Tác giả: Giản Diệc Dung
Trong tiếng pháo nổ, kiệu hoa vững vàng rời khỏi con hẻm. Diệp Thiên nghe thấy bên đường đột nhiên truyền tới một tràng tiếng la hét, sau đó tiếng la kia lại lập tức biến mất, ngoại trừ tiếng pháo cùng tiếng chiêng trống bên ngoài gần như là một mảnh yên tĩnh. Nàng vốn đang nghi hoặc đã xảy ra chuyện gì thì tiếng la, tiếng tán thưởng, tiếng thét chói tai lại vang lên một lần nữa, lần này nàng nghe rất rõ ràng “Trời ơi, đây là Dự Vương điện hạ sao, này, này người cũng quá đẹp đi!” “Ông trời ơi, sao lại có người đẹp tựa thiên tiên hạ phàm thế này!” “Ai nha, ngươi mau véo ta một chút, có phải ta đang nằm mơ hay không!” “Nhị nha, may mắn ngươi gọi ta tới xem náo nhiệt bằng không ta sẽ không có cơ hội tận mắt nhìn thấy thần tiên sống.”
Diệp Thiên hơi sửng sốt một chút, ngay sau đó nàng lập tức phản ứng lại. Ngày thường mỗi lần đi ra ngoài Dự Vương đều ngồi xe ngựa, bá tánh kinh thành chưa từng nhìn thấy mặt hắn. Hôm nay hắn cưỡi ngựa tới đón dâu, Vương gia nhà mình có bao nhiêu đẹp nàng cũng thừa biết, còn không phải khiến cho khung cảnh hai bên đường trở nên oanh động sao. Lại nói, hôm nay hắn mặc một thân hỉ phục màu đỏ, cho dù tưởng tượng như thế nào nàng cũng không hình dung ra phong thái tuyệt mĩ lúc này của hắn, càng đừng nói tới những người chưa nhìn thấy hắn bao giờ.
Dự Vương khẽ nhíu mày một cái không dễ phát hiện. Từ Dự Vương phủ đến Tế Bình Hầu phủ bá tánh bên đường đã liên tục la hét như muốn phát điên, người lá gan lớn hơn một chút còn đi dọc theo hai bên đường. Lần này từ hầu phủ ra ngoài số lượng người so với lúc trước còn nhiều hơn vài lần. Nếu không phải hắn là thân vương, những bá tánh này sẽ tràn ra đường lớn lấp kín đường đi của đội ngũ đón dâu, như thế chỉ sợ hôm nay khó có thể quay về vương phủ.
Diệp Thiên âm thầm lo lắng Dự Vương sẽ tức giận, cũng may dọc theo đường đi mọi chyện đều bình an không xảy ra chuyện gì, kiệu hoa vòng quanh kinh thành một vòng lớn sau đó mới quay về Dự Vương phủ. Tuy nhiên từ hôm đó trở đi kinh thành lại lưu truyền các loại truyền thuyết về Dự Vương, những người từng gặp qua đều bị mê hoặc, người chưa nhìn thấy đều tiếc nuối tới mức đấm ngực dậm chân. Nhưng rốt cuộc Dự Vương điện hạ chưa bao giờ tùy tiện lộ mặt, mỗi lần đều ngồi xe ngựa ra ngoài. Mọi người trông mong mà nhìn chằm chằm vào màn xe mỏng như cánh ve kia hy vọng có một trận gió to thổi bay tấm màn kia lên để bọn họ được chiêm ngưỡng cái gì gọi là tư dung tuyệt thế.
Khi kiệu hoa tiến vào vương phủ liền ngăn cách với thanh âm ríu rít ở bên ngoài, chỉ còn lại tiếng pháo nổ và tiếng chiêng trống rộn ràng. Diệp Thiên vô cùng quen thuộc với vương phủ, mặc dù đang ngồi trong kiệu và che khăn voan nhưng nàng cũng biết kiệu hoa này đang đi đến nơi nào.
Kiệu hoa vững vàng hạ xuống đất, trái tim Diệp Thiên lại đập nhanh một chút. Nàng không rõ rốt cuộc hiện tại mình đang có tâm tình gì, kích động, hưng phấn, hình như còn mang theo một tia hỗn loạn thấp thỏm cùng bất an.
