Dưỡng Thành Hoàng Hậu Nho Nhỏ

Chương 10:




Dự Vương làm hoàng tử ăn chơi trác táng, đương nhiên xe ngựa cũng thập phần xa hoa thoải mái, Diệp Thiên không biết chiếc xe ngựa này được làm bằng loại gỗ gì, nhưng nàng vẫn nhận thức được đá quý châu ngọc được nạm trên cửa sổ, trong xe trải một lớp lông màu trắng thật dày, ngồi lên cực kỳ mềm mại. Mở cửa sổ xe ra, màn xe là một tầng sa trong suốt có thể nhìn rõ người người đi lại cùng các cửa hàng trên đường, Diệp Thiên có chút nghi hoặc nhìn Dự Vương.
Dự Vương giải thích nói: “Cách tầng sa này, bên ngoài không thể nhìn vào bên trong, nhưng bên trong lại có thể thấy rõ ràng cảnh sắc ở bên ngoài.”
Lợi hại như vậy! Diệp Thiên mở to hai mắt tán thưởng, ngay sau đó nàng bò đến cạnh cửa sổ ngồi bất động. Ngày thường mỗi lần nàng ra cửa, nhiều nhất chỉ dám xốc màn che lên một chút, trộm nhìn đường xá một cái, hôm nay có thể quang minh chính đại nhìn ngắm, dù sao người bên ngoài cũng không nhìn thấy nàng.
Hai móng vuốt nhỏ bụ bẫm của nàng đặt bên cửa sổ, miệng nhỏ phấn hồng khẽ mím, đôi mắt tựa nho đen gắt gao nhìn chằm chằm chuyển động ở bên ngoài, giống hệt một chú mèo nhỏ thích tò mò. Ngón tay thon dài của Tiêu Ngôn Phong gõ nhẹ lên vách xe hai cái, ngay lập tức tốc độ của xe ngựa thả chậm lại, lúc này Diệp Thiên nhìn càng rõ ràng hơn. Chỉ là nàng xem quá mức chuyên chú cũng không phát hiện ra ánh mắt Dự Vương vẫn luôn dừng trên người nàng.
“Nha?” Diệp Thiên chỉ vào một phủ đệ thập phần khí phái, quay đầu nhìn Dự Vương.
Tiêu Ngôn Phong thò người qua nhìn, mỉm cười nói “Không sai, đó chính là Dự Vương phủ, mấy ngày nữa ta sẽ mời Thiên Thiên tới đây làm khách, sau này Thiên Thiên sẽ sống ở đó.”
Hắn dựa có chút gần, đôi con ngươi đen như mực mang theo ý cười ý vị không rõ, trong lòng Diệp Thiên có chút ngứa ngứa, không khỏi rụt người về phía sau.
Tiêu Ngôn Phong ngồi trở lại vị trí của mình, thân mình lười biếng dựa vào phía sau, nâng chiếc cằm trơn bóng, ý bảo Diệp Thiên nhìn những thứ trên bàn nhỏ.
Bánh đai ngọc bích, bánh hạt dẻ ……
Diệp Thiên lặng lẽ nuốt nước miếng, thấy Dự Vương không nói lời nào, nàng liền vươn móng vuốt bụ bẫm của mình qua chiếc đĩa đựng bánh.
Có ăn, nàng nhanh chóng thả lỏng lại, cái miệng nhỏ gặm cắn điểm tâm, khuôn mặt nhỏ trắng nõn phình phình, ngón tay Tiêu Ngôn Phong có chút ngứa, rất muốn niết một cái trên khuôn mặt nhỏ tròn trịa kia.
Ngón tay hắn cử động, nhưng chung quy vẫn sợ dọa đến nàng, thì thế hắn lại cố nhịn xuống.
“Điện hạ,” Diệp Thiên ăn xong một khối điểm tâm, “Lời người nói là thật sao, phụ thân ta ông ấy……”
“Thiên Thiên muốn biết sao? Gọi một tiếng ca ca cho ta nghe, ta sẽ nói cho nàng.” Tiêu Ngôn Phong dụ dỗ, vừa rồi thời điểm ở hầu phủ nghe nàng gọi Diệp Lệ là “Ca ca”, hắn có chút ghen ghét.
Diệp Thiên nhìn hắn bằng ánh mắt nghiêm túc “Nhưng mà, ngày hôm qua điện hạ nói, có thể giúp ta tìm phụ thân trở về, đó là điều kiện để ta đồng ý đính hôn cùng ngài, điện hạ cũng không thể nói không giữ lời.”
