Tác giả: Giản Diệc Dung
Ngày kế tiếp, sau khi lâm triều xong Dự Vương liền đi Càn Thanh cung nói rằng hôm qua An Hữu Trân cào tiểu vương phi của mình bị thương, sau đó còn say tới mức không dậy nổi. Hắn không có biện pháp đành đưa cả Diệp Thiên và An Hữu Trân về vương phủ, sáng nay vốn dĩ hắn đang định đi tìm An Hữu Trân để tính sổ, kết quả mới sáng sớm mà nàng ta đã bỏ trốn.
“Phụ hoàng, lần trước nàng ta đẩy Vương phi của nhi thần xuống bậc thang, ngày hôm qua nàng ta uống say phát điên lại cào Vương phi bị thương, lần này nếu tiếp tục buông tha cho nàng ta nhi thần tuyệt đối không thuận theo!” Dự Vương tức giận cáo trạng.
Văn Đế ngáp lớn một cái, dùng khăn xoa xoa nước mắt trào ra khóe mắt. Gần đây thân thể của ông luôn mệt mỏi đến lợi hại, ban đêm có thể sinh long hoạt hổ trên long sàng nhưng lại thập phần thiếu tinh thần vào buổi sáng. Khi lâm triều suýt nữa ông còn ngủ gật, khó khăn lắm mới đợi được đến lúc bãi triều trở về Càn Thanh cung, đang chuẩn bị đánh một giấc thì Dự Vương lại tìm tới đây. Vừa nghe nói nữ nhi phủ Xa Dũng Hầu gì đó, trong lòng lập tức cảm thấy chán nhưng vẫn phải phái người truyền Xa Dũng Hầu và An Hữu Trân vào cung hỏi tội.
Xa Dũng Hầu phủ cách hoàng cung có chút xa, cả đi cả về phải tốn hơn nửa canh giờ. Văn Đế nhìn long án xếp một chồng sổ con thật dày, lại nhìn sang Dự Vương đang nhàn rỗi ngồi chờ bên cạnh, ông giật mình nói “Dù sao con cũng ngồi ở chỗ này chờ Xa Dũng Hầu, không bằng giúp trẫm phê duyệt sổ con đi, tối hôm qua trẫm ngủ không ngon bây giờ muốn đi bổ sung một giấc.”
“Này ——” Dự Vương chần chờ nói: “Nhi thần nguyện ý phân ưu thay phụ hoàng, tuy nhiên nhi thần sợ triều thần nhìn thấy bút tích của nhi thần trên sổ con sẽ không hài lòng.”
Văn Đế vốn đang cao hứng vì mình có thể trốn đi lười biếng một lát, nghe xong lời Dự Vương nói liền xụ mặt “Trẫm là hoàng đế, con là hoàng tử, con giúp đỡ trẫm phê duyệt sổ con còn phải nhìn sắc mặt người nào?! Mau chóng lại đây!”
Dự Vương vội đứng dậy “Nhi thần sợ hãi, nhi thần chắc chắn phân ưu thay phụ hoàng, cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi.”
“Chỉ phê duyệt sổ con mà thôi, cần phải dùng đến cúc cung tận tụy sao? Con ngồi ở chỗ này, đối với tình huống lục bộ con cũng rất quen thuộc, cứ dựa theo suy nghĩ của mình mà phê vào sổ con, lát nữa ta tỉnh dậy sẽ kiểm tra lại một lượt.” Ông xua tay, sau đó nhanh chóng đi ra phòng ngủ phía sau.
Dự Vương ngồi sau long án, lấy cuốn sổ con trên cùng xuống. Trong sổ con phủ kín mấy mặt giấy toàn chữ, kỳ thật chỉ cần sử dụng một hai trăm từ ngữ hữu dụng là có thể tổng kết ra vấn đề chính bên trong. Đây đều là thói quen viết tấu chương của đám quan viên, kiếp trước sau khi hắn lên làm hoàng đế liền bắt cho bọn họ không được nói nhảm nhiều như vậy. Muốn đề cập tới vấn đề gì đều phải lời ít ý nhiều, nếu là chuyện đặc biệt phức tạp thì số lượng từ có thể nhiều hơn một chút, nhưng nếu rõ ràng là một chuyện rất đơn giản mà bọn họ còn muốn thao thao bất tuyệt hắn sẽ trả sổ con lại bắt bọn họ tóm tắt những vấn đề quan trọng. Qua một đoạn thời gian, thói quen xấu này mới được loại bỏ hoàn toàn.