“Tân lang bắn kiệu hoa!
Chiếc tiểu kim cung của Dự Vương được dâng lên, có người thấp giọng cười nói: “Sẽ không bắn trật chứ, chúng ta trốn xa một chút.” Gần đây Dự Vương điện hạ phong cảnh vô hạn, không chỉ làm việc tại lục bộ mà mỗi ngày còn giúp Hoàng Thượng phê duyệt tấu chương. Không ai dám nói hắn là hoàng tử không hiểu chuyện chỉ biết ăn chơi trác táng chơi bời lêu lổng như trước kia, nhưng cho dù hắn chứng thực được rằng mình có tài năng trị quốc thì cũng không đại biểu khả năng bắn tên của hắn có tiến bộ.
Khang công công khinh thường liếc mắt nhìn mọi người một cái, sau đó ưỡn ngực, kiêu ngạo nhìn sang Vương gia nhà mình. Hôm nay là ngày đại hỉ của Vương gia và tiểu vương phi, hắn không muốn so đo cùng những người này. Cung mã của vương gia có thành thạo hay không, võ nghệ có tinh vi hay không, tiểu vương phi nhà mình biết là được.
Diệp Thiên cách một lớp khăn voan đỏ cùng kiệu hoa, hướng về phía người nọ khẽ hừ nhẹ một tiếng. Dự Vương nhà mình được gọi là giấu tài, nếu không làm như thế chẳng phải sẽ sớm đối đầu cùng Thái Tử hay sao? Các người có nhìn thấy Thụy Vương và Khang Vương đều bị Thái Tử diệt trừ hay không?. Tuy nhiên Dự Vương cũng nói chờ thêm hai ba năm nữa, gần đây ở trên triều đình hắn đã bắt đầu bộc lộ mũi nhọn, xem ra hắn không tính toán tiếp tục né tránh Thái Tử.
“Vèo vèo vèo” ba tiếng, ba mũi tên xinh đẹp cắm gọn gàng trên khung kiệu. Tấm màn che kiệu được vén lên, trong tay Diệp Thiên nắm một đầu của dải lụa đỏ, có người tiến lên cẩn thận đỡ nàng xuống kiệu.
Diệp Thiên nắm chặt lụa đỏ trong tay, nàng biết Dự Vương đang cầm một đầu khác của dải lụa. Không biết từ khi nào, những thấp thỏm bất an trong lòng nàng đều biến mất. Người nàng gả là Dự Vương, là Ngôn ca ca nàng quen biết bảy năm, là phu quân luôn tìm mọi cách sủng ái nàng giúp nàng vui vẻ.
Vì chiếu cố tiểu vương phi thấp hơn mình một cái đầu lại đang trùm khăn voan đỏ, bước chân Dự Vương thật sự rất nhỏ, không nhanh không chậm, trên gương mặt tuấn mỹ là sự bình tĩnh mang theo một ý cười nhàn nhạt nhưng trong lòng lại phập phồng kích động. Đây không phải lần đầu tiên hắn thành thân, kiếp trước hắn đã từng tổ chức hôn lễ cùng Diệp Thiên hơn nữa hai người còn ở bên nhau cả đời. Với hắn mà nói, Thiên Thiên kiếp này và Hoàng Hậu kiếp trước là một người nhưng lại không hoàn toàn tương đồng. Kiếp trước Diệp Thiên mồ côi từ nhỏ, nàng lớn lên dưới mí mắt của lão thái thái và nhị phòng, tính cách đoan chính câu nệ, lại cùng mình trải qua một đường tinh phong huyết vũ, cuối cùng khi mình bước lên đại vị nàng lại càng thêm ẩn nhẫn kiên định. Kiếp này cuộc sống của Thiên Thiên vô cùng hạnh phúc, mẫu thân và ca ca không chết, phụ thân trở về từ sớm, còn nhiều thêm một người đệ đệ đáng yêu. Lớn lên trong sự yêu thương và sủng ái, tính cách của nàng càng hoạt bát linh động, có đôi khi còn có chút bướng bỉnh, so với kiếp trước thì đa màu sắc hơn nhiều.
