Dưỡng Thành Hoàng Hậu Nho Nhỏ

Chương 128:




Tác giả: Giản Diệc Dung
Tới Ngưng Ngọc Cung Diệp Thiên cảm thấy tự tại hơn nhiều, không chờ Dự Vương mở miệng nàng đã cười tủm tỉm hô một tiếng: “Mẫu phi!” Trước kia nàng đều gọi Ngọc phi nương nương, từ hôm nay trở đi nàng cũng sửa miệng gọi bà là mẫu phi.
“Ai!” Ngọc phi cao hứng lên tiếng, bàn tay nắm chặt tay Diệp Thiên, trên dưới nhìn nàng một lần. Thấy nàng tràn đầy tinh thần, biết tối hôm qua nhi tử cũng coi như có chừng mực không hồ nháo đến mức quá đáng “Thiên Thiên mau ngồi xuống, hoàng cung lớn như vậy Thiên Thiên đi bộ có mệt không?” Rốt cuộc mới thành thân chưa được một ngày khẳng định hai người có chút vất vả.
Diệp Thiên gật đầu “Cũng hơi mệt mỏi, con phải nghỉ ngơi ở nơi này của ngài một lát mới trở về.” Thân thể nàng rất tốt ngày thường cũng không mệt mỏi như như vậy, nhưng hôm nay còn chưa đi tới Càn Thanh cung nàng đã bắt đầu mệt mỏi.
“Vậy dùng xong ngọ thiện hãy trở về.” Ngọc phi rất thích bộ dáng không chút nào khách khí này của nàng, hiển nhiên nàng không coi mình là người ngoài.
“Được nha.” Diệp Thiên nhìn trong phòng không có người khác, lén lút lấy ra một tờ giấy Tuyên Thành từ trong tay áo bị gấp lại “Mấy ngày trước hoa sen trong vương phủ mới nở rất đẹp. Đây là bức tranh ‘ con ’ vẽ tặng cho mẫu phi, tuy nhiên có dấu vết bị gấp lại, hôm nay tiến cung không tiện mang theo tranh cuộn nên mẫu phi đừng ghét bỏ.”
Nào có người tùy tiện gấp tranh lại như vậy đem tặng người khác, dù sao cũng phải đóng khung chứ? Ngọc phi nghi hoặc mở giấy Tuyên Thành ra xem, thân mình bà đột nhiên run lên. Bà vô cùng quen thuộc nét vẽ này, đã 21 năm không nhìn thấy, đây là bút tích của phu quân bà!
Ngọc phi đột nhiên ngẩng đầu nhìn Diệp Thiên, Diệp Thiên chớp chớp mắt, thấp giọng nói: “Ngụy thúc rất tốt, mẫu phi yên tâm.”
Ngón tay Ngọc phi run rẩy vuốt ve đường cong miêu tả cánh hoa, mặc dù bà và Ngụy Tễ mới thành thân được mấy ngày, bà cũng chỉ nhìn thấy ông vẽ vài lần nhưng từng nét bút của ông đều như khắc vào trong lòng bà. Hôm nay nhìn thấy, liếc mắt một cái là bà có thể nhận ra. Đáng thương phu quân của bà, vì muốn ở cạnh bà mà phải trốn trong căn phòng nhỏ đơn sơ kia hai mươi năm trời, ngay cả cơ hội cầm bút vẽ cũng không có.
Dự Vương tán thưởng nhìn Diệp Thiên, hắn không biết nàng giấu bức tranh vào tay áo từ khi nào. Một tháng này Ngụy Tễ ở vương phủ rất tự tại, không có việc gì liền đọc sách trong thư phòng hoặc tản bộ trong vương phủ, gặp được cảnh đẹp thì vẽ tranh. Cũng không biết tiểu nha đầu lấy bức tranh vẽ hoa sen ở chỗ ông từ lúc nào.
Tâm tình Ngọc phi kích động, ánh mắt chậm rãi tràn đầy nước mắt, bà vội vàng dùng khăn đè ép khóe mắt. Cánh tay bà vừa nhấc lên cổ tay áo liền rơi xuống, Diệp Thiên đột nhiên phát hiện tay trên cổ tay bà có vài vết thương, giống như bị buộc chặt quá lưu lại hiện rất rõ ràng trên làn da trắng nõn nà.
