Tác giả: Giản Diệc Dung
Thời điểm Diệp Thiên và Dự Vương tìm được Diệp Lệ và Yến Vân Hi, trời đã sắp sáng.
“Ca ca!” Nhìn thấy Diệp Lệ xuất hiện ở cửa động, rốt cuộc Diệp Thiên cũng không nhịn được, từng giọt nước mắt lớn theo gương mặt trắng nõn chảy dài xuống dưới. Vách núi cao như vậy, nàng còn tưởng rằng sẽ không được gặp lại ca ca nữa, nếu không phải trong lòng còn tồn tại một tia hy vọng cuối cùng, nàng đã không thể kiên trì đến hiện tại.
“Thiên Thiên!” Diệp Lệ mở rộng hai tay, ôm lấy muội muội đang chạy tới gần. Nhìn sắc mặt cùng nước mắt của muội muội hắn biết nàng có bao nhiêu lo lắng khổ sở, tìm mình lâu như vậy khẳng định tiểu nha đầu rất sợ hãi “Không sao, ca ca không sao, Thiên Thiên đừng sợ.” Hắn vỗ vỗ lưng nàng, miễn cho nàng khóc dữ dội quá sẽ bị nấc cụt.
“Ca ca bị thương sao?” Diệp Thiên buông Diệp Lệ ra, đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lần. Nhìn thấy vết máu trên đùi hắn, sắc mặt nàng càng thêm trắng bệch, khẩn trương giữ chặt tay hắn “Chân, chân ca ca bị thương!”
Diệp Lệ vội an ủi nói: “Không có việc gì, chỉ là vết thương nhỏ, bôi chút thuốc là tốt rồi.”
Yến Vân Hi đứng bên cạnh Diệp Lệ dang hai tay về phía Diệp Thiên, đôi mắt sáng ủy khuất nhìn nàng.
Diệp Thiên tiến lên ôm lấy Yến Vân Hi “Vân Hi tỷ tỷ, thật may vì tỷ không sao.”
Yến Vân Hi cười nói: “Ta cũng không muốn chết, ta còn muốn nghe Thiên Thiên muội muội gọi thêm vài tiếng tỷ tỷ đó.”
“Không cho tỷ nói đến chữ chết!” Diệp Thiên cau mày “Vân Hi tỷ tỷ sẽ không chết!” Nàng lo lắng đề phòng lâu như vậy, thật sự không chấp nhân nổi chữ “Chết” này.
“Tốt, ta không nói.” Yến Vân Hi vỗ vỗ đầu vai nàng, sống sót sau tai nạn nàng cũng cảm thấy may mắn vô cùng.
“Những người đó là người của ai?” Diệp Lệ thấy Dự Vương đi tới liền hỏi.
“Là người của Khang Vương.” Dự Vương thấy hai người không bị thương nặng thì âm thầm may mắn “Những người đó đều là tử sĩ, lưu lại cũng vô dụng, ta đã giết cả rồi.” Đám người đó chắc chắn sẽ không khai ra Khang Vương, nếu tha cho bọn họ ngược lại sẽ bại lộ lực lượng ám vệ của mình.
Yến Vân Hi hỏi: “Khang Vương chủ yếu muốn hại ai, thế tử hay ta?”
Dự Vương nói: “Nhất tiễn song điêu. Hắn muốn giết điện hạ, như vậy Tế Bình Hầu phủ phụ trách bảo vệ ngài cũng sẽ vướng vào phiền toái. Đương nhiên, mục đích lớn nhất của hắn chắc hẳn là muốn gây nên sự hỗn loạn, Hoàng Thái Nữ bị ngộ sát ở Đại Tề, đến lúc đó hai nước tất có chiến tranh, hắn có thể nhân lúc hỗn loạn mà mưu cầu ích lợi lớn hơn nữa.” Chiếu theo loại trạng thái bình ổn trước mắt này, Thái Tử khẳng định sẽ thuận lợi đăng cơ, chỉ còn cách gây ra một cuộc hỗn loạn mới có thể tạo ra cơ hội. Vị tam ca này của hắn cũng là người mang dã tâm bừng bừng, kiếp trước Dự Vương đã được lĩnh giáo rồi.
Yến Vân Hi tức giận hừ một tiếng, “Đáng tiếc không có chứng cứ gì có thể vạch tội hắn!” Nàng cũng biết lưu lại những tử sĩ đó chỉ vô dụng, Dự Vương làm như thế chỉ sợ là không muốn bại lộ thực lực của mình.
“Đừng nóng vội, chúng ta chậm rãi nhìn kịch hay phía sau đi.” Đôi môi mỏng của Dự Vương cong một cách ý vị thâm trường. Hồ ly đã lộ đuôi, hắn chỉ cần mang tin tức này nói cho người thợ săn mắt mù là Thái Tử thì có thể chờ xem náo nhiệt.
