Tác giả: Giản Diệc Dung
Tới cuối năm, nha môn chính thức đóng cửa nghỉ ngơi mãi cho đến mười bảy tháng giêng mới mở cửa trở lại.
“Thiên Thiên muốn đi đâu chơi?” Tiêu Ngôn Phong nắm tay Diệp Thiên. Đây là lần nghỉ phép đầu tiên sau khi thành thân của hắn, hắn có thể dành rất nhiều thời gian ở cạnh nàng. Thời điểm nghỉ phép năm ngoái nàng vẫn chưa phải thê tử của hắn, nhiều nhất chỉ tới vương phủ ở mấy ngày nhưng lại không thể mỗi ngày làm bạn, lần này hắn nhất định phải hưởng thụ một phen.
Diệp Thiên nghĩ nghĩ, nhíu mày nói: “Trời giá rét cũng không có nơi nào để chơi. Nếu không, chúng ta đi thăm mẫu thân đi?” Khắp nơi bị bao phủ bởi một tầng băng tuyết, thời tiết quá lạnh để ra ngoài chơi. Hơn nữa, lâu rồi nàng chưa gặp Ngụy Tễ và An Mi.
Tiêu Ngôn Phong cười “Tây Sơn mới xây dựng xong biệt uyển hoàng gia, bên trong có suối nước nóng, chúng ta mời mẫu thân tới đó chơi vài ngày được không?.”
Diệp Thiên vui vẻ đồng ý. Từ ngày An Mi rời khỏi hoàng cung, nàng vội vàng tiếp nhận cung vụ và tổ chức“Lễ tang” cho Thái Hậu nên đã rất lâu rồi nàng không gặp lại bà.
Hành tung của Đế Hậu quá mức thu hút sự chú ý, cho nên hai người không đi chung cùng An Mi Ngụy Tễ mà tách ra đi. Tiêu Ngôn Phong và Diệp Thiên tới biệt uyển hoàng gia trước, An Mi Ngụy Tễ đến sau. Hai người vừa xuống xe ngựa liền thấy Diệp Thiên khoác áo choàng dày đứng chờ bọn họ bên cạnh Tiêu Ngôn Phong.
“Trời lạnh thế này sao lại chờ ở bên ngoài.” An Mi đau lòng xoa mặt Diệp Thiên, quả nhiên có chút lạnh “Mau vào phòng.”
“Đã lâu không gặp, con nhớ phụ thân mẫu thân.” Diệp Thiên ôm cánh tay An Mi “Phụ thân mẫu thân ở nhà mới có quen không? Ở đó có điều gì bất tiện hay không?”
“Yên tâm, nhà mới rất tốt, ta thực sự rất thích.” An Mi cười nói. Bà thật lòng yêu thích ngôi nhà đó bởi lẽ ngày tháng sống ở đây là những ngày thoải mái nhất trong suốt hai mươi năm qua. Gia đình ấm áp, phu quân yêu thương, bà cảm giác như mình được quay trở lại thời kỳ tân hôn vậy.
Vào phòng, hai người cởi áo choàng, Diệp Thiên rót vài chén trà “Bên ngoài lạnh lẽo, phụ thân mẫu thân uống ly trà cho ấm người.” Tiêu Ngôn Phong và Ngụy Tễ cũng ngồi xuống, một nhà bốn người ngồi vây quanh một chiếc bàn. Diệp Thiên nhìn trái nhìn phải sau đó cong môi mỉm cười, nàng cảm thấy An Mi càng ngày càng đẹp. Trước kia ở trong cung bà là một mỹ nhân sống trong vòng tròn của châu ngọc nhưng vẫn không dính khói lửa phàm tục. Hiện tại bà lại giống một phu nhân gia đình phú quý nhiều hơn, nhìn cách bà và Ngụy Tễ ngồi cùng nhau nàng cảm thấy rất hài hòa.
“A Ngôn, Thiên Thiên” Ngụy Tễ uống vài ngụm trà “Chờ đến đầu xuân ấm áp, hai người chúng ta muốn đi Giang Nam chơi một chuyến, nếu cảm thấy tốt có lẽ sẽ lưu lại sống một khoảng thời gian.”
