Tác giả: Giản Diệc Dung
Vào mùa đông, kinh thành rơi xuống một trận tuyết lớn.
Diệp Sở khép chặt áo khoác dày trên người, bỏ thêm mấy cục than vào chậu than trong xe ngựa, hắn xốc một góc màn xe lên nhìn, bầu trời rất trong trên mặt đất bị bao phủ bởi một tầng tuyết trắng. Xa phu cẩn thận điều khiển xe ngựa chạy trên trục đường chính vùng ngoại ô. Diệp Sở buông mành, lần này đi huyện lân cận có rất nhiều thu hoạch, hắn nghĩ ra mấy ý tưởng mới, gấp không chờ nổi muốn trở về thượng lượng cùng Bạch Cạnh Sương.
“Hu ——” xa phu thét to một tiếng, xe ngựa chậm rãi ngừng lại, chiếc xe ngựa đi theo phía sau cũng ngừng lại “Gia, con đường phía trước bị chặn rồi.”
Diệp Sở nghe được tiếng đánh chửi của nam nhân và tiếng khóc của nữ tử, hắn nhíu mày xốc màn xe ló đầu ra nhìn thoáng qua. Một nam nhân tầm ba bốn mươi tuổi gương mặt dữ tợn đang túm lấy mái tóc của thiếu nữ, hùng hùng hổ hổ muốn kéo lê nàng đi. Thiếu nữ kia tầm mười lăm mười sáu tuổi, quần áo tả tơi, trời lạnh như vậy nhưng trên chân chỉ có một đôi giày rơm, nàng quỳ sụp trên mặt đất ôm lấy chân nam nhân, đau khổ cầu xin: “Cha, đừng bán con, con sẽ làm việc, sẽ làm rất nhiều việc, người bán con lấy ai giặt quần áo nấu cơm cho người.”
Nam nhân đá nàng một cái “Lăn nhanh lên, lão tử nuôi dưỡng ngươi lớn như vậy ngươi cũng nên báo đáp, lại nói, ngươi cho rằng ngươi đang đến địa phương nào, so với trong nhà thì khá hơn nhiều, bảo đảm có cơm ngon rượu say!”
“Không đi, con không đi! con tình nguyện ở nhà ăn cỏ ăn trấu cả đời cũng tuyệt đối không đi kỹ viện!” Thiếu nữ dùng đôi tay sưng đỏ gắt gao ôm chặt chân nam nhân, cho dù ông ta lôi kéo như thế nào nàng cũng không chịu đứng dậy, mái tóc đen bị người nam nhân kia vò loạn thành ổ gà, có một vài sợi tóc còn bị kéo đứt rơi trên nền tuyết trắng nổi bật.
Nam nhân bị nàng ôm lấy chân, nhất thời không tránh thoát được, ông ta tức giận giơ nắm tay hung hăng đấm mấy quyền trên lưng nàng “Đi mau! Lão tử thiếu nợ sòng bạc, không bán ngươi đi lấy đâu ra bạc đánh tiếp? Thầy bói nói cuối năm lão tử sẽ phát tài!”
Thiếu nữ bị đánh tới mức choáng váng, lực đạo trên tay không khỏi buông lỏng, nam nhân nhân cơ hội tránh thoát khỏi tay nàng kéo lê bả vai nàng trên nền tuyết trắng.
Thiếu nữ kia nhanh chóng phục hồi tinh thần, nàng thấy cách đó không xa có hai chiếc xe ngựa đang dừng lại, không biết lấy dũng khí từ nơi nào dùng sức tránh thoát bàn tay nam nhân, chạy như bay đến bên cạnh xe ngựa, thình thịch một tiếng quỳ gối xuống mặt đất đầy tuyết “Lão gia phu nhân, cứu cứu nô tỳ đi, mua nô tỳ trở về đi, nô tỳ rất có khả năng, nô tỳ cái gì cũng biết, nô tỳ ——”
Nàng còn chưa dứt nói lời, nam nhân đã đuổi tới đây giật ngược mái tóc nàng dùng sức lôi kéo nàng về phía sau.
Một bàn tay thon dài vén màn xe lên, Diệp Sở yên lặng nhìn cảnh tượng hung bạo của cha con nhà nọ. Ánh mắt hắn dừng trên đôi chân trần của thiếu nữ kia, giày rơm trên chân nàng đã sớm rơi mất lộ ra một đôi chân nứt nẻ.
