Dưỡng Thành Hoàng Hậu Nho Nhỏ

Chương 124:




Tác giả: Giản Diệc Dung
Diệp Thiên, Dự Vương, Ngụy Tễ ngồi xe ngựa rời khỏi hoàng cung đi về phía Dự Vương phủ, An Hữu Trân ngất xỉu cuộn tròn trong một góc.
“Ngôn ca ca, An Hữu Trân làm sao bây giờ?” Diệp Thiên có chút lo lắng. Cho dù hiện tại nàng ta ngất xỉu, nhưng rồi sẽ có lúc tỉnh dậy, cũng không có cách nào khiến nàng ta từ nay về sau không thể nói chuyện.
Dự Vương hừ một tiếng, “Thiên Thiên yên tâm, về sau nàng ta sẽ không nhìn thấy bất cứ kẻ nào, cho dù nàng ta biết được chuyện gì cũng không có người để nói.”
Hắn muốn giam lỏng An Hữu Trân? Diệp Thiên hỏi: “Vậy Xa Dũng Hầu phủ thì sao? An Hữu Trân lên xe ngựa của chúng ta, Xa Dũng Hầu phủ có thể tìm tới đòi người hay không?”
“ Sau này sẽ không còn Xa Dũng Hầu phủ. Không đúng, hầu phủ vẫn còn, nhưng chủ nhân hầu phủ lại không có.” Xa Dũng Hầu biết mặt Ngụy Tễ, nếu Hoàng Hậu đã bắt đầu hoài nghi mẫu phi, vậy phàm là những người liên quan đều không thể lưu lại, đặc biệt là một nhà Xa Dũng Hầu phủ đáng ghê tởm này. Cho dù muốn giữ cho bọn họ một mạng cũng không thể để bọn họ xuất hiện ở kinh thành, từ hôm nay một nhà bọn họ sẽ phải sống ở một nơi không có ánh mặt trời.
Như vậy cũng tốt, trừ bỏ hậu hoạn. Diệp Thiên gật đầu nhìn Ngụy Tễ cười nói: “Ngụy thúc hãy an tâm ở lại Dự Vương phủ, vương phủ rất an toàn. Ngụy thúc cứ coi đó như nhà mình là được.”
“Cảm ơn Thiên Thiên. Chỉ là……” Ngụy Tễ nhìn Dự Vương, “Ở lại vương phủ có thể mang đến phiền toái cho Vương gia hay không?” Rời khỏi hoàng cung ông không cần tiếp tục ngụy trang, giọng nói không một chút nghẹn ngào mà ngược lại rất trong sáng nhu hòa.
“Ngụy thúc yên tâm, vương phủ thập phần an toàn, Ngụy thúc ở vương phủ có thể tùy tiện hoạt động, muốn ra ngoài du sơn ngoạn thủy cũng được. Nếu có người hỏi tới, Ngụy thúc chỉ cần nói rằng mình là mưu sĩ được con mời về phủ, trong vương phủ có rất nhiều môn khách mưu sĩ nên sẽ không có ai nghi ngờ. Mấy hôm nữa con cho người làm giả thân phận cho Ngụy thúc, đến lúc đó mặc dù có tâm muốn tra cũng tra không nổi.” Dự Vương cười nói: “Chỉ là nếu Ngụy thúc đã gọi nàng là ‘ Thiên Thiên ’, vậy hãy gọi con là A Ngôn đi, mẫu phi cũng gọi con như thế.”
“A Ngôn……” Ngụy Tễ thấp giọng gọi một tiếng. Hai chữ này ông đã nhẩm gọi trong lòng vô số lần nhưng đây là lần đầu tiên phát ra tiếng một cách quang minh chính đại.
Trở lại vương phủ, Dự Vương đi thư phòng an bài sự tình kế tiếp. Diệp Thiên đưa Ngụy Tễ đến sân viện bên cạnh chủ viện của Dự Vương, sau này ông sẽ ở tại nơi này.
Hai người nhìn một vòng quanh sân viện, Diệp Thiên nói: “Ngụy thúc ở tạm nơi này, nếu có vấn đề gì không hài lòng thúc cứ việc phân phó hạ nhân thay đổi.”
Ngụy Tễ cười nói: “Nơi này rất tốt, cái gì cũng không cần thay đổi.” So với căn phòng nhỏ bé mình sinh sống hai mươi năm qua thì nơi này chẳng khác gì bầu trời rộng lớn.
