Tác giả: Giản Diệc Dung
Đêm đó, Bình Nhạc công chúa ngủ tại sân viện trước kia của Diệp Thiên. Biết đây nơi nương nhẫn tâm từng sống, Bình Nhạc công chúa cảm thấy vô cùng hứng thú nhìn từ trong ra ngoài một lượt. Trong thư phòng vẫn còn lưu giữ chữ viết năm đó của Diệp Thiên, một chồng lớn được xếp rất chỉnh tề. Sau khi Bình Nhạc công chúa nhìn thấy thì trong lòng có chút hổ thẹn, hình như nương nhẫn tâm học tập rất nghiêm túc, nhưng mình lại không thích đi học nên mới nhổ râu của phu tử, có phải mình làm vậy là sai hay không?
Thưởng thức xong những đồ vật trang trí trên Đa Bảo Các, Bình Nhạc công chúa uể oải nằm trên giường. Dường như trên giường vẫn còn lưu lại mùi thơm trên người nương nhẫn tâm, Bình Nhạc công chúa ôm chăn thở dài một hơi nho nhỏ. Không biết mình trốn nhà ra ngoài nương nhẫn tâm có sốt ruột hay không, có nhớ nàng muốn khóc hay không? Nàng nhớ rõ lần trước nàng sinh bệnh, nương nhẫn tâm ôm mình đau lòng rớt nước mắt, cha ở bên cạnh vừa phải dỗ dành mình vừa phải dỗ dành nương nhẫn tâm.
Bình Nhạc công chúa trở mình, nàng có chút nhớ cha nương, cũng có chút hối hận vì đã trốn nhà ra ngoài. Cha còn đỡ nhưng nương nhẫn tâm thích khóc như vậy, nếu nương khóc tới sinh bệnh làm sao bây giờ?
Bình Nhạc công chúa ở Tế Bình Hầu phủ hai ngày, nàng càng ngày càng muốn hồi cung, đặc biệt là sau khi nàng nghe ngoại tổ mẫu kể chuyện nương nhẫn tâm khi còn nhỏ. Thì ra là Đại cữu cữu chăm sóc nương từ nhỏ đến lớn, nương nàng thật đáng thương, trách không được nương thích khóc như vậy. Nàng nghe bà vú nói ngày nàng bị tịch thu bữa tối, nàng ở trong phòng khóc, nương nhẫn tâm cũng ở bên ngoài trộm gạt nước mắt.
Nàng khóc không phải là vì thương tâm, nàng chỉ muốn khóc cho cha nương nhìn thấy, nhưng không ngờ lại khiến nương đau lòng tới mức rơi lệ. Bình Nhạc công chúa thập phần hối hận, nàng quyết định sau này nàng nhất định phải bảo vệ nương nhẫn tâm để nương không bao giờ phải rơi nước mắt nữa.
Chỉ là trước mắt nương nhẫn tâm vẫn không tới đón mình, rốt cuộc là nương không biết mình chạy đến nhà ngoại hay là nương cố ý không quan tâm, không phải nương quên mất mình rồi chứ? Nàng muốn hồi cung nhưng trở về như vậy dường như có chút mất mặt.
Bình Nhạc công chúa càng nghĩ càng cảm thấy bất an, nàng quyết định đi hỏi ngoại tổ phụ một chút. Nghe nói ngoại tổ phụ bác học đa tài nhất, loại sự tình này khẳng định ông sẽ biết nên làm cái gì bây giờ.
“Chuyện này sao” Tế Bình Hầu ôm Bình Nhạc công chúa ngồi vào lòng mình “Trước không nói tới cha nương con nên làm cái gì bây giờ, chúng ta nói xem A Hi nên làm thế nào trước. Phải biết rằng, chúng ta không thể quản được người khác, nhưng lại có thể tự quản được chính mình.”
“Con?” Bình Nhạc công chúa có chút mờ mịt, nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn ngoại tổ phụ “Con không biết nên làm thế nào?”
