Tác giả: Giản Diệc Dung
Hoàng Thượng bị Hoàng Hậu hại chết, điên điên khùng khùng nhốt vào lãnh cung, giới nghiêm toàn bộ kinh thành.
Tới thời gian dùng bữa tối mà Dự Vương vẫn chưa trở về, Diệp Thiên thiếu kiên nhẫn bèn tới thư phòng ngoại viện tìm hiểu tin tức.
Thuộc hạ mưu sĩ trong thư phòng đã nhận được tin tức của Dự Vương đang kích động thảo luận sự vụ kế tiếp. Thấy đại môn thư phòng bị đẩy ra một chút, Diệp Thiên thăm dò tiến vào, mọi người vội vàng đồng loạt đứng lên cung kính khoanh tay cúi đầu.
Diệp Thiên biết bọn họ đang bận nên nàng không dám đi vào quấy rầy mà chỉ vẫy tay với Tế Bình Hầu “Cha, người ra ngoài một lát.”
“Thiên Thiên chờ sốt ruột?” Tế Bình Hầu nhanh chóng đi ra, thuận tay đóng cửa lại thấp giọng cười nói: “Thiên Thiên, con sắp thành Hoàng Hậu rồi.”
“A? A?!” Diệp Thiên trợn tròn mắt.
Nhìn bộ dạng ngây ngốc của nữ nhi bảo bối, Tế Bình Hầu thấp giọng cười “Trong cung truyền ra tin tức, Thái Tử bị người giết chết, Hoàng Hậu dưới cơn kích thích mất đi tâm trí đã đẩy ngã Hoàng Thượng, Hoàng Thượng ngã đập đầu vào một góc long án, cứ như vậy băng hà. Thiên Thiên, Dự Vương gia sẽ đăng cơ làm Hoàng Thượng.” Ông đã sớm biết hiền tế của ông là rồng trong loài người, tâm cơ thâm trầm, hành sự kín đáo, ánh mắt nhìn xa trông rộng lại giỏi việc mưu lược. Ông chỉ không nghĩ tới hắn sẽ bước lên đại vị sớm như vậy, nữ nhi mới gả đến Dự Vương phủ được hơn hai tháng liền từ Vương phi biến thành Hoàng Hậu.
Diệp Thiên lo lắng hỏi: “Vậy Ngôn ca ca ở trong cung có an toàn không?” Hoàng Thượng đột nhiên băng hà, dưới lúc hỗn loạn khó tránh khỏi việc xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nàng rất sợ có người nhân cơ hội này gây bất lợi cho Dự Vương.
“Hắn rất an toàn, Thiên Thiên yên tâm.” Tế Bình Hầu an ủi nói: “Chuyện của Thái Tử Vương gia đã sớm biết. Cho dù Hoàng Thượng không băng hà theo lý cũng sẽ bị bệnh mà chết, trong cung ngoài cung Vương gia đều đã sắp xếp toàn diện.” Lại nói, hiện tại không còn bất kỳ người nào có thể tranh đoạt vị trí cùng hắn, các triều thần lại tin phục vào khả năng làm việc của hắn. Khi Hoàng Hậu đẩy ngã Hoàng Thượng hơn mười vị trọng thần trong triều cùng đại thái giám Càn Thanh Cung đều tận mắt nhìn thấy, chuyện này không có bất cứ vấn đề gì có thể dị nghị.
Diệp Thiên yên tâm “Vậy cha vào đi thôi, con không sao.”
“Thiên Thiên đừng lo lắng, trở về an tâm chờ đợi là được.” Tế Bình Hầu dặn dò.
Diệp Thiên gật đầu, nàng trở về chủ viện một cách mơ mơ hồ hồ, nâng cằm ngồi ngây ngốc một lát nàng mới hồi phục tinh thần, phân phó người mau chóng mang bữa tối đã được chuẩn bị tốt đến thư phòng. Sau đó lại dặn phòng bếp làm thêm mấy món Dự Vương thích ăn, giữ ấm,khi nào có người tới báo thì mang tới đây.
