Dưỡng Thành Hoàng Hậu Nho Nhỏ

Chương 132:




Tác giả: Giản Diệc Dung
Qua mấy ngày, tới ngày hưu mộc của Dự Vương. Tuy rằng không cần lên triều nhưng hắn vẫn quen giấc tỉnh từ giờ Dần, yên lặng ôm Diệp Thiên nằm thêm một lát, hắn nhẹ nhàng hôn lên trán nàng sau đó tay chân nhẹ nhàng đứng dậy đi đến thư phòng.
“Chủ tử.” thân ảnh màu xám của Ám Nhất xuất hiện trong thư phòng. Hắn đã hoàn thành nhiệm vụ Dự Vương phân phó từ lâu, nhưng nếu Dự Vương không phải lên thượng triều thì lại ở chủ viện, hắn vẫn luôn không có cơ hội bẩm báo.
Dự Vương rót cho mình một ly trà, “Nói đi.”
“Thuộc hạ đã nhìn kỹ, trên người Ngụy gia không có vết bớt nào giống một loại ký hiệu trời sinh” nhớ tới hoàn cảnh mấy ngày nay của mình, Ám Nhất thật sự muốn khóc. Hắn - thủ lĩnh đội ám vệ, mỗi ngày đều bò lên nóc nhà người ta nhìn lén một đại nam nhân tắm gội. Ngụy Tễ lại không phải hàng bán trên vỉa hè mặc hắn muốn xem thế nào thì xem, ông liên tục nhích tới nhích lui, cố tình chủ tử còn phân phó nhất định phải xem cẩn thận, một chỗ cũng không thể bỏ sót. Cho nên hắn đành phải nhìn mất vài ngày, xác nhận không bỏ sót chỗ nào mới có thể đến đáp lời, hắn cảm thấy mình nhất định sẽ bị đau mắt hột “Tuy nhiên, trên mông trái Ngụy gia có một vết sẹo dài tầm một tấc, thoạt nhìn có vẻ đã nhiều năm.”
Bàn tay Dự Vương run lên, nước trà sái ra ngoài “Đi thôi, nhớ kỹ, chuyện này không được trước nhắc tới với bất kỳ ai.”
Ám Nhất biến mất, chuyện mất mặt như vậy đương nhiên hắn sẽ không muốn nhắc lại, xem ra chủ tử cũng cảm thấy mất mặt.
Dự Vương lấy khăn ra lau sạch nước trà dính trên ngón tay, trên mông trái có vết sẹo dài tầm một tấc? Nơi đó vốn là thứ gì? Trên mông trái của hắn có ba nốt ruồi đỏ xếp thành một hàng thẳng tắp, nếu phải xóa bỏ sẽ lưu lại ba vết sẹo nhỏ nhưng làm vậy sẽ khiến người ta đoán được nơi đó vốn có ba nốt ruồi, nếu không thì phải rạch thẳng một đường, vừa phá hủy được 3 nốt ruồi vừa để lại vết sẹo dài tầm một tấc.
Trong đôi mắt phượng của Dự Vương bị bao trùm bởi mây đen cuồn cuộn, hắn nhìn về phía hoàng cung. Không, không thể tiếp tục chờ đợi, mẫu phi và Ngụy thúc đã đợi suốt hai mươi năm rồi, cuộc đời có mấy lần hai mươi năm, không thể để chần chừ hơn nữa.
“Ám Nhất.” Dự Vương trầm giọng gọi.
Bóng xám chợt lóe, Ám Nhất quay lại thư phòng, hắn cẩn thận nhìn Dự Vương, hy vọng chủ tử đừng bắt hắn phải đi nhìn lén nam nhân khác tắm gội nữa.
“Sắp xếp cho mỹ nhân kia vào cung, bảo Thanh Hư sửa lại phương thuốc điều chế đan dược để Hoàng Thượng chỉ sủng ái một mình mỹ nhân kia.” Ngón tay thon dài của Dự Vương nhẹ nhàng gõ hai cái lên thư án “Nhắc Nhị Bình, Tam Bình chuẩn bị sẵn sàng.”
“Vâng!” Ám Nhất lập tức đứng thẳng, hắn vừa khiếp sợ vừa kích động ngẩng đầu lên, chủ tử muốn động thủ rồi sao?! Đưa mỹ nhân vào cung hiển nhiên là nhằm vào Hoàng Thượng, còn Nhị Bình và Tam Bình dùng để đối phó với Thái Tử. Vốn dĩ ở Ấu có vài người thích hợp đối phó với Thái Tử, nhưng Nhị Bình và Tam Bình lại là người xuất sắc nhất, hơn nữa hai người đã sớm thề phải báo thù cho tỷ tỷ. Lúc trước sắp xếp các nàng đi Bình Quận Vương phủ nhưng hai người không chịu, nói là nhất định phải chờ đợi cơ hội diệt trừ Thái Tử. Kỳ thật ám vệ không được lựa chọn nhiệm vụ, nhưng cặp song sinh này vừa đáng thương lại đáng yêu, trời sinh ngọc tuyết lả lướt, lúc ấy tuổi còn nhỏ mà thân thế đã vô cùng thê thảm nên chủ tử cũng thương tình mặc kệ các nàng.
