Dưỡng Thành Hoàng Hậu Nho Nhỏ

Chương 122:




Tác giả: Giản Diệc Dung
Từ chỗ Diệp Thiên cách mười mấy người mới đến chỗ của An Hữu Trân. Dù sao cũng ở cùng một phía, nàng không tiện quay đầu đi nhìn chằm chằm vào An Hữu Trân nên chỉ có thể nhìn được đại khái góc váy màu vàng nhạt của nàng ta mà thôi.
Văn Đế mặt đầy ý cười ngồi ở vị trí tối cao, Hoàng Hậu đoan trang nghiêm túc, đối diện với ánh mắt có chút tối tăm của Thái Tử mà Dự Vương nhà mình vẫn đẹp như vậy.
Diệp Thiên nhìn một vòng, sau đó nàng quay đầu xem An Hữu Trân lại phát hiện không thấy góc váy màu vàng nhạt kia đâu. Nàng không tiếng động lùi người về phía sau một chút, từ góc độ của người khác nhìn lại giống như nàng đang nói chuyện với cung nữ hầu hạ phía sau. Ánh mắt Diệp Thiên lướt qua mười mấy nữ quyến ở giữa, quả nhiên An Hữu Trân không có mặt tại vị trí ngồi của nàng ta. Trong lòng Diệp Thiên nhảy dựng, rốt cuộc An Hữu Trân đã đi đâu?
Nàng nhìn thoáng qua Dự Vương ngồi đối diện, không ngờ Văn Đế lại gọi Dự Vương đến trước mặt, hai người đang thầm thì chuyện gì đó.
Diệp Thiên suy nghĩ vài giây, nàng đứng dậy bảo cung nữ đưa nàng đến tịnh phòng.
Trong tịnh phòng không có một bóng người, Diệp Thiên mỉm cười nói với cung nữ kia: “Ngươi về trước đi, lát nữa ta tự trở về.”
Cung nữ uốn gối thi lễ, nghe lời rời khỏi tịnh phòng. Diệp Thiên nhìn theo cho tới khi không nhìn thấy bóng dáng cung nữ kia nữa, lúc này nàng mới nhanh chóng chạy ra ngoài hướng về phía Ngưng Ngọc Cung của Ngọc phi nương nương. Ở trong hoàng cung nàng, người khiến nàng lo lắng chỉ có Ngọc phi và Ngụy gia, miễn là hai người không có việc gì, Hoàng Hậu và An Hữu Trân đang mưu tính chuyện gì đều không liên quan tới nàng.
Ngưng Ngọc Cung vẫn an tĩnh như cũ, Diệp Thiên một đường chạy gấp khiến trên chóp mũi xuất hiện chút mồ hôi. Khi tiến vào Ngưng Ngọc Cung nàng thả chậm bước chân, đại cung nữ Ngưng Ngọc Cung mỉm cười hành lễ “Diệp tiểu thư muốn dùng tịnh phòng sao?”
“Không vội, Ngọc phi nương nương đang ở đâu?” Diệp Thiên cười nói.
“Nương nương đến hoa viên phía sau, Diệp tiểu thư có muốn chờ một lát hay không. Có lẽ nương nương sẽ không trì hoãn ở hoa viên quá lâu đâu, đúng lúc An tiểu thư cũng đang đọc sách trong thư phòng nói là chờ nương nương ra ngoài sẽ hỏi vài câu.”
Trái tim Diệp Thiên đột nhiên đập nhanh hai nhịp “Thật trùng hợp, ta sẽ chờ Ngọc phi nương nương cùng An tiểu thư.” Nàng vừa nói chuyện vừa đưa chân bước về hướng thư phòng phía tây.
Chính điện Ngưng Ngọc Cung rất lớn, Diệp Thiên dạo qua thư phòng một vòng cũng không nhìn thấy An Hữu Trân. Nàng có chút hoảng loạn, nhắm mắt hít sâu hai hơi cưỡng bách bản thân mình phải trấn định. Xem xét kỹ xung quanh nàng thình lình phát hiện ra trên giường nệm cạnh cửa sổ thông ra hoa viên có hai dấu chân người. Hai dấu chân kia rất mờ, nếu không phải giường nệm màu trắng thì nàng thật sự không thể nhìn ra.