Khang công công chỉ huy tiểu nội thị nâng một rương xiêm y tới đây, tất cả đều là xiêm y ở nhà của Dự Vương, hoàn toàn mới nguyên vẫn luôn treo trong tủ. Xiêm y của Ngụy Tễ phải qua hai ngày mới có thể làm xong, ông và Dự Vương có vóc dáng tương đồng nên trước tiên sẽ mặc tạm xiêm y của Dự Vương.
Cất xiêm y vào tủ, một tiểu nội thị khác đưa nước ấm tới đây, Diệp Thiên đứng dậy, “ Đợi Ngụy thúc rửa mặt xong lát nữa chúng ta sẽ cùng nhau dùng bữa tối.”
Thư phòng
Dự Vương phân phó người đưa An Hữu Trân tới địa lao thẩm vấn, không câu nệ dùng bất cứ thủ đoạn gì nhất định phải bắt nàng ta khai ra mưu đồ bí mật của Hoàng Hậu. Rốt cuộc Hoàng Hậu đã biết những gì, bà ta phái An Hữu Trân đến Ngưng Ngọc Cung làm cái gì. Sau đó hắn an bài ám vệ, chờ đêm khuya đến đánh ngất một nhà Xa Dũng Hầu trực tiếp đưa tới biệt uyển giam lỏng, người một nhà này đừng mơ có thể ra ngoài. Sang ngày mai hắn sẽ bẩm báo lên trên chuyện một nhà Xa Dũng Hầu đã đắc tội với mình lại còn dám sợ tội chạy trốn.
Sắp xếp xong mọi thứ, Dự Vương điểm qua gương mặt đám thủ hạ ở trong lòng. Đại cung nữ Ngưng Ngọc Cung thật sự quá mức vô tâm vô phế, không có việc gì thì không sao nếu gặp phải người có ý đồ chơi xấu nhất định sẽ xảy ra chuyện. Tuy nhiên người như vậy cũng dễ dàng tống cổ, tùy tiện tìm một sai lầm sau đó đuổi đi là được. Nếu mẫu phi luyến tiếc liền giáng chức nàng ta xuống làm một tiểu cung nữ bình thường, sau đó đề bạt người thận trọng trầm ổn thay thế vị trí của nàng ta là được.
Giải quyết ổn thỏa tất cả mọi chuyện, thư phòng không còn ai khác, lúc này gương mặt Dự Vương lập tức trầm xuống. May mắn tiểu nha đầu nhạy bén đánh vỡ âm mưu của An Hữu Trân và Hoàng Hậu. Nếu An Hữu Trân tới uy hiếp mình thì không sao, bởi vì tất nhiên mình sẽ không bỏ qua cho nàng ta, nhưng nếu nàng ta trực tiếp nói cho Hoàng Hậu hoặc nàng ta dùng chuyện này đi uy hiếp mẫu phi, mẫu phi sẽ làm như thế nào?
Hắn nhớ tới kiếp trước, thời điểm hắn vẫn làm một hoàng tử ăn chơi trác táng. Có một ngày hoa viên Ngưng Ngọc Cung đột nhiên bốc cháy, hoản hoạn không quá lớn mà chỉ thiêu rụi một mảnh nhỏ hoa mộc đồng thời thiêu chết Ngụy gia đang sống trong căn phòng nhỏ, thiêu tới mức không nhận ra bộ dáng vốn có của ông. Khi đó hắn chỉ cho rằng tổn thất một người làm vườn bình thường nên cũng không để chuyện này ở trong lòng. Nhưng từ đó mẫu phi bắt đầu lâm bệnh nặng mãi không khỏi, không bao lâu sau liền buông tay rời khỏi nhân gian.
Người ngoài không thể tùy tiện tiến vào hoa viên của mẫu phi, Ngụy gia ẩn thân nhiều năm trong hoa viên khẳng định cũng thập phần cẩn thận, tại sao lại bất chợt bốc cháy?
Ngụy gia phải tiêu tốn hết gia tài mới có thể thuận lợi tiến cung, nhiều năm trôi qua đã không thể nào tìm ra manh mối. Tuy nhiên Dự Vương biết ông không hề tịnh thân, chẳng lẽ bởi vì bí mật của Ngụy gia bị người phát hiện cho nên ông mới phóng hỏa đốt cháy thân thể mình để che giấu bí mật này? Có người đã biết Ngụy gia là thái giám giả hoặc nhìn thấy mẫu phi và Ngụy gia ở bên nhau?
