Tác giả: Giản Diệc Dung
Từ khi Dự Vương bắt đầu quay trở lại lục bộ làm việc hắn liền trở nên thập phần bận rộn khác xa với sự cà lơ phất phơ lần trước. Lúc này đây trở lại lục bộ, hắn nghiêm khắc hơn rất nhiều, vô luận là việc lớn hay việc nhỏ, bất cứ việc nào không đúng hắn đều nhúng tay quan tâm. Những thủ đoạn gian dối, tham ô cắt xén hắn liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, nhẹ thì phạt trượng, nặng thì cách chức điều tra. Quan viên lớn nhỏ khổ không nói nổi, tuy rằng hắn làm việc khắc nghiệt nhưng nói có sách mách có chứng, người bị trừng phạt đều là trừng phạt đúng tội, bất kỳ ai cũng không thể phản bác.
Văn Đế vừa mừng vừa sợ, không nghĩ tới lão tứ luôn ăn chơi trác táng khi nghiêm túc lên lại lợi hại như thế. Cao hứng qua đi ông lại có chút lo lắng, bốn nhi tử của mình đã bị thiệt hại một nửa, nếu lão tứ sinh ra tâm tư gì không nên có hoặc Thái Tử kiêng kị lão tứ, trong hai người lại có một người mất mạng, vậy ông chỉ còn lại một người con.
Tuy rằng Văn Đế thầm hận thủ đoạn độc ác của Thái Tử, phạt hắn đóng cửa nhàn rỗi tại Đông Cung, nhưng ông vẫn chưa từng sinh ra tâm tư phế bỏ chức vị của Thái Tử. Phải biết rằng, phế bỏ trữ quân sẽ dao động căn cơ một đất nước. Lại nói, đối với lão tứ ông luôn có chút không yên tâm, vạn nhất lão tứ không phải nhi tử thân sinh của mình, vậy giang sơn Đại Tề sẽ bị đổi chủ.
Phải nghĩ biện pháp khiến hai nhi tử còn sót lại huynh hữu đệ cung mới được. Ông muốn lão tứ ý thức được rằng hắn chỉ tạm thời chưởng quản lục bộ, Thái Tử mới là trữ quân, hắn không thể bành chướng tâm tư. Còn Thái Tử cũng phải biết rằng mình phạm sai lầm mới bị trừng phạt, không có nguy cơ bị lão tứ thay thế.
Đúng lúc qua mấy ngày nữa chính là yến tiệc sinh nhật Thái Tử, Văn Đế cho Dự Vương nghỉ ngơi một ngày đưa tức phụ đến Đông Cung chúc mừng Thái Tử.
“Ngôn ca ca, Hoàng Thượng có ý tứ gì?” Diệp Thiên ôm lò sưởi trong tay, khó hiểu hỏi. Ngày mùa đông, nơi nơi đều phủ đầy băng tuyết lạnh muốn chết, nếu không phải Hoàng Thượng hạ lệnh nàng nhất định sẽ không ra khỏi cửa, huống chi là đi Đông Cung mừng sinh nhật Thái Tử.
Dự Vương lấy lò sưởi trong tay nàng ra, dùng chính đôi tay của mình bao lấy bàn tay nhỏ của nàng. Tay nàng so với hắn thì nhỏ hơn nhiều, hắn có thể bao lại hoàn toàn. “Thiên Thiên không cần phải suy nghĩ xem ông ta có ý tứ gì, chỉ cần làm bộ như đi ngang qua sân khấu là được.” Hắn không muốn tiểu nha đầu đến Đông Cung, nhưng Hoàng Thượng nói rõ rằng hắn phải dẫn theo Diệp Thiên, vì thế hắn chỉ có thể làm theo. Mặc kệ Hoàng Thượng có tâm tư gì, hắn cũng không có khả năng để Thái Tử bước lên đại vị.
Bàn tay vừa hắn khô ráo lại ấm áp, so với lò sưởi thì thoải mái nhiều, Diệp Thiên vừa lòng gật đầu “Chúng ta ngồi một chút liền trở về.”
