếu không em không tha anh đâu" Đường Tâm nửa uy hiếp nói, đã có chút không thèm để ý
Cô kỳ thật không lo lắng về Lâm Duệ Duy, kết giao nhiều năm qua, Cô nói gì hắn nghe đó, hầu hạ cô thật cẩn thận.
Hắn thập phần thông minh, lại biết nhường nhịn tính tình của Đường Tâm
Lâm Duệ Duy nhíu mày, có vài phần giận mà không dám nói, biết có nói thêm gì đi nữa cũng chỉ là chọc giận Đường Tâm. Nhưng là, cùng ngưu lang ở chung !? Loại chuyện hoang đường như vậy bảo hắn làm sao có thể tiếp nhận?
"Vậy ít ra em cũng phải thường xuyên liên lạc với anh, báo tin bình an cho anh. Nếu người đàn ông kia có mưu đồ gây rối, tôi sẽ chạy đến trong thời gian ngắn nhất" Hắn nói nhiệt tình, khi nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, sắc mặt hắn càng trở nên khó nhìn.
Đường Tâm có chút không kiên nhẫn gật đầu, tầm mắt cũng liếc về phía cửa.
"Nam nhân vật chính xuất hiện" Nhạ Hoan mỉm cười, cũng tò mò Đỗ Phong Thần đến tột cùng sẽ tìm được loại đàn ông nào.
Cửa lớn bị đẩy ra, đầu tiên là Đỗ Phong Thần bước vào bên trong, nhưng tầm mắt của mọi người lại tập trung ở sau lưng hắn. Đỗ Phong Thần nhanh chóng quét mắt qua ba người, liếc một cái, đồng thời dùng sức cắn môi, biết nếu ông mà cười tại đây, sẽ thất bại trong gang tấc. Ông miễn cưỡng duy trì trấn định, trên mặt còn muốn giả bộ làm biểu tình phức tạp.
"Tiểu ác ma, đây là người con nhờ chú tìm" Ông dùng ngữ khí không tình nguyện nói.
Đường Tâm gật gật đầu, đôi mắt sâu thẳm nhìn về người người đàn ông xa lạ đứng phía sau Đỗ Phong Thần. Cô dùng ánh mắt soi mói, kỹ lưỡng xem từ trên xuống dưới, đánh giá đối phương.
Người đó rất cao lớn, bả vai rộng như thể che lấp cả cửa, áo somi màu đỏ sậm, quần bò màu đen, ẩn hiện đằng sau là một thân thể nam tính cường tráng, khí chất nguy hiểm, khiến cho hắn có dáng vẻ bất chính mà phóng khoáng không thể nào kềm chế được, mái tóc đen hơi dài, màu da ngăm đen, trên mặt đeo mặt nạ che nửa khuôn mặt, chỉ để lộ nửa mặt dưới, là mũi thẳng cùng với đôi môi mỏng tà mị.
"Tại sao không gỡ bỏ mặt nạ? Mặt của anh không thể cho người khác xem sao?" Đường Tâm nâng chân mày lên, duy trì tư thế lúc trước, ngồi ở ghế sopha, đôi chân thon dài bắt chéo nhau. Tư thế ngồi như vậy, hoàn toàn để lộ ra dáng người mềm mại mê người của cô.
"Tiểu thư xinh đẹp, tôi có bảng giá, nhưng lại rất cao, khuôn mặt này cũng là một hạng mục trong bảng giá đó, chỉ có thể để cho chủ nhân tôi thưởng thức" Khóe miệng người đàn ông cười tà sâu sắc, dùng giọng nói trầm thấp dễ nghe.
Khi hắn đi vào bên trong, tồn tại cảm giác mãnh liệt áp bách người khác. Không chỉ là vì thân hình hắn cao lớn, lại bởi vì khí chất tôn quý đặc biệt vô hình mà hắn phát ra.
Chỉ là, một ngưu lang (trai bao) thì tôn quý ở chỗ nào? Hắn cũng chỉ là cố làm ra vẻ để lừa gạt con gái thôi!
Đỗ Phong Thần xác thực rất là tận tình, thay cô chọn người xuất sắc nhất đến đây. Tuy rằng cô chưa nhìn thấy dung mạo của người đàn ông đó, nhưng mà dựa vào khí lực của hắn cùng với khí chất nguy hiểm đó, chỉ biết hắn là cao thủ trong đống son phấn, đối phó với phụ nữ hẳn rất thành thạo.
"Nói tên của anh trước" Đường Tâm còn đang đánh giá hắn, nhìn đôi mắt đen ẩn giấu sao lớp mặt nạ, tựa hồ rất thâm thúy lại có hàm nghĩa.