Tiêu Ngôn Phong gật đầu “Phụ thân mẫu thân muốn đi đâu cứ đi, nếu có chuyện gì hãy bảo quản gia truyền tin cho con.” Người hắn sắp xếp đều là những người trung thành đáng tin cậy, hơn nữa còn có hai đội hộ vệ đi theo nên cho dù hai người đi đến nơi nào hắn cũng yên tâm.
Người một nhà cùng nhau dùng cơm trưa. Nghỉ trưa xong, Diệp Thiên hứng thú hừng hực đi đến khu vực suối nước nóng, Tiêu Ngôn Phong chậm rãi đi theo phía sau nàng.
“Ngôn ca ca.” Diệp Thiên nhíu mày nghiêm túc nhìn hắn “Ngôn ca ca đi nơi khác đi, không cần ở cùng ta.” Nếu hai người ở cùng nhau nàng khẳng định hắn sẽ không thành thật. Nơi này còn có hai vị trưởng bối, nàng không muốn làm ra chuyện gì khiến bọn họ chê cười.
“Không có nơi khác.” Tiêu Ngôn Phong buồn rầu nói: “Còn lại một suối nước nóng nhưng phụ thân mẫu thân cũng muốn dùng, chẳng lẽ nàng bảo ta phải sang bên kia chen lấn?”
Diệp Thiên chớp mắt hạnh hai cái, nhìn hắn bằng ánh mắt hoài nghi.
“Thật sự.” Tiêu Ngôn Phong thở dài “Nếu Thiên Thiên không muốn ta sẽ không xuống dưới nước, ta ngồi bên cạnh đợi nàng chơi chán sau đó ta mới đi xuống.”
Diệp Thiên hừ một tiếng, nàng quyết định không để ý tới hắn. Nàng mặc nguyên trung y xuống nước, suối nước nóng khiến nàng cảm giác cả người đều thoải mái vô thức thở ra một hơi thật dài.
“Thiên Thiên, nước có nóng quá không, trong nước rất thoải mái sao?” Tiêu Ngôn Phong dõi mắt trông mong nhìn nàng.
“Thoải mái.” Diệp Thiên gật đầu.
Tiêu Ngôn Phong lại đáng thương hỏi: “Cảm giác thế nào, nàng có thấy giống hồ tắm trong Dự Vương phủ hay không? Đã rất lâu rồi ta không được tắm trong hồ nước lớn như vậy, ai, thật tò mò nha.” Phượng Nghi Cung không có hồ tắm lớn, thừa dịp lần này ra ngoài hắn đã phân phó người nhanh chóng xây dựng một hồ nước bên cạnh tịnh phòng giống như Dự Vương phủ.
Đường đường là vua của một nước lại làm ra biểu tình ủy khuất như vậy, Diệp Thiên rõ ràng biết hắn cố ý nhưng nàng vẫn không nhịn được mà đau lòng, nàng vẫy tay “Ngôn ca ca cũng xuống dưới đi, thoải mái hay không phải tự mình cảm nhận mới biết được.”
Trong đôi mắt phượng đen như mực của Tiêu Ngôn Phong nhanh chóng hiện lên ý cười, tiểu Hoàng Hậu của hắn luôn mềm lòng và nguyện ý nhân nhượng hắn như vậy.
Ngâm mình dưới suối nước nóng gần một buổi chiều, toàn thân thư thái. Bữa tối bốn người dùng bữa cùng nhau, Tiêu Ngôn Phong và Ngụy Tễ uống Hoa Lê Trắng, Diệp Thiên và An Mi uống Bách Hoa Tửu. Trên mặt hai nữ nhân đều phiếm hồng, phụ tử hai người ăn ý mà liếc nhau môt cái, trong đôi mắt phượng giống nhau như đúc đều có chút ý vị thâm trường.