Tuy nhiên hiện tại hắn không có cách nào uốn nắn việc này nên chỉ có thể lướt nhanh như gió tổng kết lại nội dung quan trọng, sau đó nâng bút son viết mười mấy chữ, nét chữ vừa mạnh mẽ vừa mềm mại. Một cuốn sổ con đã được phê xong.
Văn Đế ngủ một giấc cực kỳ thỏa mãn, chậm rì rì dạo bước ra khỏi phòng ngủ. Vừa nhìn thấy Dự Vương đang thành thật ngồi một bên mà chồng sổ con vẫn được xếp chỉnh tề trên long án, mặt ông lập tức trầm xuống “Trẫm bảo ngươi phê sổ con, ngược lại ngươi vẫn lười biếng ngồi ở chỗ này không chịu động đậy!” Khó khăn lắm mới được thanh nhàn một lần, không nghĩ tới lại không được như ý. Vốn dĩ hai năm gần đây tính tình Văn Đế càng ngày càng táo bạo, vừa thấy không hợp ý hỏa khí trong người lập tức vụt lên.
“Phụ hoàng bớt giận, những sổ con đó nhi thần đã phê xong rồi.” Dự Vương vội vàng đứng dậy, “Chỉ là Xa Dũng Hầu vẫn chưa tới nên nhi thần ngồi đợi ở nơi này.”
“Phê xong rồi?” Văn Đế vừa mừng vừa sợ. Trước kia chồng sổ con đó ông phải phê duyệt hết một ngày, có đôi khi dùng xong bữa tối xong vẫn phải bận rộn thêm chốc lát. Không nghĩ tới mình mới ngủ một giấc mà Dự Vương đã phê xong rồi, không phải là phê duyệt lung tung chứ? Văn Đế nảy sinh hoài nghi, tùy ý rút một quyển sổ con mở ra cẩn thận nhìn từ đầu đến cuối. Lại nhìn xuống chữ viết bằng bút son, tuy rằng chỉ có hai mươi ba mươi chữ nhưng lại nhắm chúng điểm yếu hại mà trình bày vấn đề.
Văn Đế cảm thấy không thể tin được, ông tiếp tục tùy tiện rút một quyển sổ con khác xuống xem. Dự Vương phê duyệt vẫn sắc bén và đúng trọng tâm như cũ “Này, con làm cách nào mà phê nhanh như vậy?”
Dự Vương cung kính đáp: “Nhi thần làm việc ở lục bộ nên rất quen thuộc với công việc ở đó. Hơn nữa tuy rằng mấy sổ con này đều viết rất dài, nhưng vấn đề hữu dụng lại chỉ nói được vài câu, nhi thần lướt qua một lượt khi nhìn thấy câu quan trọng sẽ dừng lại nhìn kỹ hơn một chút.”
“Đúng rồi, hoàng nhi thật thông minh!” Văn Đế vui mừng “Như vậy đi, sau này lâm triều xong con cũng đừng vội rời đi mà hãy đến Càn Thanh cung giúp trẫm phê duyệt sổ con xong hãy về lục bộ.” Dù sao hắn cũng làm rất nhanh, lúc này mới chỉ qua một canh giờ đã phê xong rồi, chẳng phải sau này mình có thể nhẹ nhàng hơn đôi chút hay sao.
“Nếu các triều thần không phản đối nhi thần tất nhiên sẽ tuân lệnh.” Dự Vương dừng một chút, lại nói: “Chỉ là tuy rằng nhi thần quen thuộc với các công việc trong lục bộ, nhưng lại không có trí tuệ cùng ánh mắt của phụ hoàng nên không thể nắm rõ toàn cục, thỉnh thoảng sẽ gây ra sai lầm, còn thỉnh phụ hoàng giúp nhi thần trấn giữ cửa ải này.”
Văn Đế chẳng hề để ý xua tay “Yên tâm, có trẫm ở đây, triều thần ai dám có ý kiến gì, đợi con phê xong sổ con trẫm sẽ xem lại một lần.” Bận việc nhiều năm như vậy, rốt cuộc ông cũng có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi. Đương nhiên ông sẽ không kiểm tra lại toàn bộ mà chỉ kiểm tra thí điểm một hai quyển, không có vấn đề là được.