Diệp Thiên đứng lên muốn lao ra khỏi thư phòng nhưng khi bước được hai bước nàng đột nhiên dừng lại. Lối vào hoa viên nằm ngay bên cạnh, muốn tiến vào phải vượt qua người canh gác, nàng không biết hôm nay mình có thể thuận lợi đi qua hay không nhưng hiện tại nàng không có thời gian để chậm trễ!
Diệp Thiên khẽ cắn môi, nàng nâng góc váy dẫm lên giường nệm. Cửa sổ này đối với nàng mà nói có chút cao, nàng lao lực bò lên trên, sau khi ổn định thân mình trên cửa sổ nàng lại hít sâu một hơi. Bên phía thư phòng có giường nệm nhưng bên hoa viên lại không có thứ gì, khoảng cách giữa cửa sổ và mặt đất lại khá cao, nếu cứ tùy tiện nhảy xuống như vậy nàng không biết mình có bị thương hay không.
Diệp Thiên khẩn trương nuốt nước bọt, sau đó nhắm chặt hai mắt nhảy xuống. Chân trái truyền đến một trận đau đớn, nàng không rảnh lo để ý vội vàng xách góc váy nhanh chóng đi tìm An Hữu Trân.
Hậu hoa viên của Ngưng Ngọc Cung rất lớn, nàng chạy vài bước cũng không nhìn thấy bất cứ bóng dáng người nào. Suy nghĩ một lát, nàng vừa chạy vừa hô: “An Hữu Trân, ngươi không ở yên trong yến hội, chạy đến nơi này làm gì? Ngươi mau đi ra cho ta!” Nàng hy vọng Ngọc phi có thể nghe thấy giọng nói của nàng hoặc ít nhất cũng thông báo cho bà biết rằng trong hoa viên có người ngoài.
Mắt cá chân bên trái truyền đến từng đợt đau đớn. Diệp Thiên cắn răng, một bên nhìn đông nhìn tây, một bên bước nhanh như bay “An Hữu Trân, đừng cho là ta không biết ngươi trốn ở chỗ này, ngươi đi ra cho ta!”
Đột nhiên, nàng thoáng nhìn thấy một góc váy màu vàng nhạt, Diệp Thiên nhanh chóng vọt qua, quả nhiên nhìn thấy An Hữu Trân đang núp phía sau cây đại thụ.
“An Hữu Trân, ngươi ở chỗ này làm gì?!” Diệp Thiên nhìn trái nhìn phải, không phát hiện ra thân ảnh Ngọc phi cùng Ngụy gia, nàng âm thầm nhẹ nhàng thở phào một hơi.
“Ngươi ồn ào cái gì?” An Hữu Trân tức muốn hộc máu thấp giọng hô: “Ngươi muốn tới liền tới, ngươi kêu tên của ta làm gì?!” Mắt thấy chuẩn bị thành công, lại bất chợt nghe thấy tiếng la của Diệp Thiên từ phía xa, nàng ta không thể không trốn đông trốn tây, hy vọng có thể tránh được ánh mắt Diệp Thiên, không nghĩ tới vẫn bị Diệp Thiên phát hiện.
“Ngươi không ở yên trong yến hội, chạy nơi này tới làm gì? chúng ta mau cùng nhau trở về!” Diệp Thiên duỗi tay muốn kéo An Hữu Trân.
An Hữu Trân vung mạnh cánh tay “Không cần ngươi lo, ngươi cho rằng ngươi là ai? Ta muốn làm gì ngươi không quản được!” Dừng một chút, sắc mặt nàng ta trở nên đắc ý “Đừng tưởng rằng việc ngươi trở thành Dự Vương phi là chuyện ván đã đóng thuyền, ha ha, ta đang nắm giữ một bí mật lớn của cô cô, có bí mật này ta bắt cô cô và biểu ca làm cái gì bọn họ đều phải đáp ứng.” Lần này thật sự quá có lãi, nàng muốn biểu ca hưu Diệp Thiên sau đó cưới mình làm Dự Vương phi. Nếu cô cô và biểu ca không chịu đáp ứng, nàng sẽ đem bí mật này nói cho Hoàng Hậu nương nương. Hoàng Hậu đã nói chỉ cần mình có thể cung cấp những tin tức có giá trị, tương lai bà sẽ phong mình làm quận chúa. Tóm lại, mặc kệ như thế nào cuối cùng mình đều đạt được lợi ích lớn lao. Đương nhiên, so sánh với chức vị quận chúa, nàng càng nguyện ý làm Dự Vương phi hơn.
