Dưỡng Thành Hoàng Hậu Nho Nhỏ

Chương 146:




Tác giả: Giản Diệc Dung
Diệp Thiên có thai, người vất vả nhất chính là Tiêu Ngôn Phong.
Đây là hài tử hắn mong đợi hai đời. Ở trong lòng hắn, không dễ gì hai người mới có được hài tử này nên tất nhiên cẩn thận là không thừa. Lộc thái y lên danh sách những điều phải kiêng kị, hắn đọc đi đọc lại rất nhiều lần, hắn rất sợ mình để sót hay quên mất thứ gì. tất cả mọi nhất cử nhất động của Diệp Thiên hắn đều chú ý, lo lắng nàng sẽ không cẩn thận té ngã. Chỉ cần là nàng tắm gội, hắn nhất định phải theo sát bên người sợ nàng xảy ra chuyện gì sơ xuất.
Điều khó khăn nhất vẫn là buổi tối, ôm tiểu nha đầu thơm tho mềm mại trong lòng hắn luôn không thể kiềm chế mà nhớ tới thời khắc hai người triền miên. Tuy nhiên Lộc thái y đã nói: trước ba tháng tuyệt đối không được, vì vậy cho dù trong lòng hắn hiện lên tình cảnh kiều diễm như thế nào thì hắn vẫn chỉ có thể chịu đựng.
Diệp Thiên nằm trong ngực hắn, cảm giác được thân thể hắn càng ngày càng nóng, tuy rằng hô hấp vững vàng nhưng cái thứ đang ngẩng cao đầu kia lại phơi bày sự bất ổn của hắn tại giờ phút này.
“Ngôn ca ca.” Diệp Thiên cắn môi, gương mặt trắng nõn hiện lên một màu ửng đỏ “Nếu không…… Ta giúp chàng nhé.” Trước khi thành thân mẫu thân cho nàng mấy quyển sách kia nàng đã trộm xem qua, bên trong có mấy bức tranh có thể giải quyết tình trạng quẫn bách của hai người hiện tại.
“Đừng dụ dỗ ta.” Giọng nói Tiêu Ngôn Phong trầm thấp đè nén, ngọn lửa trong con ngươi đen như mực phảng phất như có xu hướng cháy lan ra đồng cỏ. Tất nhiên hắn biết cách làm mình thoải mái như thế nào, nhưng hắn luyến tiếc tiểu nha đầu bị liên luỵ. Một khi bắt đầu có khả năng sẽ không kết thúc một cách nhẹ nhàng, tiểu nha đầu vốn yếu đuối lại mềm mại, hiện tại còn đang mang thai cốt nhục của hắn, hắn sao có thể khiến nàng vất vả “Thiên Thiên hôn ta, hôn ta một cái là được rồi.”
Diệp Thiên hoài nghi sâu sắc, chỉ sợ nàng hôn xong hắn sẽ càng khổ sở hơn thôi. Tuy nhiên yêu cầu của Tiêu Ngôn Phong nàng không đành lòng cự tuyệt, huống chi hắn còn đang nhẫn nhịn vất vả như vậy. Diệp Thiên nâng mặt nhẹ nhàng hôn một cái lên đôi môi mỏng của hắn. Ngay sau đó, đúng như nàng đã sớm dự đoán, gáy nàng bị một bàn tay to ấn lại khiến nàng không có cách nào rời đi mà chỉ có thể tiếp tục nụ hôn này.
Hơi thở nóng bỏng, sự giao thoa ngọt ngào, hô hấp Diệp Thiên trở nên rối loạn. Tiêu Ngôn Phong lo lắng nàng bị nghẹn nên mau chóng buông nàng ra, sau đó nhẹ nhàng hôn lên trán nàng rồi đứng dậy đi về phía tịnh phòng. Một lúc lâu sau hắn mới trở về, trên người mang theo luồng khí lạnh.
Diệp Thiên đau lòng muốn nắm tay hắn, Tiêu Ngôn Phong lại cuống quít tránh đi, hắn nằm cách xa nàng hai thước “Trước tiên nàng đừng chạm vào ta, trên người ta lạnh, đợi chút nữa ấm áp ta lại ôm nàng.”