Yến tiệc sinh nhật của Thái Tử không tổ chức lớn, dù sao hắn cũng đang bị Hoàng Thượng trừng phạt. Tuy rằng không nói trắng ra là giam lỏng nhưng lại lệnh cho hắn thành thật “Tĩnh dưỡng” ở Đông Cung. Cho nên không có quan viên nào dám can đảm tới đây chúc mừng, người tới đều là hoàng thân quốc thích Diệp Thiên từng gặp mặt trong lễ tang của Thụy Vương.
Ngọ yến rất phong phú, các loại thức ăn được mang lên như nước chảy. Diệp Thiên dùng đũa tùy tiện gắp đồ ăn vào trong bát chứ không thật sự ăn xuống, rượu nàng cũng không động đến. Hiện tại nàng chỉ ăn đồ ăn trong nhà và Dự Vương phủ, đến phủ đệ khác nàng không dám mạo hiểm ăn uống.
Dùng xong ngọ yến, Thái Tử Phi tiếp đón mọi người đi xem diễn kịch. Thời tiết giá rét, tất nhiên không có khả năng xây dựng sân khấu trong hoa viên, nhưng loại sự tình này sao có thể làm khó người của Đông Cung, chỉ cần chọn một đại điện vừa rộng vừa cao liền giải quyết được vấn đề.
Trong đại điện đặt nhiều than sưởi ấm, chính là loại than không khói tốt nhất. Diệp Thiên ngồi chốc lát, nhìn lên thấy thời gian không sai biệt lắm liền tính toán cáo từ.
Thái Tử Phi giữ chặt tay Diệp Thiên “Gấp cái gì, khó khăn lắm mới tới một lần, muội cùng ta nói chuyện một lát, chúng ta cũng coi như là chị em dâu đấy, Tứ đệ muội không nên khách khí. Nơi này quá ồn ào, chúng ta đến nơi đó nói chuyện.” Trên sân khấu đang ê ê a a diễn kịch, khi nói chuyện không thể nói chậm hoặc nói nhỏ bằng không sẽ nghe không rõ. Nàng cũng không thích Diệp Thiên bao nhiêu, chỉ là ý tứ Hoàng Thượng ở nơi đó nên nàng đành phải tỏ vẻ thân mật hòa thuận trước mặt người khác.
Diệp Thiên đi theo Thái Tử Phi ra đại điện. Thái Tử Phi một đường nắm tay Diệp Thiên, bàn tay tinh tế non mềm. Nàng thở dài trong lòng, bàn tay mình cũng non mịn chỉ là trên mặt đã bắt đầu xuất hiện nếp nhăn, rốt cuộc 30 tuổi không thể so sánh với tiểu cô nương mười bốn mười lăm tuổi như Diệp Thiên.
Diệp Thiên bất động thanh sắc dùng dư quang nơi khóe mắt đánh giá Thái Tử Phi. Có lẽ vì nguyên nhân đẻ non mấy tháng trước nên dường như sức khỏe Thái Tử Phi vẫn chưa được khôi phục. Sắc mặt thoạt nhìn rất kém, nhìn kỹ có thể thấy lớp son phấn thật dày, đáng tiếc vẫn không thể hoàn toàn che đậy màu vàng như nến trên mặt.
Hai người vừa tiến vào thiên điện ấm áp dễ chịu Thái Tử Phi liền buông tay Diệp Thiên. Lúc này không có người ngoài Thái Tử Phi cũng không cần tiếp tục giả bộ.
Hai người ngồi nói chuyện phiếm trong chốc lát, đơn giản là xiêm y trang sức, son phấn gì đó. Đang nói chuyện thì Bình Quận Vương phi tiến vào.
Bình Quận Vương phi định hành lễ thì bị Thái Tử Phi kéo lại “Ai nha, không cần đa lễ, tỷ nói xem, bao lâu rồi tỷ không tới thăm ta.”
Trên gương mặt trái xoan của Bình Quận Vương phi mang theo một ý cười xin lỗi “Cuối năm bận quá, vừa phải chuẩn bị những thứ dùng để ăn tết, vừa phải chuẩn bị quà đáp lễ cho bằng hữu thân thích. Trong nhà còn hai tiểu tử thúi bướng bỉnh, tỷ đã sớm muốn đến thăm muội nhưng lại không có thời gian.”
Thái Tử Phi vỗ nhẹ một chút lên tay Bình Quận Vương phi, hờn dỗi nói: “Lấy cớ.”