Khi đoàn người trở lại kinh đô trời đã sáng choang, Dự Vương phái Trịnh Hàn dẫn theo thị vệ đưa Diệp Thiên trở về hầu phủ, còn hắn cùng Diệp Lệ, Yến Vân Hi tiến cung gặp Hoàng Thượng. Xảy ra chuyện lớn như vậy khẳng định không thể dấu diếm, bọn họ chỉ có thể chủ động đi tìm Hoàng Thượng. Lo lắng hãi hùng một ngày cộng thêm việc bôn ba trên lưng ngựa, Diệp Thiên đã sớm kiệt sức. Dự Vương luyến tiếc nàng tiếp tục đi theo lăn lộn nên bảo nàng trở về hầu phủ trước nói với người trong nhà một tiếng.
Tế Bình Hầu và La thị đã sớm chờ đợi tới mức nóng lòng như lửa đốt, thấy nữ nhi bảo bối trở về sắc mặt lại trắng bệch bọn họ liền biết đã xảy ra chuyện.
Diệp Thiên kể lại chuyện tối hôm qua, La thị nghe thấy đại nhi tử ngã từ vách núi cao như vậy xuống thì thiếu chút nữa ngất xỉu. Nếu không phải ngay từ đầu Diệp Thiên đã nói mọi người đều không việc gì, ca ca cùng Hoàng Thái Nữ và Dự Vương tiến cung, có lẽ bà sẽ cho rằng nhi tử không trở về được.
Tế Bình Hầu trấn tĩnh hơn một chút nhưng cũng bị một trận hãi hùng khiếp vía, nghe tiểu nữ nhi kể lại chuyện Diệp Lệ và Yến Vân Hi ngã xuống vách núi, ông thầm nghĩ: Ít nhiều cũng nhờ đoạn trường kiếm, thời điểm Hoàng Thái Nữ tặng nó cho nhi tử khẳng định cũng không nghĩ tới nó sẽ cứu tính mạng mình.
Ông thấy sắc mặt Diệp Thiên tái nhợt, dặn dò nói: “Thiên Thiên một đêm chưa ngủ, lại lo lắng hãi hùng, dặn phòng bếp chuẩn bị chút thức ăn mềm dễ tiêu hoá, sau đó nhờ đại phu chuẩn bị một bát canh an thần, Thiên Thiên uống xong thì về phòng ngủ một giấc thật ngon, nếu đã về đến nhà Thiên Thiên không cần tiếp tục lo lắng.” Khang Vương lòng muông dạ thú muốn một hòn đá trúng mấy con chim khiến nữ nhi bảo bối của ông lăn lộn thành như vậy. Nàng để ý đại nhi tử biết bao nhiêu người có mắt đều biết, chỉ nghĩ thôi ông cũng biết tối hôm qua nàng đã bị dày vò tới mức nào.
La thị phân phó người hầu đi chuẩn bị, sau đó đưa nữ nhi trở về sân của nàng, tự mình giúp nàng rửa mặt, nhìn nàng ăn cháo, uống hết canh an thần. Bát canh an thần kia xác thật rất hữu dụng, trải qua cả đêm rung chuyển vốn dĩ trong lòng Diệp Thiên vẫn còn hoảng hốt nhưng vừa đặt lưng lên giường một lát liền ngủ thiếp đi.
Khi ba người Dự Vương, Diệp Lệ, Yến Vân Hi vào cung, Văn Đế vừa mới hạ triều, thấy ba người bọn họ cùng nhau tới đây ông còn tưởng rằng bọn họ lại xung đột với tiểu thư nhà nào giống như lần trước, không nghĩ tới lần này là ám sát.
“Phụ hoàng, phụ hoàng cần phải làm chủ thay nhi thần!” đôi mắt phượng xinh đẹp của Dự Vương ủy khuất cực kỳ “Những hắc y nhân đó vừa đến liền giết người, nếu không phải Diệp tướng quân võ nghệ cao siêu, nhi thần lại dẫn theo nhiều thị vệ, cõ lẽ nhi thần sẽ không còn được gặp lại phụ hoàng nữa!” Đây là lý do thoái thác tốt nhất mà mấy người bọn họ cùng thương lượng ra được. Nếu bọn họ cùng gặp phải hắc y nhân, hắc y nhân lại bị thị vệ cùng Diệp Lệ giết chết, như vậy có thể che dấu chuyện ám vệ của Dự Vương.
Yến Vân Hi nói: “Những người này cực kỳ hung ác đánh ta rớt xuống vách núi, nếu không phải Diệp tướng quân liều chết cứu giúp ta đã không thể sống mà trở về.”