Mấy ngày sau mỹ nhân Dự Vương sắp xếp tiến cung theo đúng kế hoạch. Nàng ta lớn lên thực sự rất đẹp, dung mạo tựa ngọc bích, da thịt trắng như tuyết, trên người mang theo một hương thơm sâu kín như có như không, mặc dù Văn Đế có bắt bẻ thế nào thì vừa nhìn thấy nàng ta cũng hớn hở như đạt được chí bảo, ngay lập tức phong nàng ta làm Tuyết Tần. Đây được xem như đãi ngộ cực cao, bình thường các mỹ nhân của ông đều được phong làm tài tử gì đó, rất hiếm người được phong thành tần. Đã nhiều năm Văn Đế chưa gặp được nữ tử nào mỹ lệ như vậy, dung mạo của nàng ta gần như đuổi kịp Ngọc phi năm đó, Văn Đế vui sướng, đêm đó liền triệu nàng ta thị tẩm.
Kỳ thật thân thể Văn Đế đã là nỏ mạnh hết đà, dựa theo tính toán của Thái Tử, chỉ cần ông tiếp tục sử dụng đan dược của Thanh Hư đạo trưởng hai ba năm sau sẽ hết thọ mà chết tại nhà. Văn Đế lại không cảm thấy thân thể mình bị huỷ hoại, ông cho rằng hùng phong của mình không phấn chấn lên được là vì tuổi lớn, cần phải dùng đan dược cùng một số biện pháp mới mẻ kích thích là chuyện hoàn toàn bình thường.
Văn Đế dùng đan dược trước khi Tuyết Tần được đưa tới. Ông vừa nhắm mắt dưỡng thần vừa nghĩ lát nữa mình nên xuống tay như thế nào mới có thể đủ kích thích, lại không dọa sợ mỹ nhân.
Tuy nhiên cuối cùng Văn Đế không cần phải sử dụng bất kỳ loại thủ đoạn nào, không biết tại sao khi đối mặt với Tuyết Tần ông lại có thể hùng dũng đứng dậy. Văn Đế vui mừng lăn lộn tới quá nửa đêm, nhìn đôi thỏ ngọc của Tuyết Tần bị mình lăn qua lộn lại tới mức chết đi sống lại, Văn Đế không khỏi hào hùng vạn trượng giống như được quay về độ tuổi đôi mươi.
Văn Đế sủng hạnh Tuyết Tần liên tiếp ba ngày, tới ngày thứ tư ông mới đổi sang một tài tử khác thị tẩm. Thứ nhất là muốn thay đổi khẩu vị, thứ hai là để Tuyết Tần nghỉ ngơi một chút.
Không nghĩ tới đối với nữ nhân khác ông lại không cứng được, lăn lộn nửa ngày dùng hết mọi thủ đoạn mới miễn cưỡng xong việc. Văn Đế vừa thẹn vừa phẫn nộ, đúng lúc thoáng nhìn thấy ánh mắt thất vọng của tài tử, ông vô cùng giận dữ, ngày hôm sau liền tìm bừa một lý do giết chết tài tử đó.
Văn Đế triệu Tuyết Tần thị tẩm. Tuyết Tần tựa như một chú thỏ con yếu đuối nhút nhát luôn dùng ánh mắt kính ngưỡng sùng bái mà nhìn ông. Biểu hiện này khiến trong lòng Văn Đế vô cùng thỏa mãn, không biết bởi vì da thịt tựa băng tuyết hay bởi vì ánh mắt sùng bái của nàng, hoặc cũng có thể do hương thơm sâu kín trên người nàng khiến hùng phong của Văn Đế lại hiên ngang một cách tự nhiên, chiến đấu hơn một canh giờ mới thu binh.
Từ đó Tuyết Tần bắt đầu độc sủng, Văn Đế không rảnh suy nghĩ đến mỹ nhân khác ngay cả Ngọc phi cũng không màng.
Nhóm mỹ nhân tuổi còn nhỏ đương nhiên rất tức giận bất bình, ở Khôn Ninh Cung ngươi một lời ta một chữ xúi giục Hoàng Hậu thu thập Tuyết Tần. Phải biết rằng, Hoàng Thượng tuy rằng tuổi lớn nhưng mỗi đêm đều không thất bại, từ trước đến nay các nàng đều mưa móc dính đều. Hiện tại Tuyết Tần vừa tiến cung ngay cả mặt mũi Hoàng Thượng các nàng đều không nhìn thấy.