Bình Quận Vương phi nở nụ cười “Được rồi, là tỷ sai rồi, kỳ thật tỷ đã chuẩn bị cho muội một thứ rất tốt.”
“Thứ gì tốt?” Thái Tử phi tò mò hỏi. Diệp Thiên cũng có chút tò mò, nhìn cảnh hai người thân mật nói chuyện chắc hẳn ngày thường thường xuyên lui tới.
Bình Quận Vương phi nhận một chiếc hộp đồ ăn tinh xảo từ trong tay nha hoàn bên người đưa cho Thái Tử Phi.
“Điểm tâm?” Thái Tử Phi mở hộp đồ ăn ra, bên trong có chín khối điểm tâm được xếp chỉnh tề, bộ dáng nhỏ nhắn tinh tế, đồng thời có thể ngửi thấy mùi dược vị nhàn nhạt. “Đây là cái gì, tại sao hương vị có chút kỳ lạ?”
Diệp Thiên cũng ngửi thấy bản thân điểm tâm này mang theo mùi thuốc rất rõ ràng.
“Không dễ ngửi sao?” Bình Quận Vương phi ảo não nói: “Tỷ tìm được một phương thuốc dược thiện làm thành điểm tâm, nói là có thể bổ dưỡng thân thể, đặc biệt là thân thể yếu đuối vừa mới đẻ non. Tỷ đã thử rất lâu vẫn không loại bỏ được mùi dược vị này. Mẻ ngày hôm nay tỷ cảm thấy hương vị khá tốt có thể chấp nhận được nên mới cho mang đến cho muội. Tỷ nghĩ nếu muội có thể chịu được hương vị này, tỷ sẽ đưa phương thuốc cho muội, nghe nói đây là một phương thuốc rất tốt. Ai, không nghĩ tới vẫn không được, trở về tỷ sẽ thử lại.”
Bình Quận Vương phi vừa nói chuyện, vừa muốn thu hồi hộp đồ ăn trở về, Thái Tử Phi vội vàng đè lại “Tuy rằng có dược vị nhưng cũng là loại tươi mát không khó ngửi. Quan trọng là tỷ có tâm, ta sẽ nếm thử.” Nàng cầm một khối điểm tâm cẩn thận cắn một miếng, vui vẻ nói: “Ai, ăn rất ngon, trong sự tươi mát mang theo một chút ngọt ngào không rõ ràng, rất thích hợp với khẩu vị của ta, vẫn chỉ có tỷ hiểu ta.”
“Thật sự ăn ngon sao?” Bình Quận Vương phi nghi hoặc hỏi: “Muội không cần miễn cưỡng, cùng lắm thì tỷ nếm thử nhiều hơn vài lần thì tốt rồi.”
“Không miễn cưỡng không miễn cưỡng.” Thái Tử Phi lắc đầu, ăn nốt khối điểm tâm trong tay. Điểm tâm này vốn nhỏ nhắn cơ bản có thể ăn hết trong một miếng “Đều để lại cho ta đi.” Đây là một phen tâm ý của Bình Quận Vương phi, hương vị lại đúng vị mình thích. Hơn nữa, sau khi nàng đẻ non thân mình vẫn chưa được điều dưỡng tốt. Nếu Bình Quận Vương phi đã đặc biệt tìm phương thuốc điều dưỡng cho nàng nói rằng hiệu quả rất tốt, tất nhiên là phải thử một chút.
Bình Quận Vương phi thở dài nhẹ nhõm một hơi “Muội thích là được, ngày mai tỷ cho người mang công thức đến cho muội.”
“Rất tốt, cũng không thể mỗi ngày đều phiền toái tỷ đưa điểm tâm đến đây.” Thái Tử Phi cao hứng gật đầu. Lúc này nàng mới chú ý tới Diệp Thiên vẫn còn ngồi bên cạnh “Ai nha, xem ta này, chỉ lo ăn mà quên mất Tứ đệ muội.” Nàng đẩy hộp đồ ăn về phía Diệp Thiên “Tứ đệ muội cũng nếm thử xem.”
Diệp Thiên lắc đầu cười nói: “Đây là Bình Quận Vương phi đặc biệt chuẩn bị cho Thái Tử Phi, tỷ lưu lại dùng đi.”