Văn Đế cả kinh tới mức sổ con trong tay rớt xuống bàn. Nếu kế hoạch của người này được thực hiện, không nói tới việc mình lại mất đi một nhi tử mà Đại Tề và Nữ La Quốc tất sẽ nổ ra chiến tranh. Đến lúc đó biên cương dao động, một khi lâm vào chiến tranh không biết sẽ phải tiêu hao biết bao nhiêu quốc lực. Càng đáng sợ hơn chính là, những nước láng giềng xung quanh đều như hổ rình mồi, nếu một trong số họ nhân cơ hội đánh lén chắc chắn Đại Tề sẽ rơi vào tình trạng nguy hiểm.
“Nhất định là gian tế quốc gia khác làm!” Văn Đế vỗ mạnh lên long án, “Những người này ám sát Hoàng Thái Nữ vì muốn khơi mào tranh đấu giữa Đại Tề và Đại La, thật đúng là ý đồ đáng chết! Trẫm nhất định phải điều tra ra manh mối!” Những người này một lần phái ra 30 sát thủ, ông không biết có bao nhiêu người vẫn đang ẩn náu tại kinh thành. Tưởng tượng đến đây, Văn Đế đứng ngồi không yên, phân phó người đi truyền kinh triệu doãn và Ngũ Thành Binh Mã Tư tới đây chuẩn bị điều tra toàn bộ kinh thành một lượt.
Vốn dĩ Dự Vương cùng Yến Vân Hi cũng không trông cậy vào ông điều tra ra Khang Vương. Mắt thấy Văn Đế muốn sắp xếp mấy đại thần tra rõ việc này, mấy người liền nhanh chóng cáo từ, Văn Đế suy nghĩ “Hôm nay Thái Nữ cũng mệt mỏi rồi, ngày mai trong cung mở tiệc an ủi. Đến lúc đó Diệp tướng quân cũng tới, nha, đúng rồi, Diệp tiểu thư cũng đi cùng đi, mỗi lần lão tứ tham gia yến hội đều cô đơn lẻ bóng, trẫm nhìn không đành lòng.”
Đây là lần đầu tiên Diệp Thiên tham gia yến hội chính thức trong cung, mặc dù nàng đính hôn cùng Dự Vương từ lâu nhưng rốt cuộc hai người vẫn chưa đại hôn. Tuy nhiên nếu chính miệng Hoàng Thượng bảo nàng tới tham gia, nàng cũng sẽ đi theo Diệp Lệ và Yến Vân Hi vào cung.
Yến hội còn chưa chính thức bắt đầu nên mọi người vẫn chưa nhập tọa, Dự Vương đi đến bên người Diệp Thiên “Thiên Thiên tối hôm qua nghỉ ngơi tốt chứ?” Nàng lo lắng đề phòng lâu như vậy, cũng không biết có ngủ ngon và gặp ác mộng hay không, nhìn sắc mặt của nàng dường như cũng không tệ lắm.
Diệp Thiên gật đầu “Ta ngủ rất ngon, cha bảo đại phu chuẩn bị canh an thần cho ta.”
Dự Vương vừa định nói tiếp vài câu, Thái Tử đã đi tới “Đây là lần đầu tiên Diệp tiểu thư tới tham dự yến tiệc trong cung, sang năm đại hôn cùng lão tứ xong sẽ không còn là người ngoài nữa. Sau này yến hội trong cung hãy thường xuyên tham gia đi, nhân tiện chăm sóc lão tứ, miễn cho hắn mỗi lần đều lẻ loi một mình.” Khi Thái Tử nói chuyện, đôi mắt lại dạo trên người Diệp Thiên một vòng. Hắn kinh ngạc phát hiện ra nàng ngày càng đẹp, đáng tiếc đã mười bốn tuổi rồi, dáng người lả lướt duyên dáng không phải bộ dáng ngây ngô mà hắn thích. Trong lòng hắn âm thầm thở dài, đóa hoa cực phẩm đã bỏ lỡ thời gian hoàn mỹ nhất “Nghe nói khi lão tứ gặp nạn Diệp tiểu thư cũng có mặt, bị dọa sợ hãi sao?”
“Đa tạ Thái Tử điện hạ quan tâm.” Diệp Thiên quy củ hành lễ, nàng rũ đầu, không nhìn Thái Tử. Năm ấy Thái Tử có ý đồ dụ dỗ nàng đến tiểu viện trong lễ tang của Thụy Vương, lúc ấy nàng không hiểu, hiện tại trong lòng nàng thật sự minh bạch. Tốt nhất có thể cách xa Thái Tử bao nhiêu nàng sẽ cách xa bấy nhiêu.
Bước chân Dự Vương xoay chuyển che khuất dáng người Diệp Thiên “Lại nói tiếp thật đúng là đáng giận, cũng không biết là ai to gan tới như vậy dám giết người dưới thanh thiên bạch nhật!”
