Dưỡng Thành Hoàng Hậu Nho Nhỏ

Chương 112:




Tác giả: Giản Diệc Dung
Diệp Thiên nhận được thư của Diệp Lệ, tâm tình tốt lên, cộng thêm nụ hôn trong bụi hoa sen khiến nàng có chút thẹn thùng, hơn nữa sợ cha nương lo lắng nên ngày đó nàng liền trở về hầu phủ.
“Tỷ tỷ!” Diệp Thạc tan học xong dùng bước chân ngắn nhỏ chạy tới, đôi mắt đen lúng liếng nhìn kỹ gương mặt Diệp Thiên. Nhìn thấy đôi mắt tỷ tỷ không bị sưng đỏ, lúc này hắn mới nhẹ nhàng thở ra. Ngày ca ca rời đi tỷ tỷ khổ sở như vậy, chôn mặt trong ngực tỷ phu không chịu ngẩng đầu, hắn vẫn luôn lo lắng tỷ tỷ sẽ khóc liền mấy ngày.
“Hôm nay Thạc nhi có bị tiên sinh phê bình hay không?” Diệp Thiên lôi kéo tay béo của đệ đệ vào tịnh phòng, tự mình giúp hắn rửa sạch tay.
“Không có!” Diệp Thạc giương mày lên, biểu tình thật sự đắc ý “Tiên sinh còn khen ngợi đệ đấy.”
Diệp Thiên kinh ngạc, đệ đệ này của nàng cực kỳ bướng bỉnh, không thích đọc sách viết chữ, cũng không thích đi học, thường xuyên đấu trí đấu dũng cùng tiên sinh, không bị phê bình đã xem như biểu hiện tốt đẹp rồi, sao có thể được khen ngợi?
Diệp Thạc vừa thấy biểu tình của tỷ tỷ liền biết nàng không tin, có chút nóng nảy nói “Thật sự, không tin tỷ đi hỏi tam ca liền biết! Mấy ngày nay đệ học tập rất nghiêm túc, tiên sinh nói đệ ‘ ba ngày sau lau mắt mà nhìn ’, nói văn chương của đệ rất thuần thục, giải thích cũng chuẩn xác.”
Diệp Thiên lau khô tay cho đệ đệ, nhéo nhéo bàn tay béo của hắn nói “Câu đó là ‘ kẻ sĩ ba ngày không gặp phải lau mắt mà nhìn ’ tại sao đột nhiên Thạc nhi lại chịu dụng công học tập?”
Hai người nắm tay nhau rời khỏi tịnh phòng, Diệp Thạc chọn một khối bánh hạt dẻ trên đĩa cắn một miếng “Ai, đệ phải nhanh chóng lớn lên làm chỗ dựa cho tỷ tỷ mới đúng, đệ cũng không thể bướng bỉnh mãi không chịu lớn.” Tiên sinh luôn thở dài “Nghịch ngợm như vậy khi nào mới có thể lớn lên”.
Thì ra đệ đệ nghiêm túc học tập là vì mình, trong lòng Diệp Thiên cảm động “Tốt quá, Thạc nhi vốn thông minh, chỉ cần chịu chăm chỉ, công khóa nhất định không thành vấn đề, tỷ tỷ ngóng trông ngày Thạc nhi lớn lên đó. Tuy nhiên, thời điểm trong miệng đang ăn thì không thể nói chuyện.” Nàng sợ hắn bị nghẹn liền rót một ly trà, sờ thử độ ấm sau đó đưa đến tầm tay hắn.
Diệp Thạc nuốt bánh hạt dẻ xuống, lại uống một hớp trà lớn “Tỷ tỷ không biết, đi học là một công việc rất tiêu hao sức lực. Mỗi khi đi học đệ đều no bụng, chờ tiên sinh nói xong đệ liền đói bụng. Lại nói, điểm tâm nơi này của tỷ tỷ là ăn ngon nhất.” Nghe nói đầu bếp nữ trong phòng bếp nhỏ của tỷ tỷ là người tỷ phu đưa đến, chuyên môn làm điểm tâm cho tỷ tỷ.
Diệp Thiên sờ sờ đầu nhỏ của đệ đệ “Ăn ít thôi, sắp đến giờ ăn tối rồi. Dùng xong cơm tối tỷ cho đệ hai bao điểm tâm, thuận tiện đưa cho Tuân nhi một nửa.” Điểm tâm ở chỗ nàng hai người đệ đệ đều rất thích.
Diệp Thạc gật đầu “Bữa tối đệ ăn cùng tỷ tỷ.”
Diệp Thiên nhìn sang Bạch Trân trân, Bạch Trân ngầm hiểu, ra cửa phân phó tiểu nha hoàn đi phòng bếp lớn nói một tiếng đưa bữa tối của Thạc nhi đến nơi này.