Thiếu nữ vốn dĩ trông cậy vào trong xe ngựa là một phu nhân có gương mặt hiền từ, không nghĩ tới lại là một nam tử trẻ tuổi. Trái tim nàng lập tức lạnh giá, sự tuyệt vọng bất lực cắn nuốt tâm can nàng, nam nhân lôi kéo nàng trở về thế nhưng nàng lại quên mất chuyện phản kháng.
“Bao nhiêu tiền?”
Đột nhiên có một giọng nói lạnh nhạt truyền đến, bước chân của người nam nhân hơi dừng một chút, trong mắt thiếu nữ phát ra ánh sáng hy vọng.
“Một, một trăm lượng bạc!” Nam nhân nuốt nước miếng.
“Không, không quý như vậy!” Thiếu nữ hô: “Ông ấy bán nô tỳ vào kỹ viện cũng chỉ cần mười lăm lượng!”
“Im miệng!” Nam nhân thấp giọng mắng một tiếng, sau đó ngẩng đầu nở nụ cười nịnh nọt: “Vị gia này, ít nhất chín mươi lượng.”
Diệp Sở cười nhạo một tiếng, “Cho ngươi hai mươi lượng, muốn lấy thì lấy, không cần thì tránh ra.”
Nam tử do dự “Vị gia này, tám mươi lượng đi, ngài xem, nữ nhi của ta cũng có chút tư sắc, ngài mua về còn có thể ——”
“Bá” một tiếng, Diệp Sở buông màn xe xuống, phân phó nói: “Đi.”
Xa phu vung roi ngựa lên “Giá ——” bánh xe chậm rãi di chuyển.
“Bán bán bán!” Nam nhân kia nóng nảy “Vị gia này đừng đi, hai mươi lượng ta bán!”
“Cho ngươi mười chín lượng, muốn thì lấy đi, nếu không cần tuyệt không có cơ hội lần sau.” Xe ngựa không dừng, cách màn xe truyền đến thanh âm lãnh đạm của Diệp Sở.
“Vừa rồi còn nói hai mươi lượng!” Nam nhân tức giận tới mức nghiến răng nghiến lợi, đuổi theo xe ngựa vài bước “Mười chín lượng thì mười chín lượng, bán!” Ít nhất so với kỹ viện còn nhiều hơn bốn lượng, ông ta không dám tiếp tục so đo cùng nam nhân trẻ tuổi này, bằng không hắn bỏ đi thật hoặc hạ giá xuống mười tám lượng thì hỏng bét.
“Dừng.” Diệp Sở phân phó một tiếng, hai chiếc xe ngựa đồng thời dừng lại, “Lão Cao, cho hắn mười chín lượng.”
Người hầu của Diệp Sở nhảy xuống từ xe ngựa phía sau, lấy bạc đưa cho nam nhân. Nam nhân kia đặt bạc vào trong miệng cắn cắn, sau đó cười hắc hắc không ngừng.
“Đi thôi.” Giọng nói Diệp Sở rơi xuống, hai chiếc xe ngựa tiếp tục lên đường. Thiếu nữ vui vẻ đuổi theo, khi đi ngang qua chỗ làm rớt đôi giày rơm, nàng cẩn thận nhặt lấy tròng vào chân. Giày rơm xơ cứng ma sát mạnh tới mức nứt da, cơn đau buốt truyền thẳng vào tim nhưng nàng vẫn cố chịu đựng chạy chậm vài bước, gắt gao đi bên cạnh xe ngựa.
Không biết vì sao, xe ngựa đi được một đoạn liền dừng lại, Diệp Sở đẩy màn xe nhìn xuống chân thiếu nữ “Đi lên.”
Thiếu nữ sửng sốt một chút, sau đó liên tục xua tay “Không, nô tỳ đi được, trên người nô tỳ rất bẩn không thể làm dơ xe ngựa của gia.”
“Đi lên. Nếu ta đã mua ngươi, ngươi phải nghe lời.” Diệp Sở lặp lại một lần nữa. Xe ngựa phía sau dành cho người hầu và hai hộ vệ, thật sự không có chỗ cho nàng ngồi. Trời đất lạnh giá, hắn nghe tiếng giày rơm của thiếu nữ đạp lên tuyết vang lên tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, trong lòng cảm thấy không thoải mái.
