Dưỡng Thành Hoàng Hậu Nho Nhỏ

Chương 14:




Diệp Thiên trợn tròn mắt, nàng vẫn luôn cho rằng roi ngựa trong tay Dự Vương chỉ là một vật xinh đẹp dùng để bài trí, không nghĩ tới lại lợi hại như vậy. Nếu một roi vừa rồi quất lên người Diệp Dung khẳng định sẽ da tróc thịt bong, nghĩ vậy, nàng không khỏi rùng mình một cái.
Dự Vương nắm tay nàng, đương nhiên cảm nhận được cảm xúc của nàng, hắn lo lắng nàng bị sợ hãi, vội vàng nhìn sắc mặt nàng, thấy khuôn mặt nhỏ bụ bẫm quả nhiên có chút trắng bệch, hắn không khỏi âm thầm hối hận.
Kiếp trước hắn là người đứng trên vị trí cao cao tại thượng của một quốc gia, mặc kệ sau lưng như thế nào, ít nhất chưa bao giờ có người dám giáp mặt làm trái ý hắn. Sau khi trọng sinh, hắn cũng chỉ thu liễm một chút trước mặt phụ hoàng, trước mặt người khác hắn vẫn luôn mang bộ dáng kiêu ngạo ương ngạnh, dù sao, đó cũng là điều phụ hoàng hy vọng.
Roi ngựa của hắn từng trừng phạt không ít người, nếu không phải ngay từ đầu roi ngựa không nằm trong tay khiến động tác của hắn bị chậm trễ thì chắc chắn chiếc roi đó sẽ trực tiếp rơi trên người Diệp Dung.
Hắn nhẹ nhàng nhéo nhéo lòng bàn tay mềm mại của tiểu Thiên Thiên, ngay trước mặt hắn mà tỷ tỷ của nàng còn dám làm càn như vậy, chắc chắn sau lưng hắn bọn họ còn làm những chuyện quá đáng hơn. Thực ra mấy người các nàng là tỷ muội, châm chọc nhau vài câu cũng không có gì, nhưng nàng đã đính hôn với mình cũng coi như nửa người hoàng gia, mặc dù còn chưa đại hôn nhưng cũng không thể để người khác coi khinh. Đây cũng là nguyên nhân hắn muốn định ra việc hôn sự sớm như vậy, có tầng thân phận này hắn mới có thể bảo vệ nàng thật tốt.
Nếu ai đó có mắt nhưng không nhận thức được điểm này, hắn không ngại dạy dỗ một phen, tuy nhiên hắn không muốn dọa đến tiểu vương phi của hắn.
Hắn cúi đầu nhìn nàng, thấy khuôn mặt nhỏ buồn bực không vui, đôi môi phấn hồng gắt gao mím chặt, biểu thị công khai sự bất mãn của chủ nhân. Hắn vừa định mở miệng, lại thấy nàng dùng một bàn tay bụ bẫm khác sờ soạng trên eo mình, sờ trái sờ phải rồi tiếp tục xoa bóp.
Tiêu Ngôn Phong sửng sốt một chút, ngay sau đó hắn hiểu ra không nhịn được mà bật cười, tiểu nha đầu đây là để ý câu “hoa đào béo” kia của Diệp Dung.
“Thiên Thiên một chút cũng không mập, bộ dáng này rất tốt, ta rất thích.” Tiêu Ngôn Phong cũng không phải chỉ muốn an ủi nàng, mà hắn thật sự cảm thấy như vậy, tại sao nữ tử cứ phải một hai gầy nhom như cành dương liễu, thật sự không cần thiết. Lại nói, cả tay và khuôn mặt nhỏ của nàng đều bụ bẫm, nhéo lên rất mềm mại, rất thoải mái.
Diệp Thiên ngẩng đầu lên, không tin tưởng hỏi: “Thật sao?”
“Thật sự.” Tiêu Ngôn Phong dùng sức gật đầu.
Vẻ mặt của hắn rất nghiêm túc, Diệp Thiên bán tín bán nghi, tuy nhiên, nàng lập tức liền không rảnh lo nghĩ vấn đề này, bởi vì Dự Vương đưa nàng vào một sân viện rộng lớn thật xinh đẹp.
Viện này rất lớn, có tới năm gian chính phòng cộng thêm sương phòng phía đông tây cùng dãy nhà phía sau, ngay cả hành lang cũng rộng lớn, trong viện trồng rất nhiều loại hoa cỏ, vừa bước chân vào liền cảm nhận được một mùi hương thanh mát.
Trong sân còn có một chiếc xích đu bằng gỗ màu đỏ, trên thân gỗ được điêu khắc hoa văn tinh xảo, đôi mắt Diệp Thiên lập tức sáng lên.
“Đây là sân viện của Thiên Thiên.” Nhìn nàng cao hứng, trong lòng Dự Vương cũng thực thoải mái, ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng xoa xoa trên đỉnh đầu nàng.