Nếu Hoàng Hậu là người biết bí mật này, bà ta nhất định sẽ lấy ra để đối phó với mình. Tuy nhiên năm đó thời điểm hắn và Thái Tử tranh đấu ngươi chết ta sống trên triều đình cũng không thấy ai đứng ra công kích xuất thân của mình, hiển nhiên là Hoàng Hậu không biết.
Có phải kiếp trước là An Hữu Trân đã hại Ngụy gia và mẫu phi hay không? Có phải An Hữu Trân cũng giống như hôm nay trèo từ thư phòng ra phía sau cửa sổ thấy được cảnh tượng không nên thấy, sau đó dùng chuyện này uy hiếp mẫu phi tạo thành bi kịch kiếp trước hay không?
Nhất định là An Hữu Trân, đây là cách duy nhất để giải thích lý do vì sao rõ ràng có người biết bí mật của mẫu phi nhưng lại không lấy ra để công kích mình. Kiếp trước hắn không biết chuyện của Ngụy gia và mẫu phi nên cũng không thập phần chán ghét một nhà cữu cữu, vì thế hắn mang lại cho bọn họ rất nhiều chỗ tốt. Nếu bọn họ bóc trần bí mật này ra ngoài ánh sáng hoặc để mình biết chuyện bọn họ uy hiếp mẫu phi đến chết, vậy tước vị của Xa Dũng Hầu phủ sẽ không giữ được. Cho nên sau khi mẫu phi chết, chuyện này mới không có kế tiếp.
An Hữu Trân đáng chết! Xa Dũng Hầu phủ đáng chết!
“Bang” một tiếng, chén trà trong tay hắn vỡ nát. Dự Vương phục hồi tinh thần, nhìn xuống lá trà trên ngón tay, mắt phượng xinh đẹp trở nên âm lãnh vô cùng. Vốn dĩ hắn định giam lỏng một nhà Xa Dũng Hầu ở biệt uyển, ngoại trừ không thể gặp người ngoài thì những nhu cầu ăn uống khác sẽ không bạc đãi bọn họ. Bây giờ hắn lại hối hận, làm như vậy thật sự quá tiện nghi cho bọn họ.
“Ám Nhất.” Dự Vương thấp giọng gọi.
Một bóng dáng màu xám vô thanh vô tức tiến vào phòng.
“Nhốt một nhà Xa Dũng Hầu vào địa lao biệt uyển.” Dự Vương bình tĩnh lau chùi vệt nước trên tay “Không cần cho bọn họ ăn uống đầy đủ, chỉ cần không chết đói là được.”
Ám Nhất không hiểu vì sao chủ tử lại sửa đổi chủ ý nhanh như vậy, tuy nhiên hắn cũng không hỏi gì mà lẳng lặng lui xuống, chỉ đợi trời tối sẽ bắt cóc một nhà Xa Dũng Hầu đưa vào địa lao biệt uyển.
Dự Vương hít sâu một hơi, hắn chỉ cảm thấy chính mình đau lòng đến lợi hại, kiếp trước hắn hiểu chuyện quá muộn, không thể bảo vệ tốt cho mẫu phi khiến bà tuổi còn trẻ đã phải rời khỏi nhân thế, ngay cả tiểu nha đầu cũng gặp phải ám hại, uống bao nhiêu thuốc chịu bao nhiêu tội vẫn không thể có hài tử của chính mình. Hai người quan trọng nhất trong cuộc đời nhưng hắn lại không thể bảo vệ hai người thật tốt.
“Ngôn ca ca.” Diệp Thiên thập thò đầu nhỏ ở cửa, thấy trong phòng không có người khác mới đi vào “Ngôn ca ca xong việc rồi sao, chúng ta dùng bữa tối sớm một chút đi, ta đói bụng.” Yến tiệc trong cung nàng không ăn gì, vừa rồi ăn hai khối điểm tâm vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn.
Dự Vương đứng dậy bước nhanh hai bước, lập tức ôm chặt nàng vào trong ngực. May mắn, cảm tạ ông trời đã cho hắn sống lại một lần nữa, mẫu phi còn sống, tiểu nha đầu cũng khỏe mạnh.
