Tác giả: Giản Diệc Dung
Đối với Diệp Lệ mà nói, Yến Vân Hi tựa như một đạo tia chớp sáng ngời loá mắt xuất hiện trong cuộc đời của hắn một cách tùy ý như vậy.
Hắn không biết đến tột cùng Yến Vân Hi quan trọng với mình như thế nào. Hắn có thể nhảy xuống huyền nhai chỉ vì muốn bắt lấy tay nàng nhưng lại không chịu buông bỏ tôn nghiêm của mình để trở thành phu hầu của nàng. Thời điểm Yến Vân Hi hốt hoảng bất lực rời khỏi Đại Tề trở về Đại La khi chỉ mang theo gần ngàn người trong đoàn nghi thức, hắn không màng tất cả mà đuổi theo nàng.
Cáo biệt cha nương, rời khỏi đệ đệ, rời xa đại muội muội mà hắn yêu thương nhất, Diệp Lệ giơ roi thúc ngựa chạy dọc theo đường lớn.
Yến Vân Hi rời đi vào buổi sáng, lúc này đã là giờ Thân. Diệp Lệ dõi mắt nhìn ra xa nhưng lại không thể nhìn thấy đội danh dự của Yến Vân Hi. Tuy nhiên đoàn người của nàng khẳng định không đi nhanh bằng mình, chỉ cần mình phóng ngựa không ngừng đoán chừng tối nay hoặc ngày mai có thể đuổi kịp nàng.
Tế Bình Hầu tự mình chọn lựa thị vệ, không nói tới lòng trung thành mà thân thủ của bọn họ cũng rất tốt. Lên đường suốt đêm tất nhiên không phải chuyện nói chơi nhưng bọn họ vẫn trầm mặc không lên tiếng chỉ phóng ngựa đi theo phía sau Diệp Lệ. Ánh trăng tròn trên bầu trời chiếu xuống con đường dài bình thản đồng thời mang lại ánh sáng cho đội người ngựa phóng như bay trên đường.
Nương theo ánh trăng Diệp Lệ phát hiện ra một số lều trại lẻ tẻ được dựng trên bãi cỏ ven đường. Mấy người cầm đao kiếm đứng gác đêm đang cảnh giác mà nhìn chằm chằm vào bọn họ.
“Yến Vân Hi!” Diệp Lệ hét lớn một tiếng.
Mọi người đang ngủ yên trong lều trại lập tức trở nên xôn xao, rèm cửa của chiếc lều nằm chính giữa đột nhiên được vén lên. Yến Vân Hi đi ra, hiển nhiên nàng vẫn chưa ngủ, xiêm y trên người vẫn chỉnh tề, chỉ là một thân hồng y rực lửa đã bị nàng đổi thành bộ bạch y lạnh lùng. Nàng đứng ở nơi đó, so với ánh trăng còn muốn quạnh quẽ hơn.
Diệp Lệ xoay người xuống ngựa bước đến trước mặt Yến Vân Hi, mấy thị vệ đi theo lập tức thủ hộ bên người Yến Vân Hi. Tuy rằng Diệp Lệ được hoàng đế Đại Tề ban cho Hoàng Thái Nữ, nhưng hiện tại Đại La phản loạn, tình thế của Hoàng Thái Nữ quá mức nguy cấp, bọn họ không thể không đề phòng.
“A Lệ, huynh, tại sao huynh lại tới đây?” Yến Vân Hi nhìn Diệp Lệ hơn nửa đêm xuất hiện trước mắt mình.
“Tất nhiên là do ta muốn tới.” Diệp Lệ nhìn xoáy sâu vào trong đôi mắt nàng “Ta chính là hoàng phu của nàng, đương nhiên nàng ở nơi nào ta sẽ ở nơi đó.”
“A lệ, huynh ——” Yến Vân Hi cười khổ một tiếng, “Hiện tại ta không thể so với trước kia, đừng nói là ngôi vị hoàng đế cho dù tánh mạng ta cũng chưa chắc có thể giữ được.”