Cuối cùng người được phái đi truyền Xa Dũng Hầu đã trở lại “Khởi bẩm bệ hạ, một nhà Xa Dũng Hầu không có trong phủ, nghe nói mặt trời vừa mới lên liền có một chiếc xe ngựa đi từ Xa Dũng Hầu phủ trực tiếp rời khỏi kinh thành.”
Dự Vương giận dữ “Không phải bọn họ định chạy trốn chứ? Nữ nhi nhà bọn họ làm tiểu vương phi bị thương còn muốn bổn vương dễ dàng buông tha?!”
“Được rồi được rồi.” Tâm tình Văn Đế rất tốt, an ủi nói: “Bọn họ có thể chạy đi đâu, chỉ cần bọn họ xuất hiện tại kinh thành một lần nữa trẫm nhất định sẽ làm chủ cho con. Như vậy đi, trẫm bảo Lễ Bộ tăng sính lễ của con lên 1 thành coi như an ủi tiểu vương phi, được chứ?”
“Tạ phụ hoàng!” Dự Vương vui mừng.
Một nhà Xa Dũng Hầu phủ “Chạy trốn” không bao giờ xuất hiện tại kinh thành nữa. Qua một tháng, cuối cùng ngày Dự Vương chờ đợi suốt nhiều năm cũng tới.
Bạch Trân và Lục Phỉ vừa kích động vừa khẩn trương kiểm tra lại giá y mũ phượng cần dùng vào ngày mai, các nàng rất sợ mình để sót thứ gì. So sánh với bọn họ thì Diệp Thiên bình tĩnh hơn nhiều, nàng rất quen thuộc với Dự Vương phủ đồng thời đã sớm coi đó là ngôi nhà thứ hai của mình. Trong thâm tâm của nàng, từ lâu Dự Vương đã trở thành thân nhân nàng muốn sống cùng cả đời. Không phải tới một địa phương xa lạ, thành thân với một nam nhân xa lạ, nàng không hề cảm thấy thấp thỏm mà ngược lại có chút chờ mong cùng hưng phấn.
Dùng xong cơm tối, Diệp Thạc và Diệp Tuân liền canh giữ bên người nàng không chịu rời đi. Ngày mai tỷ tỷ sẽ gả ra ngoài, tuy nói khoảng cách giữa hai phủ rất gần có thể thường xuyên qua lại nhưng rốt cuộc không thể so sánh với nhà mình. Diệp Thạc lôi kéo bàn tay Diệp Thiên, đôi mắt đen lúng liếng tràn đầy sự không nỡ. Nếu có thể, hắn thật sự muốn Dự Vương đến ở rể tại nhà mình.
La thị cũng tới, nói chuyện một lát bà liền đuổi Diệp Thạc và Diệp Tuân rời đi, nắm tay Diệp Thiên thở thật dài “Nữ nhi bảo bối của ta trưởng thành, ngày mai sẽ thành thân.” Vừa dứt lời đôi mắt bà liền ướt nhòe, trong lòng chua xót không thôi. Đại nhi tử cách nhà ngàn dặm, tiểu nữ nhi lại thành người nhà khác, trong số ba hài tử của mình chỉ còn lại nhi tử nhỏ nhất lưu lại bên người.
“Nương, người đừng thương tâm, con sẽ thường xuyên trở về thăm người.” Diệp Thiên an ủi.
La thị dùng khăn chấm nước mắt “Nha đầu ngốc, nương đang muốn dặn dò con đấy. Thành thân xong con chính là tức phụ Tiêu gia, cũng không thể tùy tiện giống như thời thiếu nữ. Cho dù Dự Vương thương con, dung túng con, con cũng phải tự biết chừng mực. Hầu phủ là nhà mẹ đẻ của con, không thể nói muốn về liền về.”
Tiểu nữ nhi xuất giá, La thị lo lắng không thôi cẩn thận dặn dò nửa ngày, cuối cùng mới lấy ra một quyển sách nhỏ “Thiên Thiên, tới đây, có một số việc nương cần dạy con.”
Diệp Thiên tò mò mở to hai mắt “Chuyện gì mà phải vừa đọc sách vừa dạy?”