"Ác Phu" Hắn nói đơn giản, đồng thời đã đánh giá cô.
Tuy rằng lúc trước chỉ xem qua ảnh chụp, nhưng khi thấy vẻ mặt cô bên ngoài khiến hắn vẫn có chút kinh diễm. Mỹ nữ hắn đã xem qua nhiều, nhưng ở cô có một loại khí chất quý tộc, cùng với sự kiêu ngạo, tất cả chính là một lực hấp dẫn trí mạng nhất.
"Đường Tâm, anh vẫn không tán thành...." Lâm Duệ Duy nói ra tiếng, đứng ở giữa Ác Phu và Đường Tâm, nghĩ ngăn trở tầm mắt của hai người.
Trực giác của hắn không thích tên ngưu lang này, loại cảm giác áp bách làm cho người ta không thoải mái, người nọ chính là chỉ thản nhiên liếc nhìn hắn một lần, nhưng lại làm cho hắn có cảm giác vớ vẩn là mình không bằng người đó.
"Em làm như vậy vẫn tốt hơn việc đi thân cận cùng với "ông già" ngu ngốc, cuối cùng lại bị buộc gả đi?"
Đường Tâm mắt liếc Lâm Duệ Duy một cái, chậm rãi đứng dậy, đi đến trước mặt Ác Phu.
Chính là đến gần vài bước, cô liền phát giác ra người đàn ông này càng thêm cao lớn, khi hắn rũ mắt xuống nhìn cô, thậm chí cô lại có cảm giác mình rất nhỏ bé. Vừa tiếp xúc cùng tầm mắt của Ác Phu, lại khiến lòng cô bỗng dưng dao động.
Vì sao một người đàn ông làm nghề bán thân, lại có ánh mắt lợi hại như thế ? Cô có chút khẩn trương, muốn chính mắt chân chính nhìn thấy dung mạo của hắn.
"Đỗ tiên sinh, xin hỏi ngài đã giải thích chân tướng sự việc cho Ác Phu tiên sinh chưa?" Hỏa Nhạ Hoan mở miệng hỏi, ánh mắt xinh đẹp của cô hơi mở ra, xem xét kỹ Ác Phu. Cô không thể nói rõ, chỉ là cảm giác thấy đối phương có tính chất đặc biệt, giống như những người đàn ông mà cô đã thấy ở trong thương giới.
Bất kể xảy ra chuyện gì, Hỏa Nhạ Hoan vẫn là lựa chọn bảo vệ Đường Tâm an toàn là chính yếu. Lấy thân phận của cô mà nói, gây áp lực đối với một tên ngưu lang thực dễ như trở bàn tay. Chỉ là, cô càng nhìn càng cảm thấy Ác Phu có vài phần không bình thường.
"Tôi đã giải thích qua" Đỗ Phong Thần dùng ánh mắt của chân thành nhìn Hỏa Nhạ Hoan, trong lòng cố gắng nhịn cười
"Đỗ tiên sinh thực sự đã giải thích cùng hắn, nếu Đường Tâm có mệnh hệ gì, không ít người muốn lấy mạng hắn đâu?"Nhạ Hoan ôn hòa mỉm cười, nhưng cũng có phần rất dọa người.
Mày rậm ẩn dấu phía sau lớp mặt nạ khẽ nhướng lên, dễ dàng uy hiếp người khác. Hắn mỉm cười nhìn cô gái, kinh ngạc nhân ra thân phận của cô, biết cô nắm quyền lực lớn bao nhiêu. Bất qua dù trước mắt là ngọc hoàng thượng đế đi nữa, cũng chẳng có thể ngăn cản hắn. Từ khi hắn thấy vẻ xinh đẹp cao ngạo, lại mê người vạn phần của Đường Tâm, trong lòng hắn cũng đã âm thầm hạ quyết định.
"Đừng lo lắng, tôi có thể ứng phó được" Đường Tâm nhìn bạn tốt đang lo lắng, thoáng nhíu mày. Cô không thể nào ngờ tới, người ôn nhu như Nhạ Hoan, thế nhưng cũng có thể phóng ra những lời nói uy hiếp người.
"Hy vọng là thế" Nhạ Hoan thì thào tự nói, trong lòng vẫn còn vài phần không yên
"Cậu không tin tưởng mình sao?" Đường Tâm có chút không dám tin.
Được rồi! Cho dù ngưu lang này khí thế vượt qua những tiên đoán của bọn họ, nhưng thì sao chứ? Hắn chung quy cũng chỉ là ngưu lang, là quân cờ trong kế hoạch của cô.
Nhạ Hoan nhún nhún bả vai mảnh khải, cũng không nói ra trong lòng lo lắng cái gì. Tầm mắt của cô dừng trên người Đỗ Phong Thần, có lẽ khi xuống núi thì nên hảo hảo chất vấn ông một phen.