Diệp Thiên nhẹ nhàng vỗ về hai cái lên lưng hắn. Tuy rằng hắn không nói chuyện nhưng nàng cũng cảm nhận được cảm xúc của hắn có chút không thích hợp. Hai tay hắn cứng rắn tựa sắt thép gắt gao ôm chặt lấy mình, hô hấp cũng có chút nặng nề, là bởi vì chuyện ngoài ý muốn hôm nay sao?
Dự Vương vùi đầu bên cổ nàng, hít vào một hơi thật sâu, ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt trên người nàng nỗi lòng đang dậy sóng của hắn dần dần bình tĩnh trở lại. Hắn buông cánh tay sau đó ôm ngang nàng lên.
Diệp Thiên chớp chớp mắt, Dự Vương nói: “Không phải đi dùng bữa tối sao, ta ôm Thiên Thiên qua đó, chân Thiên Thiên bị thương không thể đi đường.”
“Ta không đau.” Nói như vậy nhưng Diệp Thiên cũng không tính toán tự mình đi bộ mà mỉm cười dựa vào ngực hắn “Chúng ta dùng bữa tối cùng Ngụy thúc đi, ăn cơm xong ta sẽ trở lại hầu phủ.” Còn một tháng nữa là đến ngày đại hôn hiện tại nàng không thích hợp qua đêm tại vương phủ.
“Được, lát nữa ta đưa Thiên Thiên trở về.” Mặc dù Dự Vương luyến tiếc, nhưng hắn cũng biết hiện tại không thể giữ nàng ở qua đêm, bằng không Tế Bình Hầu khẳng định sẽ tự mình tới đây đòi người. Cũng may, chỉ cần chờ thêm một tháng nữa là tiểu nha đầu có thể ngủ lại vương phủ mỗi ngày, hơn nữa còn quang minh chính đại, đúng lý hợp tình.
Bữa tối được đặt trong sân viện của Ngụy Tễ, Dự Vương vừa ôm Diệp Thiên tiến vào cả hai người đều ngây dại.
Ngụy Tễ đã tắm gội xong, ông dùng một cây trâm bạch ngọc để cố định búi tóc, trên người mặc một chiếc áo choàng màu xanh lam khoanh tay đứng đó. Gương mặt không còn lớp bỏng ngụy trang lộ ra tướng mạo vốn có, thanh tuấn nho nhã như ngọc thụ đón gió. Dáng dấp của ông thập phần tương tự Dự Vương, lại đang mặc trên người bộ y phục mang phong cách đặc trưng của Dự Vương, chợt nhìn thoáng qua còn tưởng rằng Dự Vương đứng ở nơi đó. Điều mấu chốt chính là cặp mắt phượng kia, quả thực giống Dự Vương như đúc.
Diệp Thiên vẫn luôn cho rằng đôi mắt Dự Vương giống Văn Đế, người nào nói hắn không phải nhi tử của Văn Đế quả thực là vô cớ gây rối, nhưng hiện tại nàng lại cảm thấy đôi mắt của Dự Vương càng giống Ngụy Tễ nhiều hơn. Nàng không tự chủ được mà quan sát Dự Vương một chút, lại nhìn sang Ngụy Tễ một chút, trong đầu tưởng tượng ra khuôn mặt của Ngọc phi. Càng nhìn nàng càng cảm thấy, Dự Vương có một nửa giống Ngọc phi, một nửa giống Ngụy Tễ.
Thần sắc Dự Vương nhanh chóng khôi phục như bình thường, chỉ là đôi mắt phượng đen như mực càng sâu thẳm mang nhiều suy tư hơn một chút. Hắn đặt Diệp Thiên ngồi xuống ghế, cười nói: “Ngụy thúc cũng ngồi đi, thúc cứ coi nơi này là nhà mình, người một nhà ăn cơm không cần khách khí.”
Ngụy Tễ mỉm cười ngồi xuống, ba chữ “Người một nhà” này khiến trong lòng ông vô cùng được an ủi, tuy nhiên hiện tại vẫn còn thiếu một người. Ông hy vọng có một ngày A Mi cũng có thể ngồi bên cạnh chiếc bàn này, bốn người cùng nhau dùng cơm, đó mới là người một nhà chân chính.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.