La thị thấp giọng nói vài câu bên tai nàng, mặt Diệp Thiên lập tức đỏ như gấc, nàng che đôi mắt hờn dỗi nói: “Ai nha, nương ~”
La thị kéo tay nàng xuống “Đây chính là chuyện quan trọng giữa phu thê, không thể qua loa. Nếu làm tốt, con không bị tội mà Dự Vương cũng cao hứng, còn nếu làm không tốt sẽ ảnh hưởng tới tình cảm của hai người các con đó.” Bà mở quyển sách ra cưỡng bách nữ nhi cùng xem.
Diệp Thiên tưởng tượng người trong quyển sách thành mình và Dự Vương, đỏ mặt ôm quyển sách vào trong ngực “Con tự mình xem!”
Dù sao lời nên nói cũng đã nói, tiểu nữ nhi thẹn thùng không muốn nghe La thị đành phải tùy theo ý nàng.
Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Thiên bị mọi người gọi dậy, tắm gội, trang điểm, chải đầu, mặc lên mình bộ giá y xa hoa lộng lẫy, Bạch Trân há hốc miệng “Tiểu thư, ngài thật đẹp!” Từ trước đến nay nàng vẫn luôn biết tiểu thư nhà mình rất đẹp nhưng tiểu thư rất ít khi trang điểm, y phục hay mặc cũng là loại thanh nhã. Hôm nay trang điểm, đội mũ phượng, trên người khoác giá y đỏ thẫm, quả thực chính là tiên tử hạ phàm.
Đôi mắt Lục Phỉ cũng trợn tròn, vốn dĩ lúc đầu chiếc giá y này khá đẹp chỉ là có chút đơn giản, kết quả Dự Vương vừa đưa hộp đá quý được mài mỏng tới, sau khi đính lên trên liền lập tức lóng lánh bắt mắt. Mặc bộ giá y này ra ngoài không biết sẽ chọc mù bao nhiêu con mắt nữ tử, tuy nhiên chỉ có tiểu thư nhà mình mới xứng với bộ giá y hoa mỹ như vậy.
“Vương gia tới!”
Trái tim vốn đang bình tĩnh của Diệp Thiên đột nhiên đập loạn nhịp. Khăn voan đỏ thẫm trùm trên đầu, tầm mắt bị cản trở, nàng gần như nghe được tiếng tim đập “Thình thịch” của chính mình.
Phu nhân Toàn Phúc cẩn thận đỡ cánh tay Diệp Thiên, chậm rãi rời khỏi khuê phòng đi bái biệt Tế Bình Hầu và La thị.
La thị nắm bàn tay nàng vạn phần không muốn, hôm nay bước chân ra cửa tiểu nữ nhi liền trở thành người nhà khác. Cho dù Dự Vương là nam nhân tốt, nhiều năm như vậy vẫn luôn đối xử toàn tâm toàn ý với nữ nhi, nhưng bà cũng nhịn không được mà lo lắng tiểu nữ nhi đến vương phủ có phải chịu ủy khuất hay không.
Tế Bình Hầu vỗ nhẹ hai cái lên mu bàn tay La thị, La thị buông lỏng tay Diệp Thiên nói “Thiên Thiên đi thôi, nhớ kỹ, Tế Bình Hầu phủ vĩnh viễn là nhà của con.”
Diệp Lệ không có mặt, Tế Bình Hầu cõng Diệp Thiên ra cửa.
Khi nằm trên lưng phụ thân, Diệp Thiên mới phát hiện tuy rằng phụ thân là văn nhân anh tuấn nho nhã nhưng tấm lưng lại vô cùng rộng lớn, nàng nằm bên trên chỉ cảm thấy cực kỳ an tâm.
Bước chân Tế Bình Hầu thật sự rất chậm, từng bước đi thập phần vững chắc. Mặc kệ không muốn cỡ nào thì chung quy tiểu nữ nhi của ông vẫn phải thành thân. May mắn thay, nhiều năm như vậy ông cũng đã nhìn rõ ràng, Dự Vương tuyệt đối là người đáng giá để nữ nhi phó thác cuộc đời.
Đưa nữ nhi vào kiệu hoa, Tế Bình Hầu nhìn Dự Vương một cái thật sâu “Ta giao Thiên Thiên cho ngài.”
Dự Vương trịnh trọng gật đầu, “Xin nhạc phụ yên tâm, Thiên Thiên chính là mệnh của con.”
Cùng với tiếng pháo nổ và chiêng trống rộn ràng kiệu hoa rời khỏi Tế Bình Hầu phủ, Dự Vương điện hạ tuấn mỹ vô song cưỡi ngựa đi sát bên cạnh.