Tế Bình Hầu mỉm cười kéo búi tóc nhỏ trên đầu nàng, ông thoáng dùng sức kéo một chút.
“Ai u, ngoại tổ phụ làm gì vậy?! Rất đau đó!” Bình Nhạc công chúa bất mãn chu miệng nhỏ.
Tế Bình Hầu căn bản không dám dùng sức, vừa thấy nàng kêu đau ông liền đau lòng dùng bàn tay to xoa đầu nàng, nhẹ giọng nói: “Con xem, ta mới chỉ nhẹ nhàng kéo một chút, còn chưa kéo rụng tóc A Hi mà A Hi đã đau như vậy. Con ngẫm lại xem, nếu ta kéo rụng tóc A Hi xuống đất sẽ đau tới mức nào?”
Đôi mắt đen nhánh của Bình Nhạc công chúa xoay chuyển, nàng có chút hổ thẹn mà cúi đầu. Hai ngày nay nàng cũng dần dần biết mình sai rồi, ngoại tổ phụ vừa kéo như vậy nàng liền nhận ra việc làm của mình thật quá đáng, trách không được nương lại tức giận.
Tế Bình Hầu xoa nắn bàn tay bụ bẫm của Bình Nhạc công chúa “A Hi là công chúa một nước, thân phận tôn quý, đừng nói là kéo rụng mấy sợi lông đuôi của A Hoàng, mà ngay cả giết chết A Hoàng hoặc giết chết tất cả chim trong cung cũng không ai dám phản kháng. Tuy nhiên A Hi phải biết rằng, A Hoàng biết đau, phu tử cũng biết đau, tuy rằng nội thị cung nữ bị đánh trượng không dám kêu ra tiếng, nhưng khẳng định trên người bọn họ cũng đau muốn chết. Cho nên, về sau A Hi muốn trách phạt người khác, nhất định phải biết rõ ràng nguyên nhân. Bởi vì con là công chúa cao cao tại thượng, một câu của con có thể quyết định sinh tử của người khác, vì thế con càng phải thận trọng suy xét, không thể tùy hứng làm bậy.”
Bình Nhạc công chúa cúi đầu suy nghĩ về lời nói của ngoại tổ phụ. Nàng rút lông chim của A Hoàng, A Hoàng khẳng định rất đau, nhưng nó không chỗ để trốn. Nàng kéo râu của phu tử, phu tử cũng rất đau, mặc dù ông ấy tức giận nhưng lại không thể làm gì mình. Có phải nương lo lắng nàng sẽ trở thành ngươi “Tùy hứng làm bậy” tùy ý khi dễ, thương tổn người khác một cách lung tung trong miệng ngoại tổ phụ hay không?
“Con, con sai rồi.” Bình Nhạc công chúa nâng đầu nhỏ lên, áy náy mà nhìn Tế Bình Hầu “Ngoại tổ phụ, con sai rồi, con không nên bướng bỉnh.”
Bị đôi mắt trong veo của nàng nhìn chằm chằm, đáy lòng Tế Bình Hầu trở nên mềm mại “A Hi, con ngẫm lại xem, con ném hỏng kim ấn của nương, nương có tức giận hay không?”
“Không có.” Bình Nhạc công chúa lắc đầu. Chuyện này nàng nhớ rất rõ ràng, bởi vì bà vú nói kim ấn kia là đồ vật rất quan trọng, không muốn cho nàng chạm vào, nhưng nàng lại một hai phải lấy ra chơi đùa, còn ôm kim ấn chạy tới chạy lui. Kết quả té ngã một cái, ném hỏng luôn kim ấn, nhưng nương chỉ đau lòng mà ôm nàng, hỏi nàng ngã có đau không, nương căn bản không quản cái kim ấn kia thế nào.
Tế Bình Hầu nói: “Đúng rồi, tiểu hài tử bướng bỉnh là chuyên bình thường, ngày thường con bướng bỉnh nương cũng chưa bao giờ tức giận. Nhưng A Hi nói xem vì sao lần này nương lại muốn phạt con?”