"Tóm lại, hết thảy đều phải cẩn thận, có chuyện gì xảy ra đều phải cho mình biết" Cô xoay người, tao nhã bước ra khỏi căn phòng nhỏ.
Lâm Duệ Duy mở miệng còn muốn nói nhiều lại, nhưng lại bị Đường Tâm vung tay ngăn cản, đành phải nén lại, nổi giận đùng đùng theo người con gái phía trước ra khỏi căn phòng. Hai tay nắm chặt thành nắm đấm, trước khi đi còn hung tợn trừng mắt nhìn Ác Phu liếc mặt một cái, bộ dáng hung ác, so với lúc đối đãi với Đường Tâm thì cách xa vạn dặm.
"Anh! Nếu như như dám đụng vào cô ấy dù chỉ một sợi tóc, tôi sẽ băm thây anh thành trăm mảnh" Khi hắn đi ngang qua Ác Phu, ném lại câu uy hiếp này, lại chỉ nhận được sự đáp trả là bạc môi người kia khẽ động rất nhỏ. Trong lòng càng tức tối, âm thầm thề muốn tra cho ra cái tên ngưu làng này.
"Hai người cứ từ từ mà nói chuyện, tôi cũng đi xuống núi. Trong khoảng thời gian này, chú sẽ cố gắng giúp con tung tin đồn, đợi cho đến khi con trở về Đài Bắc, lời đồn đãi này tuyệt đối sẽ truyền khắp toàn bộ giới thượng lưu" Hai mắt Đỗ Phong Thần lóe sáng , mau chóng lao ra khỏi phòng nhỏ, đóng cửa lại, sau đó ông bắt đầu chạy như điên. Ông chạy đã rất xa, rất xa mới dám cất tiếng cười to.
Căn phòng đá nhỏ, cũng chỉ còn lại Đường Tâm và Ác Phu. Mà bọn họ còn phải sống chung với nhau một tháng tại đây.
★ ★ ★
Phòng khách to như vậy, tầm mắt của hai người đều đánh giá đối phương
Đường Tâm trở lại trên ghế sopha, đột nhiên cảm thấy có chút khẩn trương. Không biết vì sao, ở dưới ánh mắt hắn, cô chính là có chút không được tự nhiên. Ánh mắt lợi hại kia có tồn tại loại cảm giác mãnh liệt, giống như là hắn có thể xâm phạm thần kinh mẫn cảm của cô.
Thiên tính kiêu ngạo làm cho Đường Tâm quyết không chịu thua mà nhìn lại hắn. Cô thoáng ngẩn đầu, trầm mặc nhìn hắn, sau ngạo nghễ ra lệnh.
"Tháo mặt nạ của anh xuống" Cô lạnh lùng nói, thái độ thập phần ngạo mạn.
Ác Phu nhún nhún vai, làm ra vẻ muốn sao cũng được. Dù thực hiện động tác, nhưng tầm mắt hắn không có rời khỏi cô, nhìn dáng người thon dài mềm mại của cô, trong cơ thể hắn len lói lên một trận hỏa diễm, khóe miệng cười tà thoáng biến mất, nhưng trong ánh mắt có nhiệt lực chỉ tăng chứ không giảm
Trước mắt là nữ tử xinh đẹp ngạo mạn như vậy, thái độ kia thậm chí có phài phần rất giống so với hắn hàng ngày. Ý cười của hắn càng sâu sắc, lòng bàn tay ngứa râm ran, trong đầu đã ảo tưởng xoa lên da thịt mềm nhẵn kia thì có bao nhiêu là xúc cảm tuyệt vời.
Thân thể của cô bởi vì tầm mắt nóng rực của hắn mà không tự chủ được, thoáng run run, muốn tránh ánh mắt của hắn mà không thể nào dời mắt được. Khi mặt nạ được gỡ ra, cô hoàn toàn tin tưởng nghề nghiệp ngưu lang của hắn, chỉ bằng khuôn mặt kia, có thể đủ lừa gạt bao nhiêu phụ nữ trên đời. Cặp con ngươi đen càng có vẻ lợi hại mà lại có chút tà khí, làm cho hắn xem ra còn có vài phần bừa bãi bá đạo
Mái tóc đen hỗn độn, có nét giống với con ngươi đen của hắn làm cho bầu không khí tăng phần nguy hiểm, mà xem ra cũng càng tăng tính nguy hiểm của hắn. Tuổi cũng khá trẻ, đại khái lớn hơn cô mười tuổi là cùng, hoàn toàn là một người đàn ông thành thục.
