Dưỡng Thành Hoàng Hậu Nho Nhỏ

Chương 154:




Tác giả: Giản Diệc Dung
Thời điểm An Mi sáu bảy tuổi thì cha mẹ nàng qua đời, nàng sinh sống cùng ca ca An Diệu Tổ.
An Diệu Tổ giỏi nhất là luồn cúi, lại có tòa nhà cha mẹ lưu lại nên ngày tháng sinh hoạt của hai huynh muội cũng không quá khó khăn. An Mi rất hiểu chuyện, từ nhỏ nàng đã biết giặt quần áo,may vá, nhóm lửa nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa gọn gàng sạch sẽ.
Từ sau khi An Diệu Tổ cưới vợ, hắn dần dần nhìn An Mi không vừa mắt, ngại nàng ăn nhiều, ngại nàng làm việc ít……
Thẳng đến một ngày tiểu tử cách vách trộm tặng An Mi một rổ anh đào qua đầu tường, An Diệu Tổ mới phát hiện thì ra muội muội của mình có nhan sắc không tồi.
Thời điểm An Mi mười bốn tuổi, nàng càng ngày càng đẹp, ngưỡng cửa An gia gần như bị bà mối san bằng. Tuy nhiên An Diệu Tổ lại không vội vàng đính hôn cho nàng, hắn nhất định phải mở to hai mắt chọn lựa một phen. Dựa vào tư sắc của muội muội, lần này hắn muốn trở mình đứng trên người khác!
An Mi vẫn luôn lo lắng đề phòng, nàng biết tính toán của ca ca. Nếu ca ca gả nàng cho bình dân áo vải nàng nguyện ý, cho dù là người tục huyền cũng có thể, nhưng nàng sợ nhất là ca ca gả nàng làm thiếp cho người ta.
Mắt thấy xiêm y của An Diệu Tổ dần dần biến thành tơ lụa mềm mại, trong tay cầm quạt xếp, trên đầu tẩu tử cũng cắm trâm vàng, trái tim An Mi như bị bóp nghẹt. Nàng trốn ở sau cửa nhìn qua khe cửa thấy quản gia nhà Trương chưởng quầy phía đông thành rời đi, đôi môi nàng gần như bị cắn nát. Trương chưởng quầy rất giàu có, nhưng ông ta đã 60 tuổi rồi, trong nhà còn có chính thê hung hãn cùng mười tám phòng tiểu thiếp.
Đêm đó, An Mi thu thập một chiếc tay nải nhỏ, nàng bọc vài tầng bông quanh eo, trên mặt bôi nhọ nồi đen sì, mặc quần áo của tẩu tử biến mình thành một phụ nhân mập mạp. Đến giờ Tý, thừa dịp người một nhà ngủ say nàng lén lút rời nhà trốn đi.
Trên đường cái một mảnh tĩnh mịch, ngay cả một bóng người cũng không có, An Mi không dám dừng lại nàng đi thẳng đến thành tây, chuẩn bị đến nhờ cậy một biểu cô bà con xa.
An Mi đi một đoạn trên con đường yên tĩnh, nhìn đồng ruộng hai bên sườn nàng có chút khiếp đảm. Cách đó không xa có miếu thổ địa, nàng hơi do dự một chút tuy nhiên vẫn quyết định nhanh chóng lên đường, vạn nhất ca tẩu tỉnh lại phát hiện không thấy nàng, bọn họ khẳng định sẽ đuổi tới đây.
“Gâu gâu!” Ven đường đột nhiên có một con chó hoang lao ra kêu loạn về phía An Mi.
An Mi hoảng sợ, nàng không dám bỏ chạy vì như vậy sẽ bị chó hoang đuổi cắn, nàng đối diện với con chó hoang, cẩn thận lui về phía sau từng chút một, dần dần quay trở lại miếu hoang vừa đi qua.
Bước vào cửa miếu, An Mi lập tức đóng chặt cửa miếu cũ nát. Mặc dù cửa bị hỏng nhưng vẫn có thể chặn con chó hoang ở bên ngoài.
“Chậc, đây là nương tử nhà ai, đêm hôm khuya khoắt chạy đến miếu hoang này làm gì?”
Phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói, An Mi giật mình tới mức hồn phi phách tán. Nàng quay đầu nhìn lại thấy một tên khất cái bẩn thỉu đang đánh đá đốt lửa trên đống củi dưới đất.