…… Thật ra nàng tính toán rất rõ ràng, không chịu bất lợi một chút nào. Tiêu Ngôn Phong thầm nghĩ: Xem ra lần sau nếu mình muốn làm chuyện tốt gì, cũng không thể “Sự phất y đi, ẩn sâu công cùng danh”(*), nhất định phải đến trước mặt nàng tranh công đổi lấy chỗ tốt mới được, ít nhất cũng phải đổi từ “Điện hạ” thành một kiểu xưng hô thân mật hơn.
(*): theo mình hiểu ý nghĩa của câu này chính là làm việc tốt nhưng giấu tên.
Hắn rót cho nàng ly trà nóng, đặt xuống tầm tay nàng “Thiên Thiên, phụ thân nàng còn sống, chỉ là ông ấy đang ở một nơi rất xa, hơn nữa nếu lập tức mang ông ấy về, có chút không tốt. Tuy nhiên, ta đã phái người qua đó rồi, Thiên Thiên nàng hãy tin tưởng ta, nếu ta đã đáp ứng nàng, ta nhất định sẽ tìm được ông ấy trở về.”
Hôm qua Dự Vương mới định ra việc hôn sự với mình, hôm nay đã phái người đi tìm phụ thân, có thể thấy được hắn rất coi trọng chuyện này. “Vâng, ta tin tưởng điện hạ.” Diệp Thiên trịnh trọng gật đầu, nàng nâng chén trà, vừa rồi ăn điểm tâm có chút nghẹn, nàng đang nghĩ đến việc uống trà. Cái miệng nhỏ nhấp nước trà, mắt hạnh từ miệng chén trà ngước lên nhìn Tiêu Ngôn Phong.
Trái tim Tiêu Ngôn Phong tức khắc mềm nhũn, Thiên Thiên, một đời này, ta tuyệt sẽ không để nàng trở thành nữ tử mồ côi, nàng không chỉ có ta, nàng còn có người nhà mà nàng yêu quý nhất.
Xe ngựa dừng trước cửa cung, cho dù Dự Vương ương ngạnh, cũng không thể trực tiếp đi xe vào cung.
Tiêu Ngôn Phong nhảy xuống trước, xoay người nhìn Diệp Thiên. Diệp Thiên căn bản không cần suy nghĩ, nàng rất tự nhiên nâng hai tay lên giống như khi nàng chờ ca ca ôm nàng lên xe ngựa. Ngày thường nàng lên xuống xe ngựa đều có ghế, hôm nay không có nha hoàn bà tử đi theo, cũng không ai dọn ghế cho nàng, nàng đương nhiên muốn Dự Vương ôm nàng đi xuống.
Mắt phượng đen như mực của Tiêu Ngôn Phong hiện lên một chút ý cười, hắn luôn cảm thấy tiểu nha đầu đối xử với hắn bằng một loại thân mật rất tự nhiên, điều này khiến hắn cảm thấy thập phần sung sướng. Hắn làm giống Diệp Lệ, đặt tay ở vị trí xương sườn của nàng, nhẹ nhàng nâng nàng lên.
Tiêu Ngôn Phong lén lút ước lượng, thoạt nhìn tiểu nha đầu bụ bẫm, không nghĩ tới lại nhẹ như vậy, quả nhiên vẫn còn quá nhỏ.
Đôi tay Diệp Thiên đặt trên cánh tay Tiêu Ngôn Phong, chờ hắn thả mình xuống đất.
Tiêu Ngôn Phong nhanh chóng đặt nàng xuống đất, đồng thời thuận thế dắt tay nàng, dù sao hai người đã đính hôn, hành động này cũng không tính là quá phận, lại nói, ngày hôm qua hắn cũng từng làm trước mặt mọi người rồi.
Hai người chậm rãi đi đến Ngưng Ngọc Cung, Tiêu Ngôn Phong vừa đi vừa thấp giọng giảng giải bố cục hoàng cung cho nàng, dù sao về sau nàng cũng sẽ sống tại nơi này, hiện tại làm quen trước một chút cũng không tính là quá sớm.
Ngọc phi đã chờ ở cửa chính điện, thấy hai người dắt tay nhau đi tới, đôi mắt mỹ lệ cười cong cong, da mặt nhi tử nhà bà cũng thật dày, nắm tay tiểu nha đầu một đường dài như vậy. Tuy nhiên, mặc dù tiểu nha đầu còn nhỏ, nhưng khi đứng cùng một chỗ với nhi tử nhà bà, hai người cao thấp nói chuyện, thế nhưng lại ngoài ý muốn rất hài hòa.
“Mẫu phi.” Tiêu Ngôn Phong gọi một tiếng.
Diệp Thiên vừa ngẩng đầu nhìn ngay lập tức sợ ngây người. Dưới ánh mặt trời, Ngọc phi lẳng lặng đứng ở nơi đó, đôi tay đặt trước bụng, rõ ràng là một tư thế rất quy củ, nhưng thoạt nhìn lại cực kỳ ưu nhã, mang theo một loại phong tình không thể nói rõ. Làn da bà như phát sáng dưới ánh mặt trời, so với ngọc bích thượng đẳng còn muốn trơn bóng hơn.