"Đường tiểu thư, nhìn tận mắt có hài lòng không?" Hắn mỉm cười hỏi cô, phát hiện ra cô đang thất thần.
Đường Tâm tỉnh lại, khuôn mặt trắng nõn thoáng đỏ, trời sinh tính kiêu ngạo làm cho cô không chịu chấp nhận điều đó. Ngữ khí của cô cố ý giả bộ khinh thường, che dấu thất thố lúc nãy.
"Với một kẻ cho thuê gương mặt mà nói, coi như anh đạt chuẩn" Cô nói chuyện có ý tứ không tốt, chủ tâm muốn nói cho hắn biết ngoại hình của hắn chỉ dùng để mua bán, ngầm cho hắn biết không được quá phận
Hắn bĩu bĩu môi, đối với phản ứng của cô cảm thấy thú vị "Cảm ơn ngươi miễn cưỡng tiếp nhận, không có yêu cầu đổi hàng, điều này thực làm cho ta thụ sủng nhược kinh" (Được sủng ái mà có phần lo sợ)
"Không cần khua môi múa mép cho tôi xem, chuyện rất đơn giản, tôi chỉ muốn anh giúp tôi diễn kịch hay một đoạn thời gian, đợi đến khi kết thúc, tôi sẽ trả ngươi một khoản thù lao hậu hĩnh, đến lúc đó chúng ta mỗi người một hướng, anh có thể tự do rời đi" Đường Tâm bình tĩnh nói, ở tầm mắt của hắn duy trì sự bình tĩnh cùng kiêu ngạo, vừa rồi kia còn thất thần, trong nháy mắt lại xem như không có chuyện gì xảy ra.
"Tôi biết" Hắn không chút để ý trả lời, tầm mắt lại đi tuần tra quanh dáng người xinh đẹp của cô, không để sót một chỗ nào
Ngũ quan xinh xắn, dáng người xinh đẹp tựa như thiên thần, không thể nghi ngờ cô là mẫu người trong mơ của đàn ông
Đường Tâm không được tự nhiên thay đổi tư thế ngồi, nhìn ánh mắt lộ liễu của hắn mà cảm thấy một chút phẫn nộ. Cô thầm nghĩ, không biết có phải những tên làm nghề ngưu lang đều có ánh mắt nóng rực không kiêng nể như vậy?
"Anh đang nhìn cái gì?" Cô tức giận chất vấn, khó giữ được bình tĩnh.
Nụ cười của hắn một chút cũng không giảm, không vì phẫn nộ của cô mà tắt, ngược lại cảm thấy cô bộ dáng tức giận, hắn không tự chủ được vui sướng trong lòng.Thái độ ngạo mạn của cô làm cho dục vọng trong lòng hắn tăng vọt mãnh liệt.Hắn hết sức tò mò, khi cùng người yêu tiếp xúc thân mật cùng ôm ấp, có phải cô cũng ra lệnh cho tình nhân của mình hay không ?
“Tha thứ cho tôi, tôi chỉ là vì vẻ ngoài của em mà cảm thấy kinh ngạc, dù sao khách hàng thường ngày của tôi đều là những phụ nữ lớn tuổi, chưa từng thấy cô gái nào trẻ mà lại đẹp giồng em”.Ác phu tiến lên mấy bước, thân hình cao lớn ngồi xổm trước ghế sô pha, thưởng thức thần sắc đề phòng của cô.
“Cách xa tôi một chút”.Cô cắn răng nói, chậm chạp lui về phía sau, cho đến khi lưng chạm vào thành ghế.Cô trừng mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú kia, ánh mắt giống như đang nhìn rắn độc mãnh thú.
Hắn tiến sát từng bước không muốn bỏ qua cho cô, đưa tay chống lên thành ghế salon, càng thêm nhích về phía cô đang rất căng thẳng.
“Nói cho tôi biết, em đẹp như vậy, sao còn cần dùng tới Ngưu Lang?Chỉ cần em mở miệng, tất cả đàn ông trên đời sẽ nguyện chết vì em?”.Hắn vươn tay, không khắc chế được cầm bàn tay trắng trẻo không tỳ vết của cô.
Đường Tâm vội vàng rụt tôiy lại, chẳng qua là hai người đầu ngón tay tiếp xúc trong nháy mắt, từ trên người hắn phóng ra nguồn nhiệt kinh người, cũng đủ để cho cô tim đập mãnh liệt.Từ trước tới giờ cô tôn quý mà cao ngạo, không người đàn ông nào đủ can đảm tiếp cận cô, hành động to gan giống như hắn, cô là lần đầu tiên gặp phải.
“Không liên quan đến anh”.Cô vội vàng nói, muốn tăng thêm khoảng cách của hai người.