Nàng gả vào vương phủ đã hơn hai tháng nhưng đây là lần đầu tiên Dự Vương không trở về dùng bữa tối cùng nàng. Nàng cũng không có tâm tư ăn uống nên chỉ ăn bừa mấy khối điểm tâm mà thôi.
Bạch Trân và Lục Phỉ cũng nhận thấy sự khác thường, tuy rằng hai nàng không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì nhưng nhìn sắc mặt Vương phi thì chắc hẳn đó không phải chuyện xấu. Vì thế hai nha đầu cũng không khuyên nàng dùng bữa tối mà chỉ an tĩnh canh giữ ở bên ngoài.
Diệp Thiên ăn hết nửa khối điểm tâm thì đột nhiên nhớ ra một chuyện, nàng vội vã bỏ điểm tâm xuống bàn đi tìm Ngụy Tễ.
“Ngụy thúc, Ngụy thúc!” Ngụy Tễ đang vẽ đến những nét bút cuối cùng của bức tranh tuyết mai liền nghe giọng nói nóng lòng như lửa đốt của tiểu nha đầu, ông hoảng sợ, cổ tay mất đi lực đạo khiến bức tranh hồng mai bị phá hủy.
Diệp Thiên cũng nhìn thấy cảnh này, nàng thè lưỡi “Ngụy thúc, đừng vẽ nữa, con nói cho người một tin tức tốt, Hoàng Thượng băng hà!”
Ngụy Tễ cả kinh ngẩng đầu nhìn Diệp Thiên, Diệp Thiên dùng sức gật đầu “Thật sự, con không lừa người.” Nàng nhanh chóng nói lại tin tức nàng vừa nghe được từ chỗ Tế Bình Hầu cho Ngụy Tễ.
Ngụy Tễ nhìn về phía phương hướng hoàng cung, trong đôi mắt phượng giống Dự Vương như đúc hiện lên một tia sáng: A Mi của mình sắp được tự do sao? Vốn tưởng rằng phải đợi thêm hai ba năm nữa, không nghĩ tới hai người mới tách ra hai ba tháng đã xảy ra chuyện lớn như vậy.
“Ngụy thúc, người yên tâm, Ngôn ca ca đã đáp ứng rồi, người và mẫu thân muốn đi đến nơi nào cũng được.” Diệp Thiên cao hứng cười nói: “Ngụy thúc, thật sự quá tốt!”
Ngụy Tễ cũng mỉm cười “Thiên Thiên cẩn thận, ở bên ngoài không thể vui vẻ như vậy, ngày mai còn phải khóc tang đó, dù thế nào vẫn phải làm bộ một chút.”
“A —— còn phải khóc tang!” Diệp Thiên buồn rầu nhíu mày, “Con không muốn khóc một chút nào, đoán chừng sẽ không nặn được nước mắt.”
Ngụy Tễ khẽ cười một tiếng “Không sợ, nghe nói bôi chút nước gừng lên khăn, thời điểm cần rơi nước mắt con hãy chấm nhẹ khăn lên khóe mắt, nước mắt sẽ tự động chảy xuống.”
“Thật tốt quá!” ánh mắt Diệp Thiên sáng lên “Vậy không còn gì phải lo lắng nữa rồi!”
“Lo lắng cái gì?” Ngoài cửa truyền đến giọng nói Tiêu Ngôn Phong. Hắn vốn tưởng rằng mình trở về muộn như vậy tiểu vương phi khẳng định đang trông mong chờ đợi mình, vừa nhìn thấy mình liền gấp không chờ nổi mà nhào vào trong ngực. Không nghĩ khi hắn trở lại chủ viện căn bản không tìm thấy bóng dáng nàng, chỉ còn lại nửa miếng điểm tâm bị nàng ném trong đĩa, hỏi hạ nhân mới biết nàng chạy tới nơi này.
“Ngôn ca ca!” Diệp Thiên kích động chạy qua, đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lượt “Ngôn ca ca không gặp nguy hiểm chứ?”
