Tác giả: Giản Diệc Dung
Từ lúc Tiêu Ngôn Phong trở thành Hoàng Thượng, so với trước kia ngược lại càng nhẹ nhàng hơn nhiều. Thời điểm tiên đế còn tại vị, hắn không chỉ lâm triều mà còn phải phê duyệt tấu chương, sau đó lại đi giải quyết một chút sự tình tại lục bộ. Hiện tại hắn chỉ cần dậy sớm vào triều và phê duyệt tấu chương là xong. Nếu không xảy ra đại sự gì, hắn chỉ cần mất một canh giờ là phê duyệt xong chồng tấu chương cao ngất kia. Bình thường hắn sẽ giải quyết mọi chuyện trước thời gian dùng cơm trưa, sau đó hắn có thể đi Phượng Nghi Cung cùng tiểu Hoàng Hậu của mình.
Từ ngày Diệp Thiên trở thành Hoàng Hậu, so với khi ở Dự Vương phủ thì lại càng bận rộn hơn nhiều. Không riêng gì việc quản lý sự vụ hậu cung mà còn có các phu nhân tôn thất huân quý đến cầu kiến, có đôi khi bọn họ có việc nhưng cũng có có đôi khi chỉ tới vấn an nàng mà thôi.
Lúc này đúng dịp cuối năm, đây là thời điểm bằng hữu thân thích tặng lễ vật ngày tết, đương nhiên không có ai dám đưa lễ vật vào hoàng cung, tuy nhiên Diệp Thiên làm Hoàng Hậu thì phải ban thưởng cho mấy gia đình tôn thất huân quý.
Ngoại trừ mấy người quen thuộc, lễ vật tỉ mỉ nhất tất nhiên là dành cho Tế Bình Hầu phủ. Ngoài ra, nàng còn ban thưởng cho nhị phòng và Diệp Tuân, Diệp Tuân đại biểu cho tam phòng Diệp gia, mà nhị phòng chỉ làm dáng một chút thôi.
Không ngờ, ngày kế tiếp Tề thị liền tới cầu kiến. Từ sau khi Diệp Thiên thành thân, đây là lần đầu tiên nhị thẩm tới cầu kiến, suy nghĩ một lát Diệp Thiên liền đồng ý cho người dẫn bà vào điện gặp mặt.
Đi trên hành lang thật dài, Tề thị cúi đầu không dám nhìn kim bích huy hoàng hai bên cung điện. Trước kia thời điểm bà ở hầu phủ thường xuyên nương theo tên tuổi của Diệp Thiên mà tham gia yến hội, bà cũng từng ra vào nhà cao cửa rộng nhưng chưa bao giờ mang theo tâm trạng khiếp đảm cùng hối hận giống hôm nay.
Bà thật sự rất hối hận, không nghĩ tới tiểu nha đầu năm đó lại có một ngày trở thành Hoàng Hậu cao cao tại thượng, sớm biết như thế năm đó bà nên đối xử với nàng thật tốt mới phải. Nhìn quan hệ hiện tại của Diệp Thiên và nhị phòng, lại nhìn sang cách đối xử của nàng với Diệp Tuân tam phòng, Tề thị hối hận đến xanh ruột. Một hài tử nàng chưa bao giờ gặp mặt nhưng bởi vì hắn trở thành con thừa tự của tam phòng nên Diệp Thiên liền đối xử rất tốt với hắn. Nếu lúc trước bốn tỷ muội các nàng thân thiết hơn một chút thì bây giờ bà đâu cần phải lo lắng cho Phù nhi?
“Dân phụ thỉnh an Hoàng Hậu nương nương, Hoàng Hậu nương nương vạn phúc kim an.” Tề thị không dám bất cẩn, quy quy củ củ mà hành lễ.
“Nhị thẩm hãy đứng lên đi.” Diệp Thiên chỉ sang chỗ ngồi bên cạnh “Nhị thẩm mời ngồi.”