Nàng đang định mở miệng hỏi nhưng lại nhanh chóng ngậm miệng, nàng quay đầu sang nhìn Dự Vương. Hiển nhiên Dự Vương cũng chú ý tới vết thương đó, trong đôi mắt phượng hiện lên một tia sắc bén, nhẹ nhàng lắc đầu với nàng ý bảo nàng đừng hỏi.
Diệp Thiên lập tức minh bạch, vết thương này là Hoàng Thượng lưu lại. Trong lòng nàng cực kỳ khó chịu vì Ngọc phi, vì Ngụy Tễ, vì này 21 năm ẩn nhẫn. Mắt thấy Ngọc phi nhìn về phía mình, nàng miễn cưỡng cười nói: “Mẫu phi, người ta đã tặng họa cho người, người có muốn tỏ vẻ một chút hay không, con thấy chiếc khăn trong tay mẫu phi chắc chắn là do chính tay người thêu, nếu không chọn cái này đi?”
“Con nha đầu này.” Ngọc phi mỉm cười nhét khăn tay vào trong lòng Diệp Thiên. Bà biết cuối cùng chiếc khăn này sẽ tới tay Ngụy Tễ.
Ngồi trên xe ngựa trở về Dự Vương phủ, tâm tình Diệp Thiên có chút sa sút.
Dự Vương dựa vào gần nàng, ôm nàng trong ngực “Thiên Thiên đừng lo lắng, ta đã tìm được một mỹ nhân tuyệt sắc chuẩn bị tìm cơ hội để nàng ta tiến cung. Đến lúc đó Hoàng Thượng sẽ không rảnh rỗi tìm mẫu phi nữa.” Tuy rằng mẫu phi có danh hiệu đệ nhất mỹ nhân Đại Tề nhưng rốt cuộc tuổi cũng lớn, lại ở bên cạnh Hoàng Thượng nhiều năm như vậy nên đã sớm không còn cảm giác mới mẻ. Hoàng Thượng cũng chỉ ngẫu nhiên mới đến chỗ mẫu phi một lần, chờ tới khi có mỹ nhân tuyệt sắc tiến cung, Hoàng Thượng sẽ không đến Ngưng Ngọc Cung tìm mẫu phi nữa.
Diệp Thiên dựa vào ngực hắn, thấp giọng nói: “Ngôn ca ca, chờ sau này chàng có năng lực, chàng nhất định phải tác thành cho hai người bọn họ.” Đợi Dự Vương ngồi lên vị trí chí cao vô thượng kia, hắn có thể sắp xếp cho Ngọc phi giả chết, sau đó để bà rời cung chung sống cùng Ngụy gia.
“Được.” Dự Vương ôm chặt nàng, “Bọn họ muốn đi đâu cũng được.” Xem ra hắn phải thúc đẩy mọi việc nhanh hơn một bước không thể tiếp tục chờ đợi thêm hai ba năm nữa, tốt nhất sang năm liền quyết định đại cục đi.
Trở lại vương phủ, Dự Vương vẫn ôm Diệp Thiên vào chủ viện, lần này Diệp Thiên không phản đối, nàng thật sự có chút đi không nổi.
Đi đến hành lang, phát hiện lồng chim của A Hoàng cũng được chuyển tới đây, Diệp Thiên cười tủm tỉm chào một tiếng “A Hoàng.” Ngày hôm qua tiếng pháo quá lớn, sợ A Hoàng hoảng sợ nên Khang công công đặc biệt phân phó đưa nó đến một sân viện hẻo lánh, lồng chim cũng bị bịt kín. Hôm nay vương phủ an tĩnh trở lại, lúc này mới cho người mang nó ra ngoài.
A Hoàng đắc ý rung rung nhúm lông vàng trên đầu, gân cổ nói: “Bách niên hảo hợp ~” Đây là câu nói mới nhất Khang công công dạy nó, vừa nhìn thấy Diệp Thiên liền kêu một tiếng khoe khoang.
“A Hoàng thật thông minh.” Diệp Thiên khích lệ nói: “Lát nữa cho ngươi ăn quả nho.” Quả nho trong Vương phủ đều được lưu trữ dưới hầm băng.
Vừa nghe có nho ăn A Hoàng liền hăng hái vỗ cánh phành phạch cánh hô lớn: “Bách niên hảo hợp ~ tiểu vương phi thật đẹp mắt ~”
Diệp Thiên nở nụ cười, Dự Vương cũng tán thưởng nhìn A Hoàng. Không tồi, vật nhỏ rất có nhãn lực.