“Bởi vì thời điểm con bướng bỉnh đã làm tổn thương người khác.” Trải qua từng bước hướng dẫn của Tế Bình Hầu, Bình Nhạc công chúa đã hiểu ra mình sai ở đâu.
Tế Bình Hầu tiếp tục nỗ lực “Vậy A Hi nói xem, kế tiếp nên làm thế nào bây giờ đâu?”
“Con, con sẽ xin lỗi phu tử.” Bình Nhạc công chúa dùng hai ngón trỏ chỉ vào nhau không chịu nhắc tới chuyện hồi cung. Nàng rời nhà trốn đi, nếu cứ trở về như vậy, hình như quá mức mất mặt.
Tế Bình Hầu há có thể không biết tiểu tâm tư kia của nàng “Không gì tốt hơn việc biết sai chịu sửa. Dũng cảm thừa nhận sai lầm của mình đó cũng là chuyện chỉ những người dũng cảm mới làm ra được. Nếu A Hi xin lỗi phu tử, nương biết A Hi xuất sắc như vậy khẳng định sẽ vui mừng. Ai, cũng không biết hai ngày nay không tìm thấy A Hi, nương có sốt ruột hay không, nếu bị bệnh——”
“Hiện tại con sẽ hồi cung!” Bình Nhạc công chúa vừa nghe lời này liền không thể ngổi yên!
……
Bình Nhạc công chúa hồi cung sau hai ngày rời nhà trốn đi.
Vốn dĩ nàng có chút ngượng ngùng dùng tay nhỏ bụm mặt, từ các khe hở ngón tay nhìn lén cha nương đang chạy tới đây. Đến khi nhìn thấy nương nhẫn tâm xách theo làn váy, không màng hình tượng mà chạy về phía nàng, trong miệng còn gọi“A Hi”, nàng lập tức quên luôn cái gì gọi là mặt mũi, hét to một tiếng “Nương” sau đó nhào vào vòng ôm ấm áp của nương nhẫn tâm.
“A Hi, A Hi của ta!” Diệp Thiên ôm chặt nữ nhi, vuốt ve lưng, cánh tay, đầu, mặt của con. Mặc dù hai ngày nay nàng biết nữ nhi ở hầu phủ, nhưng tâm lý lại không có lúc nào là không nhớ, lo lắng nữ nhi sẽ ăn không ngon miệng, lo lắng nữ nhi sẽ ngủ quen chỗ……
Vòng tay của nương nhẫn tâm vẫn thơm tho, mềm mại, ấm áp quen thuộc như vậy. Đôi mắt Bình Nhạc công chúa đau xót, nước mắt viên lớn viên nhỏ thi nhau rớt xuống, lần này không phải nàng khóc cho cha mẹ xem mà là thật lòng muốn khóc.
“Làm sao vậy? A Hi làm sao vậy?” Diệp Thiên có chút luống cuống. Nàng lo lắng lần này mình đã phạt nữ nhi quá nặng khiến nữ nhi sợ hãi.
“Con, con nhớ cha nương!” Bình Nhạc công chúa khóc lóc, “Nương, con không bao giờ rời khỏi nương nữa!”
Đôi mắt Diệp Thiên cũng đỏ, nàng hôn lên trán nữ nhi “Được, hai người chúng ta sẽ không bao giờ tách ra.”
“Ô ô, đêm nay con muốn ngủ cùng nương!”
“Được được, hai người chúng ta ngủ cùng nhau!”
Hoàng Thượng đang muốn tiến lên an ủi kiều thê và ái nữ liền đen mặt.
……
An ủi xong đôi mẫu tử ôm nhau khóc thút thít, một tay Tiêu Ngôn Phong ôm tiểu công chúa, một tay nắm tay tiểu Hoàng Hậu, chậm rãi trở lại Phượng Nghi Cung.