Đồ ăn của hai tỷ đệ bày ra cũng phân nửa cái bàn, Diệp Thiên gắp cho Diệp Thạc một đũa rau xanh “Không thể chỉ ăn nguyên thịt, ăn chút rau xanh sẽ mau lớn.”
Khuôn mặt nhỏ Diệp Thạc cay đắng, nỗ lực nuốt rau xanh, được rồi vì cao lớn hắn sẽ làm bộ mình là một con cừu nhỏ nghe lời.
Tiểu nhi tử đột nhiên cần cù hiếu học, đại nhi tử cũng thường xuyên gửi thư trở về nói đã tới Đại La. Thủ tướng biên thành đều kiên định ủng hộ Yến Vân Hi, hai người bọn họ quyết định tập hợp nhân mã, đi bước lớn đánh thẳng vào hoàng cung. Hôn sự của nữ nhi bảo bối cũng rất thuận lợi, Lễ Bộ đã bắt đầu chuẩn bị cho lễ đại hôn sang năm. Của hồi môn bọn họ cho nữ nhi đã được chuẩn bị xong từ sớm, mọi việc trong nhà đều coi như thuận lợi, Tế Bình Hầu và La thị đều cảm thấy vui mừng sâu sắc.
Diệp Thiên có chút giảm cân vào mùa hè, trong phòng đặt ba tảng băng lớn mới cảm thấy thoải mái. Nếu không có việc gì càng không chịu ra cửa, suốt một mùa hè Dự Vương đều không được gặp nàng mấy lần.
Tới đầu tháng tám, kinh thành có một trận mưa to, thời tiết lập tức mát mẻ mang lại cảm giác mùa thu.
Dự Vương hẹn Diệp Thiên đi Hoa Quế Viên ở ngoại ô. Hoa Quế Viên này Diệp Thiên cũng biết, nghe nói bên trong trồng rất nhiều cây quế tạo nên một khu rừng lớn. Tới tháng tám hàng năm, khắp khu vườn sẽ tràn ngập hương thơm. Đã nhiều ngày Diệp Thiên chưa gặp mặt Dự Vương, đúng lúc thời tiết mát mẻ nên nàng vui vẻ nhận lời.
Sáng sớm Dự Vương tự mình tới đón Diệp Thiên. Cách màn xe, hắn thấy Diệp Thiên từ trong phủ đi ra, nàng búi tóc phi tiên, cài một chiếc trâm hoa hải đường, trên người là chiếc áo ngoài màu hồng nhạt, dáng người lả lướt duyên dáng, gương mặt trắng trẻo mềm mại, đôi môi hồng nhuận, sóng mắt lưu chuyển liếc mắt nhìn xe ngựa một cái. Mặc dù biết cách một lớp mành bên ngoài không thể nhìn vào bên trong, trên thực tế tiểu nha đầu cũng không nhìn mình nhưng trái tim Tiêu Ngôn Phong vẫn đột nhiên nhảy loạn một chút.
Hắn xuống xe ngựa, chờ Diệp Thiên đi tới hắn thuần thục ôm nàng lên xe.
“Ngôn ca ca, nghe nói Hoàng Thượng bị bệnh, Ngọc phi nương nương còn phải hầu bệnh, nương nương không sao chứ?” Diệp Thiên có chút lo lắng hỏi. Hoàng Thượng nhiễm phong hàn rất dễ dàng lây cho những người xung quanh, không biết Ngọc phi nương nương có bị nhiễm phong hàn hay không.
“Không có việc gì, mẫu phi chỉ hầu hạ một lát, đại đa số thời gian đều do Hoàng Hậu chăm sóc.” Từ trước đến nay Hoàng Hậu đều lấy đoan trang hiền thục ra lừa gạt người khác. Hoàng Thượng bị bệnh đương nhiên bà ta sẽ thể hiện mình cực nhọc ngày đêm không thể nghỉ ngơi một cách yên ổn. Cho dù có vô số nội thị cung nữ, bà ta vẫn muốn làm bộ dáng một chút, tất nhiên cuối cùng bà ta cũng nhiễm phong hàn. Tuy nhiên không nghiêm trọng như Hoàng Thượng.
Diệp Thiên thấp giọng nói: “Chỉ là phong hàn bình thường mà thôi, sao ta lại nghe nói Hoàng Thượng kéo dài tới nửa tháng mới tốt lên?” Trong cung nhiều ngự y như vậy, không thể bó tay không có biện pháp chỉ vì một bệnh phong hàn nho nhỏ đi. Chẳng lẽ bệnh của Hoàng Thượng có ẩn tình khác? Đôi khi vì củng cố triều cục, cho dù Hoàng Thượng bệnh nặng tới mức nào cũng giấu nhẹm xuống dưới.