“Ngươi nhìn thấy cái gì?” Diệp Thiên nheo mắt nói “Vừa rồi ta và Ngọc phi nương nương đứng nói chuyện, tại sao ta không biết nương nương có bí mật lớn gì?”
Ánh mắt mê hoặc của An Hữu Trân lập tức thanh tỉnh “Ngươi đừng mơ tưởng lừa gạt ta, vừa rồi rõ ràng cô cô đang nói chuyện cùng một người nam nhân, ta nghe rất…… Rõ ràng!” Nàng không dám đến quá gần, bọn họ nói gì nàng không nghe được. Tuy nhiên giọng nói kia rõ ràng là của nam nhân, hơn nữa tuyệt đối không phải giọng điệu ẻo lả của nội thị.
“Câm mồm!” Diệp Thiên cả giận nói: “Vừa rồi ta và Ngọc phi nương nương đang nói chuyện với nhau, căn bản không có người nam nhân nào, ngươi không được ngậm máu phun người!”
“Rõ ràng chính là nam nhân!” An Hữu Trân ồn ào nói “Trong hoa viên của cô cô cất giấu một người nam nhân!”
Giọng nói của nàng ta càng lúc càng lớn, Diệp Thiên rất sợ thanh âm này sẽ truyền ra bên ngoài hoa viên vì thế nàng nhào lên muốn che miệng An Hữu Trân.
An Hữu Trân vừa trốn tránh vừa liều mạng cào mười ngón tay về phía Diệp Thiên, trong miệng tiếp tục la hét: “Ta muốn biểu ca phải từ hôn với ngươi, nếu hắn liều mạng không đáp ứng ta sẽ nói chuyện cô cô cất giấu nam nhân ra ngoài!”
Diệp Thiên gần như muốn phát điên, hai người vật lộn ngã xuống mặt đất, nàng nghiêng người ngồi trên người An Hữu Trân, dùng sức bóp chặt cổ nàng ta “Không được nói bậy!” câu “cất giấu nam nhân” này vạn nhất bị người khác nghe được khiến Hoàng Thượng hoặc Hoàng Hậu điều tra, bí mật về Ngụy gia khẳng định không thể che giấu.
An Hữu Trân dùng hai tay cào vài đường lên cánh tay Diệp Thiên, trong miệng vẫn không chịu buông tha “Hiện tại ngươi cầu xin ta vẫn còn kịp, chỉ cần trước mặt mọi người ngươi quỳ xuống cầu xin ta, cô cô…… Dã nam nhân…… chuyện……”
Diệp Thiên thấy miệng nàng ta không ngừng phát ra những lời chói tai, nàng dùng hết sức lực cả người bóp chặt cổ An Hữu Trân không cho nàng ta nói chuyện. Mới đầu An Hữu Trân còn giãy giụa cào loạn lên cánh tay Diệp Thiên nhưng càng về sau nàng ta dần dần không có động tĩnh.
Diệp Thiên nhìn An Hữu Trân không nhúc nhích, hơn nửa ngày sau nàng mới phản ứng lại mình đang làm cái gì. Đầu óc nàng không ngừng vang lên tiếng ong ong “Ta giết người rồi! Ta đã giết chết An Hữu Trân!”
Thời điểm Dự Vương vội vàng đuối tới thì đụng phải Ngọc phi. Vốn dĩ bà đang nói chuyện cùng Ngụy gia, bất chợt nghe thấy tiếng la của Diệp Thiên bà mới biết được An Hữu Trân đã lẻn vào hoa viện. Bà và Ngụy gia vội vàng tách ra, sau đó đi dạo vài vòng giả bộ như đang đi dạo vườn hoa thì ngẫu nhiên gặp được An Hữu Trân.
Dự Vương tập võ từ nhỏ, ngũ quan nhạy bén hơn người bình thường. Dường như hắn nghe thấy tiếng khóc của Diệp Thiên, trong lòng khẩn trương hắn lôi kéo Ngọc phi chạy về phương hướng truyền đến tiếng khóc, vừa đi vừa gọi: “Thiên Thiên, nàng ở đâu?” Hoa viên này là lãnh địa riêng tư của mẫu phi nên hắn không sắp xếp người vào đây, không nghĩ tới tiểu nha đầu lại xảy ra chuyện ở chỗ này.