Hoàng Hậu nhấp ngụm trà, khóe môi mang theo một ý cười châm chọc. Bà sống trong cung nhiều năm như vậy, có dạng người nào mà chưa từng thấy qua. Thế nhưng các tiểu cô nương trẻ tuổi còn vọng tưởng coi mình là người được sủng ái nhất. Nếu bà có thể bao dung cho đám mỹ nhân này đương nhiên cũng sẽ bao dung Tuyết Tần, những người này chỉ được coi là mấy món đồ chơi mới mẻ, căn bản không đáng để mình phải hao tâm tốn sức. Thừa dịp tâm tư Hoàng Thượng đều đặt trên người Tuyết Tần, thật ra bà muốn tranh thủ cơ hội xuống tay với Ngưng Ngọc Cung. Nơi đó mới là mối uy hiếp chân chính đến địa vị của mình và Thái Tử.
Tuy nhiên xuống tay như thế nào lại là một vấn đề khó khăn. Nhiều năm như vậy, trước sau bà đều không thể nhét người của mình vào Ngưng Ngọc Cung. Ngọc phi là người không có tâm cơ nhưng nàng ta lại được Hoàng Thượng che chở, hơn nữa nhi tử kia của nàng cũng là người thông minh, hoàng tử ăn chơi trác táng nhiều năm một khi trở nên nghiêm túc thì ngay cả Hoàng Thượng cũng không thể tách rời, tấu chương mỗi ngày đều phải chờ hắn tới phê duyệt.
Đôi chân mày tinh tế của Hoàng Hậu cau lại, nếu bà có người trong Ngưng Ngọc Cung chỉ cần tùy tiện tìm một lý do vu hãm Ngọc phi cũng chạy không thoát. Lần trước khó khăn lắm mới thu phục được An Hữu Trân, kết quả vừa mới vừa ra tay liền có chuyện, cũng không biết ngày đó Ngưng Ngọc Cung rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. An Hữu Trân bị Dự Vương đưa ra khỏi cung, hơn nữa một nhà Xa Dũng Hầu cũng không biết đã đi đâu. Mặc kệ như thế nào, Ngưng Ngọc Cung nhất định đang cất giấu một bí mật to lớn, hơn nữa bí mật này rất bất lợi với Ngọc phi.
Nên lấy cớ gì để đúng lý hợp tình phái người tới Ngưng Ngọc Cung điều tra?
Ngày hôm sau có người tặng Hoàng Hậu một con mèo nhỏ, toàn thân trắng như tuyết, đôi mắt màu lam. Hoàng Hậu rất thích, mỗi ngày đều ôm trên tay. Qua hai ngày, sau khi Hoàng Hậu ngủ trưa dậy lại phát hiện không thấy con mèo nhỏ kia đâu, lật tung Khôn Ninh Cung lên cũng không tìm được. Hoàng Hậu khẩn trương giam giữ cung nữ phụ trách chăm sóc mèo nhỏ lại, sau đó phái toàn bộ cung nữ thái giám trong Khôn Ninh Cung ra ngoài tìm kiếm.
Tìm tới tìm lui, mèo thì không tìm được nhưng lại nghe nói có người nhìn thấy một con vật toàn thân tuyết trắng đi vào Ngưng Ngọc Cung.
Hoàng Hậu dẫn người tới Ngưng Ngọc Cung, trên gương mặt đoan trang dịu dàng mang theo ý cười xin lỗi “Muội muội, con mèo nhỏ kia chính là sủng vật của bổn cung, lá gan rất nhỏ, phải nhanh chóng tìm về mới được, nếu không phải có người nói thấy vật nhỏ kia đi vào Ngưng Ngọc Cung của muội, bổn cung sẽ không bao giờ tới đây quấy rầy muội muội.”
“Nếu mèo nhỏ kia là sủng vật của Hoàng Hậu, tất nhiên phải nhanh chóng tìm thấy.” Ngọc phi cười nói: “Lục ma ma, phân phó người trong Ngưng Ngọc Cung chúng ta giúp đỡ Hoàng Hậu tìm mèo.” Lục ma ma là người của nhi tử, rất đáng tin cậy. Từ ngày Diệp Thiên nói An Hữu Trân do Hoàng Hậu phái tới, Ngọc phi liền biết Hoàng Hậu khẳng định sẽ viện cớ đến Ngưng Ngọc Cung điều tra, bà chỉ không nghĩ tới qua thời gian lâu như vậy Hoàng Hậu mới tìm đến đây.
