Tác giả: Giản Diệc Dung
Thời điểm Diệp Chi xuất giá, nhị thái thái Tề thị quyết định xử lý thật chu toàn. Trải qua nhiều năm đen đủi, rốt cuộc từ khi nhị lão gia mất tới nay đây là cọc hỉ sự đầu tiên của nhị phòng. Lại nói, Diệp Chi là thứ nữ nhưng lại gả cho con vợ cả, tuy rằng chỉ có một chức quan cửu phẩm nhưng ở trong mắt Tề thị đó cũng là chuyện không tồi. Nhớ năm đó nhị lão gia nhậm chức sở thừa ở Công Bộ cũng chỉ là quan cửu phẩm mà thôi. Cho dù nhị lão gia còn sống thì việc hôn nhân này cũng là nhà mình trèo cao, huống chi hiện tại nhị phòng chỉ có một tú tài là Diệp Sở.
“Mẫu thân, người và Tam muội muội chiêu đãi nữ khách ở nội viện, con ra ngoại viện chiêu đãi nam khách.” Diệp Sở mặc một thân áo gấm sạch sẽ màu chàm, thoạt nhìn rất giống nhị lão gia.
Tề thị nói: “Hiện tại còn sớm, con đọc sách một lát nữa đi, mùa thu năm nay sẽ thi hương, một khắc cũng không thể thả lỏng, tranh thủ thi đậu cử nhân mới là việc quan trọng.” Nhi tử đã mười chín tuổi, nếu năm nay không thi đỗ thì lại phải chờ thêm ba năm nữa. Bà còn đang chờ Diệp Sở thi đậu cử nhân để nghị thân cho hắn đấy. Rốt cuộc, nhắc đến cử nhân dễ nghe hơn nhiều so với tú tài, hơn nữa đỗ cử nhân là có thể vào triều làm quan.
Diệp Sở nhíu mày, hiện tại khắp nơi kêu loạn hắn sao có thể an tâm đọc sách. Tuy nhiên, hắn không cãi lời mẫu thân mà chỉ xoay người đi ngoại viện. Nói cũng vô dụng, bởi vì bà chỉ cần nhìn thấy mình đều sẽ dặn dò phải nắm chặt thời gian đọc sách, hận không thể ép mình vừa dùng bữa vừa đọc sách mới yên tâm. Bước chân Diệp Sở có chút trầm trọng, kỳ thi mùa thu hắn không nắm chắc, thi cử nhân so với tưởng tượng của hắn thì khó hơn nhiều.
Hôm nay, số lượng khách được mời đến rất nhiều, phàm là người có chút quen biết Tề thị đều gửi thiệp mời. Trước kia khi còn ở Tế Bình Hầu phủ bà chủ trì việc nội trợ, thường xuyên dẫn theo Diệp Thiên đi tham gia yến hội nên nhận thức không ít phu nhân gia đình huân quý. Lần này Diệp Chi thành thân cũng là một cơ hội hiếm có, nếu có thể tạo dựng tốt mối quan hệ với những người này, tương lai sẽ càng thuận tiện cho việc nghị thân của Diệp Dung. Vì thế, ngay cả Vinh An Bá phủ và Xa Dũng Hầu phủ cũng đều nhận được thiệp mời.Tuy nhiên, vì lúc trước nhị lão gia Diệp Thừa Hoành bị hạch tội xử trảm nên người bình thường đều không muốn liên quan đến gia đình này, vì thế những người ở tầng lớp huân quý chân chính cũng tới không nhiều. Thật bất ngờ là Bạch Cạnh Sương và An Hữu Trân đều tới góp mặt, Bạch Cạnh Sương tới vì Bạch phu nhân xem ở mặt mũi Tế Bình Hầu phủ mà ép nàng phải tới, còn An Hữu Trân lại không phục muốn chạm mặt nói vài câu châm chọc Diệp Thiên
.Diệp Thiên và Yến Vân Hi cũng tới, mặc kệ trong lòng như thế nào nhưng loại lễ tiết này tính tới tính lui vẫn phải duy trì. Yến Vân Hi chưa từng nhìn thấy cảnh cô nương Đại Tề xuất giá nên nàng tò mò chạy loạn từ tiền viện đến hậu viện.Sau khi kiệu hoa của Diệp Chi được nâng đến nhà tân lang, Diệp Thiên chuẩn bị trở về mới phát hiện không tìm thấy Yến Vân Hi.
