Tác giả: Giản Diệc Dung
Kể từ ngày cung nữ pha trà bị đánh đuổi ra khỏi hoàng cung, Dưỡng Tâm Điện liền không có cung nữ hầu hạ, tất cả công việc đều do nội thị phụ trách.
“Ngôn ca ca, nếu không, chúng ta…… Thử xem?” Diệp Thiên nằm trong ngực Tiêu Ngôn Phong do dự nói một câu. Những cung nữ đó thấy nàng không thể hầu hạ Tiêu Ngôn Phong nên mới nhảy nhót lung tung làm đủ trò náo nhiệt.
“Không thử.” Tiêu Ngôn Phong cự tuyệt một cách dứt khoát. Tuy rằng Lộc thái y có nói ngoại trừ ba tháng đầu và ba tháng tháng cuối thì ba tháng giữa vẫn có thể, nhưng từ trước tới giờ tiểu nha đầu của hắn đều mềm yếu, lúc này nàng đang lớn bụng nên cho dù như thế nào hắn cũng không muốn nàng mệt nhọc.
“Nhưng mà, ta muốn……” bàn tay Diệp Thiên xẹt qua trước ngực hắn sau đó chậm rãi lui xuống phía dưới “Ngôn ca ca, ta muốn.” Tiêu Ngôn Phong nhẫn nhịn vất vả tới mức nào trong lòng nàng đều rõ ràng, nàng thật sự không đành lòng nhìn hắn cực khổ như vậy nữa.
“Tê.” Mệnh căn của hắn bị nàng nắm trong tay, Tiêu Ngôn Phong bất chợt hít phải một ngụm khí lạnh “Thiên Thiên, đừng quyến rũ ta.” Trong mắt hắn như có một ngọn lửa nhảy lên, thanh âm trầm thấp hơi nghẹn ngào.
“Chẳng lẽ Ngôn ca ca không muốn sao?” Diệp Thiên ác liệt xoa nắn vài cái, đôi mắt hạnh vô tội chớp hai cái “Ngôn ca ca giúp ta, được không?”
Nàng thế này bảo hắn phải nhẫn làm sao?! Tiêu Ngôn Phong thiếu chút nữa muốn điên rồi. Trên trán hắn nổi đầy gân xanh, hắn đột nhiên xoay người dính lấy người nàng, cúi đầu hôn lên cánh môi thơm ngọt của nàng.
“Thiên Thiên, nếu không thoải mái nàng phải nói ngay nhé.” Thần kinh Tiêu Ngôn Phong như bị kích động, hắn chỉ hận không thể tùy ý buông thả một phen nhưng động tác lại hết sức dịu dàng.
……
Trong cung an tĩnh một đoạn thời gian, bụng Diệp Thiên cũng càng ngày càng lớn.
Dựa theo lời dặn dò của Lộc thái y, chạng vạng mỗi ngày Diệp Thiên đều tản bộ nửa canh giờ tại Ngự Hoa Viên. Tiêu Ngôn Phong cẩn thận nắm tay nàng, Bạch Trân, Lục Phỉ, Khang công công theo phía sau.
Tiêu Ngôn Phong dùng khăn lau mồ hôi trên trán cho nàng “Thiên Thiên có thể đi nữa không?”
“Có thể đi thêm một lát.” Diệp Thiên nâng mặt tươi cười nói.
Tiêu Ngôn Phong trầm mặc nắm nàng, thở dài thật sâu: “Thiên Thiên, chúng ta chỉ sinh một lần là đủ rồi.” Nàng quá vất vả, chân cẳng sưng phù, giày càng làm càng lớn, buổi tối thời điểm đi ngủ còn bị rút gân, mỗi lần hắn đều đau lòng giúp nàng xoa nắn nửa ngày nàng mới ngủ được. Có thể nói Diệp Thiên lớn lên dưới sự chăm sóc của hắn, đã khi nào nàng phải chịu tội như vậy? Cố tình nàng lại quật cường, cho dù đau chân cũng phải đi đủ nửa canh giờ. Đương nhiên, hắn cũng hy vọng nàng có thể kiên trì, bởi vì Lộc thái y nói đi như vậy đến thời điểm sinh hạ sẽ càng thuận lợi hơn. Hắn không thể chịu đau thay nàng mà chỉ có thể ở cạnh nàng, đồng hành cùng nàng.