Chẳng qua là cô chưa kịp có động tác gì. Hắn nhanh như chớp vươn hai tay nắm lấy bờ vai mảnh khảnh của cô, mỉm cười nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô có chút khẩn trương.Tầm mắt của hắn rơi vào đôi môi đỏ mọng đang cắn chặt của cô, thật muốn hôn cô một cái.
“Đừng vô tình như vậy, chúng ta không phải sẽ ở chung trong một thời gian sao? Nếu không tìm chút đề tài để trò chuyện, thật là không thú vị.Có lẽ trong khoảng thời gian này, chúng ta nên tìm hiểu lẫn nhau”.Hắn khẽ cười ,trong lời nói đắc ý kia, mưu đồ rất rõ ràng.
Đường Tâm nghe ra ngụ ý của hắn, tức giận mở to hai mắt, không ngờ mình gặp phải một tên Ngưu lang ngôn ngữ khinh bạc.Thần sắc trong mắt cô trầm xuống, sau đó đột nhiên hung hăng nhấc chân đá vào phía bụng dưới của hắn.
Một cước này cũng thật có lực, cô hài lòng nghe thấy hắn kêu lên một tiếng đau đớn, nụ cười chuẩn bị nở rộ lại kinh ngạc phát giác hắn thế nhưng không có té xuống, thậm chí cũng không buông hai tôi đang đặt trên vai cô.
“Trời ạ, cô thật là không tốt, nếu đạp hỏng cần câu cơm của tôi, lấy gì hầu hạ em”.Ác phu kinh ngạc nhướng chân mày, khóe miệng còn khẽ cười tà mị, giống như một cước kia của cô đối với hắn chẳng thấm tháp gì.
“Anh là ngưu lang thật sao?”.Đường Tâm nghe ngôn ngữ khinh bạc của hắn, hoài nghi hỏi, con ngươi mị hoặc thu hút nhìn hắn chằm chằm.
Một chân của cô vừa rồi là dồn hết toàn lực, theo lý thuyết, đụng phải loại công kích này, hắn phải nằm lăn trên mặt đất mà rên rỉ mới đúng, làm sao hắn lại vẫn có thể chế trụ cô?.Hai vai bị hắn nắm lấy, ánh mắt hắn nhìn cô từ trên cao, làm nội tâm cô mơ hồ hiện lên một tia bối rối.
Ác phu nhướng đôi mày rậm, nhìn vẻ mặt đa nghi của cô, không nhịn được lấy ngón tay cái lướt qua gương mặt cô, khi đụng chạm đến làn da non mịn như cánh hoa ấy trong lòng không khỏi thở dài.
“Tại sao lại nghi ngờ, một số khách hàng thường có yêu cầu kì quái, cho nên tôi cũng có thể luyện được một ít nhẫn nại trước đau đớn.Cô có muốn nghe những thứ kia mê người như thế nào không?Có lẽ chúng ta nên vui đùa một chút, nhìn cô xinh đẹp thế này, tôi sẽ miễn phí công phục vụ”.Hắn cúi người cười tà, tựa vào lỗ tai của cô nói ra những lời nói dối trôi chảy.
Hơi thở nóng rực kia lọt vào lỗ tai cô, mang đến cảm giác ấm áp kì lạ, khiến cho toàn thân Đường Tâm căng thẳng.Hai tay của cô rơi vào lồng ngực rộng rãi của hắn, dùng hết sức đẩy hắn ra.
“Câm mồm, tôi không muốn nghe những thứ kia!”.Cô vội vàng hạ mệnh lệnh, nổi giận mà nhìn hắn chằm chằm.
Đường Tâm bất chợt cảm thấy hoài nghi, kế hoạch đã vạch ra, không biết có phải là một ý kiến hay? Khi cô nghĩ đến, phải ở chung với tên đàn ông vừa có nụ cười nham hiểm lại vừa có mưu đồ bất chính này, sự tự tin trước giờ của cô bắt đầu bị lung lay.
Ác phu nhún bả vai một cái, không bắt ép cô nữa, nhưng cũng không có thối lui, tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cô.Thân thể hắn cao lớn làm cho không gian của chiếc ghế salon trở nên thật nhỏ hẹp.
"Em luôn có thói quen ra lệnh phải không?”.Hắn cười khẽ mấy tiếng, nói ra quan sát tâm đắc, vỗ vỗ cằm xem kỹ đôi mắt đang trợn to của Đường Tâm.
“Tôi là người trả tiền cho anh, đương nhiên có tư cách ra lệnh, mà anh là do tôi bất đắc dĩ chấp nhận, từ nay về sau, tôi nói như nào anh làm thế đó, tuyệt đối không cho vi phạm, nếu anh dám có can đảm đụng vào tôi, tôi sẽ chém đứt đôi bàn tay kia của anh”.Cô nói chuyện độc ác, hung hăng nhìn chằm chằm vào hắn, xem hắn còn có gan tái phạm hay không?.
