Tác giả: Giản Diệc Dung
Dự Vương nói có trò hay để xem, Diệp Thiên cố ý lưu ý động tĩnh trong kinh thành nhưng nàng không cảm thấy có chỗ nào dị thường. Đương nhiên, nếu trước khi động thủ lại để cho người khác nhận ra, vậy chuyện đó chắc chắn không thể thành công.
Qua mấy ngày chính là kỳ thi mùa thu, thời điểm tú tài các nơi thi cử nhân. Tuy nhiên việc này không có quan hệ gì với hầu phủ, Diệp Tuân và Diệp Thạc mới chỉ là đồng sinh, ngay cả tú tài cũng không phải.
Diệp Sở sẽ tham gia kỳ thi mùa thu lần này, nhị thái thái Tề thị bắt đầu chuẩn bị từ sớm. Bởi vì phải thi liên tiếp ba ngày, thí sinh không thể ra khỏi khu vực thi, việc ăn ngủ đều phải thực hiện trong trường thi. Cho nên, Tề thị đi hỏi thăm xem nên ăn gì, mặc gì vào buổi tối để không bị lạnh. Cũng may các thí sinh ở nơi khác đều tham gia khảo thí tại quê nhà, vì vậy nhóm tú tài kinh thành liền ở luôn trường thi, không cần phải đi xa.
Tề thị muốn Diệp Sở đi lãnh giáo Tế Bình Hầu một chút. Năm đó Tế Bình Hầu chính là Trạng Nguyên lang, thời điểm thi hương khảo cử nhân cũng đạt danh hiệu đệ nhất, ông khẳng định có rất nhiều điều đáng tâm đắc. Tuy nhiên Diệp Sở lại cự tuyệt một cách kiên định, bởi vì hắn mơ hồ biết phụ thân năm đó đã làm gì. Cho tới hôm nay, đại bá phụ không đuổi tận giết tuyệt nhị phòng đã là quá nhân từ nương tay rồi, hắn nào dám không biết xấu hổ mà dán vào.
Tề thị bất đắc dĩ, bọn nhỏ trưởng thành đều có chủ ý của chính mình, bà nói cái gì bọn họ cũng không chịu nghe. Diệp Sở càng ngày càng trầm mặc, Diệp Dung sống chết không chịu nghị thân, Diệp Phù tiến vào Đông Cung một chút tin tức cũng không có. Chỉ có cuộc sống của Diệp Chi là không tồi, nhưng dù sao nàng cũng là thứ nữ không phải từ trong bụng mình chui ra nên luôn cách một tầng quan hệ, sau khi thành thân cũng không thân cận cùng nhà mẹ đẻ.
Tề thị tích cực chuẩn bị đồ vật khảo thí, ngóng trông Diệp Sở có thể thuận lợi trúng cử. Tuy nhiên tâm tình của Diệp Sở lại khá trầm trọng, đối với lần thi hương này hắn không nắm chắc. Tiên sinh ở thư viện cũng nói với trình độ của hắn, vận khí tốt có thể đỗ, vận khí kém thì khó nói. Nhưng nhìn bộ dáng mẫu thân nóng bỏng chờ đợi như vậy, hắn thật sự không đành lòng đả kích bà, càng không biết nếu thi không đỗ nên đối mặt như thế nào với bà. Thái Tử đẩy Khang Vương ra phụ trách lần thi hương này. So với kỳ thi mùa xuân thì đây cũng không được xem là chuyện đại sự. Tới mùa xuân, cử nhân cả nước đều phải đến kinh thành khảo tiến sĩ còn kỳ thi hương này chỉ khảo thí ở địa phương mà thôi. Vì thế Khang Vương cũng không để ý lắm, hắn cho gọi đốc khảo (giám thị coi thi) hàn lâm tới dặn dò vài câu
Trước hai ngày diễn ra kỳ thi, Diệp Sở nghe đồng học nói chỉ cần tốn một chút bạc là có thể biết trước đề thi. Diệp Sở kinh hãi, đây chính là làm rối loạn kỉ cương phép nước, nếu sự tình bị bại lộ không chỉ tú tài bị tước bỏ công danh nghiêm trọng hơn sẽ bị sung quân vào biên cương.