Mắt đen như hạt đậu của A Hoàng dại ra nhìn chằm chằm Dự Vương, nam nhân đáng sợ này hôm nay làm sao vậy, tại sao không mang theo sát khí?
Dự Vương lười để ý tới nó, ôm Diệp Thiên vào phòng.
Diệp Thiên đổi một bộ xiêm y thoải mái, xoa xoa cánh tay “Ngôn ca ca, cả người ta đều nhức mỏi, ta muốn nằm một lát, chờ tới giờ Thân sẽ gặp quản sự ma ma trong vương phủ.” Vốn dĩ trên người đã có chút nhức mỏi sau đó lại đi một vòng lớn trong hoàng cung, cả người nàng đều khó chịu đặc biệt là địa phương không thể nói kia thực sự không thoải mái.
“Những chuyện đó không quan trọng, chờ Thiên Thiên tỉnh ngủ rồi nói sau, nếu nàng tỉnh lại sớm ta sẽ đi cùng nàng.” Quản sự trong vương phủ đều do hắn tự mình chọn lựa, mỗi người đều rất trung tâm, lại có Khang công công quản lý nên không có ai dám làm nàng khó xử. Tuy nhiên hắn vẫn muốn đi cùng nàng, coi như một loại thái độ khiến những người này biết vị trí của tiểu nha đầu trong lòng mình.
“Ừm, cũng được.” Diệp Thiên gật đầu, bò lên giường, nằm xuống một cách thoải mái dễ chịu, chuẩn bị ngủ trưa.
Dự Vương đóng cửa phòng, thả màn xuống, đặt một chiếc hộp nhỏ lên đầu giường, cởi áo ngoài, xốc chăn lên chui vào.
Trước kia Diệp Thiên thường xuyên ngủ trưa cùng hắn, thấy hắn nằm bên người mình nàng thuần thục nghiêng người lăn vào trong ngực hắn, vươn cánh tay ôm lấy eo hắn “Ngôn ca ca ngủ cùng ta một lát.”
Dự Vương đáp ứng một tiếng, ngón tay thon dài lại sờ lên người nàng, linh hoạt cởi bỏ xiêm y của nàng.
Diệp Thiên kinh hãi, cuống quít đè tay hắn “Ngôn ca ca, đừng…… Ta, ta vẫn chưa thoải mái đâu.” Đau đớn tối hôm qua nàng vẫn nhớ, trên người nhức mỏi, nơi đó lại càng nghiêm trọng hơn. Nàng cảm thấy nếu tiếp tục trải qua thêm một lần nữa chắc chắn nàng không thể xuống giường.
Dự Vương cúi đầu nhẹ nhàng hôn một cái lên má nàng, lại cọ xát trên môi nàng một lát, đầu lưỡi linh hoạt cạy mở cánh môi nàng, dịu dàng tinh tế tuần tra một vòng trên lãnh địa của nàng. Động tác của hắn rất mềm nhẹ, một chút cũng không kịch liệt như tối hôm qua, Diệp Thiên không tự chủ được mà thả lỏng người, bàn tay đang khẩn trương túm lấy áo hắn cũng buông ra.
Tiêu Ngôn Phong lo lắng mình sẽ không khống chế được nên không dám hôn quá lâu, thấy nàng đã thả lỏng thân mình hắn cũng chậm rãi lui ra “Thiên Thiên đừng sợ, ta chỉ muốn bôi thuốc cho nàng thôi, ta sẽ không làm gì khác.” Hắn nghẹn nhiều năm như vậy đương nhiên là hận không thể phóng túng một phen, nhưng hắn biết tiểu nha đầu mới trải qua chuyện nam nữ, tối hôm qua chính mình lại có chút mất khống chế khiến nàng không thoải mái nên hắn cũng luyến tiếc.
“Bôi thuốc?” Diệp Thiên lắc đầu “Những dấu vết đó không đau, không cần phải bôi thuốc cũng sẽ nhanh chóng biến mất.” Thân thể nàng có chút mềm mại, vừa chạm vào sẽ xanh tím nhưng cũng biến mất rất nhanh.
“Không phải những dấu vết này, là…… Nơi đó.” Dự Vương lấy chiếc hộp nhỏ vừa đặt trên đầu giường lại đây, mở ra cho Diệp Thiên nhìn xem. Bên trong có một chiếc bình sứ cùng một đồ vật làm từ bạch ngọc đặt trên chiếc khăn tuyết trắng được mài giũa đến mức mượt mà, so với ngón tay Dự Vương thì nó dài hơn một chút, thẳng tắp, cực kỳ trơn bóng.