Tề thị dựng thẳng sống lưng, cẩn thận đặt mông xuống ghế. Bà cũng biết Diệp Thiên bận rộn nên không dám cọ tới cọ lui gây chậm trễ, hàn huyên thăm hỏi vài câu liền vào thẳng vấn đề chính “Dân phụ có một nan đề thật sự không giải quyết được nên mới tới cầu xin Hoàng Hậu nương nương giúp đỡ. Ngài cũng biết, Phù nhi là người của Đông Cung, lần trước dân phụ ngẫu nhiên gặp nàng một lần, nàng đã gầy tới mức chỉ còn da bọc xương. Hiện tại Thái Tử đã đi, dân phụ muốn đón nàng về nhà điều dưỡng một phen, chỉ là quận vương phủ không đồng ý, lúc này dân phụ mới muốn cầu xin Hoàng Hậu nương nương châm chước một chút.”
Diệp Phù? Nhắc tới mới nhớ, Diệp Thiên đã lâu không nhìn thấy nàng ta, lần trước chạm mặt xác thật là gầy gò như que củi. Ngón tay Diệp Thiên vuốt ve miệng chén trà một lát, nàng nhớ lại lần đầu tiên Diệp Phù gặp Thái Tử, khi đó mình tám tuổi, Diệp Phù cũng chỉ mới mười hai tuổi mà thôi. Gặp phải tên cặn bã như Thái Tử, nói vậy nàng ta đã phải chịu không ít tra tấn đi, cho dù nàng ta tự mình đưa tới cửa thì đến bây giờ, bảy năm trôi qua, nàng ta cũng chịu trừng phạt đủ rồi.
Trước thời điểm Thái Tử còn sống, Đông Cung canh phòng nghiêm ngặt, Diệp Phù ngay cả mặt người nhà cũng không thể gặp, còn muốn nhờ nàng truyền lời, chỉ nói mọi thứ đều ổn. Hiện tại Thái Tử đã chết, Thái Tử Phi mang theo nhi tử rời khỏi Đông Cung, bởi vì hoàng tôn được coi như quận vương nên Tiêu Ngôn Phong ban cho hắn một phủ đệ làm quận vương phủ, xem ra nhị thẩm gặp được nàng ta tại quận vương phủ.
“Đại tỷ tỷ là người của quận vương phủ, nếu quận vương phi không đồng ý thì tỷ ấy không thể rời khỏi quận vương phủ.” Ánh mắt Tề thị lập tức trở nên tuyệt vọng. Nếu Diệp Thiên không chịu hỗ trợ, Diệp Phù cũng chỉ có thể chết già ở nơi đó, nhìn bộ dáng dầu hết đèn tắt của nữ nhi, bà nghĩ nàng sẽ không chịu được bao lâu.
Diệp Thiên dừng một chút, lại nói: “Tuy nhiên ta có thể khuyên nhủ đại tẩu, nếu cố Thái Tử đã không còn nữa, đại tỷ tỷ lại không có con nối dõi, chỉ nói về nhà điều dưỡng sẽ không gả cho người khác, không làm ảnh hưởng tới thanh danh của cố Thái Tử, có lẽ đại tẩu sẽ đồng ý.”
Trong mắt Tề thị lại bốc cháy lên hy vọng “Phải phải phải, chỉ về nhà điều dưỡng, tuyệt đối sẽ không gả cho người khác, dân phụ dám cam đoan, xin Hoàng Hậu nương nương hãy yên tâm.” Chỉ cần Phù nhi có thể sống là được, bà không trông cậy vào đại nữ nhi còn có thể gả cho người khác, ngay cả Dung nhi bà cũng không ép nàng gả chồng huống hồ là Phù nhi.
Qua hai ngày, Diệp Thiên mời tiên Thái Tử Phi vào cung. (thái tử chết rồi gọi là cố, thái tử phi còn sống ta dùng từ tiên có nghĩa là trước nhé)
Đối với Diệp Thiên, tiên Thái Tử Phi vừa hận vừa đố kỵ. Nếu không phải Thái Tử xảy ra chuyện, hiện tại vị trí Hoàng Hậu cao cao tại thượng kia phải là của mình mới đúng, không nghĩ tới lại bị tiểu nha đầu mười lăm tuổi đoạt mất. Mà Thái Tử xảy ra chuyện, có tám chín phần là do Tiêu Ngôn Phong xuống tay, trừ bỏ được Thái Tử hắn liền trở thành hoàng tử duy nhất, thuận lý thành chương mà ngồi lên ngôi vị hoàng đế.