Tiêu Ngôn Phong ngồi dịch lại gần Diệp Thiên, vươn tay ôm lấy bả vai nàng, khuôn mặt tuấn tú dán lại gần.
“Ngôn ca ca, đừng……” Diệp Thiên nhẹ nhàng giãy giụa một chút, nàng rất sợ hắn sẽ hôn mình giống như lần trong bụi hoa sen. Cũng không phải nàng phản cảm với nụ hôn của hắn, ngược lại nàng còn rất thích. Tuy nhiên hiện tại đang ở trên xe ngựa, nàng có chút khẩn trương. Bên ngoài chính là đường cái rộn ràng nhốn nháo người đến người đi, nàng hoảng hốt giãy giụa.
“Đừng cái gì?” Dự Vương nhướn mày, cười như không cười nhìn nàng.
Gương mặt Diệp Thiên nóng lên, cánh môi phấn hồng gắt gao mím chặt, cự tuyệt trả lời vấn đề này.
Dự Vương thở dài “Ta muốn nói với nàng tình trạng thân thể Hoàng Thượng, đây là cơ mật không thể để người khác nghe thấy. Thiên Thiên nghĩ đi đâu vậy?”
Thì ra là do mình hiểu sai, mặt Diệp Thiên càng đỏ hơn, ánh mắt trốn tránh không chịu nhìn hắn.
Ánh mắt Dự Vương dừng lại trên gương mặt hồng hào của nàng một lát, mắt phượng dần dần sâu thẳm, thấy nàng xấu hổ tới mức không chịu ngẩng đầu, hắn cũng không làm khó nàng, đôi mỏng môi tiến đến bên tai nàng, thấp giọng nói: “Từ lúc Thanh Hư vào cung, Hoàng Thượng vẫn luôn dùng đan dược do ông ấy luyện chế, đan dược kia vốn dùng để cường thân kiện thể bồi bổ nguyên khí, nhưng mà hai năm trước Thái Tử đã lặng lẽ dặn dò Thanh Hư sửa lại công dụng của đan dược.”
Diệp Thiên lập tức mở to mắt, không rảnh lo thẹn thùng, ngẩng đầu hỏi: “Thái Tử muốn, muốn hại……” Thái Tử đã là trữ quân, chỉ cần đợi từng bước, chờ đến khi Hoàng Thượng băng hà hắn sẽ thuận theo tự nhiên thế chỗ, vì sao còn phải xuống tay với Hoàng Thượng?
“Hắn chờ không kịp, muốn thượng vị sớm một chút.” Thân thể Hoàng Thượng vẫn luôn rất tốt. Nếu chiếu theo cái đà này đi xuống, Thái Tử còn lâu mới được thượng vị. Phải biết rằng, tiền triều đã từng có người làm Thái Tử tới bốn năm mươi năm, khó khăn lắm mới được bước lên ngôi vị hoàng đế, nhưng chỉ sau mấy ngày liền băng hà. Tuy rằng Thái Tử dưới một người trên vạn người, phong cảnh vô hạn, nhưng cũng không phải hắn không có sở cầu. Ví dụ như ham mê biến thái kia của hắn phải che dấu thật sự rất áp lực vất vả, chỉ có ngồi lên vị trí chí tối cao vô thượng kia hắn mới có thể chân chính muốn làm gì thì làm. Lại nói, chỉ cần Hoàng Thượng còn sống vị trí Thái Tử vẫn có thể thay đổi người. Bởi vì hiện tại hắn đang lo lắng Khang Vương sẽ tranh đoạt cùng hắn.
Tiêu Ngôn Phong lại nói: “Hoàng Thượng đã không thể rời bỏ đan dược kia, cứ tiếp tục đi xuống sẽ trụ không được mấy năm, vị trí kia nên thay đổi người ngồi.” Đương nhiên, tuyệt đối không phải là Thái Tử, cũng không phải Khang Vương.
“Hắn thật đúng là…… To gan lớn mật.” Diệp Thiên thở dài, trách không được Hoàng Thượng chỉ bị một trận phong hàn liền kéo dà tới nửa tháng, xem ra thân thể đã có dấu hiệu suy sụp.
Tiêu Ngôn Phong hừ lạnh một tiếng, “Hắn gan lớn không chỉ dừng lại ở việc này đâu, qua mấy ngày nữa kinh thành sẽ phát sinh một chuyện lớn. Khang Vương bị xui xẻo, Thiên Thiên chờ xem náo nhiệt đi.” Thái Tử đã tỉ mỉ sắp xếp một hồi liên hoàn kế để đối phó với Khang Vương phản bội hắn.
“Ngôn ca ca cũng cẩn thận chút, đừng để chó điên cắn loạn.” Thái Tử điên rồi, giết Thụy Vương, mưu hại Hoàng Thượng, còn chuẩn bị đối phó Khang Vương. Có phải chờ tới khi diệt trừ xong mọi người hắn sẽ xuống tay với Dự Vương hay không?