“Không cần, ta muốn sinh thêm mấy đứa nữa.” Diệp Thiên cong môi cười “Ít nhất phải ba đưa, có ca ca có đệ đệ có muội muội.” Tốt nhất là giống như nàng và Diệp Lệ Diệp Thạc.
Tiêu Ngôn Phong đột nhiên nhớ tới rất lâu trước kia khi nàng vẫn còn là một tiểu nha đầu đã từng nói hùng hồn như vậy. Khi đó hắn còn tưởng rằng nàng không thể sinh con, hiện tại trong bụng nàng đã có cốt nhục của hắn. Thôi, nếu cái thai này được sinh hạ thuận lợi, ba đưa thì ba đứa đi, coi như đền bù sự tiếc nuối ở kiếp trước.
Tháng 11, An Mi và Ngụy Tễ trở về từ Giang Nam. Vốn dĩ hai người tính toán sẽ ở lại đó một hai năm, nhưng vừa ở được một hai tháng thì nhận được thư của Tiêu Ngôn Phong nói Diệp Thiên có thai, dự tính sẽ sinh vào tháng chạp. Hai người lập tức đứng ngồi không yên, mau chóng dọn dẹp một chút liền quay trở về kinh thành.
Bụng Diệp Thiên quá lớn đương nhiên không thể xuất cung đi thăm bọn họ. May mắn Ngụy Tễ có am hiểu chút thuật dịch dung, vì vậy dưới sự sắp xếp của Tiêu Ngôn Phong hai người thuận lợi tiến vào Phượng Nghi Cung.
“Mẫu thân! Phụ thân! Sao hai người lại trở về nhanh như vậy.” Diệp Thiên vừa vui mừng lại vừa áy náy “Có phải bởi vì con hay không? Con đã nói Ngôn ca ca dặn hai người không cần gấp gáp trở về, Giang Nam xa như vậy, phụ thân mẫu thân mới ở đó được mấy ngày đi?” Ngụy Tễ thì không sao nhưng trên mặt An Mi lại có dấu hiệu của sự mỏi mệt. Một chuyến này khẳng định hơn phân nửa thời gian đều hao phí ở trên đường, hai người vừa mới trở về còn chưa được nghỉ ngơi đã vội vã tiến cung.
“Không có việc gì, không có việc gì, mau mau để ta nhìn xem.” An Mi sưởi ấm tay vào bếp lò xong mới cẩn thận sờ bụng Diệp Thiên “Đã lớn như vậy rồi, có lẽ tháng sau sẽ sinh. Vất vả cho Thiên Thiên.” Gương mặt tiểu nha đầu thoáng mượt mà hơn trước kia một chút, bụng tròn tròn, còn những cái khác thật ra thay đổi không nhiều.
“Không vất vả, con có Ngôn ca ca ở cạnh mà.” Diệp Thiên cười nói: “Lộc thái y nói có tám chín phần mười là nữ hài tử, phụ thân mẫu thân đừng thất vọng nha.” Lộc thái y bắt mạch rất ít khi không nắm chắc. Thật ra là nam hài hay nữ hài nàng đều thích, nhưng nàng sợ An Mi sẽ sốt ruột, rốt cuộc Tiêu Ngôn Phong chính là nhi tử duy nhất của bà.
“Thất vọng cái gì? Nha đầu ngốc, sinh nữ nhi rất tốt, vừa ngoan vừa mềm lại tri kỷ giống như Thiên Thiên vậy, không biết sẽ đáng yêu tới mức nào.” An Mi vô cùng yêu thương nhìn bụng nàng “Bảo bối, con đừng nghe lời nương con nói, tiểu cô nương mới tốt.”