Thái Tử thất thần nói: “Có thể là gian tế quốc gia khác.”
Dự Vương hừ một tiếng “Đệ thấy chưa chắc, gian tế nước khác trà trộn một hai người vào Đại Tề còn được, sao có thể lập tức xuất động ra 30 sát thủ. Hơn nữa, nghe nói loại mật thám trà trộn vào quốc gia khác giỏi nhất là việc ngụy trang, hầu hết đều giả dạng thành người không liên quan. Nhưng tại sao nhóm hắc y này đều che mặt, vừa nhìn liền biết chính là sát thủ.”
“Ồ, vậy theo đệ, là ai làm việc này?” Thái Tử nổi lên chút hứng thú.
“Theo đệ, chắc chắn là người Đại Tề chúng ta.” Dự Vương khẳng định gật đầu “Hiện tại triều cục Đại Tề đang ổn định, tất cả mọi vấn đề đều được tiến hành từng bước một, vì thế người muốn đục nước béo cò không thể xuống tay, hắn dứt khoát làm ra động tĩnh lớn một chút, chờ tới khi triều cục rối loạn hắn sẽ tùy thời mà ra tay chiếm được chỗ tốt. Mặc kệ hắn là ai, nếu để đệ điều tra ra, đệ nhất định không tha cho hắn! Hắn xuống tay với Hoàng Thái Nữ cũng thôi đi, còn muốn thuận tiện giết nốt đệ, à còn có đại cữu nữa. Nếu Hoàng Thái Nữ xảy ra chuyện, Tế Bình Hầu phủ cũng không thể thoát tội.”
Thái Tử suy nghĩ lời này cũng có đạo lý, nhưng mà người muốn đục nước béo cò là ai? Lập tức phái ra 30 sát thủ tuyệt đối không phải việc người bình thường có thể làm. Xuống tay với lão tứ, giết chết một Hoàng Thái Nữ, một hoàng tử, một thế tử hầu phủ còn có một vương phi, là ai có lá gan lớn như vậy? Trong lòng hắn dường như có một bóng dáng mơ hồ, nhưng nhất thời vẫn chưa nghĩ rõ ràng.
Dự Vương nhìn thấy thần sắc mơ hồ của Thái Tử liền biết hắn vẫn chưa nghĩ ra, thầm mắng đúng là đồ mắt mù, người xuống tay ở ngay bên cạnh cũng không nhìn ra. Dự Vương đành phải không ngừng cố gắng “Trải qua trận ám sát này, hiện tại trái tim đệ vẫn còn đang nhảy lên thình thịch, quên đi, không nói tới chuyện phiền lòng nữa. Đúng rồi, Diệp Phụng Nghi ở Đông Cung vẫn tốt chứ?”
Diệp Phụng Nghi? Thái Tử sửng sốt một chút mới nhớ ra đó là ai, thì ra là Diệp Phù. Lại nói tiếp, từ năm trước sau khi nàng ta tiến vào Đông Cung, hắn cũng lười để ý đến nàng ta, lúc này nghe Dự Vương nhắc tới hắn mới sực nhớ ra người này “Tứ đệ hỏi nàng làm gì?” Dù sao cũng là nữ nhân của Đông Cung, tại sao bỗng nhiên lão tứ lại hỏi tới.
“Không phải nàng ta là tỷ muội của tiểu vương phi nhà đệ sao.” Dự Vương nói: “Mấy ngày trước gặp được tam ca, tam ca còn hỏi đệ có phải từ lúc còn rất nhỏ Diệp Phụng Nghi đã quen biết Thái Tử rồi hay không, huynh ấy còn hỏi ta có nhìn thấy tiểu nha đầu nào mười mấy tuổi đi theo bên người Thái Tử không. Đệ nói chưa bao giờ nhìn thấy, cũng không biết tam ca muốn tìm ai? Tiểu nha đầu mười mấy tuổi bên người Thái Tử có quen biết với tam ca hay sao?”
Tiểu nha đầu mười mấy tuổi? Sắc mặt Thái Tử đại biến, Khang Vương biết bí mật của mình! Hắn muốn làm gì, sưu tập chứng cứ phạm tội sau đó tìm thời cơ phế bỏ vị trí Thái Tử của mình sao? Hắn muốn thay thế mình? Khang Vương đã đi theo mình nhiều năm như vậy, mặt ngoài thì thập phần trung thành, không nghĩ tới hắn lại có dã tâm lớn như vậy, thế mà mình chưa từng phát hiện. Thái Tử đột nhiên nghĩ đến, liệu rằng lần ám sát này có phải do Khang Vương giở trò quỷ hay không. Rốt cuộc, chiếu theo thế cục vững vàng trước mắt, Khang Vương một chút cơ hội cũng không có.