Tác giả: Giản Diệc Dung
Về sự khác thường của Diệp Phù, Dự Vương biết rất rõ ràng. Thái Tử là đối tượng phòng bị quan trọng, nhất cử nhất động của Đông Cung hắn đều rõ như lòng bàn tay.
“Nàng ta sao, cuộc sống không như ý đương nhiên sẽ gầy như vậy.” Dự Vương ủ ấm tay Diệp Thiên “ Sau khi Thái Tử nạp Diệp Phù vào Đông Cung, cho một danh phận Phụng Nghi liền không để ý tới nàng ta nữa. Đông Cung không có trắc phi chỉ có một mình Thái Tử Phi, đột nhiên lại nhảy ra một nữ nhân, trong lòng Thái Tử Phi không vui, thời gian dài cũng nhìn ra Thái Tử không để ý tới Diệp Phù nên có sử dụng chút thủ đoạn. Thủ đoạn dơ bẩn trong hậu viện có rất nhiều, chủ mẫu muốn tra tấn một tiểu thiếp, đặc biệt là tiểu thiếp không được sủng ái còn không phải chuyện dễ như trở bàn tay.”
Diệp Thiên gật đầu. Tuy rằng nàng chưa từng trải qua trận chiến giữa chủ mẫu và tiểu thiếp nhưng La thị lại lo lắng sau này Dự Vương sẽ có trắc phi hoặc nữ nhân khác, nên đã giảng qua cho nàng cách tranh đấu giữa các nữ tử. Bà không muốn nữ nhi cái gì cũng không biết cứ như vậy gả vào vương phủ.
Dự Vương nắm tay nàng vuốt ve hai cái “Chi phí ăn mặc gì đó của Diệp Phù không thiếu, người ngoài nhìn không ra vấn đề gì. Nhưng đến tột cùng mỗi ngày nàng ta phải trải qua như thế nào cũng chỉ có một mình nàng ta mới biết.”
“Tỷ ấy nhờ ta nhắn cho nhị thẩm rằng tỷ ấy sống rất ổn, Thái Tử và Thái Tử Phi đối xử với tỷ ấy rất tốt.” Diệp Thiên thở dài “Tỷ ấy chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu. Hiện tại tỷ ấy đã là người của Đông Cung, cho dù nói cho nhị thẩm tình huống thực tế cũng chỉ khiến người nhà thêm lo lắng. Lo lắng suông mà một chút biện pháp cũng không có, còn không bằng nói mọi thứ đều tốt.”
“Đúng là như thế, vị đại tỷ tỷ này của nàng rất biết nghĩ cho người nhà.”
Diệp Thiên gật đầu “Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong. Nhìn vẻ thân thiết, miệng cười tủm tỉm, thái độ ôn hòa của Thái Tử Phi khi nói chuyện với Bình Quận Vương Phi, không nghĩ tới sau lưng lại lợi hại như vậy.”
Bàn tay Dự Vương hơi khựng lại“Thiên Thiên gặp mặt Bình Quận Vương Phi?” Nhắc đến Bình Quận Vương phủ, hắn khó tránh khỏi việc nhớ tới chuyện bẩm sinh không có khả năng sinh nở của Diệp Thiên tại kiếp trước. Bởi vì cuối cùng Bình Quận Vương phủ là người đạt được lợi ích lớn nhất, hắn nhịn không được hoài nghi có phải bọn họ hại tiểu nha đầu của mình hay không.
Diệp Thiên gật đầu, kể lại chuyện Bình Quận Vương Phi tặng điểm tâm cho Thái Tử Phi “Xem ra sau khi Thái Tử Phi đẻ non thân thể vẫn chưa được điều dưỡng tốt.”
Sắc mặt Dự Vương đại biến, bàn tay gắt gao nắm chặt bả vai mảnh khảnh của Diệp Thiên “Điểm tâm này! Thiên Thiên có ăn không?” Hắn biết nàng ở bên ngoài luôn luôn cẩn thận nhưng vẫn sợ hãi có mặt Thái Tử Phi nàng sẽ không tiện từ chối mà thật sự ăn số điểm tâm đó. Tuy rằng nó không nhất định có vấn đề, nhưng chỉ cần liên hệ với lợi ích của Bình Quận Vương phủ với nhau, hắn liền khó tránh khỏi việc trở nên cảnh giác.
“Không có không có.” Diệp Thiên thấy hắn khẩn trương tới mức nắm đau mình, nàng vội vàng an ủi: “Ta không ăn, ta đã lén lút nhả vào khăn.” Nàng lấy chiếc khăn bị cuốn tròn từ trong tay áo ra cho Dự Vương xem.
