Tác giả: Giản Diệc Dung
Đêm đó, Tiêu Ngôn Phong và Diệp Thiên ở lại hoàng cung, tuy nhiên bọn họ không sống trong Càn Thanh Cung và Khôn Ninh Cung của Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, mà chuyển sang Dưỡng Tâm Điện cùng Phượng Nghi Cung.
Diệp Thiên nhìn trước nhìn sau Phượng Nghi Cung một lần, về sau nơi này chính là chỗ ở của nàng, sau đó lại chạy tới Dưỡng Tâm Điện nhìn một lần, nơi này là tẩm cung của Hoàng Thượng “Ngôn ca ca, về sau chàng sẽ ở nơi này sao?” Diệp Thiên cực kỳ tiếc nuối hỏi. Hoàng Thượng và Hoàng Hậu có tẩm điện riêng biệt, nàng vẫn thích ở cùng một chỗ giống vương phủ hơn.
“Không, ta ở Phượng Nghi Cung cùng Thiên Thiên, nơi này sẽ làm thư phòng, về sau có việc gì có thể triệu tập đại thần ở chỗ này.” Tiêu Ngôn Phong lôi kéo tay Diệp Thiên, “Thiên Thiên thích Phượng Nghi Cung sao?”
Diệp Thiên gật đầu “Thích, Ngôn ca ca, nơi này cách Ngưng Ngọc Cung không xa, chúng ta đi thăm mẫu thân đi?”
Tiêu Ngôn Phong cũng đang có ý này, hai người nắm tay nhau tới Ngưng Ngọc Cung. Dọc theo đường đi, cung nữ thái giám đều sôi nổi quỳ xuống đất, có người lớn mật sẽ lặng lẽ nhìn lén bóng dáng của vị hoàng đế trẻ tuổi tuấn mỹ. Chỉ là bàn tay hoàng đế lại nắm chặt bàn tay nhỏ bé của tiểu Hoàng Hậu, hai người hài hòa tựa như căn bản không có khả năng dung nạp thêm người khác.
An Mi đang thương nghị sự tình kế tiếp cùng ma ma liền thấy hai người tiến vào, phất tay cho mọi người lui ra, bà cười nói: “Thiên Thiên mau tới cứu ta, ngày nào cũng nhiều việc tới mức đầu ta sắp phình to ra rồi.” Nếu không có ma ma giúp đỡ, bà không biết mình sẽ làm ra bao nhiêu sai lầm.
Diệp Thiên “Mẫu thân chưa từng xử lý mấy việc này khó tránh khỏi cảm thấy mới lạ, không sao, có con ở đây, từ sáng mai con sẽ lệnh cho các nàng chuyển hết sự tình trở về Phượng Nghi Cung.” Hiện tại nàng là Hoàng Hậu, tiếp nhận sự vụ hậu cung cũng là thuận lý thành chương.
An Mi lôi kéo tay Diệp Thiên “Thiên Thiên quỳ suốt một ngày có mệt mỏi không?”
“Không mệt, thỉnh thoảng con lại đến thiên điện nghỉ ngơi một chút, cũng không có ai dám quản con.” Diệp Thiên nhìn đông nhìn tây một phen “Mẫu thân, chẳng lẽ một khối điểm tâm cũng không có sao? Con đói bụng.” Tuy rằng phải nhịn đói ba ngày nhưng thời điểm không có ai vẫn có thể vụng trộm ăn một chút, bằng không làm gì có ai có thể tiếp tục kiên trì mà quỳ khóc. Diệp Thiên không quá đói bụng, tuy nhiên nàng lại lo lắng An Mi không chịu ăn gì.
“Có đấy, ta sợ bị người nhìn thấy thì không hay nên không cho người mang lên.” Nói xong bà đứng dậy đi ra ngoài cửa, không lâu sau liền có cung nữ bưng một đĩa điểm tâm tiến vào, tất cả đều là loại Diệp Thiên thích ăn như bánh ngọc đái, bánh hạt dẻ.
Diệp Thiên vui mừng cầm một miếng bánh hạt dẻ “Ngôn ca ca, mẫu thân, chúng ta cùng nhau ăn, coi như dùng bữa tối đi.”
Tiêu Ngôn Phong và An Mi đều biết ý tứ của nàng, ba người ngồi bên cạnh bàn, mỗi người cầm một khối điểm tâm chậm rãi ăn.