Đoán chừng Hoàng Hậu tìm mình là chuyện liên quan tới Diệp Phù, Hoàng Thượng và Hoàng Hậu chính là kẻ thù của mình. Nàng âm thầm siết chặt khăn trong tay, mặc kệ Hoàng Hậu nói cái gì, nàng sẽ không đáp ứng!
Diệp Thiên nhìn vẻ mặt phẫn hận quật cường của tiên Thái Tử Phi, nàng nhấp ngụm trà “Đại tẩu dọn tới quận vương phủ ở có quen không?”
“So với Đông Cung thì kém xa, miễn cưỡng ở được.” Nàng hừ lạnh nói.
Khóe miệng Diệp Thiên treo lên một tia cười nhạt ý vị không rõ “Nha? Xem ra đại tẩu rất không vừa lòng với phủ đệ mà Hoàng Thượng ban cho. Nếu không, ta xin chỉ thị của Hoàng Thượng để tiểu quận vương tự mình lựa chọn một chỗ ở? Có lẽ hắn sẽ thích hoàng cung này?”
Trong lòng tiên Thái Tử Phi nhảy dựng, mặt mũi nàng ta lập tức trắng bệch, đầu óc đột nhiên tỉnh táo lại, rốt cuộc mình đang làm cái gì?! Thái Tử đã đi, lưu lại mình và nhi tử, chẳng lẽ mình còn có thể đối nghịch với Hoàng Thượng? Không hài lòng với phủ đệ mà Hoàng Thượng chỉ định, mình có bao nhiêu mặt mũi mà dám đòi hỏi? Để tiểu quận vương tự mình chọn chỗ ở, chẳng lẽ thật sự coi mình thành Hoàng Thái Tôn sao? Cố Hoàng Hậu cũng chỉ vì câu “Hoàng Thái Tôn sẽ đăng cơ” mà thiếu chút nữa bị chụp mũ mưu nghịch.
Câu nói“Có lẽ hắn thích hoàng cung này” của Diệp Thiên rõ ràng đang cảnh cáo mình! Tiên Thái Tử Phi ảo não tới mức muốn vả cho mình mấy cái tát. Mình đúng là hồ đồ, mặc kệ Thái Tử có phải bị Hoàng Thượng giết chết hay không, ít nhất hắn đã không đuổi tận giết tuyệt mà để lại cho nhi tử một con đường sống, nhưng nếu mình không biết tốt xấu, chỉ sợ đường sống duy nhất này sẽ bị chặt đứt.
“Hoàng Hậu nương nương nói đùa, thiếp thân cũng chỉ vui đùa một chút thôi, quận vương phủ thanh nhã u tĩnh, thiếp thân thập phần yêu thích” Nàng thể hiện một gương mặt tươi cười “Quận vương còn nhỏ, thiếp thân chỉ chăm sóc hắn đã phải cố hết sức, cố tình Diệp Phụng Nghi lại bị bệnh, thiếp thân thật sự không có cách nào phân thân, nghe nói trong nhà Diệp Phụng Nghi cũng không có trở ngại, không biết bọn họ có thể đón Diệp Phụng Nghi về nhà dưỡng bệnh hay không?”
“Chỉ cần tỷ ấy ở trong nhà an tâm dưỡng bệnh, không làm ra chuyện gì khác người, ta nghĩ hẳn là có thể.” Diệp Thiên buông chén trà trong tay xuống.
Tiên Thái Tử Phi vui mừng nói: “Ai nha, nương nương thật sự đã giúp thiếp thân một việc lớn!”
Ngày hôm sau, Diệp Phù trang dung tiều tụy được đón trở về nhà, mẫu tử hai người ôm nhau khóc rống, Diệp Dung và Bạch Cạnh Sương cũng lau nước mắt, Diệp Sở hốc mắt ửng đỏ, thầm nghĩ: May mắn tứ muội muội làm Hoàng Hậu nên đại muội muội mới có thể trở về.