“Sao có thể làm phiền người của Ngưng Ngọc Cung, cứ để người của ta đi tìm là được.” Hoàng Hậu khoát tay, cung nữ thái giám phía sau bà nhanh chóng tản ra, có người tiến vào chính điện, có người đi về phía hoa viên.
Ngọc phi cười nói: “Mèo nhỏ nhát gan sẽ tránh ở nơi không dễ tìm thấy, vẫn nên phái nhiều người đi tìm mới phải.” Ngọc phi nhìn Lục ma ma. Lục ma ma gật đầu ám thị cho cung nữ thái giám Ngưng Ngọc Cung. Trong lòng mọi người đều hiểu rõ nhưng không ai nói ra lời, mỗi người đều tự giác chọn một người của Khôn Ninh Cung, từng bước không rời mà nhìn chằm chằm vào bọn họ, mặt ngoài gọi là hỗ trợ nhưng kỳ thật đang giám thị. Đây cũng là chuyện Lục ma ma đã dặn dò từ trước, Ngưng Ngọc Cung rất sạch sẽ, không sợ Hoàng Hậu tìm ra thứ gì chỉ sợ cung nữ thái giám của Khôn Ninh Cung nhân lúc không ai chú ý lấy đồ mang theo bên người xuống vu oan cho Ngưng Ngọc Cung. Trong khi mọi người đều vội vàng tìm “Mèo” thì một tiểu cung nữ của Ngưng Ngọc Cung lại lén lút rời đi. Địa phương mà tiểu cung nữ đó tới chính là nơi ở của vị Tuyết Tần gần đây đang độc sủng thánh tâm.
Người của Khôn Ninh Cung cũng không biết mình đang tìm cái gì, bọn họ chỉ có thể xem xét hết tất cả những địa phương có khả năng cất giấu bí mật một lần, ngay cả tủ quần áo cũng mở ra, bình hoa cũng dốc lên nhìn. Lục ma ma nhăn mày, lặng lẽ dùng ánh mắt ra hiệu, mấy cung nữ Ngưng Ngọc Cung ngầm hiểu tiến lên giúp đỡ bọn họ kiểm tra bình hoa, bình gốm, sau đó cố ý buông tay khiến mấy chiếc bình hoa đẹp đẽ quý giá rơi xuống đất vang lên tiếng leng keng quang quang.
Hoàng Hậu đã sớm không vừa mắt sự xa hoa ở nơi này của Ngọc phi, vừa nghe thấy tiếng đập vỡ bình hoa trong lòng bà liền cảm thấy thoải mái, đang muốn làm bộ làm tịch nói vài câu xin lỗi liền nghe được một tiếng quát khẽ “Nơi này đang ồn ào cái gì?!”
Những người có mặt trong phòng đều đồng loạt quỳ gối, Hoàng Hậu vội co rụt cổ, Ngọc phi mỉm cười đứng lên hành lễ nói: “Bệ hạ, Hoàng Hậu nương nương đang tìm mèo lạc.”
Văn Đế nhìn căn phòng lung tung rối loạn khắp nơi, ánh mắt đen tối dừng lại trên mảnh vỡ bình hoa dưới đất. Tuyết Tần nhất thời tò mò đệ nhất mỹ nhân Đại Tề trông như thế nào, ông muốn dẫn nàng tới xem thuận tiện cho nàng và Ngọc phi đứng chung một chỗ để so sánh. Nếu không phải như thế ông còn không biết nơi này xảy ra chuyện vô lý như vậy. Thế nhưng Hoàng Hậu lại dẫn người tới Ngưng Ngọc Cung tìm mèo, lấy cớ cũng quá vụng về đi.
“Có phải con mèo kia rất nhỏ hay không, nhỏ tới mức có thể chui vào bình hoa?” Đôi mắt Tuyết Tần bừng sáng, hồn nhiên hỏi Văn Đế bằng một câu nói mang tính tò mò.
Văn Đế hừ lạnh một tiếng “Một con mèo nhỏ cũng đáng để Hoàng Hậu hưng sư động chúng như thế, xem ra dạo này Hoàng Hậu quá thanh nhàn, mê muội mất cả ý chí, Hoàng Hậu phải nhớ cho kỹ.”
“Vâng, thần thiếp nhớ kỹ.” Không biết ai mới là người mê muội mất ý chí, ngay cả tấu chương cũng không chịu phê còn tỏ vẻ đúng lý hợp tình giao cho người khác! Trong lòng Hoàng Hậu thầm hận, xem ra hôm nay chỉ có thể tay trắng trở về, lần này rút dây động rừng, lần sau muốn tìm cơ hội đến điều tra Ngưng Ngọc Cung lại càng không dễ dàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.