Thanh âm tràn ngập vui mừng vang lên đánh gãy dòng suy nghĩ của Dự Vương. Hắn hơi mỉm cười nhìn Diệp Thiên đang nắm một đầu khác của dải lụa đỏ. Mặc kệ như thế nào hắn đều phải cảm tạ ông trời đã cho mình được sống lại một lần nữa, lúc này đây hắn nhất định sẽ đền bù đủ loại tiếc nuối ở kiếp trước, sau đó sống hạnh phúc mỹ mãn bên tiểu vương phi cả đời.
Kết thúc nghi thức bái đường, Dự Vương nắm tay Diệp Thiên đi về phía tân phòng.
Diệp Thiên ngồi trên giường gỗ lớn khắc hoa tử đàn, từ phía dưới khe hở khăn voan nàng nhìn thấy đôi giày đen của Dự Vương dừng lại trước mặt mình. Một cây đũa bằng vàng từ từ vén chiếc khăn voan, Diệp Thiên ngước mắt nhìn lên: hỉ bào đỏ thẫm, khuôn mặt như ngọc, trong đôi mắt phượng đen như mực mang theo ý cười vui mừng. Đúng là phu quân của nàng, so sánh với mọi ngày thì hôm nay hắn phá lệ tuấn mĩ, trách không được kéo theo từng đợt gào thét của dân chúng hai bên đường.
Diệp Thiên mím môi cười, Dự Vương ngồi xuống bên cạnh nàng. Hỉ bà đã chuẩn bị sẵn một bàn lớn toàn táo đỏ, đậu phộng, long nhãn, hạt sen, miệng xướng ca tay nắm các loại quả loại hạt rải khắp người hai người. Quả khô tròn xoe lăn xuống giường hỉ mang theo ý tứ sớm sinh quý tử. Cánh tay Dự Vương nhẹ nhàng chạm vào giá y trên người Diệp Thiên, một đời này bọn họ sẽ có hài tử của chính mình.
Có người bưng hai ly rượu tới đây, Diệp Thiên và Dự Vương mỗi người một ly. Cánh tay mảnh khảnh của nàng vòng qua khuỷu tay Dự Vương, một bên nhấp ngụm rượu một bên trộm nhìn Dự Vương. Hai người cách nhau rất gần, gần tới mức nàng có thể đếm chính xác từng sợi lông mi thật dài trên mí mắt hắn. Bỗng dưng, hàng lông mi kia động đậy, đôi con ngươi đen như mực của Dự Vương nhìn lại đây, Diệp Thiên đang định cười thành tiếng liền thấy hắn nheo mắt mang theo một loại vị thâm trường. Trái tim nàng loạn nhịp thiếu chút nữa bị sặc rượu, nàng vội vàng rũ đôi mắt không dám tiếp tục nhìn hắn.
Uống hết rượu hợp cẩn, Dự Vương cũng không vội vã xuống giường mà nhìn Diệp Thiên một cái thật sâu. Trên hai gò má trắng nõn mang theo một tia đỏ ửng, đôi mắt hạnh hắc bạch phân minh cũng mang theo một tia ngượng ngùng, cánh môi đỏ bừng hơi nhấp dường như có chút khẩn trương.
“U, Vương phi thật xinh đẹp, Vương gia đúng là có mắt nhìn người.” Người bên cạnh cười nói.
Diệp Thiên nhìn qua người vừa nói chuyện - Bình Quận Vương Phi, nàng ta mỉm cười chân thành, gương mặt trái xoan thể hiện sự nhu hòa, ánh mắt mang theo sự thân thiết. Đứng bên cạnh nàng ta là Thái Tử Phi, hình như so với lần trước thì sắc mặt Thái Tử Phi càng kém hơn một chút. Thấy Diệp Thiên nhìn lại đây, nàng ta vội miễn cưỡng trưng ra một gương mặt tươi cười.
Bởi vì Thụy Vương và Khang Vương đều đã qua đời nên hai vị Vương phi không thể tham gia những trường hợp vui mừng như ngày hôm nay. Ngoại trừ Thái Tử Phi và Bình Quận Vương Phi thì còn có thêm mấy trưởng bối trong hoàng tộc, Diệp Thiên đều nhận ra.
Dự Vương nhàn nhạt mở miệng: “Xin mời các vị ra bên ngoài uống chén rượu mừng.”