“Có ta ở đây, sợ cái gì?!” Mày kiếm Diệp Lệ giương lên, khinh thường nói: “Ta chính là Võ Trạng Nguyên Đại Tề, luận cung mã cưỡi ngựa bắn cung, luận binh pháp mưu lược không người ai có thể địch nổi. Có hoàng phu như vậy nàng còn lo lắng không giữ được tánh mạng sao?”
Yến Vân Hi yên lặng nhìn Diệp Lệ, nàng đột nhiên nhoẻn miệng cười dưới ánh trăng “A lệ nói rất đúng, có hoàng phu như huynh ta cần gì phải lo lắng?”
Diệp Lệ hừ một tiếng “Ta nói cho nàng biết, nếu nàng dám có phu hầu khác, ta sẽ…… sẽ giết chết hắn rồi trở lại Đại Tề!”
Yến Vân Hi thở dài “Thật là, ta có huynh rồi còn cần phu hầu khác làm gì? Dù có ngàn vạn người cũng không bì kịp một mình A Lệ.” Nàng vốn không thích tam phu bốn hầu, vụ ám sát mẫu hoàng lần này còn không phải do phu hầu của bà gây nên. Lại nói, hiện tại mình nghèo túng nguy hiểm như thế nhưng Diệp Lệ vẫn vứt bỏ mọi thứ mà đuổi theo, trong lòng nàng sao có thể chứa được người khác.
……
Diệp Lệ và Yến Vân Hi tập hợp được mười tám thành binh mã tại biên quan Đại La, một đường đẩy mạnh về phía hoàng thành.
Dưới sự thống trị của nữ hoàng Đại La quốc thái dân an, Yến Vân Hi lại được phong làm Hoàng Thái Nữ từ nhỏ nên uy vọng trong dân chúng cực cao. Biểu tỷ của nàng giết chết nữ hoàng nhân cơ hội tạo phản đoạt vị không được sự chấp thuận của phần lớn nhân dân, cho nên binh mã của Diệp Lệ và Yến Vân Hi không bị cản trở quá lớn, một đường thế như chẻ tre tới gần hoàng thành mới gặp phải sự kháng cự, chiến tranh bắt đầu trở nên tàn khốc.
Tuy nhiên, Diệp Lệ cũng không nói quá, hắn thật sự có bản lĩnh. Năm đó hắn tham gia kỳ thi Võ Trạng Nguyên, binh pháp mưu lược đều xếp thứ nhất, sau đó lại rèn luyện nhiều năm trong doanh trại. Không nói tới cưỡi ngựa bắn cung mà ngay cả binh pháp hắn cũng đã luyện tập thực chiến không biết bao nhiêu lần, hắn đã sớm làm tốt công tác chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào.
Có Diệp Lệ, đại quân phản loạn không kiên trì được bao lâu liền thất bại. Cờ hiệu tượng trưng cho thân phận của Yến Vân Hi thuận lợi tiến vào hoàng thành, biểu tỷ của nàng tự biết khó lòng thoát khỏi cái chết nên trước khi công thành đã tự sát bỏ mình.
Hai tháng sau, Yến Vân Hi và Diệp Lệ đại hôn.
“Vân Hi, nên đi ngủ.” Diệp Lệ tắm gội xong nhìn Yến Vân Hi dưới ánh nến đỏ, nàng một thân hồng y, kiều diễm như lửa. Tuy rằng hắn đã nhìn thấy Yến Vân Hi mặc hồng y vô số lần, nhưng hôm nay nàng đặc biệt loá mắt. Làn da trắng như tuyết, mắt ngọc mày ngài, ánh mắt nhẹ nhàng di chuyển trên người hắn, sóng mắt lưu chuyển, phong tình vạn chủng. Nhìn kiều thê như vậy, đáy mắt Diệp Lệ trở nên sâu thẳm.
Yến Vân Hi hơi mỉm cười “Nên đi ngủ rồi, A Lệ mau lên giường, ngoan ngoãn nằm đợi.”