“Ngôn ca ca.” Diệp Thiên yên lặng nhìn hắn “May mắn nhất trong cuộc đời của ta chính là gả cho Ngôn ca ca.” Hắn thật sự quá tốt, tốt tới mức trái tim nàng như được lấp đầy.
Tiêu Ngôn Phong không dám chạm vào nàng, ngón tay thon dài như ngọc nhẹ nhàng điểm một chút lên chóp mũi nàng “Có thể cưới được Thiên Thiên mới là điều may mắn nhất cuộc đời ta.” Cho dù là kiếp trước hay kiếp này thì có nàng cuộc sống của hắn mới không cô tịch.
Triều thần sôi nổi suy đoán qua bao lâu Hoàng Thượng sẽ chủ động yêu cầu tổ chức tuyển tú. Rốt cuộc Hoàng Hậu nương nương đang có thai không thể hầu hạ Hoàng Thượng, mà một nam nhân vừa mới khai trai không lâu sao có thể nhẫn nhịn được. Đến lúc đó không cần bọn họ can gián, Hoàng Thượng sẽ tự mình mở miệng.
Người có suy nghĩ này rất nhiều, trừ bỏ triều thần thì tâm tư một số cung nữ trong cung cũng bắt đầu hoạt động.
Thời điểm tiên đế còn tại vị cũng có một số cung nữ mơ mộng muốn bay lên đầu cành để chim sẻ biến thành phượng hoàng. Tuy nhiên mặc dù Văn Đế thích mỹ nhân nhưng ánh mắt lại quá mức bắt bẻ, không phải tuyệt sắc giai nhân tuyệt đối đều là người chướng mắt. Lại nói rốt cuộc tuổi tác Văn Đế cũng lớn rồi, vì vinh sủng nhất thời mà đánh cược cả cuộc đời thì thật sự là một nước cờ nguy hiểm.
Hiện tại ngẫm lại, may mắn khi đó bọn họ không xuống tay. Văn Đế băng hà, tân đế đăng cơ, so với lão hoàng đế thì tân đế không chỉ trẻ tuổi mà dung mạo còn tuấn mỹ vô song, bên người lại chỉ có một vị Hoàng Hậu. Nếu có thể được hắn sủng ái, không nói tới tài phú quyền thế, chỉ nghĩ tới sự thâm tình trong đôi mắt phượng rực rỡ lung linh kia cũng có thể khiến người ta hạnh phúc muốn ngất đi rồi.
Thời điểm tân đế vừa mới chuyển tới sống trong hoàng cung có không ít cung nữ động xuân tâm, nhưng trong mắt tân đế chỉ có Hoàng Hậu, khi hai người sóng vai đi cùng nhau lòng bàn tay hắn vĩnh viễn đều nắm chặt tay Hoàng Hậu. Hiện tại Hoàng Hậu có thai, hậu cung không có phi tần, đối với một số người mà nói đây là cơ hội ngàn năm có một.
Tiêu Ngôn Phong cảm nhận được sự khác thường một cách rõ ràng, hắn đi đường càng ngày càng gặp nhiều cung nữ. Từ thiên điện đến hậu cung, hàng loạt cung nữ quỳ xuống đất hành lễ, có người nâng khay thức ăn, có người xách rổ, thậm chí còn có người cầm chổi, đương nhiên nhiều nhất vẫn là những người trong tay chỉ cầm một chiếc khăn. Những người này đều mặc váy áo của cung nữ, nhưng có người lặng lẽ thắt thêm một chiếc nơ, có người trộm thêu thêm một con bướm, có người lại cố tình đổi đai lưng sang bản rộng để phô bày chiếc eo thon nhỏ……
Trong đôi mắt phượng đen như mực của Tiêu Ngôn Phong là một mảnh hàn băng, những hoa chiêu tương tự gì đó kiếp trước hắn thấy nhiều, đến nhìn cũng không thèm nhìn một cái hắn nâng chân bước thẳng qua đồng thời lỗ mũi còn hừ lạnh một tiếng.