Tất cả mọi người đều sửng sốt, theo lý đáng lẽ hắn phải đi tiền viện tiếp khách, còn các nữ quyến sẽ ở tân phòng trêu đùa tân nương tử, không nghĩ tới hắn lại mở miệng đuổi chúng nữ quyến ra ngoài trước một bước.
Diệp Thiên hơi mỉm cười không nói gì, như vậy rất tốt, trong không khí vui mừng như hôm nay nàng không muốn nhìn thấy Thái Tử Phi và Bình Quận Vương Phi.
Bình Quận Vương Phi cười nói: “Vương gia đau lòng Vương phi sợ chúng ta làm ồn khiến vương phi mệt mỏi đấy, đúng lúc ta đang thèm rượu.” Nói xong nàng ta lôi kéo Thái Tử Phi ra cửa, mấy người còn lại tự nhiên không dám đối nghịch cùng Dự Vương, nói vài câu cát tường liền lui xuống.
Tiểu nội thị rất có ánh mắt mà đóng cửa tân phòng.
Dự Vương giữ chặt bàn tay mềm mại của Diệp Thiên, xoa nắn nói “Thiên Thiên có mệt hay không?”
“Mệt!” Diệp Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, cực kỳ ủy khuất bĩu môi “Mũ phượng này rất nặng, còn có, Ngôn ca ca, ta cũng rất đói, buổi sáng bọn họ đều không cho ta ăn, ta đành phải vụng trộm ăn mấy miếng điểm tâm.”
Dự Vương mỉm cười, thò người sang kéo chiếc chuông vàng bên cạnh giường. Không lâu sau, cửa tân phòng mở ra mấy tiểu nội thị xách theo hộp đồ ăn tiến vào. Trước tiên bọn họ dịch gà vịt thịt cá có đôi có cặp trên bàn sang một bên, sau đó bày biện mấy món ăn nóng hổi trong hộp đồ ăn lên bàn, cuối cùng nối đuôi nhau rời đi đồng thời đóng kín cửa phòng.
Dự Vương nắm tay Diệp Thiên ngồi vào trước bàn trang điểm tháo mũ phượng trên đầu nàng xuống, Diệp Thiên ngẩng đầu cười “Ngôn ca ca đi thôi, để Bạch Trân Lục Phỉ tới giúp ta là được.” Hắn còn phải đi tiền viện đãi khách không thể lưu lại tân phòng.
Ngón tay thon dài nhéo nhéo chiếc cằm tinh xảo của nàng, Dự Vương cúi đầu hôn xuống cánh môi mềm mại hồng nhuận mà hắn đã thèm muốn từ lâu, chiếc lưỡi linh hoạt tiến vào trong miệng nàng tùy ý nhấm nháp không chịu buông tha mỗi tấc hương vị ngọt ngào.
Cằm Diệp Thiên bị hắn nắm nên nàng không thể không ngửa đầu đón nhận nụ hôn vừa sâu vừa nóng bỏng này.
Một lát sau, khi Diệp Thiên sắp không thở nổi Dự Vương mới lưu luyến mà buông tha cho nàng, trong đôi mắt như đang nổi lên hai đốm lửa “Thiên Thiên, ngoan ngoãn chờ ta trở lại.”
Đợi hắn đi tiền viện, Diệp Thiên ngồi trước bàn trang điểm dùng tay bưng kín gương mặt nóng bừng của mình, qua một lúc lâu nàng mới cảm thấy mặt mình không còn nóng như trước nữa. Nàng dùng khăn lau sạch son môi, lúc này mới gọi Bạch Trân Lục Phỉ tiến vào giúp đỡ nàng cởi bỏ bộ giá y tầng tầng lớp lớp xuống sau đó đổi thành một bộ váy áo thêu hoa hải đường màu đỏ, mái tóc dài được búi khá đơn giản, dùng một cây trâm ngọc để cố định.
Diệp Thiên thật sự rất đói bụng, nàng ăn hết hai chén cơm nhỏ mới dừng lại, sờ sờ bụng nhỏ đang phồng lên một lần nữa nàng vừa lòng mà thở dài. Mắt thấy Bạch Trân không ngừng đưa mắt ra hiệu cho mình, khóe mắt gần như co giật. Diệp Thiên nghi hoặc ngẩng đầu lên mới phát hiện ra Dự Vương đã trở lại từ khi nào, hắn đang nghiêng người dựa vào cạnh cửa mỉm cười nhìn mình.