Diệp Thiên cười tủm tỉm nhìn Ngụy Tễ, “Ngôn ca ca nói, nếu là nữ nhi sẽ phong làm Bình Nhạc công chúa, nguyện nàng cả đời bình an vui vẻ, đây là phong hào, còn tên sẽ đợi phụ thân suy nghĩ.”
“Ta?” Ngụy Tễ sửng sốt một chút, ông nhìn thoáng qua Tiêu Ngôn Phong “Ta phải về nhà suy nghĩ thật tốt mới được, không biết gia phả hoàng thất có điều gì cần chú ý hay không?” Các huynh đệ đều được đặt tên dựa theo gia phả, nhưng ông không biết tên của công chúa hoàng thất có đặc biệt chú ý điều gì hay không?
Cái này thật ra Diệp Thiên có biết, giống các huynh đệ trong Diệp gia đều là từ thạch, các cô nương đều là từ thảo, tên của các bậc cha chú đều có một chữ “Thừa”.
Tiêu Ngôn Phong cười nói “Mặc kệ là nam hài tử hay nữ hài tử, ở giữa đều có một chữ ‘ vị ’, người lập vị.” Dựa theo gia phả vốn dĩ không phải từ này, lúc trước Thái Tử, Thụy Vương, Khang Vương đều đặt tên dựa theo gia phả, nhưng tới lượt hắn liền thay đổi, tên viết trên gia phả của hắn khác với những huynh đệ khác, đoán chừng lúc trước Văn Đế cố ý làm như vậy.
Vị? Ngụy Tễ nhìn Tiêu Ngôn Phong bằng ánh mắt thật sâu, ông biết dụng ý của hắn. Tuy rằng bọn nhỏ không thể quang minh chính đại mang họ Ngụy, nhưng ít nhất tên đệm cũng có chút liên quan. “Vậy gọi là Vị Hi đi, hạnh phúc cát tường, đồng âm với bình an vui vẻ.”
“Vị Hi?” Diệp Thiên cao hứng “Được, vậy gọi Vị Hi đi. A Hi, con có nghe thấy không, con có tên rồi nha, đại danh của con là Vị Hi, phong hào là Bình Nhạc công chúa.”
Người một nhà dùng bữa cùng nhau, Diệp Thiên nghe Ngụy Tễ miêu tả cảnh sắc Giang Nam, nàng hâm mộ tới mức hai mắt tỏa ánh sáng. Nàng mới chỉ từng tới Bồng Diệp, dọc theo đường đi cũng ngắm nhìn không ít phong cảnh, nhưng vẫn khác xa với cảnh sắc Giang Nam trong miệng Ngụy Tễ. Hình ảnh cầu nhỏ nước chảy được Ngụy Tễ miêu tả tựa như một bức tranh thủy mặc lịch sự tao nhã.
“Chắc chắn phụ thân đã vẽ được vài bức họa rồi chứ?” Diệp Thiên trông mong mà nhìn Ngụy Tễ, “Con muốn một bức họa cảnh sắc Giang Nam, phụ thân không thể quá keo kiệt nha.”
Ngụy Tễ nở nụ cười, trong đôi mắt phượng giống Tiêu Ngôn Phong như đúc tràn đầy ôn hòa “Được, ta sẽ đưa thêm mấy bức tới đây coi như quà tặng ra đời của A Hi.”
Diệp Thiên vừa lòng gật đầu “A Hi, mượn mặt mũi của con nương mới được nhiều thêm mấy bức họa đó.”
……
Vào tháng chạp, Diệp Thiên có thể đau bụng sinh bất cứ lúc nào, Lộc thái y trải sẵn trận địa sẵn sàng đón quân địch, mỗi ngày sớm muộn gì cũng phải bắt mạch cho nàng một lần. Bà đỡ cùng phòng sinh đều được chuẩn bị tốt, Ngụy Tễ và An Mi dứt khoát ở lại thiên điện chờ ngày tiểu nha đầu sinh con.