“Tất cả các người phối hợp rất ăn ý đó, thay nhau uy hiếp tôi”.Hắn nhướng chân mày, nghĩ đến Hỏa Nhạ Hoan cùng Lâm Duệ Duy. “Nói đi cũng phải nói lại, bất quá em cần gì kích động như thế, những khách hàng trước đây của tôi rất thích tôi chủ động với bọn họ”.Hắn cúi đầu lật xem đôi tay to ngăm đen, sau đó hướng phía cô mỉm cười, thái độ có mấy phần bỉ ổi, nhưng mà cặp mắt kia vẫn nóng rực như cũ.
“Các cô ấy là các cô ấy, tôi là tôi, không cho phép anh nói so sánh làm một”.Đường Tâm nheo lại đôi con ngươi thu hút, giọng nói lạnh như băng.Cô thuyết phục mình là bởi vì chưa từng ứng phó với người đàn ông mặt dày vô sỉ như vậy, cho nên mới trong khoảng thời gian ngắn rối loạn chút ít.
“Em thực sự là độc nhất vô nhị, tôi chưa từng thấy qua người con gái nào xinh đẹp, cũng chưa từng thấy con gái kiêu ngạo giống một tiểu Bạo quân như em ”.Ác phu nói thật thà, thưởng thức khuôn mặt mĩ lệ của cô thay đổi trong nháy mắt.
Lời ca ngợi của hắn ngược lại kích động lửa giận trong lòng cô, Đường Tâm hít một hơi sâu, đè nén tức giận trong lòng, cô thầm đếm từ một đến mười, rồi sau đó mới có thể tiếp tục mở miệng.Mỗi câu nói ra, cũng là từ trong kẽ răng rít qua.
“Nếu như anh quý trọng tính mạng mình, đừng có tiếp tục cái loại cười giỡn này, anh không chịu nổi hậu quả đâu”.Cô tức giận lộ ra nụ cười ngọt ngào nhưng nguy hiểm, cơ hồ có thể đoạt hồn đoạt phách.Chỉ có biết rõ tính cách của cô mới biết, cô đang trong cơn cuồng nộ thế nào.
“Đối với nhiều người khác, nhưng là tôi sẽ không như vậy”.Hắn nói một câu mà hai ý nghĩa, bất chợt xuất thủ, đem cô ôm vào lòng, khi cô còn chưa kịp phản ứng hắn đã cúi người xuống, cướp đoạt đôi môi đỏ mọng mềm mại đang hé mở vì quá kinh ngạc của cô.
Đường Tâm hoàn toàn ứng phó không kịp, không nghĩ tới lời uy hiếp vừa thoát ra khỏi miệng còn đang bên tai, hắn lại bá đạo, biết rõ còn cố phạm phải, có chủ tâm muốn tìm phiền phức.
Hơi thở nóng rực của hắn bao trùm mặt cô, bao phủ hô hấp của cô, khi cô kinh ngạc mở to hai mắt, có thể thấy rõ tròng mắt đen thâm thúy của hắn phản chiếu cái bóng của chính mình, trên người hắn phát ra mùi Cổ long cùng mùi thuốc lá hỗn hợp lẫn nhau, cuồn cuộn không dứt đánh sâu vào khứu giác của cô.
Ác phu đem cô ôm vào lòng thật chặt, thận trọng vờn quanh thân thể tinh tế mềm mại của cô, mùi thơm nhàn nhạt tỏa ra từ cơ thể cô vờn quanh chóp mũi của hắn, trêu chọc dục vọng của hắn.Từ một khắc kia, khi bắt đầu nhìn thấy cô, hắn thật mong có thể hôn lên đôi môi mềm mại ấy.
“Anh….”.Cô chỉ có thể phát ra âm thanh dồn dập ngắn ngủi, kháng nghị, mắng chửi, tất cả bởi vì bị cánh môi mạnh mẽ của hắn giam giữ mà chỉ còn lại những tiếng mơ hồ nho nhỏ.
Cô miễn cưỡng đẩy hắn ra, nhưng lực giữa hai người có sự chênh lệch quá nhiều. Cô căn bản không làm thân thể cao lớn của hắn bị xê dịch chút nào.Hai tay cô rơi trên vai hắn mãnh liệt mà đánh, hắn càng thêm cướp đoạt, đem hơi thở mùi đàn hương ấm áp thuộc về hắn hòa quyện hơi thở của cô.