Dự Vương nhìn 2 miếng điểm tâm nằm chỉnh tề bên trong, hiển nhiên đã bị nàng cắn làm hai, ghép lại với nhau vẫn thành một khối hoàn chỉnh. Hắn nhẹ nhàng thở ra, tuy nhiên vẫn có chút không yên tâm nói: “Điểm tâm này tuy rằng Thiên Thiên không nuốt, nhưng rốt cuộc cũng từng ngậm trong miệng, Thiên Thiên cùng ta về vương phủ cho Lộc y chính kiểm tra.”
Diệp Thiên rất tin tưởng mình không nuốt điểm tâm xuống, tuy nhiên thấy hắn bất an như thế nàng đành đáp ứng. Để Lộc y chính xem qua, ít nhất hắn có thể yên tâm.
Vốn dĩ xe ngựa đang đi trên đường đưa Diệp Thiên trở lại hầu phủ, Dự Vương phân phó một tiếng, lại quay đầu xe đi về hướng Dự Vương phủ.
Dự Vương rót cho Diệp Thiên một ly trà, dùng tay thử độ ấm “Thiên Thiên dùng trà này súc miệng, ngàn vạn lần đừng nuốt xuống.” Tuy rằng số điểm tâm đó là Bình Quận Vương Phi tặng Thái Tử Phi, nhưng hắn sợ tiểu nha đầu nhà mình bị liên lụy.
Diệp Thiên không đành lòng khiến hắn lo lắng nên nàng ngoan ngoãn làm theo lời hắn nói.
Trở lại vương phủ, Dự Vương lập tức triệu Lộc y chính.
Khang công công từng rất nhiều lần chạy tụt hơi đến lương y sở, có kinh nghiệm nên đặc biệt sắp xếp một tiểu nội thị nhanh nhẹn mau chóng truyền lời. Nhìn thấy chủ tử nhà mình trầm mặt thật cẩn thận ôm mình tiểu vương phi tiến vào chính phòng, vừa nhìn thấy mình liền phân phó đi mời Lộc y chính mau chóng tới đây. Khang công công hoảng sợ, còn tưởng rằng tiểu vương phi nhà mình ở bên ngoài xảy ra chuyện, hắn cũng không kịp phân phó tiểu nội thị kia mà vội vàng nhấc chân chạy như bay đến thẳng lương y sở.
Diệp Thiên nhẹ nhàng đấm Tiêu Ngôn Phong một quyền. Rõ ràng mình có thể đi, chuyện gì cũng không xảy ra nhưng hắn lại nhất quyết một hai phải chuyện bé xé ra to ôm mình tiến vào. Huynh nhìn xem huynh khiến người khác sợ tới mức nào.
Tiêu Ngôn Phong mặc kệ, vương phủ chính là địa bàn của hắn, ai dám nói ra nói vào. Lại nói, phàm là việc liên quan tới tiểu nha đầu, cẩn thận một chút cũng không sao.
Lộc y chính thở hồng hộc chạy tới, Khang công công xách hòm thuốc chạy theo sau. Thời tiết lạnh như vậy nhưng hai người lại chạy tới mồ hôi đầy đầu.
Lộc y chính vừa vào cửa liền nhìn thoáng qua Diệp Thiên đầu tiên, thấy sắc mặt nàng như thường nhìn không ra bộ dáng sinh bệnh. Ông sửng sốt một chút, lại quay sang nhìn Dự Vương, cũng không có bất cứ dấu hiệu gì khác thường.
Dự Vương vẫy tay với ông “Mau tới bắt mạch cho Thiên Thiên, xem nàng có trúng độc gì đó hay không.”
Trúng độc? Lộc y chính hoảng sợ, vội vàng đi đến bên cạnh bàn đặt ba ngón tay lên cổ tay Diệp Thiên, ngưng thần tinh tế cảm giác. Sau một lúc lâu, ông nghi hoặc nhìn sang Dự Vương “Từ mạch tượng mà nói, tiểu vương phi không có bất cứ điều gì bất thường, tuy nhiên ——”
“Tuy nhiên cái gì?!” Tiêu Ngôn Phong khẩn trương nói.
“Tuy nhiên, lúc trước tiểu vương phi có chút thể hàn, tuy rằng không quá nghiêm trọng, thời điểm đến nguyệt sự sẽ khó tránh khỏi việc không thoải mái, hiện tại tất cả đều hoàn hảo.”
“……” Dự Vương trợn trắng mắt nhìn Lộc y chính, mình thì lo lắng muốn chết mà ông ta còn thở dốc một lúc lâu như vậy.
Diệp Thiên nhịn không được cũng trợn trắng mắt nhìn Lộc y chính, ai bảo ông nói chuyện nguyệt sự của mình trước mặt nhiều người mà bộ dáng còn nghiêm trang như vậy.