Tiếng khóc của Diệp Thiên càng lúc càng lớn, Dự Vương nóng lòng như lửa đốt, lôi kéo Ngọc phi một đường chạy như bay đến phía sau cây đại thụ. Diệp Thiên đang ngồi quỳ trên mặt đất khóc đến cực kỳ đáng thương, bên cạnh nàng là An Hữu Trân nằm yên không nhúc nhích.
Diệp Thiên nhìn thấy Dự Vương, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn hắn, nước mắt thi nhau chảy xuống thút tha thút thít nói: “Ngôn ca ca, ta …… Bóp chết …… An Hữu Trân.”
Nàng bóp chết người khác nhưng mình lại khóc đáng thương đến như vậy, người không biết còn tưởng rằng nàng mới là người bị khi dễ. Khóe miệng Dự Vương giật giật, không biết vì sao đột nhiên có chút buồn cười, tuy nhiên nhìn tiểu nha đầu khóc thương tâm như vậy, hắn không dám cười ra tiếng. Hắn ngồi xổm bên người nàng, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực “Đừng sợ, có ta ở đây.” Đừng nói là bóp chết An Hữu Trân cho dù toàn bộ Xa Dũng Hầu phủ đều chết hết hắn cũng có thể xử lý.
Diệp Thiên dựa đầu vào ngực hắn, bàn tay nắm chặt vạt áo hắn, tay áo rơi xuống lộ ra vài vết thương máu me nhầy nhụa. Dự Vương kinh hãi nâng cánh tay nàng lên, thiếu chút nữa đau lòng tới ngất xỉu. Trên cánh tay trắng như củ sen dính đầy vết máu, sâu cạn không đồng nhất, vừa nhìn liền biết do móng tay sắc nhọn cào ra.
Gương mặt Dự Vương lập tức trầm xuống “Đây là An Hữu Trân cào?” Đáng chết! cho dù nàng ta chết rồi hắn cũng không ngại nghiền xương cốt nàng ta thành tro bụi.
Diệp Thiên gật đầu, vừa khóc vừa cáo trạng, “Nàng ta ồn ào nói Ngọc phi nương nương cất giấu nam nhân, ta sợ người khác nghe thấy liền bóp cổ nàng ta, nhưng nàng ta vẫn nói không ngừng, ta, ta liền dùng lực bóp chặt, Ngôn ca ca, làm sao bây giờ, ta giết người, ô ô……”
“Chớ sợ chớ sợ, Thiên Thiên không sợ.” Dự Vương vội vàng vỗ về an ủi nàng: “Có ta ở đây, Thiên Thiên đừng lo lắng.”
“Thiên Thiên đừng sợ, An Hữu Trân là ta giết.” Ngọc phi biết Diệp Thiên vì bảo vệ mình mới giết chết An Hữu Trân, tiểu nha đầu đang cực kỳ sợ hãi bà không thể để nàng gánh vác tội danh hung thủ giết người. Nàng còn nhỏ, còn cơ hội trải qua rất nhiều ngày tháng tươi đẹp.
“Không, là ta giết.” Không biết từ khi nào, Ngụy gia đã đứng ở bên cạnh. Ông dùng ánh mắt kiên định nhìn sang Ngọc phi, để xảy ra chuyện như vậy là trách nhiệm của ông, không thể hại tiểu nha đầu chịu khổ.
“Con giết con giết!” Diệp Thiên vội vàng nói: “Phu quân của con là thân vương Đại Tề, ca ca là hoàng đế Đại La, con không sao!” Không thể để Ngụy gia gánh trách nhiệm này. Hiện tại thân phận của ông là nội thị, một nội thị giết chết nữ nhi hầu gia chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ. Nhưng nàng thì khác, ít nhất xem phân thượng ca ca cùng Dự Vương, mình sẽ không chết.
Ba người tranh tới tranh lui, ai cũng muốn gánh trách nhiệm giết hại An Hữu Trân lên người mình. Dự Vương vừa buồn cười vừa cảm động lại đau lòng vì tiểu nha đầu bị thương. Hắn muốn mau chóng đưa nàng đi bôi thuốc, đang định mở miệng bất chợt hắn nghe thấy “Ưm” một tiếng, An Hữu Trân bị ba người tranh nhau “Giết hại” đã tỉnh lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.