“Không có.” Tiêu Ngôn Phong thuận thế cầm tay nàng nhéo nhéo “Thiên Thiên có đói bụng không?”
“Đói bụng. Ta vẫn đang chờ Ngôn ca ca trở về cùng nhau dùng bữa tối, trong phòng bếp đã chuẩn bị sẵn món Ngôn ca ca thích ăn rồi.”
“Vậy đưa đến nơi này đi, chúng ta cùng Ngụy thúc dùng bữa tối.” Đại cục đã định, còn có một vài sự tình cần thương nghị, dùng cơm tối xong hắn phải đến thư phòng.
“Chúc mừng Hoàng Thượng.” Ngụy Tễ nhìn Tiêu Ngôn Phong bằng ánh mắt thật sâu. Năm đó thời điểm hắn vừa mới sinh ra, mỗi ngày ông đều trốn sau cửa sổ thư phòng Ngưng Ngọc Cung nghe lén tiếng khóc của hắn, rõ ràng là nhỏ như vậy nhưng khóc lên thanh âm lại rất lớn. Sau này hắn lớn lên, thường xuyên bướng bỉnh chạy đến hoa viên chơi dùa một mình, ông liền trốn từ xa mà nhìn trộm hắn. Thời gian qua đi hắn không còn bướng bỉnh nữa, hắn đưa theo tiểu nha đầu tới hoa viên dạo chơi, ông còn nhớ rõ khoảnh khắc tiểu nha đầu giơ kéo nhờ mình giúp nàng cắt quả nho. Nhoáng một cái đã nhiều năm như vậy, tiểu hải tử bướng bỉnh dần dần trưởng thành, hiện tại còn ngồi lên ngôi vị hoàng đế.
“Ngụy thúc cứ gọi con là A Ngôn đi, ở trước mặt ngài con không phải Hoàng Thượng, vĩnh viễn đều là A Ngôn.” Tiêu Ngôn Phong cũng nhìn Ngụy Tễ bằng một ánh mắt thật sâu. Hai người nhìn nhau một lát, họ hiểu rõ đối phương đang nghĩ gì, cho dù không thể công bố sự thật ra ngoài nhưng huyết mạch thì không thể đứt đoạn.
Trong lòng Ngụy Tễ vừa mừng vừa sợ, ông không nghĩ tới A Ngôn lại biết bí mật này, ông vốn tưởng rằng trên đời này chỉ có ông và A Mi mới hiểu. Không biết A Ngôn biết bằng cách nào, tuy nhiên A Mi đã sớm nói qua nhi tử rất thông minh, tâm tư nhạy bén, hiếm có chuyện gì có thể giấu diếm được hắn
Hai người không tiện nhận thân, nhưng Diệp Thiên lại không có bất cứ băn khoăn gì. Đối với chuyện tình của Ngụy Tễ và An Mi nàng thật sự vô cùng đau lòng, nàng chỉ hận không thể giúp bọn họ tự do ở bên nhau ngay lập tức. Đặc biệt là sau khi nghe Tiêu Ngôn Phong nói chuyện nốt ruồi đỏ và vết sẹo, biết được Tiêu Ngôn Phong là nhi tử của Ngụy Tễ trong lòng nàng cực kỳ khó chịu, một nhà ba người đang tốt đẹp lại bỏ lỡ nhau suốt 21 năm. Trước mắt thấy hai người nhìn nhau đầy thâm ý nhưng vẫn cố tình không chịu phá vỡ sự ăn ý này, nàng có chút nhịn không được hô một tiếng giòn tan: “Phụ thân.”
Rõ ràng thân mình Ngụy Tễ run lên một chút, ông không dám tin tưởng mà nhìn sang Diệp Thiên, vừa rồi nàng gọi ông là gì?