An Mi cúi đầu, nàng không dám mở miệng, bàn tay nàng đặt lên cánh cửa chuẩn bị nếu tên khất cái này lại gần nàng sẽ đẩy cửa bỏ chạy. Ở trong mắt nàng thì tên khất cái này còn đáng sợ hơn con chó hoang kia.
Khi tên khất cái nhóm được lửa, hắn híp mắt nhìn An Mi, sau đó đột nhiên nhảy dựng lên nhào về phía nàng.
An Mi hét lên một tiếng đẩy cửa bỏ chạy, tên khất cái kia đuổi theo không bỏ. Không biết từ khi nào mà trong tay của hắn còn cầm theo một cục đá, cục đá kia nặng nề đập vào lưng An Mi, nàng loạng choạng ngã quỵ trên mặt đất.
“Chạy cái gì? Tiểu nương tử, trong bao quần áo của ngươi có những gì?” Tên khất cái đoạt lấy tay nải của An Mi, hắn sờ nắn nhưng tất cả đều mềm mại, chắc hẳn đều là quần áo gì đó, không sờ thấy bạc.
“Đen đủi, không nghĩ tới lại gặp phải một con quỷ nghèo!” Tên khất cái mở tay nải ra, quả nhiên không có bạc mà chỉ có vài món y phục nữ tử hay mặc. Nương theo ánh trăng, tên khất cái phát hiện mấy bộ xiêm y kia đều là mấy bộ quần áo của thiếu nữ, hắn nheo đôi mắt nhìn kỹ An Mi đang ngã ngồi trên mặt đất xoa mắt cá chân “Ha ha, thì ra không phải phụ nhân! Phát tài!” Chỉ cần bán nàng ra ngoài chắc hẳn sẽ đổi được mấy lượng bạc.
An Mi sợ hãi, nàng giãy giụa muốn đứng lên nhưng mắt cá chân lại truyền đến một trận đau đớn bén nhọn, nàng cắn răng tập tễnh chạy ra ngoài.
Vừa rồi nàng không thể chạy thoát khỏi tên khất cái kia, hiện tại mắt cá chân bị thương lại càng chạy không được, tên khất cái kia chỉ mất hai bước liền đuổi kịp nàng. Hắn kéo lấy cổ tay nàng, đột nhiên hắn cảm thấy da thịt trong tay thập phần trơn trượt, hắn sửng sốt một chút sau đó liền liếm liếm khóe miệng, cười hắc hắc “Chờ lão tử kiểm tra hàng trước xem thế nào.”
An Mi liều mạng giãy giụa “Buông tay! Cứu mạng, người tới, cứu mạng!” Lúc này nàng đã không rảnh lo bại lộ thanh âm của chính mình, nàng chỉ biết hô to nhất có thể.
Nghe giọng nói của nàng có lẽ tuổi không lớn, tên khất cái thập phần cao hứng “Kêu đi, dùng sức kêu đi, nơi này chính là vùng hoang vu dã ngoại, ngươi kêu hỏng yết hầu cũng sẽ không có người nghe thấy.” Hắn vừa nói vừa quơ chân gạt chân nàng, An Mi đứng thẳng còn không xong lập tức bị hắn gạt chân ngã trên mặt đất.
Tên khất cái thuận thế bổ nhào lên người nàng “Không nghĩ tới hôm nay không cướp được tiền mà lại cướp được sắc, ha ha, cũng không tồi, đã bao lâu rồi lão tử không phóng túng, hôm nay sẽ được thỏa mãn cơn nghiện!”
An Mi hết cào lại cấu, tên khất cái đột nhiên hai mắt trợn tròn, thân mình ngã xuống bên cạnh. An Mi nghi hoặc nhìn qua, chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi trong tay cầm tảng đá đứng trước mặt nàng. Hắn một thân áo gấm tay rộng, mái tóc được búi cao và cố định bởi một chiếc trâm ngọc, dáng người thon dài đứng dưới bầu trời đầy sao tựa như một cây chi lan ngọc thụ (*), đôi mắt phượng so với ánh sao còn muốn sáng hơn đang quan tâm mà nhìn nàng “Cô nương, nàng không sao chứ?”
(*):“Tạ An” 謝安 đời Tấn, có con em tài giỏi, thường nói “tử đệ như chi lan ngọc thụ” 子弟如芝蘭玉樹. Chỉ con em ưu tú.
An Mi chớp chớp mắt “Đa tạ công tử, ta không sao.”
Nàng muốn đứng lên nhưng trên chân lại truyền đến một trận đau nhức, mắt cá chân của nàng vốn đã bị trẹo, vừa rồi tên khất cái kia lại gạt một cái, hiện giờ càng sưng to hơn.