“Đây là tâm ý của Bình Quận Vương phi, điểm tâm lại rất ngón, ngày mai nhận được công thức ta sẽ bảo phòng bếp làm nhiều một chút là được, cái này muội mau nếm thử đi.” Thái Tử Phi lại đẩy hộp đồ ăn gần về phía nàng hơn.
Bình Quận Vương phi cũng cười nói: “Diệp tiểu thư cũng nếm thử đi, muội giúp ta nhìn xem Thái Tử Phi vì an ủi ta nên mới nói ngon, hay hương vị kia thật sự có thể khiến người yêu thích?”
Đã nói tới mức này Diệp Thiên cũng không thể tiếp tục đùn đẩy, nàng cầm một khối điểm tâm, dùng khăn che miệng cắn một miếng.Miệng nàng động động vài cái, bộ dáng tựa như đang tinh tế nhấm nuốt, sau đó nàng dùng khăn cẩn thận lau khóe miệng một chút, gật đầu nói “Hương vị khá ổn, dù sao muội cũng có thể chấp nhận.” Không ai chú ý tới, kỳ thật điểm tâm trong miệng nàng đã bị gói trong khăn. Cho dù chính miệng Thái Tử Phi ăn hết một khối, nàng cũng không dám tùy tiện ăn thứ gì ở bên ngoài.
Bình Quận Vương phi nhìn khối điểm tâm trong tay nàng rõ ràng thiếu một miếng, nét tươi cười trên miệng càng sâu, quay đầu tiếp tục nói giỡn cùng Thái Tử Phi. Diệp Thiên làm bộ bỏ nốt miếng điểm tâm còn lại vào trong miệng, sau đó lại không dấu vết gói vào khăn tay.
Gói gém khăn tay cẩn thận xong, Diệp Thiên đứng dậy cáo từ. Thái Tử Phi và Bình Quận Vương Phi nói chuyện vui vẻ, Diệp Thiên cũng tới được một lát rồi, thời gian như vậy cũng đủ để người khác cảm thấy các nàng hòa thuận thân mật nên Thái Tử Phi không tiếp tục giữ nàng ở lại.
Cung nữ Đông Cung dẫn Diệp Thiên và Bạch Trân ra ngoài. Mắt thấy sắp tới đại môn, cung nữ kia bỗng dưng dừng bước hành lễ quay trở về.
Diệp Thiên đi được vài bước đột nhiên bên cạnh có người lao ra. Diệp Thiên hoảng sợ, nhìn thấy cách đó không xa có người, chỉ cần mình kêu một tiếng là người khác có thể nghe thấy. Huống chi bên người mình còn có Bạch Trân đi theo, lúc này nàng mới trấn định xuống dưới.
Người nọ gầy trơ xương, trên mặt thoa một lớp son phấn thật dày, trên người mặc một bộ váy áo thêu hoa màu hồng. Dường như nàng ta cũng sợ dọa đến Diệp Thiên nên ngừng lại cách Diệp Thiên vài bước “Tứ muội muội.”
Diệp Thiên tập trung nhìn vào người trước mắt mới phát hiện người này là Diệp Phù. Diệp Phù gầy tới mức nàng không nhận ra, nếu không phải Diệp Phù mở miệng gọi tên mình thì nàng chắc chắn không dám nhận người.
Diệp Phù có chút cẩn thận nhìn xung quanh “Nhờ tứ muội muội nhắn cho mẫu thân tỷ một lời, nói tỷ ở Đông Cung tất cả đều ổn. Tuy rằng không tiện gặp mặt người nhà nhưng Thái Tử gia và Thái Tử Phi đều đối xử với tỷ rất tốt.”
Bộ dạng thế này là rất tốt? tốt tới mức gầy không nhận ra hình dáng? Diệp Thiên có chút nghi ngờ nhìn Diệp Phù, không biết Diệp Phù còn lời gì muốn nói hay không.
Diệp Phù nói tiếp: “Chỉ những lời này thôi, phiền tứ muội muội giúp tỷ chuyển lời.” Nói xong Diệp Phù vội vã bỏ chạy.
“Trân, tỷ ấy ——” Diệp Thiên quay sang nhìn Bạch Trân, lại phát hiện nàng cũng mang vẻ mặt mờ mịt, quên đi, lát nữa trở về nàng sẽ hỏi Dự Vương.