Diệp Thiên không thể tin được, “Sân viện của ta?”
“Đúng vậy, Thiên Thiên có thể tùy thời tới đây ở mấy ngày,” Trong đôi mắt phương đen như mực của Dự Vương hiện lên một tia ý cười, “Đương nhiên, nếu Thiên Thiên thích cũng có thể sống luôn ở đây.” Thật ra hắn rất hy vọng nàng có thể chuyển đến đây sống làm bạn với mình, tuy nhiên, mẫu thân và ca ca của nàng khẳng định sẽ không đồng ý.
Ngón tay Diệp Thiên chỉ “Vậy xích đu……”
“Đương nhiên cũng là của Thiên Thiên.”
Diệp Thiên mừng rỡ tới mức mặt mày hớn hở, dùng đôi chân ngắn nhỏ chạy qua ngồi lên xích đu vẫy tay với Lục Phỉ, “Phỉ, mau tới đẩy giúp ta!”
Lục Phỉ vừa định cất bước đi qua, Dự Vương liền liếc mắt nhìn nàng một cái, trái tim nàng run lên, hai đùi lập tức bất động, Dự Vương điện hạ thật là đáng sợ……
Dự Vương đi đến phía sau Diệp Thiên, bàn tay trắng nõn dừng trên tấm lưng nho nhỏ của Diệp Thiên, nhẹ nhàng đẩy một cái.
Xích đu đung đưa, Diệp Thiên cười thành tiếng “Khanh khách”, nhưng chỉ sau vài cái nàng liền không hài lòng, “Cao hơn một chút!”
Dự Vương thấy tay nhỏ của nàng thật sự nắm chặt, Khang công công lại cẩn thận đứng ở phía trước, nếu thật sự ngã xuống cũng có thể kịp thời đón được nàng, lúc này hắn mới yên tâm tăng thêm sức lực.
Diệp Thiên cảm thấy mình như đang bay lên trời, mỗi lần bay lên chỗ cao nhất nàng đều có thể nhìn thấy cảnh vật bên ngoài sân tường, nàng lại nhìn Lục Phỉ đứng phía dưới, thoạt nhìn Lục Phỉ thấp bé như vậy ……
Sợ bàn tay nàng vì nắm chặt mà sưng đỏ, Dự Vương đẩy vài cái liền chậm rãi ngừng lại, đỡ nàng từ trên xích đu xuống dưới, mở lòng bàn tay nàng ra nhìn, quả nhiên có chút hồng, cũng may không quá nghiêm trọng, hắn không yên tâm mà dặn dò nói: “Thiên Thiên, thời điểm ta không ở đây, nàng không thể bay cao giống vừa rồi, sẽ xảy ra chuyện, biết không?”
Diệp Thiên hưng phấn gật đầu.
Dự Vương sợ nàng căn bản không nghe vào, lại cảnh cáo liếc mắt nhìn Lục Phỉ một cái, Lục Phỉ hoảng sợ, sau đó mới hiểu ý tứ của Dự Vương, cao giọng đáp: “Nô tỳ nhớ kỹ!”
Hình như nha hoàn của nàng có chút ngu ngốc? Dự Vương rất không vừa lòng, bất quá, đây là việc nhỏ, về sau rồi nói tiếp.
Tiêu Ngôn Phong lại kéo tay nhỏ của Diệp Thiên, “Đi, vào trong phòng nhìn xem.”
Trong phòng được bố trí hoàn toàn dựa theo sự yêu thích của Diệp Thiên, bên cửa sổ là chiếc ghế dài, trên đó đặt một chiếc gối dựa mềm mại, phía sau bình phong là một chiếc giường Bạt Bộ, trên đỉnh Đa Bảo bày biện các loại đồ trang trí bằng ngọc thạch. Diệp Thiên cầm một con chim nhỏ bằng ngọc ở trong tay, con chim nhỏ kia được điêu khắc thật sự rất tinh xảo, toàn thân xanh biếc, trên đầu có một nhúm lông màu vàng nhạt, vừa lúc nương theo màu sắc biến hóa của ngọc bích tự nhiên để điêu khắc, nàng thưởng thức một lát, lại thả con chim nhỏ vào đỉnh Đa Bảo, cười nói: “Nếu có một con chim nhỏ lớn lên như vậy, sẽ gọi là A Hoàng.”
*Tên riêng của các loại đồ vật mình không rõ lắm nên sẽ để nguyên như trong, mong mọi người hãy bỏ qua cho nha.
…… A Hoàng, khóe miệng Dự Vương hơi giật giật, nhìn nàng thích chim nhỏ như thế, hắn đang định đưa một con thật sự cho nàng, liền nghe thấy nàng đặt tên như vậy. Mặc kệ, A Hoàng thì A Hoàng đi, ai bảo nàng là tiểu vương phi của mình chứ.