“Cái…… Cái gì?!” Diệp Lệ thiếu chút nữa bị lời nói của nàng làm sặc nước miếng, hắn không nghe lầm chứ, ai ngoan ngoãn nằm đợi?
“A lệ không muốn đợi sao? Vậy chúng ta mau chóng đi nghỉ thôi.” Yến Vân Hi nắm tay hắn đi đến mép giường, hai người song song ngồi xuống. Yến Vân Hi đẩy ngã hắn, Diệp Lệ ngửa mặt nằm trên giường, tới lúc này hắn mới tin tưởng mình không có nghe lầm, nàng vừa bảo hắn ngoan ngoãn lên giường nằm đợi.
Diệp Lệ vặn eo xoay người ngồi dậy, nheo mắt đầy nguy hiểm “Vân Hi, là nàng ngoan ngoãn nằm đợi mới đúng.”
Yến Vân Hi giương cằm nói “Không cần, ta muốn ở trên.” Nàng chính là nữ hoàng cao ngạo, đêm tân hôn nhất định phải bảo vệ tôn nghiêm của mình!
Diệp Lệ nghĩ nghĩ sau đó đột nhiên cười nhạo một tiếng, thấp giọng nói: “Vân Hi, nàng…… biết làm sao?”
Giọng nói của hắn trầm thấp ám ách, rõ ràng là có thâm ý khác, khuôn mặt nhỏ Yến Vân Hi đỏ bừng quật cường nói: “Đương nhiên…… biết! Ta còn cố ý xem vài quyển sách.” Cho dù những quyển sách đó làm người xem mặt đỏ tim đập nhưng nàng vẫn cắn răng xem hết quyển sách.
“Ồ?” Diệp Lệ cười một tiếng trầm thấp “Xem ra Vân Hi rất nỗ lực, học tập được không ít tư thế đi. Tuy nhiên đêm nay Vân Hi vẫn nên ngoan ngoãn ở dưới đi, chuyện vất vả này cứ vi phu tới lo là được.”
“Không được, ta muốn ở trên!”
“Nghe lời, ngoan ngoãn nằm xuống!”
“Hừ, ít nhất ta còn xem mấy quyển sách để học tập, huynh biết làm sao?” Theo sự hiểu biết của nàng về Diệp Lệ thì hắn ngay cả thông phòng cũng không có, hắn và nàng giống nhau, đều là người không có kinh nghiệm.
Đêm tân hôn bị thê tử nghi ngờ, gân xanh trên trán Diệp Lệ như muốn nhảy dựng lên, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta đương nhiên biết! Loại sự tình này nam nhân trời sinh không cần học cũng biết!”
Yến Vân Hi cảm thấy nói chuyện không thông, nàng quyết định tiên hạ thủ vi cường. Nàng đột nhiên nhào tới ấn ngã Diệp Lệ trên giường, đôi tay đè nặng bờ vai hắn, hai chân thon dài quỳ gối bên mạng sườn ngăn chặn không cho thân thể hắn di chuyển.
Diệp Lệ nhất thời không đề phòng, tới khi bị nàng ngăn chặn hắn mới phản ứng lại chuyện gì đang diễn ra. Hắn nheo mắt một cách nguy hiểm, chân dài vươn cao, đầu gối dừng lại sau lưng Yến Vân Hi. Thân thể Yến Vân Hi ngả về phía trước, Diệp Lệ nhân cơ hội xoay người thay đổi vị trí với nàng.
Yến Vân Hi không chịu nhận thua, hai người đánh từ trên giường xuống dưới giường.
Thị nữ canh gác bên ngoài hai mặt nhìn nhau, không hổ là nữ hoàng của các nàng, động phòng mà tạo ra động tĩnh lớn như vậy, đúng là không giống người thường!
Dần dần, thanh âm trong phòng từ leng keng loảng xoảng chậm rãi biến thành ưm ưm a a, giọng nói của hai người cũng trở nên cực kỳ ái muội……