Diệp Thiên vô tội chớp mắt hai cái “Mẫu thân sẽ mau chóng được tự do, sau này bốn người chúng ta ngồi cùng bàn nếu con gọi một người là mẫu thân, một người là Ngụy thúc, cảm giác có chút kỳ lạ. Nếu đã gọi mẫu thân rồi, không bằng cũng sửa miệng gọi phụ thân luôn đi, dù sao ở trong lòng con Ngụy thúc mới là phụ thân chân chính. Phụ thân, ngài sẽ không ghét bỏ con chứ, phụ thân ~”
Giọng nói của nàng vừa mềm mại vừa vụng về, rất giống một tiểu nữ nhi đang làm nũng cùng phụ thân. Ngụy Tễ vội vàng lên tiếng “Ta sao có thể ghét bỏ Thiên Thiên, nếu Thiên Thiên đồng ý gọi ta là phụ thân, ta vui vẻ còn không kịp đấy.”
Diệp Thiên lại quay đầu nhìn Tiêu Ngôn Phong, “Ngôn ca ca, về sau chúng ta hãy lén lút gọi Ngụy thúc là phụ thân đi.”
Tiểu Hoàng Hậu của mình thật đúng là ngoan ngoãn, quả thực khiến người đau đến tâm khảm, Tiêu Ngôn Phong gật đầu nói: “Được, về sau chúng ta sẽ lén lút gọi như vậy. Phụ thân, hôm nay người một nhà chúng ta cùng dùng bữa tối đi, chờ mẫu thân ra ngoài chúng ta lại chính thức chúc mừng.” Hắn ngước mắt nhìn về phía Ngụy Tễ, đáng lẽ hắn phải gọi tiếng “Phụ thân” này từ hai mươi năm trước.
“Tốt, tốt.” Ngón tay Ngụy Tễ nhẹ nhàng run rẩy, mắt phượng hơi hơi phiếm hồng.
Tuy rằng không có rượu nhưng bữa tối của ba người cũng rất phong phú. Diệp Thiên vẫn luôn cười tủm tỉm hai má lúm đồng tiền bướng bỉnh lộ ta ngoài, nàng gắp cho Ngụy Tễ một đũa thịt hươu “Phụ thân, thời tiết lạnh, ăn cái này ấm thân mình.”
Ngụy Tễ mỉm cười “Cảm ơn Thiên Thiên.”
Diệp Thiên nhướng mày về phía Tiêu Ngôn Phong, Tiêu Ngôn Phong cũng gắp cho Ngụy Tễ một đũa rau “Phụ thân, ăn thịt hươu dễ bốc hoả, ngài ăn chút rau xanh đi.”
Ngụy Tễ vẫn luôn mỉm cười nói “Cảm ơn A Ngôn.”
Dùng xong cơm tối, Tiêu Ngôn Phong đưa Diệp Thiên trở về chủ viện trước, sau đó mới đến thư phòng gặp đám thuộc hạ, mưu sĩ và Tế Bình Hầu.
Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Thiên đi cùng Tiêu Ngôn Phong vào cung. Từ hôm nay trở đi bọn họ sẽ phải ở lại hoàng cung, kỳ thật ngày hôm qua Tiêu Ngôn Phong cũng nên lưu lại hoàng cung nhưng hắn nhớ thương tiểu nha đầu, khăng khăng muốn trở về Dự Vương phủ để hôm nay cùng tiểu Hoàng Hậu tiến cung, có vẻ như làm như vậy cả hai người mới an tâm hơn một chút.
Tiên hoàng hậu mưu hại tiên hoàng đã bị phế bỏ tước vị nhốt vào lãnh cung, toàn bộ hoàng cung chỉ có Ngọc phi và Tuyết Tần có phong hào, còn lại những người khác đều là tài tử mỹ nhân. Hiện tại Ngọc phi có phân vị cao nhất trong hậu cung, bà đành phải tạm thời chấp chưởng quản lý chuyện hậu cung. Bà không giỏi việc này nhưng cũng may bên cạnh có ma ma Dự Vương đưa tới giúp đỡ, nữ quan dưới trướng phế hậu đều là gió chiều nào xoay chiều ấy, bọn họ không dám làm khó xử Ngọc phi nên tình hình cũng không quá hỗn loạn.