Tiêu Ngôn Phong nói: “Mẫu thân, hiện tại chỉ còn người và Tuyết Tần có phân vị cao nhất, Tuyết Tần là người của con, con tính toán để nàng giả chết, ngoài mặt thì tỏ vẻ cực kỳ bi thương chủ động xin tuẫn táng nhưng trên thực tế lại lén lút rời đi. Về phần mẫu thân, người muốn như thế nào cũng được, con đều xem ở ý tứ của ngài. Ngài có thể làm Thái Hậu cao cao tại thượng sau đó để Ngụy thúc giả làm đại tổng quản lưu lại bên người, hoặc cũng có thể giả chết giống Tuyết Tần, người muốn đi đâu cũng được, con sẽ phái một đội nhân mã bảo hộ sự an toàn của hai người.”
An Mi chần chờ một lát “Ta không muốn lưu lại hoàng cung……” cũng không muốn làm Thái Hậu, Ngưng Ngọc Cung này bà thật sự chịu đủ rồi, bà chỉ ngóng trông có thể tự do tự tại sinh sống cùng Ngụy Tễ mà thôi. Điều luyến tiếc duy nhất chính là nhi tử và nhi tức.
Tiêu Ngôn Phong gật đầu “Vậy mẫu thân hãy làm bộ đau lòng tới mức sinh bệnh đi, tâm bệnh không thể điều trị, mẫu thân có thể bắt đầu giả bệnh từ hôm nay, qua vài ngày nữa sẽ được xuất cung.”
Diệp Thiên nhìn An Mi, “Mẫu thân, một khi giả chết người sẽ không thể quay lại hoàng cung, mẫu thân, con luyến tiếc người. Người có thể …… có thể mua một ngôi nhà lớn tại kinh thành hay không, nếu mẫu thân và Ngụy thúc ở kinh thành thỉnh thoảng con và Ngôn ca ca sẽ đến đó thăm hai người.”
Ánh mắt An Mi sáng lên, vốn dĩ bà cũng luyến tiếc hai đứa nhỏ, sắp xếp như vậy khá hợp lý. Có lẽ bà và Ngụy Tễ sẽ xa nhà một khoảng thời gian ví dụ như đi Giang Nam một chút, nhưng nếu từ nay hoàn toàn không được gặp Thiên Thiên và A Ngôn bà thật sự không thể chịu được.
Diệp Thiên lại nhìn sang Tiêu Ngôn Phong “Con và Ngôn ca ca có thể đi Dự Vương phủ trước, sau đó đổi một chiếc xe ngựa đi đến chỗ mẫu thân, chắc hẳn sẽ không bại lộ đâu. Lại nói, hiện tại Ngôn ca ca là Hoàng Thượng, con là Hoàng Hậu, toàn gia chúng ta đều có thân phận tôn quý nhất thiên hạ, ai dám chán sống tìm chúng ta gây phiền toái?”
Tiêu Ngôn Phong cười cười xoa đầu Diệp Thiên, tiểu Hoàng Hậu của hắn thật đúng là thông minh “Mẫu thân, như vậy đi, ngày mai con sẽ đưa Ngụy thúc vào cung, hai người thương lượng một chút sau đó mới quyết định cũng không muộn.”
Sáng sớm ngày hôm sau, Tiêu Ngôn Phong đưa Ngụy Tễ đã được ngụy trang thành nội thị tiến vào Ngưng Ngọc Cung. Diệp Thiên không tới đây góp vui bởi vì nàng đang bận tới mức chân không chạm đất, may mắn nàng đã có kinh nghiệm xử lý sự vụ ở hậu trạch lại thêm Phùng ma ma và Bạch Trân Lục Phỉ giúp đỡ nên chỉ bận rộn một buổi sáng mà thôi. Cuối cùng cũng xử lý xong công việc trong một ngày, nàng ăn tạm mấy khối điểm tâm chuẩn bị tiếp tục đi khóc tang.
Quỳ một canh giờ, Diệp Thiên đứng dậy vào thiên điện, nàng đang định gọi mẫu thân vào cùng nghỉ một lát, cung nữ liền tiến lên bẩm báo “Hoàng Hậu nương nương, Bình Quận Vương Phi cầu kiến.”
Bình Quận Vương Phi? Diệp Thiên đang định nói không gặp, đột nhiên lại có chút do dự “Cho người vào đi.”