Đầu lưỡi hắn linh hoạt như rắn cậy mở hàm răng của cô, lưu lại trong miệng cô, dụ hoặc chiếc lưỡi non mềm thơm tho kia, toàn thân cô bởi vì sự tiếp xúc quá thân mật ấy mà run rẩy.
Lưỡi của hắn dây dưa cô, không cho cô lùi bước kháng cự, một đôi tay không an phận thăm dò vào trong áo cô, cách chiếc áo ngực thật mỏng xoa lấy của cô mềm mại đẫy đà, khi ngón tay cái thô ráp của hắn chạm vào nụ hoa màu hồng phấn của cô, cô không khỏi rên rỉ.
Chưa từng gặp qua loại đối đãi này khiến Đường Tâm vừa thẹn lại vừa giận, muốn hết sức thoát ra khỏi hắn, rồi khi hắn nắm giữ, bởi vì kích thích xa lạ mà tay chân, toàn thân mềm nhũn vô lực, bàn tay đánh vào bả vai hắn lực đạo nhỏ dần, cuối cùng là trống rỗng mềm mại nắm trên vai hắn.
Đường Tâm nhắm chặt mắt lại, cảm nhận hắn toàn thân da thịt bền chắc, quá bất đồng với thân thể mềm mại của cô. Hắn không cho cô phản kháng nhưng cũng không tổn hại cô, bá đạo nhưng cũng không thô lỗ, chẳng qua là kiên trì cho cô hưởng dụng đại tiệc của giác quan này.
Hắn hôn càng lúc càng sâu, đem cô ôm càng chặt hơn, buộc cô hơi nâng người dậy, hai người dán vào nhau rất chặt, không lưu lại một khe hở nào.Thậm chí cách tầng tầng quần áo, cô vẫn có thể cảm nhận vật nam tính cực nóng giữa hai chân hắn đang bừng bừng dục vọng.
Ác phu cơ hồ khó có thể tự kiềm chế, tư vị của Đường Tâm ngọt ngào quá sức tưởng tượng của hắn, khi cô phản kháng yếu ớt, thần sắc sương mù vùi lấp trong lồng ngực chắc nịch của hắn, đôi mắt mơ màng, tư thái mềm mại quả thật làm cho hắn đien cuồng mất đi lý trí.Dưới lớp mặt nạ tiểu bạo quân, cô đúng là ma nữ khiến tất cả nam nhân bị hấp dẫn.
Khó mà có được mỹ nữ như vậy, hắn làm sao có thể buông tay, cho cô dễ dàng thực hiện mưu kế, chạy khỏi lòng bàn tay của hắn.
Trong lòng hắn thầm vui mừng, nhiệt liệt cảm tạ Đỗ Phong Thần.
Hắn vẫn hôn đến độ cô không có cách nào hô hấp, mới lưu luyến không rời buông cô ra.Cô bận rộn thở, tham lam hút lấy dưỡng khí, toàn thân mềm yếu gục trên ngực hắn, trong nháy mắt quên không chỉ trích hắn dám cả gan làm loạn đoạt đi nụ hôn của cô.
Ác phu vươn tay vỗ về khuôn mặt cô đang đỏ bừng.
“Xài một số tiền lớn thuê tôi, chẳng lẽ em không muốn thử xem sao ? Kĩ thuật của tôi không tệ, ít nhất chưa từng có người phụ nữ nào oán trách" Hắn tà mị cười nhẹ, vươn đầu lưỡi ấm áp liếm hôn lỗ tôii nhạy cảm của cô.
Ngôn ngữ hạ lưu của hắn, trong nháy mắt khiến cho toàn thân Đường Tâm trở nên cứng ngắt .Chưa từng có người nào dám can đảm nói với cô như vậy.
“Khốn kiếp! Cút xa tôi một chút”.Cô dùng sức cắn đôi môi lúc nãy bị hắn hôn đến sưng đỏ, cố đẩy hắn ra.
Lần này đại khái bởi không có phòng bị, thân hình cao lớn của Ác phu té xuống, một tay hắn nguyên là đang đặt trên áo lót của cô, chiếc áo theo đà bị hắn giật xuống.
“Bây giờ em đã muốn đẩy ngã.Ở chỗ này sao? Ngay trên mặt thảm?Chỉ cần là ở chung một chỗ, tôi sẽ không có bất kì kiến nghị nào, tuyệt đối toàn lực phối hợp”.Hắn ngã ngồi trên mặt thảm, vén lên đôi mày rậm, cười tà mị với cô.Chậm chạp giơ lên chiếc áo lót, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, cảm thụ nhiệt độ cùng hương thơm của thiếu nữ trên lớp vải thượng hạng.