Vào phòng, Bình Nhạc công chúa rúc vào lòng Diệp Thiên “Nương, con biết sai rồi, con sẽ chịu đòn nhận tội với phu tử.”
“Di, A Hi cũng biết chịu đòn nhận tội?” Tiêu Ngôn Phong cười nói.
“Biết.” Bình Nhạc công chúa nâng cằm, cực kỳ kiêu ngạo đáp: “Ngoại tổ phụ dạy cho con.”
Diệp Thiên sờ khuôn mặt nhỏ của nữ nhi “Vậy A Hi chuẩn bị chịu đòn nhận tội như thế nào?”
Bình Nhạc công chúa từ cẩn thận lấy ra một sợi tóc từ túi tiền nhỏ của mình“Đây là con tự mình nhổ trên đầu xuống để bồi tội với phu tử.”
Nhìn nhữ nhi nghiêm túc như vậy, Diệp Thiên đau lòng xoa đầu nàng “A Hi có đau hay không?”
“Đau!” Bình Nhạc công chúa ủy khuất chu miệng nhỏ “Vốn dĩ con định nhổ thêm mấy sợi nhưng đau quá không chịu nổi!” Nàng thật sự không nghĩ tới lại đau như vậy, trách không được lúc ấy biểu tình của phu tử lại thống khổ như vậy.
Diệp Thiên vội nói: “Đủ rồi đủ rồi, A Hi chỉ cần có thái độ này là đủ rồi, phu tử sẽ tha thứ A Hi.”
Bình Nhạc công chúa sờ đầu mình, bất an hỏi: “Con thiếu một sợi tóc, nhìn không ra chứ?”
Diệp Thiên xì một tiếng vui vẻ, hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ của nữ nhi “Nhìn không ra, A Hi của nương vẫn xinh đẹp đáng yêu như vậy.”
……
Đêm đó, Bình Nhạc công chúa ngủ lại Phượng Nghi Cung của Diệp Thiên, nàng nằm trên giường lớn, bên phải là mùi hương thơm ngát của nương, bên trái là cha tuấn mĩ, thật quá hạnh phúc!
Từ đấy về sau, Bình Nhạc công chúa rất thích được ngủ cùng cha nương, đáng tiếc mong muốn của nàng hiếm khi có thể thành công. Bởi vì ngày thường cha đối xử với nàng cực kỳ tốt, duy chỉ có chuyện này là không chịu nhượng bộ, may mắn mỗi tháng luôn có mấy ngày nàng được cho phép đến ngủ cùng cha nương.
Tuy nhiên, thời gian tốt đẹp thường không kéo dài. Không bao lâu sau, cha không bao giờ hứa cho nàng ngủ lại trên giường lớn của Phượng Nghi Cung nữa, bởi vì trong bụng nương có tiểu bảo bảo, nàng ngủ không thành thật, cha sợ nàng sẽ đụng trúng nương. Bình Nhạc công chúa cũng không dám đòi ngủ cùng nương, nghe nói hiện tại tiểu bảo bảo mới chỉ nhỏ như nắm tay của nàng.
Tiếp theo khi bụng Diệp Thiên càng lúc càng lớn, Bình Nhạc công chúa liền có chờ đợi mới. Chờ đệ đệ ra đời nàng phải đối xử với hắn thật tốt, nàng phải dẫn hắn đi chơi, dẫn hắn đi xem con kiến trong Ngự Hoa Viên, dẫn hắn đi Ngự Thiện Phòng trộm thức ăn ngon, nàng sẽ cho đệ đệ chơi cùng tất cả đồ quý giá của nàng trên Đa Bảo Các, nàng còn muốn dạy hắn viết chữ đọc sách……
“Ngôn ca ca, chàng nói Lộc thái y bắt mạch có chuẩn không?” Diệp Thiên vuốt bụng có chút lo âu. Lộc thái y nói lần này tám phần là nam hài tử. Tuy rằng hiện tại không có triều thần nào dám ồn ào đòi tuyển tú nữa nhưng nàng vẫn muốn sinh nhi tử sớm một chút. Vua một nước dưới gối lại không có hoàng tử kế thừa ngôi vị hoàng đế, trong lòng nàng luôn có chút bất an.