Dự Vương nắm ngón tay tinh xảo của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve “Yên tâm.” Vì tiểu nha đầu, vì mẫu phi, hắn tuyệt đối không thua.
Hoa Quế viên rất lớn, còn chưa đi vào đã ngửi thấy từng trận hương hoa quế thơm lừng. Bên trong Tế Bình Hầu phủ và Dự Vương trong phủ cũng có cây quế, là kim quế và bạc quế, tuy nhiên không nhiều lắm, khác xa hương khí nồng đậm ở nơi này.
Tuy rằng Hoa quế không có cánh hoa kiều diễm nhưng cũng rất đẹp, nhỏ nhắn tinh tế nở khắp tán cây, thật đáng yêu. Cây quế cao lớn liên kết kéo dài thành một khu rừng nhỏ, bước đi dưới tán cây nhìn ánh sáng rải rác từ xuyên qua cành lá tạo nên những hình ảnh loang lổ, vui mắt.
Trên mặt đất phủ đầy cánh hoa rơi rụng, Diệp Thiên thở dài, cánh môi phấn hồng nhấp hai cái “Nếu thu thập lại có thể làm bánh hoa quế.”
“Những bông hoa rơi xuống mặt đất đều bẩn rồi, bánh hoa quế khẳng định được làm từ cánh hoa tươi mới ở trên cây.” Dự Vương cười nói: “Thiên Thiên muốn ăn bánh hoa quế, quay đầu lại ta sẽ cho người về phủ hái chút hoa quế chuyển qua cho đầu bếp nữ làm bánh cho nàng.”
Diệp Thiên chớp mắt hai cái “Huynh vừa nói như vậy hình như ta cũng muốn ăn, không biết nên dùng kim quế hay bạc quế?”
Rõ ràng là nàng nhắc tới bánh hoa quế trước, khẳng định là lại thèm ăn. Dự Vương không vạch trần nói “Ta cũng không biết, ta sẽ cho người đưa cả hai loại qua.”
Người trong vườn hoa quế rất ít, hai người nắm tay nhau đi dạo một đoạn, càng đi càng sâu tới mức một bóng người cũng không nhìn thấy. Diệp Thiên đang do dự có nên trở về hay không, liền thấy phía trước có hai nữ tử đang nắm tay nhau đi dạo, nhìn bóng dáng tựa hồ có chút quen thuộc.
Diệp Thiên ngưng thần nhìn kỹ, mới phát hiện hai người kia nàng đều quen biết, một người là Tam tỷ tỷ Diệp Dung, một người đã từng nói chuyện nghị thân cùng ca ca Bạch Cạnh Sương. Diệp Thiên do dự, hai người kia đi đường được đặc biệt chậm, chiếu theo tốc độ của mình khẳng định sẽ vượt qua hai người các nàng. Nàng không muốn chào hỏi Diệp Dung, đồng thời đối mặt với Bạch Cạnh Sương nàng cũng cảm thấy có chút xấu hổ.
“Chúng ta đổi phương hướng.” Dự Vương thấp giọng nói.
Diệp Thiên gật đầu “Không nghĩ tới mối quan hệ giữa Diệp Dung và Bạch Cạnh Sương lại tốt như vậy.”
Khóe môi Dự Vương ý vị không rõ mà cong lên “Không phải là tốt, chỉ sợ rằng tốt quá mức, hai người kia đang đan mười ngón tay vào nhau.” Thật ra hắn không biết hai người kia là ai. Diệp Dung hắn không nhớ rõ, Bạch Cạnh Sương hắn cũng chưa từng gặp. Tuy nhiên, hai người kia nương theo ống tay áo che đậy mười ngón tay giao nhau, bằng hữu bình thường không thể thể hiện thái quá như vậy.
Diệp Thiên nghi hoặc quay đầu lại nhìn thoáng qua, ánh mắt nàng không tốt như Dự Vương, chỉ nhìn thấy cánh tay của hai người kề sát nhau, tựa như nắm tay nhưng vì ống tay áo che đậy nên nhìn không ra ngón tay bên trong thế nào. Mặc dù vậy, nàng tin tưởng Dự Vương không nhìn lầm, cảm giác hai người kia ở cạnh nhau rất kỳ quái, chẳng lẽ bởi vì đều không muốn thành thân nên được xem như cùng chung chí hướng? Nhưng cho dù là bạn thân khuê trung cũng sẽ không đan mười ngón tay vào nhau, nhiều nhất chỉ lôi kéo tay thôi.
Nghĩ mãi không ra, Diệp Thiên lắc đầu. Quên đi, hai người này như thế nào không một chút quan hệ gì với mình, không cần thiết phải hao tâm tốn sức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.