Đôi mắt đen nhỏ của Lộc y chính chớp chớp một cách mê man, mình cũng không nói gì sai nha. Lại nói, tiểu vương phi không bị trúng độc không phải là chuyện rất tốt sao, tại sao bộ dáng hai người kia đều bất mãn như vậy? Ông nghi hoặc nhìn sang Khang công công, lại thấy Khang công công cũng trừng mắt nhìn ông một cái, hơn nữa còn thể hiện một cách quang minh chính đại.
Tiêu Ngôn Phong mở chiếc khăn tay của Diệp Thiên ra, lấy hai miếng điểm tâm đưa cho Lộc y chính “Ngươi kiểm tra xem điểm tâm này có vấn đề hay không?” Tiểu nha đầu không sao, hắn cảm thấy yên tâm. Tuy nhiên nếu Lộc y chính đang ở đây, hắn muốn ông nhìn xem điểm tâm này có vấn đề gì hay không. Dù sao cũng là dược thiện, thành phần bên trong đều là dược liệu, ai biết có trộn lẫn vật bẩn thỉu gì hay không.
Lộc y chính lấy một chiếc nhíp bằng trúc từ hòm thuốc ra, gắp một mẩu điểm tâm bé xíu xuống cẩn thận ngửi mùi nửa ngày “Đây là dược thiện của nữ tử, dùng để điều dưỡng thân thể sau khi đẻ non, dược liệu đều rất quý giá, hiệu quả cũng không tồi, chỉ là…… trong này thừa ra hai loại dược liệu không liên quan, là cái gì?”
Ông giơ nhíp trúc mờ mịt xoay hai vòng ở trong phòng, đột nhiên sắc mặt đại biến nhảy dựng lên nói “Không thể nào?!” Ông bổ nhào vào bên cạnh bàn ôm lấy chiếc khăn tay sau đó chạy ra ngoài nhanh như chớp, ngay cả hòm thuốc cũng không cầm.
“Ông ây…… ông ấy làm sao vậy?” Diệp Thiên trợn tròn mắt, chẳng lẽ điểm tâm kia là có thứ gì đó cực kỳ đáng sợ, đặt ở nơi này sẽ hại người?
Dự Vương hiểu rõ bản tính ông “Khẳng định là ông ấy nghĩ tới cái gì, nhưng trong phòng lại không có công cụ nên mới trở lại lương y sở kiểm tra. Thiên Thiên đừng nóng vội, lát nữa kiểm tra rõ ràng xong ông ấy sẽ quay trở lại.” Tuy nhiên, nhìn Lộc y chính kích động như vậy, chẳng lẽ điểm tâm này thực sự có vấn đề?
Diệp Thiên không ăn gì tại Đông Cung, lúc này là giờ Thân bụng nàng đã sớm xẹp lép. Nàng sờ sờ bụng, nhìn về phía đĩa điểm tâm trên bàn. Bộ dáng vừa rồi của Lộc y chính đã dọa đến nàng, mặc dù biết điểm tâm này do Dự Vương phủ chuẩn bị, khẳng định không có bất cứ vấn đề gì nhưng nàng lại không hề muốn ăn.
Tiêu Ngôn Phong hiểu ý vội phân phó Khang công công đi phòng bếp gọi thức ăn.
Phòng bếp vẫn luôn chuẩn bị đủ mọi thứ phòng ngừa tình huống chủ tử đột nhiên muốn dùng bữa. Không lâu sau một bàn lớn đầy đồ ăn được mang lên.
Diệp Thiên thật sự đói bụng, sau khi gắp cho Dự Vương một đũa củ sen xào nàng liền tập trung ăn uống. Kỳ thật Tiêu Ngôn Phong cũng chưa dùng bữa, tuy nhiên hắn không quá đói bụng như Diệp Thiên nên hắn vừa ăn vừa săn sóc gắp đồ ăn cho nàng.
Diệp Thiên ăn hết một bát cơm nhỏ, lại uống thêm một bát da gà nấu măng chua. Lúc này nàng mới thỏa mãn mà buông đũa.
Khang công công chỉ huy tiểu nội thị tay chân lanh lẹ thu dọn chiếc bàn sạch sẽ. Dự Vương rót cho Diệp Thiên ly trà, vừa mới nhấp một ngụm Lộc y chính liền hấp tấp chạy vào.
“Chính là cái này! Chính là cái này!” Trong tay ông vẫn giơ cao chiếc nhíp trúc kia, gương mặt tràn đầy sự hưng phấn kích động, đôi mắt nhỏ sáng bừng “Lần trước Vương gia hỏi thần loại thuốc kia, chính là dược liệu trong khối điểm tâm này!”
“Thuốc gì?” Diệp Thiên quay đầu hỏi Dự Vương. Sắc mặt hắn cực kỳ âm trầm, so với mái hiên bị đóng băng bên ngoài thì còn lạnh lẽo hơn.