“Thiếp thân thỉnh an Hoàng Hậu nương nương, Hoàng Hậu nương nương vạn phúc kim an.” Bình Quận Vương Phi có một gương mặt trái xoan rất dịu dàng, cúi người hành lễ với Diệp Thiên, vốn dĩ nàng cho rằng Diệp Thiên sẽ nói “Người một nhà không cần giữ lễ tiết” gì đó, không nghĩ tới Diệp Thiên lại không mở miệng cho nên nàng đành phải quy củ mà hành lễ, hành lễ xong nàng mới nghe thấy thanh âm Diệp Thiên “Bình Quận Vương Phi hãy đứng lên đi, không biết tỷ tới đây có chuyện gì?”
Nụ cười trên mặt Bình Quận Vương Phi gần như không giữ được, không phải người bình thường đều hàn huyên vài câu trước sau đó mới chậm rãi tiến vào chủ đề chính hay sao, nào có người vừa tới đã hỏi chuyện gì, nghe vào tai giống như đang có ý tứ muốn đuổi khách. Huống chi nàng cũng coi như là đường tẩu của Diệp Thiên, quan hệ giữa hai người cũng không quá xa lạ. Tuy nhiên, có thể vì Diệp Thiên tuổi còn nhỏ chưa thông thạo đạo lý đối nhân xử thế nên mới có thể nói như vậy.
Không sao, nếu Diệp Thiên không biết hàn huyên như thế nào vậy mình sẽ chủ động hàn huyên là được. “Nghe nói Hoàng Hậu nương nương vừa tiếp nhận sự vụ trong cung còn phải tới đây khóc tang, nhất định là rất vất vả đi?” Bình Quận Vương phi dịu dàng hỏi.
Diệp Thiên nói: “Không sao.”
Khóe miệng Bình Quận Vương Phi giật giật, nàng quyết định vẫn nên từ bỏ chuyện hàn huyên mau chóng tiến vào chủ đề chính “Tuy rằng nói là nhịn đói ba ngày nhưng Hoàng Hậu nương nương còn nhỏ, lại đang bận rộn lo liệu cung vụ, nếu không ăn gì chắc chắn cơ thể sẽ chịu đựng không nổi. Không dối gạt Hoàng Hậu nương nương, thiếp thân cũng là người thích ăn, buổi sáng khi tới đây có cất giấu một chút điểm tâm, nghĩ nhân lúc không ai chú ý sẽ ăn vụng, nhưng thiếp thân đột nhiên nghĩ đến Hoàng Hậu nương nương khẳng định cũng đói bụng nên đã mang tới cho ngài một ít, tốt xấu gì vẫn có thể lót dạ.”
Vừa dứt lời, nàng ta liền móc ra một bao giấy dầu, mở ra bên trong có mấy khối điểm tâm đang nằm ngay ngắn, miếng lớn miếng nhỏ, hình dáng thập phần tinh xảo đáng yêu, đồng thời khi mở bao giấy ra còn mang theo một mùi hương nhàn nhạt.
Ánh mắt Diệp Thiên dừng lại trên số điểm tâm này một lát nhưng vẫn không vươn tay tiếp nhận, ngón tay non mịn nhẹ nhàng gõ hai cái lên mặt bàn, cười nói: “Nơi này không phải địa phương nói chuyện, trước tiên Bình Quận Vương Phi hãy cất điểm tâm đi, chúng ta đến Phượng Nghi Cung rồi nói.”
Sợ ăn ở chỗ này bị người thấy sao? Bình Quận Vương Phi vui mừng, chắc hẳn mình là vị khách đầu tiên của Phượng Nghi Cung, nàng cẩn thận gói bao điểm tâm lại sau đó đi theo Diệp Thiên rời khỏi thiên điện.
Phượng Nghi Cung ở phía sau Dưỡng Tâm Điện, muốn đến đó phải vượt qua Dưỡng Tâm Điện, Diệp Thiên dừng bước chân, suy nghĩ “Bình Quận Vương Phi theo ta đi gặp Hoàng Thượng một chút đi.”
Dứt lời nàng liền nhấc chân vào Dưỡng Tâm Điện, tuy rằng Bình Quận Vương Phi không rõ nguyên do nhưng có thể gặp mặt tân đế cũng là một việc không tồi.
Đương nhiên lúc này Tiêu Ngôn Phong không có mặt tại Dưỡng Tâm Điện, Diệp Thiên đã sớm biết, nàng không chút hoang mang ngồi xuống, phân phó nói: “Đi thỉnh Hoàng Thượng và Bình Quận Vương tới đây, Bình Quận Vương Phi mời ngồi, chúng ta chờ một lát vậy.”