Phòng ốc của nhị phòng không quá lớn, Diệp Thiên không tìm thấy Yến Vân Hi ở hậu viện bèn kéo Lục Phỉ đi tìm xung quanh. Nàng nghĩ không biết Yến Vân Hi có ngồi trong đình hóng gió hay không. Dọc theo con đường nhỏ, khi đi lướt qua cửa sổ sương phòng, nàng nghe thấy tiếng Tề thị khắc khẩu cùng Diệp Dung.
“Nha đầu chết tiệt kia, con trốn ở chỗ này làm gì, hôm nay có nhiều người như vậy, đúng là thời cơ tốt để kết bạn, quen biết được những người này thì chuyện nghị thân của con sẽ càng thuận lợi.”
“Nương, con đã nói con không lấy chồng, cả đời này con đều không muốn lấy chồng. Nếu người không quen nhìn con sống trong nhà, con sẽ cắt tóc làm ni cô!”
“Con, con muốn tức chết ta hay sao, làm gì có nữ tử nào không lấy chồng. Diệp Thiên còn nhỏ hơn con, sang năm cũng xuất giá rồi, tại sao con lại luôn miệng nói muốn xuất gia làm ni cô?!”
“Mặc kệ ai lấy chồng, dù sao con cũng không gả! Cho dù nữ tử trên khắp thiên hạ đều lấy chồng, con cũng sẽ không gả!”
Cách cánh cửa sổ Diệp Thiên có thể nghe thấy tiếng Tề thị thở dốc hồng hộc, hiển nhiên là bị Diệp Dung chọc tức không nhẹ. Theo sau đó là tiếng “Loảng xoảng” và tiếng mở cửa, đoán chừng Tề thị tức giận quá bỏ đi rồi.
Diệp Thiên cau mày, vì sao Diệp Dung không chịu lấy chồng? Lại nói tiếp đã rất lâu rồi nàng chưa nhìn thấy Diệp Dung, bình thường lại không quan tâm chuyện liên quan tới nhị phòng nên nàng thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì khiến Diệp Dung bài xích chuyện gả chồng như vậy.
Nàng đang định cất bước rời đi liền nghe thấy tiếng cửa “Chi ” một tiếng. Sau đó là một giọng nói quen thuộc “Diệp tiểu thư thật sự không muốn lấy chồng sao?”
Bước chân Diệp Thiên dừng lại, là Bạch Cạnh Sương!
“Bạch tiểu thư không biết phi lễ chớ nghe sao? Nghe lén người khác nói chuyện, còn tỏ vẻ đúng lý hợp tình tiến lên hỏi thăm, ta chưa từng thấy người nào tùy tiện như vậy.”
“Diệp tiểu thư chớ buồn bực, ta chỉ là ——” Bạch Cạnh Sương thở dài, “Kỳ thật ta cũng giống tiểu thư, đều không muốn lấy chồng.”
Diệp Thiên mở to đôi mắt, thân mình không tự chủ mà tiến đến gần cửa, nghiêng tai nghe các nàng nói chuyện.
“Bạch tiểu thư đang nói giỡn đi, ta nghe nói tiểu thư đang bàn chuyện nghị thân cùng vị thế tử đại ca của ta đấy.”
“Chỉ là ý tứ của cha nương hai bên mà thôi, cách thời gian chính thức nghị thân còn dài lắm.” Bạch Cạnh Sương nhỏ nhẹ nói “Kỳ thật ta muốn khuyên nhủ tiểu thư, cuộc sống này đối với nữ tử rất khắc nghiệt. Nếu thật sự muốn thề sống thề chết không lấy chồng khả năng sẽ không dễ dàng. Không chỉ phải đối diện với những lời đồn đãi vớ vẩn bên ngoài, còn phải xem huynh tẩu trong nhà có thể chứa chấp người hay không. Thật ra ta có ý tưởng này, chọn một nam nhân môn hộ thấp tính tình đắn đo mềm yếu mà gả qua, cắn răng chịu khổ mấy ngày sau đó nạp cho hắn mấy phòng mỹ thiếp, đôi phu thê ai lo phận người nấy, không làm phiền lẫn nhau. Như vậy vừa không có người dám nói ba vẽ bốn, lại được thanh tịnh giống như khi tiểu thư còn ở nhà.”