“Thiên Thiên đừng lo lắng, là nữ nhi ta cũng rất cao hứng.” Tiêu Ngôn Phong vừa nhìn liền biết nàng đang suy nghĩ cái gì. Kiếp trước hai người không có hài tử, một đời này có Bình Nhạc, nhìn nữ nhi ngoan ngoãn, bướng bỉnh, nhìn nữ nhi lớn lên từng ngày trong lòng hắn luôn cảm thấy sung sướng tràn đầy. Vì thế cho dù chỉ có một nữ nhi hắn cũng cảm thấy đủ, huống chi hiện tại trong bụng tiểu Hoàng Hậu của hắn còn có một người nữa.
Nắm tay nàng vuốt ve hai cái, lại nhẹ nhàng vuốt ve bụng nàng, Tiêu Ngôn Phong an ủi nói: “Nhìn Bình Nhạc đáng yêu cỡ nào, nếu tiếp tục là một nữ nhi như vậy, ta cũng rất vừa lòng.”
“Nhưng nếu không có hoàng tử chàng thật sự sẽ nhận con thừa tự sao?” Mấu chốt là con thừa tự không có quan hệ huyết thống với Tiêu Ngôn Phong.
“Con thừa tự cái gì?” Tiêu Ngôn Phong nhướn mày “Chúng ta có hài tử của chính mình còn nhận con người khác làm gì? Ngôi vị hoàng đế này có nhi tử liền dựa theo truyền thống truyền cho nhi tử, không có nhi tử liền truyền cho A Hi.”
“A, A Hi?” Diệp Thiên mở to mắt hạnh, nàng nhưng chưa bao giờ nghĩ tới kết quả này.
“Đúng rồi, A Hi của chúng ta cũng có thể làm hoàng đế.” Tiêu Ngôn Phong cười nói: “ Không phải nữ nhi của A Lệ cũng được phong Hoàng Thái Nữ rồi sao, đến lúc đó A Hi của chúng ta cũng làm hoàng đế, biểu tỷ các nàng một người ở Đại La một người ở Đại Tề, cả hai đều là vua một nước, được không?”
Diệp Thiên có chút há hốc mồm, bỗng nghe thấy bên ngoài “Oa” một tiếng, tiếng khóc của Bình Nhạc công chúa truyền vào, A Hi vội vàng vọt vào nắm tay áo Diệp Thiên khóc ròng nói: “Không cần, con không cần làm hoàng đế! Ô ô, cha hư, con không cần làm hoàng đế!”
Vừa thấy nữ nhi khóc, Diệp Thiên liền đau lòng, vội dỗ dành nói: “Được được, không làm hoàng đế, chúng ta có đệ đệ mà, đệ đệ làm hoàng đế.”
Tiêu Ngôn Phong không hiểu, làm hoàng đế đáng sợ như vậy sao? Nhìn nữ nhi bị dọa tới khóc nhè. Hắn suy nghĩ một lát nhưng vẫn không thể hiểu nữ nhi đang nghĩ gì“A Hi, vì sao con không muốn làm hoàng đế?”
Bình Nhạc công chúa ngừng khóc nâng hai mắt đẫm lệ lên cảnh giác nhìn thoáng qua cha. Nhìn thấy cha chỉ hỏi vì tò mò chứ không phải kiên trì muốn mình làm hoàng đế, lúc này nàng mới nhẹ nhàng thở ra “Làm hoàng đế rất vất vả, mỗi ngày trời còn chưa sáng đã phải đi lâm triều, còn phải phê duyệt tấu chương!” Thời điểm nàng ngủ lại Phượng Nghi Cung, mỗi lần nàng mở mắt ra đều không thấy nhìn thấy cha đâu, bà vú nói cha phải dậy sớm hơn nàng một canh giờ. Hiện tại thời gian rời giường của nàng đã rất không tình nguyện rồi, nếu phải dậy sớm hơn một canh giờ nàng sẽ cực kỳ thống khổ, huống chi còn phải phê duyệt một chồng tấu chương thật dày, so công khóa phu tử giao cho nàng còn phiền hơn.