Khang công công nghe được tiếng hừ lạnh rất rõ ràng, hắn nhíu mày suy nghĩ, ánh mắt đảo qua hai cung nữ đang quỳ trên mặt đất, sau đó bừng tỉnh đại ngộ. Cùng ngày hôm đó, có một lượng lớn cung nữ bị phạt tới thượng y cục giặt quần áo hoặc đến những nơi phải lao động mệt nhọc.
Cung nữ pha trà Ngô Xảo của Dưỡng Tâm Điện rất khịt mũi coi thường mấy hành vi đó, nếu đám cung nữ ngoài kia nhìn thấy hình ảnh Hoàng Thượng phê duyệt tấu chương, sự sát phạt quyết đoán khi thương thảo quốc sự thì sẽ không suy nghĩ ngây thơ như vậy. Hoàng Thượng là một đế vương cực kỳ xuất sắc sao có thể bởi vì váy áo ngươi thêu nhiều hơn một con bướm mà nhìn ngươi với con mắt khác, có người không biết thẹn khi quỳ xuống đất còn cố ý vểnh mông lên cao một chút, thật là mất mặt xấu hổ.
Ngô Xảo đặt ly trà có độ ấm thích hợp lên long án, quy củ đứng một bên, nàng cẩn thận quan sát sắc mặt Hoàng Thượng, thấy sau khi hắn nhấp một ngụm trà thì đôi lông mày đang hơi nhíu lại liền giãn nở ra. Nàng biết là hắn thích ly trà này, trong lòng Ngô Xảo trào dâng sự sung sướng.
“Ngôn ca ca.” Một tiếng gọi ngọt ngào khiến trên mặt Tiêu Ngôn Phong lập tức lộ ra ý cười dịu dàng. Hắn ngước mắt nhìn lại, tiểu Hoàng Hậu của hắn đang chậm rãi đi đến, bụng nhỏ của nàng đã có chút hơi phồng lên. Bạch Trân đang cẩn thận theo sát nàng, trong tay Lục Phỉ xách theo một chiếc hộp đựng đồ ăn.
“Thiên Thiên tới đây.” Tiêu Ngôn Phong nhanh chóng đứng dậy sải bước tiến lên giữ chặt tay nàng dắt nàng ngồi xuống giường nệm hắn đặc biệt chuẩn bị cho nàng.
Diệp Thiên ra hiệu bảo Lục Phỉ mở hộp đồ ăn ra “Lộc thái y nói hiện tại ta đã mang thai được năm tháng, không thể ngồi bất động quá lâu mà nên đứng dậy đi lại nhiều hơn, vì vậy ta liền đến nơi này của Ngôn ca ca nhân tiện mang theo món bột ngũ cốc này.” Đã rất lâu rồi nàng chưa ăn lại món này, không biết vì sao hai ngày nay nàng luôn nhớ tới, còn thèm tới mức không chịu được.
Ngô Xảo trộm đánh giá vị tiểu Hoàng Hậu trước mắt. Nghe nói Hoàng Hậu mười sáu tuổi, luận tư dung thì kém xa Hoàng Thượng, luận dáng người…… chiếc bụng to kia không cần nói cũng biết. Nói tới khí độ, dường như người trước mắt không mang một chút khí thế Hoàng Hậu nên có nào, thậm chí đã coi món ăn của bình dân bá tánh như bảo bối còn ba ba mà đưa đến trước mặt hoàng thượng. Phải biết rằng, chén trà mình vừa mới pha cho Hoàng Thượng kia có thể so sánh với hoàng kim.
Hoàng Thượng khẳng định sẽ không ăn món ăn này, trong lòng Ngô Xảo âm thầm nghĩ. Ngay sau đó, nàng ta kinh ngạc phát hiện ra Hoàng Thượng dùng chiếc thìa nhỏ xúc một miếng đưa lên miệng, hơn nữa còn vừa ăn vừa mỉm cười một cách mãn nguyện. Tiếp theo Hoàng Thượng lại xúc một muỗng nhỏ đưa đến bên môi Hoàng Hậu, dịu dàng nói: “Buổi sáng thức dậy quá sớm, ta đang có chút đói bụng, món bột ngũ cốc này của Thiên Thiên tới thật đúng lúc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.