Thiếu nữ vừa nghe vậy, vội vàng bò lên trên xe ngựa cuộn thân mình chui vào một góc xe, có vẻ như nàng rất sợ chạm phải đồ vật gì quý giá trong xe.
“Chờ vào thành ngươi hãy rời đi đi, tìm thân thích nào đó mà nhờ cậy, chỉ là đừng trở lại chỗ phụ thân ngươi nữa, nếu ông ta đã muốn bán ngươi một lần thì sẽ còn bán ngươi lần thứ hai.” Diệp Sở dặn dò.
Thiếu nữ hoảng sợ ngẩng đầu lên “Gia, ngài, ngài không cần nô tỳ sao?”
Diệp Sở lắc đầu “Ta không thiếu người.”
“Nô tỳ không có thân thích để nhờ cậy, gia, ngài nhận nô tỳ đi.” Thiếu nữ nhìn Diệp Sở bằng ánh mắt cầu xin “Nô tỳ biết nhóm lửa nấu cơm, giặt quần áo, may vá, quét tước, còn biết làm ruộng, trồng cây làm cỏ nô tỳ cũng biết làm. Cho dù, cho dù có việc gì không biết, nô tỳ cũng có thể học, gia, cầu xin ngài đừng đuổi nô tỳ, nô tỳ thật sự không có nơi nào để đi.”
“Biết nhóm lửa sao, vậy trước tiên ngươi đến phòng bếp nhóm lửa đi.”
“Vâng vâng vâng! Nô tỳ nhóm lửa rất tốt, hong bánh bột ngô dùng lửa nhỏ, nấu cháo lửa liu riu, sắc thuốc lửa nhỏ, xào rau lửa lớn, nô tỳ đều biết làm!” Đôi mắt thiếu nữ hưng phấn tới mức tỏa sáng. Lúc này Diệp Sở mới phát hiện, nàng có một đôi mắt thập phần linh động.
Diệp Sở cười “Trong phủ có quy củ, trong lúc ngươi nhóm lửa còn phải đi theo quản sự học thuộc quy củ. Lát nữa vào phủ, ngươi ký vào khế ước bán mình, ta sẽ sắp xếp.”
Thiếu nữ cảm kích nhìn Diệp Sở “Vâng, cảm ơn ân cứu mạng của gia, nô tỳ nhất định sẽ nhóm lửa thật tốt.”
Diệp Sở xốc màn xe lên nhìn thoáng qua, cách cổng thành không xa, xem ra hôm nay có thể thuận lợi trở về nhà. Đối diện xuất hiện vài chiếc xe ngựa, mặc dù trên xe ngựa không có bất cứ dấu hiệu của phủ đệ gia tộc nào nhưng nhìn vào chiếc xe to rộng kia liền biết không phải gia đình bình thường. Đúng lúc người trong xe ngựa cũng vén rèm lên nhìn thoáng qua, Diệp Sở lập tức liền nhận ra người nọ, đó chính là Thái Tử điện hạ.
Hai chiếc xe ngựa chỉ lướt qua nhau trong nháy mắt, trong lòng Diệp Sở thầm than không biết rốt cuộc tình hình Diệp Phù thế nào. Lần trước Diệp Phù nhờ tứ muội muội Diệp Thiên truyền tin nói là mọi chuyện đều ổn nhưng ngay cả người cũng không có cách nào gặp mặt. Nàng là Phụng Nghi, theo lý thuyết thì không đến mức hoàn toàn không thể gặp người nhà mẹ đẻ.
Buông màn xe, chân mày Thái Tử cau lại, người trên xe ngựa đối diện có chút quen mắt, dường như đã gặp qua ở nơi nào. Suy nghĩ nửa ngày cũng không có manh mối, hắn ngay cả Diệp Phù cũng quên mất thì sao có thể nhớ rõ Diệp Sở. Thái Tử lắc đầu, quên đi, quản người nọ là ai làm gì, hắn vẫn nên nhanh chóng đến biệt uyển ngoại thành đi.