Diệp Thiên nhìn Dự Vương bên cạnh, hắn rất đẹp, nhưng Ngọc phi so với hắn còn đẹp hơn gấp nhiều lần, lại nói tiếp, hắn lớn lên càng giống Hoàng Thượng hơn một chút.
“Mau tới đây.” Ngọc phi vẫy tay về phía bọn họ “Đi bộ xa như vậy, khẳng định đã mệt mỏi rồi.” Thân thể nhi tử bà bà biết, cực kỳ khỏe mạnh, tuy nhiên khẳng định tiểu nha đầu sẽ mệt mỏi.
Diệp Thiên đi lên phía trước vài bước, ngây ngốc cầm lấy bàn tay Ngọc phi đang vươn ra.
Tiêu Ngôn Phong ngạc nhiên, Ngọc phi cũng hơi sửng sốt một chút, ngay sau đó đôi mắt cười của bà càng cong hơn, xinh đẹp tựa trăng non.
Ngay sau đó Diệp Thiên phản ứng lại mình vừa làm ra chuyện ngu ngốc gì, khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ lên, nàng cũng không biết sao lại thế này, vừa nhìn thấy bàn tay hoàn mỹ không tì vết kia, nàng ma xui quỷ khiến mà nắm lấy. Nàng đang định buông ra, lại bị Ngọc phi cầm ngược lại “Thiên Thiên đúng không, đúng là một tiểu cô nương đáng yêu, Ngôn Phong nói không sai.”
“Diệp Thiên gặp qua Ngọc phi nương nương, nương nương vạn phúc kim an.” Bàn tay Diệp Thiên đang bị nắm, nàng đành phải hạ đầu gối thực hiện động tác thỉnh an không tiêu chuẩn.
“Hảo hài tử, không cần này làm mấy nghi thức xã giao đó.” Ngọc phi lôi kéo Diệp Thiên bước vào phòng.
Cả căn phòng được trang trí bằng châu báu quý giá, nhưng Diệp Thiên vẫn thành thật không dám nhìn loạn, nàng ngồi xuống ghế bên cạnh Ngọc phi, thân mình nho nhỏ ngồi thẳng tắp.
Ngọc phi rất ôn hòa, dịu dàng hỏi ngày thường Diệp Thiên ở nhà thích làm gì, xem sách gì, Diệp Thiên cũng quy củ đáp lời. Ngọc Phi thấy nàng có vẻ câu nệ, tròng mắt chuyển động, cười nói: “Ngày thường Thiên Thiên thích ăn cái gì?”
Quá nhiều! Tinh thần Diệp Thiên ngay lập tức tỉnh táo, cái gì mà bánh đậu phụ vàng, bánh hoa sen giòn, nàng dùng một hơi nói hơn mười loại điểm tâm, nói xong nàng mới nhìn bộ dáng ngậm ý cười của Ngọc phi, lại nhìn sang Dự Vương đang tủm tỉm cười mới cảm thấy ngượng ngùng mà dừng lại.
Ngọc Phi cười nói: “Điểm tâm đều rất ngọt, Thiên Thiên ăn xong điểm tâm, nhất định phải súc miệng, nếu sâu răng, sẽ rất đau.”
“Con có nghiêm túc dùng nước muối đánh răng! Hơn nữa buổi tối sau khi đánh răng sẽ không ăn cái gì nữa.” Diệp Thiên nói một cách kiêu ngạo.
Ngọc Phi gật đầu nói “Thiên Thiên đúng là một cô nương tốt. Đúng rồi, nơi này của ta còn một chút anh đào mới, lát nữa sẽ bưng lên cho Thiên Thiên ăn nha, hiện tại chúng ta phải dùng cơm trưa trước.” Bà lo lắng tiểu nha đầu ăn xong anh đào sẽ không muốn ăn cơm trưa nữa, cho nên phải để dành lát nữa mới cho nàng ăn.
Anh đào? Diệp Thiên nuốt ngụm nước miếng.
Mặc dù nhớ thương anh đào, nhưng Diệp Thiên vẫn nghiêm túc dùng cơm trưa. Nàng không kén ăn, ăn cái gì cũng cảm thấy đó là mỹ vị, Dự Vương gắp thịt gà, cá phi lê và rau củ cho nàng nàng đều không hề cự tuyệt mà ăn hết toàn bộ.
Dùng bữa cùng nàng, dường như những món ăn ngày thường càng trở nên có tư vị hơn, Ngọc Phi cũng ăn nhiều hơn bình thường nửa chén cơm.
