Tác giả: Giản Diệc Dung
Không có Thụy Vương và Khang Vương, Văn Đế chỉ còn lại hai nhi tử, đến thời điểm ăn tết lại càng cảm thấy đến quạnh quẽ. Ông bảo Dự Vương đưa Diệp Thiên vào cung tham gia gia yến đêm trừ tịch, thêm người thêm phần náo nhiệt mà lão tứ cũng không bị lẻ loi.
Yến hội trong cung Diệp Thiên đã tham gia không ít, nhưng đây là lần đầu tiên nàng tham gia loại gia yến đêm trừ tịch này. Rốt cuộc chừng nào hai người còn chưa đại hôn thì nàng vẫn nên đón giao thừa cùng người nhà, tuy nhiên Hoàng Thượng đã mở miệng yêu cầu nên nàng chỉ có thể tuân lệnh.
Dự Vương ngồi xe ngựa đến Tế Bình Hầu phủ đón nàng. Diệp Thiên không dẫn theo Bạch Trân và Lục Phỉ, bởi vì cung yến được tổ chức vào buổi tối, không biết khi nào mới kết thúc, nha hoàn lại không thể tiến cung mà chỉ có thể chờ ngoài cửa cung. Thời tiết giá rét, cho dù bên trong xe ngựa có ấm áp tới mức nào thì đêm nay cũng là đêm giao thừa, Diệp Thiên luyến tiếc để hai người các nàng chịu tội ở bên ngoài. Dù sao nàng cũng không cần hai người hầu hạ, bởi vì Dự Vương sẽ đưa nàng về phủ,.
Gia yến được tổ chức tại Càn Thanh cung. Dọc theo đường đi, cây cối ven đường nở ra đủ loại hoa tươi, đủ mọi màu sắc, kiều diễm vô biên. Diệp Thiên âm thầm buồn bực, mùa đông khắc nghiệt một số loại hoa được trồng trong nhà ấm nở hoa thì không tính là hiếm lạ, tại sao cây cối ven đường cũng có thể nở hoa?
Tiêu Ngôn Phong thấy mắt hạnh lúng liếng của nàng không ngừng nhìn sang hàng cây hai bên đường, hắn cười nói: “Đó đều là hoa lụa do các cung nhân gắn lên nhằm tạo ra không khí vui mừng náo nhiệt thôi.” Các đại thái giám, đại cung nữ trong cung đều hiểu tâm tư Hoàng Thượng. Biết năm nay Hoàng Thượng đặc biệt thích náo nhiệt nên đã làm dáng cho toàn bộ hoàng cung. Từ xa nhìn lại, hoàng cung không giống như đang chìm trong trời đông giá rét mà lại giống như mùa xuân bách hoa nở rộ.
Diệp Thiên hiểu rõ gật đầu đối diện với đôi mắt Tiêu Ngôn Phong, trong ánh mắt của cả hai người đều có chút trào phúng nhàn nhạt. Văn Đế sợ quạnh quẽ khi thiếu vắng hai nhi tử, nhưng lại mặc kệ Thái Tử - người giết hại thân huynh đệ mà không xử phạt. Thụy Vương và Khang Vương đã chết, cho dù gắn nhiều hoa hơn nữa thì cũng có ích lợi gì?
Trên cây không chỉ có những đóa hoa tươi đẹp mà còn treo đầy đèn lồng màu đỏ lớn nhỏ khác nhau, tiến vào Càn Thanh cung mọi thứ càng được trang trí xa hoa lộng lẫy hơn gấp nhiều lần. Diệp Thiên không dám nhìn loạn, quy củ ngồi yên trong bữa tiệc. Bởi vì đây là gia yến nên nàng và Dự Vương được sắp xếp ngồi cạnh nhau, đối diện với bàn của Thái Tử và Thái Tử Phi. Vị trí bảo tọa tối cao là Văn Đế cùng Hoàng Hậu, Thục phi đã điên rồi, còn Ngọc phi thì từ trước đến nay đều không tham gia yến hội. Phía sau Văn Đế còn có hai phi tần cấp thấp cực kỳ xinh đẹp, thoạt nhìn tuổi tác cũng không lớn, chắc hẳn mỹ nhân ông mới nạp.
Diệp Thiên lặng lẽ đánh giá Thái Tử Phi ngồi đối diện, thoạt nhìn Thái Tử Phi không có gì khác so với lần gặp mặt trước đó. Trong lòng Diệp Thiên thở dài, chỉ sợ Thái Tử Phi vẫn chưa biết mình đã bị tuyệt tự đi, nhìn bộ dáng nàng thân mật với Bình Quận Vương Phi như vậy, khẳng định không có một chút phòng bị ăn hết hộp điểm tâm kia. Về phần phương thuốc Bình Quận Vương Phi đưa cho nàng, tất nhiên là thiếu mất hai loại dược liệu.