Từ ngày hắn hại chết Khang Vương, trong lòng Hoàng Thượng biết rõ, tuy rằng không chính thức trừng phạt hắn nhưng lại không cho hắn trở về triều đình mà bắt hắn phải thành thật đợi trong Đông Cung. Hắn cũng biết lần này mình đã chọc giận Hoàng Thượng nên không dám tiếp tục làm xằng bậy, hắn rất sợ người khác nắm được nhược điểm khiến tình cảnh của hắn càng thêm nguy hiểm. Chuyện đó đã qua hơn một năm, hắn thật sự không nhịn được, đoán chừng Hoàng Thượng cũng nguôi cơn giận nên lúc này hắn mới phái thủ hạ ra ngoài.
Nghe thủ hạ nói rằng lần này thu hoạch rất lớn, bọn họ cùng lúc tóm được hai tiểu nha đầu. Không nói tới dung mạo xinh xắn đáng yêu, thế nhưng hai tiểu nha đầu này lại là song bào thai rất khó kiếm, hai người gần như giống nhau như đúc, đứng chung một chỗ chính là một đôi Ngọc Nữ lả lướt. Mặc dù xiêm y trên người rách tung toé nhưng vẫn không che dấu được nét khí chất trời sinh. Lúc ấy hai tiểu nha đầu đang gánh nước, thủ hạ vừa nhìn liền biết Thái Tử khẳng định sẽ thích, bọn họ lập tức bắt người trở về nhốt tại biệt uyển mà hắn hay dùng.
Thái Tử vừa nghe thế liền chịu không nổi, hắn hận không thể lập tức đến biệt uyển. Hắn đã nhịn hơn một năm, có đôi khi thật sự khó chịu tới mức cồn cào ruột gan, vừa nghe thấy một đôi song bào thai ngọc tuyết đáng yêu hắn lập tức rời khỏi Đông Cung.
Thái Tử dùng tay ấn xuống hạ thân, chỉ cần nghĩ tới sự tình chuẩn bị phát sinh thì hắn liền bắt đầu ức chế không được mà hưng phấn, song bào thai nha, khó kiếm cỡ nào. Nếu hai tiểu nha đầu cùng nhau chịu đựng, đồng nghĩa với việc tinh lực của hắn sẽ phân tán đều cho cả hai người, mỗi tiểu nha đầu thừa nhận một nửa, có lẽ lần này cả hai người sẽ có thể sống sót.
Thái Tử thích ý dựa lưng vào vách xe, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ. Nếu các nàng không chịu nổi thì sao, hay là mình khắc chế một chút, không cần lấy mạng người mà nuôi dưỡng song bào thai này tại biệt uyển. Cách vài bữa hắn sẽ tới một chuyến, rốt cuộc các nàng còn nhỏ, hắn vẫn có thể nếm thử mới cảm giác mẻ một năm nữa.
Biệt uyển
Hai tiểu nha đầu cuộn tròn trên mặt đất, Nhị Bình gắt gao ôm chặt Tam Bình đang run bần bật, thấp giọng mắng: “Đã bảo muội đừng tới, nhưng muội một hai cứ đòi đi theo, hiện tại lại bị dọa thành như vậy. Lát nữa có người tới muội hãy tránh ở phía sau, đừng đi lên trước!”
Tam Bình nước mắt lưng tròng nhìn Nhị Bình, “Kẻ cắp kia hại chết đại tỷ, cho dù muội bị hù chết cũng phải tìm hắn báo thù! Muội nhát gan nhưng nhiều năm như vậy công phu lại không kém, nhị tỷ tuy rằng lợi hại nhưng kẻ cắp kia cũng là người biết võ nghệ, cung mã thành thạo, sức lực khẳng định lớn hơn nhị tỷ rất nhiều, hai người chúng ta đi cùng nhau phần thắng sẽ lớn hơn.”
Nhị bình trầm mặc một lát, thấp giọng nói: “Cho dù chúng ta giết chết hắn cũng không thể lập tức rời đi, đến lúc đó còn không biết sẽ chết như thế nào, tỷ muốn lưu lại một mạng cho muội.” Giết chết Thái Tử Đại Tề hai người các nàng bị lăng trì cũng không phải nói quá.
“Sống hay chết, muội đều ở cạnh nhị tỷ.” Tam Bình run rẩy nắm lấy tay Nhị Nình “Lần này tỷ muội hai người chúng ta hợp lực nhất định phải báo thù cho đại tỷ!”