Dùng xong ngọ thiện, quả nhiên cung nữ dâng anh đào lên. Những quả anh đào vừa được rửa sạch, đặt trong chiếc đĩa sứ trắng tinh khiết, từng quả anh đào đỏ tươi ướt át, đỏ trắng kết hợp tạo nên một hình ảnh cực kỳ diễm lệ.
Diệp Thiên sờ sờ chiếc bụng nhỏ đã phình ra của mình, sớm biết như thế vừa rồi nàng nên ăn ít cơm một chút, thôi, liền ăn một quả đi.
Bởi vì chỉ tính toán ăn một quả, nên nàng cẩn thận chọn lựa quả đỏ nhất, nàng cũng không ăn hết trong một miếng mà cắn thử một nửa trước, hương vị ngọt ngào ngay lập tức bao trùm khoang miệng, Diệp Thiên vừa lòng nheo mắt lại, đầu nhỏ không tự giác lung lay vài cái.
Ánh mắt Ngọc phi cùng Dự Vương đều dừng trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn của nàng, nàng rất dụng tâm nhai anh đào, gương mặt bánh bao mượt mà hơi phình ra, thoạt nhìn giống hệt một con thỏ con đang rất hạnh phúc vì được ăn thức ăn tươi mới.
Bàn tay Dự Vương lại ngứa, ở trên xe ngựa hắn đã phải nhịn rất khổ sở, vừa rồi lúc dùng cơm trưa hắn cũng có loại suy nghĩ này, hiện tại rốt cuộc không nhịn được nữa, ngón tay thon dài trắng nõn dò xét qua nhẹ nhàng nhéo một cái lên khuôn mặt nhỏ phúng phính kia.
“Ai u!” Tuy rằng hắn không dùng lực, nhưng đúng lúc Diệp Thiên đang nhai anh đào, hắn lại quấy nhiễu như thế, Diệp Thiên liền cắn phải thịt bên má của chính mình, đau quá, đôi mắt hạnh lập tức ngập nước, không đợi nàng nghĩ cách nghẹn trở về đã “lách tách”, một giọt nước mắt rơi xuống.
Dự Vương tức khắc trợn tròn mắt, không thể nào, hắn lại trêu chọc tiểu vương phi khóc nhè?! Hắn còn muốn bảo vệ nàng đấy, kết quả, ngày hôm qua vừa thấy mặt hắn nàng liền bị dọa khóc một lần, lúc này mới chỉ qua một ngày hắn lại chọc nàng khóc nữa rồi.
“Con đứa nhỏ này, động tay động chân!” Ngọc Phi vỗ một cái lên mu bàn tay Tiêu Ngôn Phong, bà vừa tức giận nhi tử trêu chọc tiểu tức phụ, lại có chút ghen ghét nhi tử, kỳ thật bà cũng muốn niết một cái nhưng lại không nhanh tay bằng nhi tử, bà vỗ có chút nặng tay, kết quả bàn tay cả hai người đều đỏ.
Ngọc Phi lặng lẽ lắc bàn tay ẩn ẩn đau của mình “Bé ngoan, mau nhổ ra, ta nhìn xem cắn có nặng hay không.”
Diệp Thiên không bỏ được miếng anh đào trong miệng nên liền nuốt xuống dưới, lúc này nàng mới mở miệng ra.
Ngọc Phi cẩn thận kiểm tra một phen, nhẹ nhàng thở ra, “Cũng may, không trầy da, nhưng mà có chút sưng. Thiên Thiên, tạm thời đừng ăn gì nữa, chờ đến bữa tối sẽ tốt hơn.”
Diệp Thiên vạn phần lưu luyến mà nhìn nửa quả anh đào trong tay, sớm biết như thế, vừa rồi nàng đã một miếng ăn hết toàn bộ quả anh đào rồi.
Đương nhiên Tiêu Ngôn Phong rất hiểu tâm tư của nàng, vì muốn bồi tội hắn liền cẩn thận nói: “Chỗ anh đào này đều cho Thiên Thiên mang về, ngày mai lại ăn tiếp.”
Diệp Thiên lập tức cao hứng, vốn dĩ nàng còn tưởng mình có thể ăn một quả anh đào. Nàng cực kỳ vui mừng nhưng tốt xấu nàng vẫn nhớ rõ mình đang ở trong cung, nàng cẩn thận nói: “Đây là anh đào của Ngọc Phi nương nương, ta……” Nàng muốn nói mình không cần, nhưng do dự một chút, vẫn không có tiền đồ nói: “…… Ta chỉ cần mấy quả là được rồi.”
Ngọc Phi cũng vui vẻ, “Là ta không chăm sóc tốt cho Thiên Thiên, khiến Thiên Thiên bị thương, chỗ anh đào này đều gói lại cho Thiên Thiên, coi như là nhận lỗi.”
Diệp Thiên mặt mày hớn hở, “Đa tạ nương nương.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.