Vì sao Bạch Cạnh Sương lại nói “Cắn răng chịu khổ mấy ngày”, chẳng lẽ việc lấy chồng đối với nàng ấy là một chuyện rất thống khổ? Nghi hoặc trong lòng Diệp Thiên càng sâu, hai người trong phòng đều trầm mặc không lên tiếng một lúc lâu sau mới nghe thấy tiếng Diệp Dung hồ nghi hỏi: “Nếu tiểu thư cũng không muốn lấy chồng, vậy vì sao lại lựa chọn Diệp Lệ, hắn cũng không phải nam nhân đắn đo mềm yếu có môn hộ thấp.”
Bạch Cạnh Sương thở dài: “Ta nào có chọn hắn, đó chỉ là ý tứ cha nương trong nhà mà thôi, ta lại không thể nói với hắn rằng ta không muốn. Lần trước đi Thiện Giác Tự, vốn dĩ ta đã nghĩ kỹ rồi, trên dưới hầu phủ người được cưng chiều nhất chính là Diệp Thiên, chỉ cần ta ra tay tàn nhẫn với nàng thì chắc chắn hầu phủ sẽ từ bỏ ý định này. Tuy nhiên Hoàng Thái Nữ và Diệp Lệ đều ở bên cạnh, lại nói, cho dù không có ai ta cũng thật sự không hạ thủ với Diệp Thiên được. Mấy ngày nay, ta luôn phiền não nên giải quyết chuyện này như thế nào.”
“Nếu là tự ô ——”
“Diệp tiểu thư ngàn vạn lần chớ có làm theo tính toán này của ta. Vốn dĩ cuộc sống của nữ tử đã rất gian nan, nữ nhi gia đình thanh bạch không cẩn thận liền mắc mưu, nếu muốn tự mình hắt bát nước bẩn lên người, chuyện sẽ càng khó giải quyết hơn.”
Hai người lại tiếp tục trầm mặc, Diệp Dung hỏi: “Vì sao…… Không muốn lấy chồng?”
“Ta chán ghét nam nhân, vừa nhìn thấy bọn họ ta liền cảm thấy ghê tởm càng đừng nói tới việc sớm chiều ở chung. Nếu có thể, cả đời này ta đều không muốn gả, nhưng ta cũng không muốn lưu lại trong nhà, ta muốn có một ngôi nhà của chính mình. Mấy năm nay ta cũng trộm tích cóp được chút ngân lượng đặt mua một phần gia nghiệp. Tuy nhiên thế đạo này lại không cho phép xuất hiện nữ hộ, cho dù có cho phép thì cũng khó tránh khỏi việc bị người có ý đồ xấu theo dõi.”
Hai người dừng lại không nói chuyện nửa ngày, tựa như đang rầu rĩ về nan đề có một không hai này.
Diệp Thiên đè nặng kinh hãi trong lòng, tay chân nhẹ nhàng rời khỏi con đường nhỏ, mãi tới cửa viện nàng mới thở ra một hơi thật dài. Trách không được mỗi lần Bạch Cạnh Sương nhắc tới ca ca thì đều không hề thẹn thùng, bởi vì nàng căn bản không thích ca ca, không đúng, nàng căn bản không thích nam nhân, cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc gả cho ca ca.
May mắn mẫu thân nghe xong lời nàng nói đã không sốt ruột đi cầu thân mà bảo phụ thân đi điều tra chuyện của Vinh An Bá phủ. Nàng phải nhanh chóng trở về nói chuyện này cho mẫu thân, hôn sự cùng Bạch Cạnh Sương tuyệt đối không thể nhắc lại.
Diệp Thiên hít sâu mấy hơi mới bình phục được một chút tâm tình, nàng đưa mắt nhìn bốn phía, thấy trong đình mơ hồ có bóng dàng người, không biết có phải Yến Vân Hi hay không, nàng vội vàng đi qua.
Đình kia so với mặt đất thì cao hơn một ít, có hơn mười bậc thang đi lên. Khi tới nơi Diệp Thiên mới phát hiện người trong đình không phải Yến Vân Hi mà là An Hữu Trân.
Không có gì để nói cùng An Hữu Trân, Diệp Thiên quay người định rời đi, An Hữu Trân lên tiếng: “Tại sao ngươi lại không lễ phép như vậy, thấy người cũng không biết hành lễ vấn an, ồ, ta biết rồi, nghe nói phụ thân ngươi rời nhà rất nhiều năm, mẫu thân ngươi cũng ốm đau nằm trên giường, ngươi có người sinh nhưng không ai dưỡng, trách không được lại khuyết thiếu giáo dưỡng như vậy.”