Diệp Thiên một chút cũng không cảm thấy ngượng ngùng vì mình ăn quá nhiều, nàng vui vẻ nói “Ngôn ca ca, huynh trở lại nhanh vậy sao!”
Dự Vương vung tay lên, Bạch Trân và Lục Phỉ vội vàng lui xuống. Hắn thong thả ung dung đi tới “Thiên Thiên ăn no chưa?”
“Ăn no.” Diệp Thiên gật đầu, “Ngôn ca ca muốn rửa mặt không?”
Dự Vương yên lặng nhìn nàng “Thiên Thiên no rồi, nhưng ta lại đói lả, Thiên Thiên chờ ta một lát ta đi rửa mặt trước sẽ mau chóng trở lại.”
Diệp Thiên nhìn theo bóng dáng hắn, nghi hoặc vì sao hắn lại đói lả, chẳng lẽ vừa rồi ở bên ngoài hắn chỉ uống rượu mà không ăn gì sao? Nàng nhìn đồ ăn trên bàn, cũng may có hơn phân nửa đồ ăn nàng chưa động đến, đợi chút nữa hắn ra có thể dùng tạm một chút.
Dự Vương nhanh chóng ra ngoài, mái tóc ướt dầm dề trên người chỉ mặc trung y, một luồng hơi ẩm thấm ra khiến một số địa phương bị ướt đẫm, y phục bằng lụa mềm mỏng dán trên người lộ ra thân hình rắn chắc. Gương mặt Diệp Thiên lại bắt đầu nóng lên, ánh mắt nàng vội vàng chuyển hướng sang bên cạnh. Bước chân Dự Vương rất lớn, hắn đi vài bước đến trước mặt nàng, không nói hai lời trực tiếp ôm nàng đi về phía giường gỗ lớn khắc hoa tử đàn, nhẹ nhàng đặt nàng lên giường.
“Ngôn ca ca không đói bụng sao? Huynh muốn ăn trước vài thứ hay không?” Diệp Thiên có chút khẩn trương, tay nhỏ gắt gao bắt lấy ống tay áo hắn.
“Ta ăn Thiên Thiên là đủ rồi.” Dự Vương nói xong cả người đè ép xuống dưới, bờ môi nóng bỏng cọ xát vài lần trên cánh môi nàng. Sau đó hắn di chuyển qua vành tai nàng dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn dái tai trắng như ngọc bích của nàng, đầu lưỡi vô thức quét qua quét lại bên má nàng, bàn tay to lén lút dò xét từ vạt áo nàng đi vào, lực đạo lúc nặng lúc nhẹ.
Diệp Thiên chỉ cảm thấy người mình mềm nhũn một chút sức lực cũng không có, từng luồng khí nóng từ đáy lòng toát ra, lòng bàn tay gan bàn chân bắt đầu nóng lên, cánh tay nàng lén lút ôm lấy lưng hắn lại phát hiện thân thể hắn so với lòng bàn tay mình còn nóng hơn.
Đôi môi Dự Vương rời khỏi vành tai nàng chuyển đến cần cổ mảnh khảnh trắng như tuyết liên tục hôn vài cái sau đó kéo dài một đường xuống phía dưới.
Diệp Thiên không biết xiêm y của mình biến mất từ khi nào, nàng cũng không chú ý tới xiêm y của Dự Vương cũng rơi xuống mặt đất từ khi nào. Nàng cảm nhận được sự va chạm khi da thịt dán ở bên nhau, thân thể nóng bỏng cùng cánh tay rắn chắc của hắn khiến nàng nhịn không được mà hừ thành tiếng.
Một tiếng hừ nhẹ nhàng này giống như mở ra loại công tắc nào đó, thân mình Dự Vương hơi dừng một chút, ngay sau đó liền trở nên kịch liệt, hô hấp nặng nề, nụ hôn sâu hơn, lực đạo trên tay cũng dùng sức hơn “Thiên Thiên!” Hắn trầm thấp gọi một tiếng, hạ eo tiến vào khu rừng cấm đồng thời há mồm ngậm lấy đôi môi đỏ mọng của nàng, nuốt tiếng thét kinh hãi chuẩn bị phát ra vào yết hầu.