Bình Quận Vương Phi đoan trang ngồi trên ghế, nhìn vị tiểu Hoàng Hậu mới mười lăm tuổi xinh đẹp trước mắt đang thản nhiên phẩm trà, không biết vì sao một trận khủng hoảng không tên từ đáy lòng bất chợt trào dâng, nàng bất an vặn vẹo thân mình“Hoàng Thượng trăm công ngàn việc, hiện tại lại đúng thời điểm rối ren, thiếp thân vẫn không nên quấy rầy Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương thì tốt hơn.”
“Gấp cái gì?” Diệp Thiên nhàn nhạt nói: “Nếu đã tới đây, Bình Quận Vương Phi hãy an tâm chờ đợi một lát đi.”
Bình Quận Vương Phi tất nhiên không dám trực tiếp đứng dậy chạy lấy người, nàng ta giống như đang đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, cảm giác khủng hoảng trong lòng chậm rãi lan tràn. Không đúng, có chuyện gì đó không thích hợp, Diệp Thiên mời Hoàng Thượng lại đây khả năng là có việc muốn nói với Hoàng Thượng, nhưng Diệp Thiên lại mời luôn cả Quận Vương Gia tới đây làm gì?
Chẳng lẽ nàng biết mình động tay động chân vào điểm tâm? Ý niệm này vừa vụt qua đã bị Bình Quận Vương Phi lập tức phủ định. Không, không có khả năng, chuyện bí ẩn như vậy ngay cả quận vương nhà mình cũng không biết Diệp Thiên sao có thể biết được?
Bình Quận Vương Phi không phải thấp thỏm quá lâu, bởi vì Tiêu Ngôn Phong một đường chạy gấp trở về, bước chân sải tới cực đại, người không biết còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện lớn gì. Hắn thật sự rất sốt ruột, tiểu nha đầu nhà mình chưa từng tìm hắn tại thời điểm rối ren như vậy, tuy rằng nghe thái giám truyền lời miêu tả tình hình bên Dưỡng Tâm Điện nhưng hắn vẫn không nhịn được mà lo lắng.
Ngay khi vừa tiến vào đại điện, tâm hắn liền buông xuống, Diệp Thiên đang thong thả ung dung uống trà, còn Bình Quận Vương Phi lại cố tỏ vẻ trấn định ngồi ở hàng ghế đầu tiên, hiển nhiên là tiểu Hoàng Hậu của hắn không có chuyện gì.
Mặc khác, Bình Quận Vương đi theo phía sau lại khoa trương mà thở hổn hển mấy hơi, sau khi vỗ ngực mấy cái mới hành lễ “Vi thần thỉnh an Hoàng Hậu nương nương.”
“Bình Quận Vương xin đứng lên đi.” Diệp Thiên nhìn Tiêu Ngôn Phong “Bình Quận Vương Phi tặng ta mấy khối điểm tâm, hương vị rất tốt, ta muốn mời Hoàng Thượng tới nếm thử.”
Trong lòng Bình Quận Vương Phi nhảy dựng còn Bình Quận Vương lại có chút không hiểu. Hoàng Thượng kim tôn ngọc quý, có thứ gì quý giá mà chưa từng ăn qua, chỉ vì mấy khối điểm tâm có cần phải hưng sư động chúng gọi Hoàng Thượng trở về nhấm nháp hay không. Tuy nhiên, Vương phi nhà mình mang theo điểm tâm tiến cung từ khi nào, hơn nữa còn tặng cho Hoàng Hậu?
Sắc mặt Tiêu Ngôn Phong khẽ biến, Khang công công lại không trấn định được như hắn, trên mặt lập tức biến sắc. Lần trước tiểu Hoàng Hậu nhà mình đến Đông Cung mang về một khối điểm tâm bị bỏ thuốc, hình như nó là điểm tâm Bình Quận Vương phi tặng cho Thái Tử Phi!
Bình Quận Vương Phi cảm nhận được một cảm giác đại họa ập xuống đầu, trước mắt quá nhiều người nàng không có biện pháp lảng tránh đành phải lấy bao điểm tâm đó ra, trên tay lặng lẽ dùng sức rồi mới mở miệng bao giấy dầu, mấy khối điểm tâm đã vỡ vụn. Nàng xấu hổ cười cười “Ai nha, cái này hỏng rồi không ăn được, chờ ngày mai thiếp thân lại mang đến một bao mới cho Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu nương nương nhấm nháp.”