Biết được tin tức bí mật, Diệp Sở tâm thần không yên, hắn không muốn mạo hiểm nhưng thâm tâm lại luôn nghĩ tới chuyện này. Nếu tốn chút bạc là có thể biết trước đề thi, cho dù chỉ biết được một bộ phận trong đề thi thì tỷ lệ thi đỗ của mình cũng cao hơn.
“Ca ca.” Tề thị không chú ý tới sự khác thường của Diệp Sở, nhưng Diệp Dung lại nhìn ở trong mắt, cố ý đến thư phòng tìm hắn “Huynh cũng đừng quá áp lực, nghe nói loại khảo thí này một là thi bằng thực lực, hai là thi bằng vận may, không có ai dám nắm chắc thắng lợi. Lại nói, thi hương ba năm một lần, tình huống hiện tại nhà chúng ta tuy không tới mức đại phú đại quý nhưng để sống qua ngày cũng không trở ngại. Ca ca không cần quá mức so đo một lần thắng thua.” Trước kia nàng thích nhất là đua đòi theo Diệp Thiên, từ khi xảy ra chuyện với Thái Tử, nàng bắt đầu xem nhẹ mọi thứ. Việc ăn mặc,công danh phú quý chỉ cần còn sống liền không đáng ngại, bình an không phiền toái chính là tốt nhất.
Diệp Sở nhìn Diệp Dung, không biết từ khi nào mà người muội muội kiêu căng của hắn đã bắt đầu thay đổi trở nên bình tĩnh lạnh nhạt hơn, bộ dáng vô dục vô cầu, chỉ trừ bỏ việc kiên quyết không chịu thành thân. Hắn không biết vì sao muội muội lại không chịu thành thân, tuy nhiên nữ tử lấy chồng cũng chính là một trận đánh cuộc, ví dụ như việc tiến vào Đông Cung của Diệp Phù. Người không biết người còn tưởng rằng nàng tôn quý cỡ nào, kỳ thật nếu Diệp Phù sống tốt có tiếng nói tại Đông Cung thì sao có thể ngay cả tin tức cũng không thể truyền về nhà.
Diệp Sở trầm giọng nói: “Muội cũng yên tâm, cho dù như thế nào chỉ cần có ca ca ở đây muội chính là tam tiểu thư nhà chúng ta.” Muội muội nguyện ý chết già trong khuê trung, hắn cũng sẽ chăm sóc nàng cả đời.
“Đa tạ ca ca.” Có những lời này Diệp Dung hoàn toàn an tâm. Mặc kệ người ngoài chỉ trỏ như thế nào, chỉ cần ca ca có thể bao dung nàng là được.
Cho dù có Diệp Dung an ủi hắn không cần quá mức so đo một lần thắng thua thì trong lòng Diệp Sở vẫn không thể buông xuống. Nếu có thể trúng cử, không chỉ riêng mẫu thân cao hứng mà cuộc sống nhà mình cũng có thể tốt hơn một chút.
Diệp Sở lặng lẽ hỏi thăm giá cả từ những người học cùng thư viện, nghe nói mua hoàn chỉnh bộ đề cần một ngàn lượng bạc. Hắn âm thầm líu lưỡi, ai dám nói hàn lâm nghèo nàn, chỉ cần một kỳ thi cũng đủ để quan viên hàn lâm phát tài rồi. Hỏi rõ giá cả, Diệp Sở quyết định không mua. Một ngàn lượng bạc cũng không phải số lượng nhỏ, nguy hiểm còn đặc biệt cao, vạn nhất xảy ra chuyện, hậu quả hắn không dám tưởng tượng. Lại nói, năm đó trước khi chết phụ thân từng nói qua, ngàn vạn lần không cần vì muốn trở nên nổi bật mà không từ mọi thủ đoạn. Dù sao hắn vẫn nên dựa vào khả năng của chính mình, tựa như lời Diệp Dung nói, lần này không được còn có lần sau.
Điều khiến Diệp Sở không ngờ tới chính là, vừa mới thi xong hai ngày trong kinh thành liền truyền ra tin tức rối loạn kỉ cương trong kỳ thi mùa thu. Hắn âm thầm cảm thấy may mắn vì mình đã không bỏ bạc ra mua đề, bằng không hiện tại khẳng định mình đang run sợ như cầy sấy. Hơn nữa hắn cảm giác thi bằng thực lực của bản thân cũng rất thuận lợi, những đề mục đó với hắn mà nói cũng không quá khó.