Bình Nhạc công chúa nhìn cha bằng ánh mắt đồng tình “Con tuyệt đối không làm hoàng đế, ngốc tử mới làm hoàng đế, cho đệ đệ làm đi!” Lúc này nàng đã quên mất mình từng nghĩ sẽ đối xử tốt với đệ đệ nghư thế nào, nàng chỉ muốn nhanh chóng đẩy chuyện phiền toái này sang cho đệ đệ.
“Ngốc tử?” Tiêu Ngôn Phong dựng ngược lông mày.
Diệp Thiên vừa thấy tình thế không đúng, vội nói: “Giờ nào rồi, ta đói bụng.”
Vừa nghe thấy tiểu Hoàng Hậu đói bụng, Tiêu Ngôn Phong không rảnh lo mấy chuyện không liên quan mà vội vàng phân phó người truyền thiện.
……
Mấy tháng sau, Diệp Thiên thuận lợi sinh hạ một nhi tử. Ngày hoàng tử đầy tháng, Hoàng Thượng chính thức phong nhi tử làm Thái Tử.
Bình Nhạc công chúa hoàn toàn thất vọng, đệ đệ nho nhỏ chỉ biết nằm yên trên giường căn bản rất ít khi động đậy. Nàng biết dẫn hắn đi ra ngoài chơi như thế nào khi ngay cả đi đường đệ đệ cũng không biết?
“Ai, đệ đệ, chừng nào thì đệ mới có thể đi đường?” Bình Nhạc công chúa ngồi bên cạnh mép giường thở dài.
Thái Tử điện hạ tôn quý nhất Đại tề lung tung đập đập hai cẳng chân rắn chắc như củ sen, miệng nhỏ bẹp bẹp phun bong bóng.
Bình Nhạc công chúa vươn tay nhỏ chọc vỡ quả bong bóng kia, mắt thấy miệng đệ đệ ướt nhẹp, nàng cầm cầm chiếc khăn mềm mại bên cạnh nhẹ nhàng xoa xoa cho hắn, vô cùng tốt bụng nói: “Được rồi, tỷ sẽ chờ đệ thêm mấy ngày, dù sao rồi cũng có ngày đệ lớn lên.”
“A Hi đang nói chuyện với đệ đệ sao?” Diệp Thiên đi tới ôm Thái Tử vào trong ngực, tiểu Thái Tử vui vẻ quơ chân múa tay, tay nhỏ chân nhỏ duỗi loạn.
“Vâng, đệ đệ không biết nói, chỉ có con nói cho hắn nghe.” Bình Nhạc công chúa cầm chân đệ đệ chân không cho hắn đá vào người nương.
Tiêu Ngôn Phong cũng tiến vào, cười nói: “A Hi đúng là tỷ tỷ tốt.” Hắn thuận tay ôm Bình Nhạc công chúa lên, sau đó ngồi xuống bên cạnh Diệp Thiên, một tay ôm lấy ái nữ đang ngồi trên đùi, một tay ôm lấy bả vai kiều thê, thấp giọng nói: “Thiên Thiên, ta rất hạnh phúc.” Một đời này, cha nương còn sống, kiều thê mạnh khỏe, còn nhiều hơn một đôi nhi nữ đáng yêu.
“Ngôn ca ca, ta cũng rất hạnh phúc.” Diệp Thiên ngẩng đầu cong môi cười, bên má trắng nõn lộ ra đôi má lúm đồng tiền.
—— HOÀN CHÍNH VĂN