An Hữu Trân đắc ý dào dạt, để nói ra những lời này nàng đã phải suy nghĩ thật lâu, chỉ chờ đến hôm nay nhìn thấy Diệp Thiên sẽ nói vài câu. Không nghĩ tới xoay nửa ngày cũng không nhìn thấy Diệp Thiên đâu, vừa đến đình này ngồi nghỉ chân một lát thì người lại tự mình đưa tới cửa.
Có người sinh không có người dưỡng? Lửa giận trong lòng Diệp Thiên nổi lên, khi còn nhỏ nàng và ca ca sống nương tựa lẫn nhau, ngày tháng xác thật có chút gian nan. Nhưng hiện tại phụ thân đã trở lại, mẫu thân cũng đứng lên được còn nhiều thêm một người đệ đệ đáng yêu, càng không nói tới ca ca và Dự Vương. Nàng không phải người mặc cho người khác tùy tiện khi dễ, Diệp Thiên hừ lạnh một tiếng nói: “Không so sánh được với An tiểu thư, trong nhà có một ‘hầu gia không biết liêm sỉ ’, lời nói và việc làm đều mẫu mực, trò giỏi hơn thầy, ta thấy phong hào ‘ xa dũng ’này nhà các ngươi có thể kéo dài thêm mấy thế hệ.”
“Ngươi! Đều tại ngươi!” An Hữu Trân tức giận đến mặt đỏ tai hồng “Hiện tại rất nhiều người đều trộm gọi phụ thân ta là ‘hầu gia không biết liêm sỉ ’!” Từ sau khi Diệp Thiên giải thích phong hào của phụ thân, mọi người đều lén lút hứng khởi chê cười sau lưng nàng.
“Vậy không phải rất đúng lúc sao, chuẩn xác cỡ nào nha.” Diệp Thiên nâng mày, ngữ khí lành lạnh.
“Thiên Thiên muội muội, thì ra muội ở chỗ này!” Yến Vân Hi xem náo nhiệt xong đang đi tìm Diệp Thiên khắp nơi thì nhìn thấy Lục Phỉ đứng bên cạnh đình hóng gió, nàng liền nhanh chóng tới đây. Giày da hươu đạp lên bậc thang, tới đình rồi mới biết người bên trong là An Hữu Trân. Bước chân nàng ngừng lại ở bậc thang thấp hơn Diệp Thiên một bậc “Vị‘ An có bệnh ’ này một chút ý tứ cũng không có, Thiên Thiên muội muội, chúng ta trở về đi.”
Diệp Thiên nén cười, gật đầu.
An Hữu Trân tức giận muốn nổi điên, hiện tại không chỉ phụ thân bị gọi là “hầu gia không biết liêm sỉ” mà ngay cả nàng cũng nhiều thêm một biệt hiệu “Yêm có bệnh”. An Hữu Trân đột nhiên đứng dậy nhào qua dùng sức đẩy ngã Diệp Thiên.
Vốn dĩ Diệp Thiên đang đứng bên cạnh bậc thang, bị An Hữu Trân mạnh mẽ đẩy một cái thân mình lập tức ngã về phía dưới.
Yến Vân Hi kinh hãi, nàng duỗi cánh tay ôm lấy Diệp Thiên, tuy nhiên Diệp Thiên đang đứng ở vị trí cao hơn nàng mà An Hữu Trân lại dùng hết sức lực toàn thân nên cho dù nàng có mạnh mẽ tới đâu cũng không thể ổn định được thân mình.
Yến Vân Hi lui bước chân về phía sau một bước, nhưng phía sau lại là bậc thang, giày da hươu của nàng đạp phải khoảng không, thân mình cũng mất đi sự cân bằng.
Rốt cuộc Yến Vân Hi tập võ từ nhỏ, nếu nàng đẩy Diệp Thiên ra nàng có thể đứng dậy ngay tại chỗ, nhưng bậc thang này có hơn mười bậc cao, Diệp Thiên trong lòng nàng chính là tiểu cô nương vô cùng kiều nộn cần phải tỉ mỉ che chở, không thể so sánh với người da dày thịt thô là nàng. Nếu Thiên Thiên muội muội lăn xuống bậc thang như vậy khẳng định sẽ bị thương nặng.
Yến Vân Hi cắn răng một cái, nàng ấn đầu Diệp Thiên vào ngực mình, một tay che ót, một tay ôm eo Diệp Thiên. Nàng dùng cả hai tay của mình để bảo vệ cho Diệp Thiên, hai người cùng nhau lăn xuống bậc thang.