“Lần trước Vương gia hỏi thần có loại thuốc nào khiến nữ tử không thể mang thai, nhưng khi bắt mạch lại nhìn ra bẩm sinh không có khả năng sinh nở hay không” Lộc y chính giải thích.
Diệp Thiên hoảng sợ, “ Trong khối điểm tâm này có loại thuốc đó?” Chẳng lẽ Bình Quận Vương Phi muốn hại Thái Tử Phi không thể mang thai? Trời đất, người này ngoài mặt dịu dàng dễ gần nhưng trong xương cốt lại quá âm độc.
“Không hoàn toàn giống nhau.” Lộc y chính lắc đầu “ Dược liệu trong khối điểm tâm này khiến nữ tử không thể mang thai nhưng từ mạch tượng vẫn có thể nhìn ra sự tổn hại đối với thân thể. Tuy nhiên chỉ cần bỏ thêm một loại dược liệu khác là có thể lập tức thay hình đổi dạng biến thành bẩm sinh không có khả năng sinh nở.” Lần trước sau khi Dự Vương hỏi ông, ông vẫn luôn đau khổ suy nghĩ vấn đề này. Hơn hai năm trôi qua, ông đã mơ hồ có chút manh mối, hôm nay vừa nhìn thấy khối điểm tâm này rốt cuộc tất cả đã được mở rộng thông suốt.
Diệp Thiên hít vào một hơi thật dài, đúng là lòng người khó dò. Lúc ấy nàng có mặt ở đó nhưng nàng không hề nhìn ra Bình Quận Vương Phi lòng mang ý xấu, mỗi lời nói cử chỉ của nàng ta đều rất tự nhiên giống như thật sự vì thân thể của Thái Tử Phi mà nghiên cứu điều chỉnh khẩu vị món điểm tâm này, đồng thời lại ảo não mình vẫn làm chưa tốt.
Dự Vương ôm chặt Diệp Thiên. Diệp Thiên hơi sửng sốt, nàng thoáng giãy giụa, trong phòng nhiều người như vậy nàng không quen thân thiết với hắn trước mặt người khác.
Khang công công cực kỳ hiểu ý, vội vàng dẫn tiểu nội thị đồng thời mạnh mẽ túm lấy Lộc y chính vẫn đang hưng phấn lui ra ngoài.
Hai tay Dự Vương cứng như sắt thép gắt gao ôm chặt Diệp Thiên. Quả nhiên là Bình Quận Vương phủ hại tiểu nha đầu của mình, thế nhưng kiếp trước hắn lại mù mắt bồi dưỡng nhi tử của Bình Quận Vương lên làm hoàng đế. Hiện tại Thụy Vương và Khang Vương đều đã chết, ở trong mắt người ngoài Thái Tử gần như chắc chắn có thể kế thừa đại vị. Mặc kệ Thái Tử si tình mê đắm cũng tốt, có ẩn tình khác cũng không sao. Dù sao chỉ cần hạ độc khiến Thái Tử Phi không thể mang thai thì dưới gối Thái Tử chỉ còn lại một nhi tử. Tương lai nếu xay ra chuyện ngoài ý muốn, vậy Bình Quận Vương phủ sẽ có cơ hội.
Dự Vương cắn chặt hàm răng, hắn hận không thể lập tức giết chết một nhà Bình Quận Vương, chính những người này đã hại tiểu nha đầu của hắn ăn không ít đau khổ! Kiếp trước tiểu nha đầu đã bị thương thân thể từ khi ở hầu phủ khiến nàng không dễ có thai. Sau khi gả cho hắn hai người vẫn luôn không có hài tử, lúc ấy hắn vội vàng tranh quyền đoạt vị cùng Thái Tử nên không quá để ý tới chuyện này. Đến khi lật đổ Thái Tử, hắn nhớ rõ có một đoạn thời gian xác thật Bình Quận Vương Phi tương đối thân cận với tiểu nha đầu. Xem ra, lúc ấy bọn họ cho rằng mình có thể kế thừa đại vị nên mới đánh chủ ý lên người tiểu nha đầu.
Cánh tay hắn siết chặt khiến Diệp Thiên bị ôm có chút không thoải mái. Nàng nâng cằm nhẹ nhàng hôn một cái lên khuôn mặt tuấn tú của hắn.
Dự Vương lập tức phục hồi tinh thần, tiểu nha đầu vẫn hoàn hảo nằm trong ngực hắn, nàng không hề chịu thương tổn “Thiên Thiên, Thiên Thiên, sau này cách xa người của Bình Quận Vương phủ ra một chút!” Hắn không thể giải thích chuyện kiếp trước cho nàng nghe vì nó sẽ dọa đến nàng, hắn chỉ có thể dặn dò nàng nhiều hơn vài câu mà thôi.
Diệp Thiên gật đầu “Bình Quận Vương Phi thật đáng sợ, ta cũng không dám trêu chọc loại người này.”