Qua hai mươi năm, rốt cuộc người một nhà cũng có thể ngồi cùng nhau vì vậy cả bốn người đều có chút kích động. Tửu lượng của Diệp Thiên và An Mi không tốt lắm, hai người cười tủm tỉm ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, miệng cười ngây ngô không ngừng.
Tiêu Ngôn Phong và Ngụy Tễ thở dài bất đắc dĩ, sau đó lần lượt từng người ôm kiều của mình trở về phòng.
……
Tới mùa xuân, thời điểm Ngụy Tễ và An Mi rời khỏi kinh thành Diệp Thiên và Tiêu Ngôn Phong đều không đi tiễn, Đế Hậu ra ngoài quá mức thu hút sự chú ý khả năng sẽ bại lộ thân phận của hai người. Cho nên, phú thương Ngụy lão gia cùng Ngụy phu nhân lặng yên không một tiếng động tiến về Giang Nam.
Cuộc sống của Diệp Thiên trôi qua khá yên bình, hậu cung chỉ có một Hoàng Hậu là nàng, phía trên không có Thái Hậu đè đầu, phía dưới không có phi tần oanh oanh yến yến vì vậy không có ai dám gây ngột ngạt cho nàng.
Tiêu Ngôn Phong thì khác, một đợt lại tiếp một đợt các triều thần dâng tấu can gián muốn hắn tuyển tú lấp đầy hậu cung, nói rằng hậu cung không thể chỉ có một vị Hoàng Hậu nương nương. Huống chi Hoàng Hậu thậm chí còn chưa sinh hạ con nối dõi cho hoàng gia, hiện tại dưới gối Hoàng Thượng đến một hài tử cũng không có.
Tế Bình Hầu Diệp Thừa Nguyên trở về từ Hộ Bộ lo lắng mà nhìn thoáng qua hoàng đế trên long ỷ. Ông đã sớm đoán được sự tình ngày hôm nay sẽ phát sinh. Từ trước đến nay các đời Hoàng Thượng đều tam cung lục viện, ngoại trừ Hoàng Hậu còn có Quý Phi, Hiền phi, Thục phi gì đó, mặc dù tiên đế để trống nhiều phi vị nhưng tài tử mỹ nhân lại không ít. Lấy từ góc độ giang sơn xã tắc mà nói, ông cũng cảm thấy Hoàng Thượng nên sớm ngày sinh hạ hoàng tử, nhưng Hoàng Hậu là nữ nhi bảo bối của ông, ông chỉ ngóng trông nàng có thể cả đời bình an vui vẻ. Cho dù nghĩ như thế nào ông cũng không muốn Hoàng Thượng kéo một đống mỹ nhân vào trong cung khiến nữ nhi ngột ngạt.
Kiếp trước Tiêu Ngôn Phong từng trải qua tình cảnh như vậy, tâm tư những người này hắn cũng rõ ràng. Bọn họ không đơn thuần muốn hắn tuyển tú mở rộng hậu cung mà chỉ đơn giản là đưa nữ nhi nhà mình vào hoàng cung mà thôi. Nữ nhi vốn dĩ được bồi dưỡng để liên hôn và tất nhiên nếu có thể liên hôn cùng hoàng đế thì không còn gì tốt hơn, đối với trường hợp may mắn sinh hạ hoàng tử trước Hoàng Hậu có lẽ tương lai sẽ một bước lên trời.
Kiếp trước dưới tình huống gian nan như vậy mà hắn vẫn có thể kiên trì giữ vững tinh thần quyết không nạp phi, cuối cùng thà rằng nhận nhi tử thứ hai của Bình Quận Vương làm con thừa tự chứ nhất định không thêm người vào hậu cung. Kiếp này tất cả những tấu chương thỉnh hắn tuyển tú đều bị hắn bác bỏ, hắn còn phân phó cung nhân không được để loại tin đồn nhảm nhí này truyền đến tai Hoàng Hậu, hắn không muốn tiểu Hoàng Hậu của mình bị phá hỏng tâm tình vì loại chuyện này.
Nhưng cuối cùng Diệp Thiên vẫn biết.