“Tên hạ lưu!”.Đường Tâm khuôn mặt đỏ bừng, cô được nuông chiều từ bé, lần đầu có cảm giác xấu hổ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
“Tôi có rất nhiều thủ đoạn hạ lưu, em có muốn thử hay không?”.Hắn trả lời rất nhanh, giọng nói tràn đầy kích tình mời mọc.
Mất đi áo lót, cô đột nhiên cảm thấy không an tâm.Tầm mắt của hắn không chút nào che dấu dừng lại trên ngực cô, cô phòng vệ dùng hai tay che kín trước khuôn ngực được bao bọc chỉ bởi lớp vải mỏng, ngăn cản tầm mắt hắn.Nhìn đôi tròng mắt đen khát khao nóng rực kia, cô thật hoài nghi không biết hắn có dám nhào về phía trước hay không?
Đỗ Phong Thần chết tiệt, không biết ở đâu tìm ra một tên Ngưu Lang quá xuất sắc như thế.Hắn vừa triển lộ mấy chiêu, đã hôn cô đến choáng váng đầu óc không nghĩ được gì, thật đủ dọa người, làm cho Đường Tâm trời sinh kiêu ngạo lần đầu tiên có ý niệm muốn chạy trốn trong đầu.
Cái loại cảm giác này, giống như hắn không hề kiêng sợ, đang nhiệt liệt theo đuổi cô.
Chẳng qua hắn là Ngưu Lang a!Hầu hạ nữ nhân là nghề nghiệp của hắn, làm đủ mọi thứ cho cô rung động có phải hay không chỉ là một trong những kĩ năng kiếm sống.Đối với quan hệ nam nữ, cô quá non nớt khi so với một lão thủ như hắn, còn có phần trăm thắng được sao?
“Tôi cảnh cáo anh lần cuối, không nên một lần nữa gây sự chú ý, nếu không tôi sẽ lập tức bảo Đỗ Phong Thần đổi người”.Cô quẳng xuống tối hậu thư, miến cưỡng duy trì một chút tôn nghiêm, lạnh lung trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó dùng loại phong thái của nữ vương, ngạo nghễ trở về phòng, dùng sức đóng sầm cửa lại.
Chỉ có một mình cô biết, khi đi qua bên cạnh hắn, hai chân cô run rẩy tựa hồ muốn hư thoát.
Ác phu ngồi trên mặt thảm chậm rãi nâng đôi mày rậm, tầm mắt khóa chặt vào bóng lưng yểu điệu của cô, sau hướng về phía cánh cửa phòng, lộ ra nụ cười mỉm ý vị thâm sâu.
“Tiểu Bạo quân mĩ lệ của tôi, chẳng lẽ em không biết, những thứ cảnh cáo kia, chỉ làm cho tôi ngay lập tức phải hành động sao?” Hắn cười tà mị, đem chiếc áo lót giơ lên chóp mũi, nhớ lại mùi thơm nhàn nhạt thuộc về cô.
Hắn lúc trước đích xác là muốn rắp tâm bất lương, trêu chọc đùa bỡn cô gái xinh đẹp dám làm loạn Đường gia trong truyền thuyết , mới chịu đáp ứng Đỗ Phong Thần, từ một tổng tài của xí nghiệp quốc tế ngụy trang thành một Ngưu lang bán đứng thân thể, tất cả đều là muốn dạy dỗ một Đường Tâm cứ cho mình là đúng.
Nhưng hắn hoàn toàn không ngờ rằng, cô lại đẹp như vậy.Chân chính đối mặt, trong nháy mắt hắn không có cách nào hô hấp, chỉ có thể thẳng tắp nhìn vào sự thâm thúy trong đôi mắt ấy.Trừ bỏ vẻ ngoài, thái độ kiêu ngạo của cô, cùng sự thông minh của cô….Bộ dáng ấy làm cho hắn rất thích thú.Cô thông minh mà quỷ kế đa đoan, điểm này rất hấp dẫn hắn.Cô ngạo mạn đến từ chính sự tự tin của cô, ánh mắt kiêu ngạo kia so với hắn rất giống.Thì ra có một cô gái có ánh mắt giống hắn đến vậy.
Hắn vô pháp khắc chế ý muốn thưởng thức cô, vị ngọt của cô làm hắn say mê, thân thể mềm mại ấy hoàn toàn thích hợp với hắn.Khi hôn cô, hắn cảm nhận được trong cơ thể cô có một loại nhiệt tình cuồng dã giống hắn.
Quyết định của hắn cơ hồ thay đổi trong nháy mắt, tối thiểu kế tiếp điều hắn muốn làm, tuyệt đối không chỉ là một tuồng kich như đã chuẩn bị ban đầu.Khi bọn họ gặp nhau, hắn đã âm thầm quyết định, cả đời này sẽ không cho cô rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.