Ngay khi vụ án làm rối loạn kỉ cương vừa xuất hiện, Diệp Thiên liền minh bạch. Xem ra Thái Tử muốn mượn vụ án lần này để đối phó với Khang Vương. Rốt cuộc, kỳ thi hương này là do Khang Vương phụ trách.
“Ngôn ca ca.” Diệp Thiên nhớ thương vườn nho Dự Vương phủ, hơn nữa thời tiết cũng mát mẻ nên hai ba ngày nàng lại tới vương phủ một chuyến “Huynh đang bận sao?” Dự Vương thấy nàng thập thò đầu nhỏ trước cửa thư phòng liền vẫy tay gọi nàng tới gần. Diệp Thiên lại không chịu đi đến bên cạnh hắn mà đi thẳng tới giường nệm bên cạnh cửa sổ ngồi xuống “Ngôn ca ca đang làm gì vậy?”
Dự Vương đứng dậy, đi đến bên người nàng “Ta không bận, mấy ngày nay Thái Tử mải đối phó với Khang Vương, trong này không có chuyện của ta, ta chỉ cần lo xem náo nhiệt là tốt rồi.” Nói đến Thái Tử, Diệp Thiên nghi hoặc hỏi: “Cho dù vu vạ vụ án làm rối loạn kỉ cương lên người Khang Vương thì đó cũng không phải tội bao lớn, có lẽ vẫn không thể động đến căn cơ của Khang Vương đi?” Điểm này không giống với tác phong hành sự của Thái Tử. Năm đó thời điểm hắn giết Thụy Vương chính là một kích mất mạng.
Đôi mắt phượng đen như mực của Dự Vương hiện lên một tia cười lạnh “Chuyện này mới chỉ bắt đầu thôi, Thái Tử còn chuẩn bị hậu chiêu đấy. Thiên Thiên cứ nhìn kịch hay phía sau liền biết, Thái Tử là người một khi xuống tay sẽ không chừa lối thoát.” Hắn nắm tay Diệp Thiên “Không nói tới người không liên quan nữa, vài ngày không gặp, Thiên Thiên có nhớ ta không?”
Khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Diệp Thiên nổi lên một tia đỏ ửng, đôi mắt hạnh trốn tránh không chịu nhìn thẳng vào hắn nhưng chiếc cằm tinh xảo lại nhẹ nhàng gật một cái. Khóe môi Dự Vương sung sướng cong lên “Chúng ta đúng là tâm linh tương thông nha, ta cũng rất nhớ Thiên Thiên.”
……
Vụ án làm rối loạn kỉ cương vừa ra, Hoàng Thượng cực kỳ tức giận. Phải biết rằng khoa cử chính là con đường quan trọng tuyển chọn nhân tài cho triều đình, nếu con đường này bị huỷ hoại thì ngày diệt quốc cũng không xa. Ông gọi Khang Vương tới mắng một trận và lệnh cho Khang Vương phải ở nhà suy nghĩ lại hành vi của mình, đồng thời giao lại tất cả sự vụ trong tay cho người khác. Sau đó ông gọi Thái Tử tới lệnh cho hắn nhất định phải tra rõ việc này. Vốn dĩ vụ án này chính là cái bẫy mà Thái Tử sắp xếp để đối phó với Khang Vương. Tất nhiên hắn cũng nhanh chóng “Tra rõ” vụ việc, không quá hai ngày liền dâng lên một phần khẩu cung hoàn chỉnh giao cho Hoàng Thượng. Khẩu cung do đốc khảo hàn lâm trực tiếp ký tên, nói mình bị Khang Vương ép buộc. Là Khang Vương lấy tiền đồ cùng tính mạng nhi tử độc nhất của hắn ra uy hiếp, nói mặc kệ hắn có thể bán được bao nhiêu ngân lượng, dù sao Khang Vương muốn nhận được mười vạn lượng bạc. Hàn lâm bất đắc dĩ đành phải bán đề thi hoàn chỉnh với giá một ngàn lượng, dù vậy mới chỉ miễn cưỡng gom đủ số bạc mà Khang Vương yêu cầu.