Gia yến hoàng cung khác xa so với gia yến phủ đệ bình thường. Bữa cơm trừ tịch của Tế Bình Hầu phủ đều là cả nhà ngồi vây quanh một cái bàn nhưng trong hoàng cung Hoàng Thượng, Thái Tử, Dự Vương lại phân chia ngồi ra từng bàn, khoảng cách khá xa. Tại loại trường hợp như thế này, Diệp Thiên cũng không tiện nói nhỏ cùng Dự Vương, nàng cảm thấy có chút nhàm chán suy nghĩ nếu lúc này mình đang ở nhà thì tốt rồi. Đáng tiếc năm nay trong nhà không có ca ca, không biết hiện tại ca ca có ổn không?
May mắn còn có ca vũ trợ hứng, Diệp Thiên ngồi ngay ngắn thưởng thức trong chốc lát, thấp giọng nói: “Ngôn ca ca, ta muốn rửa tay.”
Dự Vương cười nói: “Đi thiên điện.” Hắn phân phó một cung nữ đưa nàng đi. Vì nàng phải tới tịnh phòng nên hắn không thể đi cùng. Cũng may khắp nơi trong hoàng cung đều có người của hắn, cho dù nàng đến chỗ nào cũng không bị nguy hiểm.
Diệp Thiên lặng lẽ đứng dậy, cung nữ kia muốn đưa nàng đi tịnh phòng ngoài thiên điện nhưng Diệp Thiên lại không muốn. Càn Thanh Cung là tẩm cung của Hoàng Thượng, Văn Đế ngủ và tiếp kiến công thần tại đây. Tịnh phòng nơi này nàng một chút cũng không muốn dùng, nghĩ nghĩ, Ngưng Ngọc Cung của Ngọc phi cách nơi này không xa, nàng vẫn nên đi nhiều thêm hai bước, đồng thời gửi lời chúc mừng năm mới tới Ngọc phi nương nương.
Không để cung nữ đi theo, Diệp Thiên tự mình đến Ngưng Ngọc Cung. Hôm nay là đêm trừ tịch, dọc theo đường đi đèn đuốc sáng trưng, khắp nơi đều có cung nữ và nội thị, Ngưng Ngọc Cung là nơi nàng đến thường xuyên nhất, nàng không hề cảm thấy sợ hãi.
Ngưng Ngọc Cung rất an tĩnh, trên cây và hành lang trong viện đều treo đèn lồng màu đỏ. Đại cung nữ bên người Ngọc phi thấy Diệp Thiên đột nhiên tới thì rất kinh ngạc “Diệp tiểu thư sao lại tới vào lúc này, nương nương chúng ta không có ở trong phòng.”
Diệp Thiên sửng sốt “Ngọc phi nương nương đi đâu?”
Đại cung nữ nói: “Nương nương đến hoa viên phía sau, nếu không Diệp tiểu thư ngồi chờ một lát?” Bình thường hoa viên kia không cho phép người lạ tiến vào, cung nữ nội thị cũng không thể, vì thế đại cung nữ không thể đi vào bẩm báo nương nương.
Diệp Thiên cười lắc đầu “Không cần, ta chỉ mượn tịnh phòng một chút sau đó sẽ lập tức rời đi. Bên Càn Thanh Cung còn có gia yến, ta phải mau chóng trở về.”
Diệp Thiên nhanh chóng rời khỏi Ngưng Ngọc Cung. Đi tới cửa, quay đầu lại nhìn thoáng qua cung điện an tĩnh, trong lòng nàng có chút khổ sở, chắc hẳn Ngọc phi nương nương đang ở hoa viên phía sau gặp mặt Ngụy gia. Số phận hai người bọn họ quá khổ sở, vừa mới thành thân mấy ngày đã phải chia lìa. Nghe Dự Vương nói Ngụy gia tiến cung vào năm hắn được sinh ra, vì muốn tiến cung Ngụy gia đã hao tổn không biết bao nhiêu sức lực, ông cứ yên lặng đứng ở một nơi không có ánh sáng mặt trời thủ bên cạnh thê tử của mình, một lần kéo dài suốt hai mươi năm.