“Cô nương cẩn thận. Tại hạ họ Ngụy, xe ngựa này của ta vốn là muốn tới Kê châu, chỉ vì chậm trễ thời gian nên hiện tại mới đến nơi. Có phải cô nương cũng muốn vào thành hay không, ta tiễn cô nương một đoạn đường.”
An Mi nhìn xung quanh, quả nhiên một trước một sau ngừng lại hai chiếc xe ngựa, nàng lắc đầu “Cảm ơn ý tốt của công tử, hiện tại ta muốn rời khỏi Kê châu, phương hướng trái ngược hoàn toàn với công tử.”
“Như vậy sao, nhưng bây giờ đang là nửa đêm cô nương một mình đi đêm cũng quá nguy hiểm, nếu gặp phải người xấu thì không hay.” Ngụy Tễ nhíu mày suy nghĩ “Nếu không cô nương ở trong xe ngựa của ta nghỉ ngơi một chút đi, xe ngựa sẽ ngừng ở chỗ này chờ tới khi trời sáng mới khởi hành.”
An Mi thật sự bị chuyện vừa rồi dọa sợ hãi, nàng nhìn hắn ung dung thanh quý thoạt nhìn không giống người xấu, gật đầu nói “Đa tạ công tử.”
Nàng khập khiễng đi về phía xe ngựa, Ngụy Tễ cũng theo phía sau, hắn do dự nửa ngày mới nói “Ta am hiểu một chút y thuật, nếu cô nương nguyện ý ta có thể giúp cô nương kiểm tra mắt cá chân một chút, nhìn bộ dáng của cô nương chắc hẳn là vừa mới bị trẹo chân.” Theo lý thuyết, hắn không nên chạm vào chân của thiếu nữ, nhưng nàng đã nói sáng mai nàng muốn lên đường, nếu cứ mang theo vết thương lên đường như vậy chỉ sợ sẽ càng bị thương nghiêm trọng hơn thôi.
An Mi cũng hiểu tình cảnh của chính mình. Nếu chân đỡ đau nàng có thể đi nhanh hơn một chút, nàng khẽ cắn môi “Vậy làm phiền công tử.”
Ngón tay thon dài như ngọc của Ngụy Tễ sờ lên mắt cá chân của nàng “Quả nhiên là bị trẹo chân, cô nương hãy cố gắng chịu đựng một lát.” Cổ tay hắn dùng sức, An Mi nghe thấy cổ chân mình “Ca” một tiếng, nàng thoáng cử động liền cảm thấy không còn đau nhức như trước nữa.
“Đa tạ đại ân của công tử.” An Mi vui vẻ nói.
“Cô nương không cần khách khí.” Ngụy Tễ lấy một đĩa điểm tâm từ hộc tối xe ngựa ra ngoài, sau đó rót cho An Mi một ly trà “Cô nương, mời dùng trà.” Nàng lên đường muộn như vậy đoán chừng đã gặp phải chuyện phiền toái nào đó, đương nhiên vấn đề ăn uống cũng rất khó khăn.
An Mi nâng chén trà lên nhấp một ngụm, vị trà tươi mát hương thơm ngọt lành.
Nàng dần dần thả lỏng tinh thần, nhìn chằm chằm ánh nến trong xe ngựa, ánh nến kia nhảy lên, nhảy lên, không biết vì sao liền biến thành một ngọn lửa lớn. Ngọn lửa lớn đó thiêu hủy một mảnh hoa mộc trong hậu hoa viên Ngưng Ngọc Cung, đồng thời thiêu chết Tễ lang của nàng.
“A Mi, A Mi mau tỉnh lại.” Bên tai truyền đến tiếng gọi nôn nóng. An Mi mở to mắt, nàng chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh mơ hồ, có người dùng khăn dịu dàng lau nước mắt trên mặt nàng “A Mi, nàng mơ thấy ác mộng sao?”
Giọng nói quen thuộc, mắt phượng quen thuộc, là Tễ lang của nàng.
Những ngày tháng hốt hoảng đã trôi qua, nàng và Ngụy Tễ đã rời khỏi hoàng cung tự do sinh hoạt, nhi tử của nàng là hoàng đế Đại Tề, sẽ không có ai dám làm tổn thương bọn họ. Cuối cùng trái tim đang nhảy loạn của An Mi cũng bình tĩnh trở lại, nàng dựa vào trong ngực Ngụy Tễ, thở dài nhẹ nhõm một hơi “Tễ lang, gặp được chàng cuộc đời ta như dược chiếu sáng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.