“Nghiệp chướng!” Hoàng Thượng tức giận ném bút son trong tay ra ngoài, xương gò má nổi lên màu đỏ không bình thường. Ông thở hồng hộc nửa ngày, sau đó che ngực ngã ngồi trên ghế “Kéo tên nghiệp chướng kia vào Tông Nhân Phủ đi, lệnh cho Tả Hữu Tông và Tông Nhân Lệnh cùng nhau thẩm tra xử lí, điều tra xem rốt cuộc chuyện này là thế nào.” Khang Vương khác với Thụy Vương, bởi vì từ nhỏ không có mẫu phi bảo vệ nên đã đi theo và trở thành tuỳ tùng bên người Thái Tử. Hắn vẫn luôn là người có tính tình cẩn thận, ông không quá tin tưởng Khang Vương sẽ trắng trợn táo bạo mà làm ra sự tình như vậy.
Khang Vương đã sớm phát hiện sự tình không thích hợp, đến khi nghe nói hàn lâm cung khai ra việc mình yêu cầu mười vạn lượng bạc trắng, cuối cùng hắn cũng rõ ràng. Chỉ cần nghĩ đến cảnh Thái Tử quyết tuyệt giết chết Thụy Vương thì ruột gan hắn lại giống như bị ngâm vào nước đá. Hắn không biết vì sao Thái Tử muốn giết mình, chẳng lẽ Thái Tử đã biết chuyện mình phái người ám sát Hoàng Thái Nữ? Nhưng cho dù hắn biết chuyện đó là do mình làm cũng chưa chắc đã nhìn thấu mục đích của việc làm đó. Mặc kệ như thế nào, xem ra Thái Tử đã quyết định xuống tay với mình. Hiện giờ chuyện quan trọng nhất chính là giữ được tánh mạng.
Khang Vương gào khóc đòi gặp mặt Hoàng Thượng, nhưng mấy năm nay tính tình Hoàng Thượng càng ngày càng táo bạo. Lúc này đang trong cơn thịnh nộ nên đời nào chịu gặp hắn, ngay cả Khang Vương phi cũng không thể nhờ phụ thân cầu tình thay hắn. Khang Vương bị nhốt vào Tông Nhân Phủ. Đối với vụ án làm rối loạn kỉ cương hắn chỉ nói mình bị oan uổng, không chịu ăn cơm, tuyên bố muốn tuyệt thực, thẳng đến khi Hoàng Thượng chịu gặp mình mới thôi. Hắn tin tưởng Hoàng Thượng sẽ không trơ mắt nhìn mình mất mạng, chỉ cần nhịn đói hai ba ngày khẳng định Hoàng Thượng sẽ đồng ý gặp hắn. Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng của việc tuyệt thực chính là hắn sợ hãi trong đồ ăn có độc.
Hoàng Thượng nghe nói Khang Vương muốn tuyệt thực, cả giận nói: “Nó không chịu ăn thì mặc kệ nó chết đói!”
Khang Vương đói bụng cả ngày, bụng rỗng kêu vang. Hắn là hoàng tử, tuy rằng không được mẫu phi bảo vệ như ba vị hoàng tử khác, nhưng rốt cuộc cũng được nuôi lớn bằng kim tôn ngọc quý. Hắn chưa từng phải chịu tội như vậy, đây là lần đầu tiên hắn biết mùi vị đói bụng khó chịu như thế nào. Dù vậy, hắn cũng không dám ăn bất cứ thứ gì.
“Không, bổn vương tuyệt đối không ăn, cái gì cũng không ăn!” Khang Vương xoa xoa chiếc bụng xẹp lép, thân thể cuộn tròn thành một đoàn. Cả ngày không ăn cơm, thân thể cực kỳ mệt mỏi, sức lực như bị rút cạn. Cho dù hắn nỗ lực duy trì sự thanh tỉnh thì tới sau nửa đêm vẫn chịu không nổi, đôi mắt từ từ nhắm lại, không bao lâu liền lâm vào cơn mê mang. Đêm khuya tĩnh lặng, toàn bộ Tông Nhân Phủ đều chìm vào yên ắng, dưới ánh trăng mỏng manh có người lặng yên không một tiếng động đi tới. Trong tay cầm một cái lồng sắt, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng Khang Vương tạo ra một khe hở. Hắn mở lồng sắt cho đối diện với cửa phòng, nháy mắt, mấy con chuột lông xù chạy ra khỏi chuồng phi thẳng vào phòng giam của Khang Vương.
“A —— thứ gì? Thứ gì cắn ta? Người tới, người tới, có chuột!” Tiếng kêu la thất thánh của Khang Vương vang lên trong đêm khuya tĩnh lặng tại Tông Nhân Phủ truyền đi thật xa.