Vốn dĩ đối với việc Dự Vương có thể ngồi lên ngôi vị hoàng đế hay không nàng cũng không quá để ý, hiện tại nàng lại vô cùng hy vọng hắn có thể bước lên đại vị. Có lẽ tới một ngày, hắn sẽ để Ngọc phi và Ngụy gia cùng rời đi, tác thành cho hai người để bọn họ chân chính ở bên nhau. Hoặc ngay cả khi lưu lại trong cung, hắn cũng có thể nghĩ cách giúp cuộc sống của hai người ngày càng tốt hơn.
Diệp Thiên mang tâm tình trầm trọng trở lại Càn Thanh cung, Dự Vương nhìn sắc mặt nàng hỏi “Thiên Thiên gặp được ai?” Thời gian nàng đi có chút dài mà người cung nữ kia cũng không cùng nàng trở về.
Diệp Thiên mỉm cười “Ai cũng không gặp được, ta không muốn dùng tịnh phòng nơi này nên đã chạy tới Ngưng Ngọc Cung, bên ngoài quá lạnh.”
Bàn tay Dự Vương lặng lẽ chui xuống bàn sờ tay nàng, quả nhiên có chút lạnh, hắn bất động thanh sắc bao lấy tay nàng, giúp nàng ủ ấm.
Gia yến trong hoàng cung đối với Diệp Thiên mà nói thật sự không có ý tứ. May mắn sức khỏe Hoàng Thượng không trụ nổi, thân thể ông đã sớm bị huỷ hoại, cố tình ông lại thích mỹ nhân mà còn không bỏ xót một đêm nào, đồng thời phân phó Thanh Hư đạo trưởng luyện chế rất nhiều loại đan dược đặc biệt. Thanh Hư đã sớm nhận được lời dặn dò của Dự Vương và Thái Tử, tất nhiên không dám thoái thác. Hoàn toàn mặc kệ đây có phải kế lâu dài hay không, cứ tiếp tục như vậy thân thể có bị suy sụp hay không, chỉ cần mang lại hiệu quả mạnh mẽ Hoàng Thượng đều rất vừa lòng.
Văn Đế dùng chén rượu che miệng ngáp mấy cái, gia yến nhanh chóng kết thúc.
Dự Vương tự mình đưa Diệp Thiên trở về hầu phủ, về đến nhà đã là giờ Hợi, Tế Bình Hầu khoác áo khoác dày đang bồi hồi đứng đợi ở đại môn.
“Cha!” Diệp Thiên chạy qua “Lạnh như vậy sao cha còn đứng bên ngoài?”
“Cha không lạnh.” Tế Bình Hầu đánh giá nữ nhi từ trên xuống dưới, thấy tất cả mọi thứ của nàng đều như thường, lúc này mới chắp tay nói với Dự Vương “Vương gia có muốn vào phủ ngồi một lát hay không?”
“Cũng tốt.” Dự Vương khoát tay “Nhạc phụ, thỉnh.”
Tế Bình Hầu nghẹn họng, ông chỉ khách khí hỏi một câu mà thôi. Đêm giao thừa là thời điểm người trong nhà cùng nhau trải qua những giây phút vui vẻ náo nhiệt, Hoàng Thượng gọi nữ nhi bảo bối của ông vào cung tham gia gia yến Tiêu gia bọn họ cũng thôi đi. Hiện tại Dự Vương lại chạy tới tham gia gia yến của hầu phủ, thật đúng là không coi mình thành người ngoài.
Diệp Thiên thiếu chút nữa cười thành tiếng, da mặt Dự Vương càng ngày càng dày. Tuy nhiên nàng cũng muốn giữ hắn ở lại, quay về vương phủ sẽ chỉ có một mình hắn, quá cô đơn. Nàng lặng lẽ cầm tay Tiêu Ngôn Phong “Ngôn ca ca dứt khoát ở lại gác đêm cùng chúng ta đi, đêm đến sẽ nghỉ ngơi trong phòng khách ở ngoại viện.”
“Rất tốt.” Dự Vương sung sướng gật đầu, tiểu nha đầu đúng là biết đau lòng hắn.
Tế Bình Hầu có chút cạn lời, nữ nhi còn không chưa gả qua đã bắt đầu che chở cho Phu quân.
Mặc dù đã muộn nhưng người một nhà vẫn chưa ngủ mà đang ngồi quây quần tại Tư Xa Đường. Thấy mấy người tiến vào, Diệp Thạc đứng lên hô: “Tỷ tỷ đã trở lại, đêm nay đệ muốn gác đêm cùng tỷ tỷ.”