Diệp Thiên quỳ gối đằng trước đám nữ quyến, may hắn hiện tại đang là mùa đông, vốn dĩ xiêm y nàng mặc đã rất dày rồi cộng thêm đầu gối buộc đệm dày do Lục Phỉ làm suốt đêm nữa nên khi quỳ trên mặt đất cũng không quá khó chịu.
Quỳ khóc một canh giờ, Diệp Thiên đứng dậy vào thiên điện, nàng tranh thủ hoạt động chân cẳng thuận tiện gọi mẫu thân tới đây. Nàng vẫy tay, một cung nữ cung kính hành lễ nghe sai bảo “Hoàng Hậu nương nương có gì phân phó?” Tuy rằng đại điển đăng cơ chính thức phải nửa tháng sau mới cử hành nhưng Tiêu Ngôn Phong đã thành Hoàng Thượng nàng tự nhiên cũng thành Hoàng Hậu nương nương.
“Đi mời phu nhân Tế Bình Hầu vào đây.” Diệp Thiên phân phó.
Không lâu sau, La thị tiến vào cười tủm tỉm hành lễ: “Hoàng Hậu nương nương ——”
“Nương!” Diệp Thiên hờn dỗi chu miệng. La thị mỉm cười đi tới ngồi xuống bên người nàng, yêu thương vuốt ve khuôn mặt nhỏ của nàng “Thiên Thiên mới làm Vương phi được hai tháng đã trở thành Hoàng Hậu, về sau sự tình phải lo liệu càng ngày càng nhiều, Thiên Thiên sẽ rất vất vả.” Thực ra điều khiến bà lo lắng nhất không phải việc này mà là một hoàng đế tất nhiên phải có tam cung lục viện, đến lúc đó nữ nhi bảo bối của mình sẽ phải chịu vô vàn ủy khuất. Nữ nhi đính hôn với Tiêu Ngôn Phong từ nhỏ, nhiều năm như vậy hiền tế sủng ái nữ nhi như thế nào bà đều nhìn ở trong mắt. Thật không biết tới thời điểm một phòng oanh oanh yến yến vờn quanh, nữ nhi bảo bối của bà có thể chịu được hay không.
Diệp Thiên rót cho La thị một ly trà ấm “Nương, uống ly trà ấm đi, chân của ngài không có đệm, trước tiên cứ dùng của con trước đi, quay đầu lại con sẽ bảo Lục Phỉ làm thêm hai bộ.” Nói là trà nhưng kỳ thật đây là một chén bột ngũ cốc Tiêu Ngôn Phong cố ý phân phó chuẩn bị cho nàng. Bởi vì phải giữ đạo hiếu theo lý là ba ngày không thể ăn cơm, ít nhất trước mặt người ngoài cũng phải làm dáng một chút. Tuy nhiên tiểu nha đầu không chịu được đói nên Tiêu Ngôn Phong liền chuẩn bị cho nàng chút bột mì, bên trong còn bỏ thêm đậu phộng, hạch đào, hạt mè gì đó, tuy nói là đồ ăn của bình dân bá tánh nhưng hương vị lại rất tốt, Diệp Thiên khá thích.
Diệp Thiên vừa nói chuyện vừa nhấc váy lên muốn gỡ đệm dày trên đầu gối xuống, La thị vội ngăn cản “Không cần, ta có rồi, tối hôm qua đã chuẩn bị tốt.” Ngày hôm qua Tế Bình Hầu tới khuya mới trở về, tuy nhiên bà nhận được tin tức Hoàng Thượng băng hà sớm hơn nhiều so với người khác, đương nhiên đã chuẩn bị kỹ lưỡng trước một bước. Khóc tang vào mùa đông ít nhất bà cũng được vào đại điện, rất nhiều mệnh phụ phẩm cấp thấp đều phải ở bên ngoài chịu đông lạnh.
Hai người ở thiên điện uống hết bát bột ấm áp sau đó ngồi nói chuyện thêm một lúc mới trở lại đại điện tiếp tục quỳ.