Diệp Thiên tò mò cầm lấy khối bạch ngọc kia, lăn qua lộn lại nhìn một lần, nàng không rõ thứ này bôi thuốc như thế nào. Nàng nghi hoặc nhìn về phía Dự Vương, đang chuẩn bị hỏi hắn, lại thấy đôi mắt phượng đen như mực mang theo ý vị khác nhìn chằm chằm vào mình. Trong nháy mắt, Diệp Thiên đột nhiên minh bạch, nàng giống như bị phỏng ném khối ngọc trong tay ra ngoài.
Tiêu Ngôn Phong tay mắt lanh lẹ đỡ được, hắn cười nói: “Thiên Thiên, nếu không có cái này, ta sẽ phải‘ tự mình ’ bôi thuốc cho nàng.”
Diệp Thiên bụm mặt “Không cần, không cần bôi thuốc, cứ để vậy sẽ khỏi!”
Để vậy đương nhiên sẽ khỏi nhưng quá trình phải kéo dài mất vài ngày. Dự Vương không cảm thấy mình có thể nhẫn nhịn lâu như vậy, hắn bám vào bên tai Diệp Thiên thấp giọng khuyên nhủ: “Thiên Thiên, thuốc này là mẫu phi đưa, đây là một mảnh hảo tâm của bà, là sự quan tâm chăm sóc của bà mẫu dành cho nhi tức, không cần cô phụ, hử?” Kỳ thật lọ thuốc này là hắn chuẩn bị nhưng tiểu nha đầu trước mắt lại kháng cự như vậy, hắn vẫn nên mượn tên tuổi mẫu phi dùng một chút mới được.
Vừa nhắc đến Ngọc phi Diệp Thiên liền chần chờ.
Dự Vương không ngừng cố gắng “Nếu Thiên Thiên thẹn thùng cứ che mặt như vậy, không xem không nghĩ là được.” Hắn dừng một chút, thấy Diệp Thiên không lên tiếng thì hơi hơi mỉm cười linh hoạt cởi xiêm y trên người nàng.
Diệp Thiên chỉ cảm thấy dưới thân chợt lạnh, biết quần lót của mình đã bị cởi ra nàng dùng tay che mặt nhưng ngón tay lại lén lút mở ra một khe hở, đôi mắt hạnh đen lúng liếng nhìn trộm qua khe hở. Dự Vương đang cúi đầu đồ một tầng thuốc mỡ lên khối bạch ngọc kia, bộ dáng của hắn rất nghiêm túc không hề có một tia ý cười nham hiểm nào.
Tiêu Ngôn Phong đã sớm biết nàng đang nhìn lén, nhưng hắn không nhìn nàng mà chỉ chuyên tâm đổ thuốc mỡ, sau đó chậm rãi thử thăm dò đi vào.
Mặc dù cảnh đẹp kiều diễm trước mắt đã khiến trong lòng hắn bốc lên lửa cháy hừng hực nhưng động tác của Dự Vương vẫn thập phần nhẹ nhàng như cũ. Hắn không nhanh không chậm cẩn thận cảm thụ lực cản trong tay một chút cũng không dám liều lĩnh, hắn sợ nàng khó chịu.
Diệp Thiên trộm nhìn qua khe hở ngón tay, mồ hôi trên trán Dự Vương khiến trong lòng nàng mềm nhũn. Nàng tận lực thả lỏng thân thể, cảm thấy một trận mát lạnh đồng thời cảm nhận được Dự Vương rõ ràng nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Đặt khối bạch ngọc vào trong, Dự Vương dùng khăn lau tay, nằm xuống ôm Diệp Thiên vào trong ngực “Thiên Thiên cứ ngủ như vậy đi, chờ tỉnh ngủ sẽ không khó chịu.”
Diệp Thiên lúng túng cử động, nàng không muốn ngủ như vậy nhưng đó là công sức nửa ngày của Dự Vương, không thể dễ dàng từ bỏ. Nàng bất đắc dĩ mà nhắm mắt lại, trong đầu nghĩ hôm nay nhất định không ngủ được. Tuy nhiên vòng tay của Dự Vương quá thoải mái, không bao lâu sau hô hấp của nàng liền ổn định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.