Diệp Thiên sờ đầu hắn “Đệ còn nhỏ mau buồn ngủ, một lát nữa liền đi ngủ đi.” Thời điểm nàng lớn bằng Diệp Thạc trước nay đều không đợi được đến hừng đông.
“Không cần.” Diệp Thạc kiên định lắc đầu, “Đây là đêm giao thừa cuối cùng tỷ tỷ ở nhà, đệ nhất định phải bồi tỷ tỷ.”
Diệp Thiên sửng sốt một chút, lúc này nàng mới nghĩ ra sang năm nàng đã mười lăm tuổi, đến tháng chín nàng sẽ gả đến Dự Vương phủ, lễ trừ tịch sang năm cũng trải qua tại Dự Vương phủ. Trách không được mọi người đều đang chờ đợi nàng, phụ thân còn không yên tâm mà chạy ra cửa đón nàng.
Người một nhà đều có chút lưỡng lự, yên lặng nhìn sang Dự Vương đứng phía sau. Tuy rằng không ai nói chuyện, nhưng dường như trong ánh mắt đều có chút khiển trách hắn bắt cóc bảo bối trong nhà.
“Khụ khụ.” Tiêu Ngôn Phong ho nhẹ một tiếng “Dự Vương phủ cách hầu phủ gần như vậy, Thiên Thiên có thể tùy thời trở về, nhạc phụ, nhạc mẫu cùng Thạc nhi, Tuân nhi cũng có thể đến chơi bất cứ lúc nào.”
Nhắc đến Dự Vương phủ, Diệp Thạc cao hứng lên “Vương phủ thật lớn, đến bây giờ đệ vẫn chưa tham quan hết cảnh vật trong đó đâu, chờ tỷ tỷ gả qua đệ muốn mỗi ngày đều đi tìm tỷ tỷ chơi đùa.”
Dự Vương đáp ứng “Được, đệ muốn đến lúc nào cũng được.”
La thị cười nói: “Đừng chỉ lo nói chuyện, mau tới đây ăn một chút đi, chắc hẳn Thiên Thiên đói bụng rồi.” Bà biết tiểu nữ nhi cẩn thận, ngoài hầu phủ và Dự Vương phủ nàng sẽ không tùy tiện ăn thứ gì ở bên ngoài.
Diệp Thiên ngồi xuống cạnh bàn ăn múc cho Tế Bình Hầu một chén canh cá “Cha, làm ấm bụng trước khi ăn, miễn cho khí lạnh xâm nhập cơ thể sẽ không thoải mái.” Không biết ông đã đợi ở bên ngoài bao lâu, ngày thường nàng nghỉ ở Dự Vương phủ phụ thân cũng không lo lắng như vậy. Có thể bởi vì hôm nay nàng tiến cung, lại là đêm giao thừa nên phụ thân mới phá lệ lo lắng.
Tế Bình Hầu múc một muỗng nhỏ canh cá “Canh Thiên Thiên múc uống rất ngon.”
Diệp Thiên lại múc cho Dự Vương một bát. Dự Vương không hề câu nệ, hắn và Diệp Thiên đính hôn 6 năm, đối với những người có mặt ở đây đều rất quen thuộc, mấy người cũng thường xuyên dùng bữa cùng nhau, vốn dĩ hắn không định coi mình trở thành người ngoài.
Dùng cơm xong, Dự Vương nói chuyện một lát cùng Tế Bình Hầu và La thị, sau đó mang theo Diệp Tuân, Diệp Thạc đi bắn pháo hoa. Diệp Thiên phủ thêm áo choàng, đứng trên hành lang xem náo nhiệt.
“Tỷ tỷ mau xem!” Diệp Thạc đốt một cây pháo hoa màu bạc lớn, xoay người hô to về phía Diệp Thiên, Diệp Thiên mỉm cười vẫy tay “Rất đẹp, Thạc nhi nhớ cẩn thận.”
Dưới hành lang Diệp Thiên khoác chiếc áo choàng lông cáo màu tuyết trắng, ánh đèn ấm áp chiếu lên gương mặt nàng khiến nàng giống hệt một tiểu tiên nữ trên Thiên Cung, Diệp Tuân, Diệp Thạc đều nhìn đến ngây người. Diệp Thạc lẩm bẩm nói: “Đúng là mất mát quá lớn.” Lúc trước hắn còn nghĩ tỷ tỷ lấy chồng, nhưng ca ca lại cưới tẩu tử vào nhà. Kết quả, tẩu tử chưa đi đến cửa đã dụ dỗ ca ca chạy mất, tỷ tỷ lại trở thành người nhà khác, quả thực là mất mát lớn cho gia đình.