Xem xong viện này, Tiêu Ngôn Phong lại nắm tay nàng đến phòng khách dùng để tiếp đãi khách nhân.
Giữa phòng khách là một cái bàn cực lớn, Dự Vương kéo Diệp Thiên ngồi xuống bên cạnh bàn. Khang công công phân phó một tiếng, rất nhanh chóng từng món ăn tinh tế liền được bưng lên, trải đầy một bàn.
Diệp Thiên hỏi, “Điện hạ còn mời thêm khách nữa sao?” Nhiều đồ ăn như vậy, hai người bọn họ không thể nào ăn hết.
“Không có người khác, chỉ có một mình Thiên Thiên.” Dự Vương gắp một miếng măng đặt vào trong bát Diệp Thiên.
Trong lòng Diệp Thiên cảm thấy như vậy có chút quá lãng phí, tuy nhiên, đây là phủ đệ của Dự Vương, đương nhiên là do Dự Vương định đoạt. Ai ngờ, cái này cũng chưa tính gì, ngay sau đó thức ăn mới lại được dâng lên, thức ăn cũ trên bàn bị dọn xuống.
“Này, này còn chưa ăn xong đâu.” Diệp Thiên thật sự nhịn không được.
Tiêu Ngôn Phong giải thích nói, “Hôm nay là lần đầu tiên Thiên Thiên tới cửa, đây là cấp bậc đãi khách tối cao của vương phủ.” Bao gồm cả việc hắn tự mình ra cửa nghênh đón, mặc dù nàng còn nhỏ, nhưng cũng là khách nhân tôn quý nhất của hắn, tuyệt đối không thể tiếp đãi qua loa. Hắn cũng muốn nói cho mọi người biết địa vị quan trọng của tiểu vương phi ở trong lòng hắn.
Đôi mắt như nho đen của Diệp Thiên chớp chớp, nàng cảm giác được sự coi trọng của Dự Vương dành cho mình, nàng gắp một miếng cá nàng thích nhất đặt trong bát Dự Vương “Cảm ơn điện hạ.”
Cuối cùng ý tốt của mình cũng được lĩnh hội rồi, trong lòng Dự Vương cực kỳ vui sướng.
Dùng xong ngọ thiện, Diệp Thiên có chút mệt rã rời, nàng ngáp một cái theo thói quen muốn nghỉ trưa một lát.
“Đây không phải ở trong cung, Thiên Thiên cứ coi nơi này như nhà mình là được rồi, đi về sân viện ngủ một lát nhé? Đó dù sao cũng sân viện của Thiên Thiên.” Dự Vương nắm tay nàng, vừa đi vừa hỏi.
Diệp Thiên gật đầu, nếu là sân của nàng, vậy có thể ngủ một giấc rồi.
Nàng vào phòng ngủ, ngồi lên mép giường, Dự Vương cong lưng, giúp nàng cởi giày, đắp chăn thấp giọng hỏi: “Ta ở chỗ này nhìn Thiên Thiên ngủ, được không?”
Diệp Thiên có chút do dự, hắn ngồi bên cạnh nhìn, sợ rằng mình ngủ không được, “Điện hạ chẳng lẽ ngài không buồn ngủ sao?” nếu mệt nhọc hãy trở lại sân viện của mình ngủ trưa đi thôi.
Không nghĩ tới mắt phượng của Dự Vương lại sáng ngời, “Thiên Thiên chịu chia một nửa giường cho ta sao?”
Ta không có ỳ này!
Diệp Thiên nhìn Dự Vương, nàng không dám gọn gàng dứt khoát mà cự tuyệt, đặc biệt là sau khi nhận thức được chiếc roi kia của Dự Vương có bao nhiêu lợi hại.
Dự Vương cong khóe môi, “Thiên Thiên thật tốt, không uổng công ta chuẩn bị sân viện này cho nàng.”
Đúng vậy, viện này là do người ta chuẩn bị đó. Diệp Thiên lại càng đuối lý, thân mình nho nhỏ xê dịch vào phía trong, Dự Vương lập tức cởi giày, nằm bên người nàng.
Hắn nằm rất quy củ, hai mắt nhắm nghiền, nằm yên không nhúc nhích, Diệp Thiên trộm nhìn vài lần, sau đó nhanh chóng thả lỏng, không bao lâu, hô hấp liền kéo dài.
Lúc này Tiêu Ngôn Phong mới mở to mắt, đánh giá trang dung khi ngủ của nàng. Cánh môi phấn hồng hơi nhếch lên, lông mi dài an tĩnh rũ xuống, khuôn mặt nhỏ bụ bẫm thoạt nhìn thật mềm mại.
Hắn vươn một ngón tay bạch ngọc, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ kia một chút.
Thiên Thiên, một đời này, ta sẽ bảo vệ nàng sủng nàng, có ta ở đây, nàng cứ việc vô ưu vô lo mà lớn lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.