Dưỡng Thành Hoàng Hậu Nho Nhỏ

Chương 16:




Diệp Dung rơi xuống nước, mấy người đều giật nảy mình, hai nha hoàn của Diệp Dung vội vàng buông Lục Phỉ ra, chạy đến bên cạnh hồ nước, kéo Diệp Dung còn đang giãy giụa lung tung trong nước lên.
Nước khu vực sát mép bờ đó cũng không sâu, nha hoàn lại tới nhanh, vì thế Diệp Dung chỉ bị sặc mấy ngụm nước, tuy nhiên, hiện tại dù sao cũng là mùa xuân, nước trong hồ vẫn rất lạnh, Diệp Dung vừa lên bờ đã lập tức hắt xì mấy cái.
“Ai u,Dung nhi của ta, là ai đẩy con vào trong nước?!” nhận được tin tức Tề thị một đường kêu khóc chạy lại đây, một tay ôm Diệp Dung vào trong ngực, “Đáng thương nữ nhi của ta, thiếu chút nữa liền mất mạng!”
Diệp Dung nghĩ lại vừa sợ vừa tức giận, nghe xong lời mẫu thân nói, nàng ta giơ tay chỉ vào Diệp Thiên “Chính là nàng! Là Diệp Thiên đẩy con xuống nước!”
“Không phải ta, ta căn bản chưa đụng tới tỷ, là tự tỷ trượt chân ngã xuống!” Diệp Thiên giải thích.
Đến cùng Tề thị còn có Diệp Phù và Diệp Sở, Diệp Phù ôn nhu nói: “Tứ muội muội, không sao, bọn tỷ muội vui đùa khó tránh khỏi sẽ va đập, nhưng nói dối gạt người là không tốt, muội vẫn nên đem tình hình thực tế nói ra đi, cho dù muội đẩy Tam muội muội rơi xuống nước, mẫu thân cũng sẽ không trách muội.”
“Ta nói không phải ta!” Khuôn mặt nhỏ của Diệp Thiên đỏ lên.
“Không phải tiểu thư chúng ta!” Trên mặt Lục Phỉ mang theo mấy vết cào còn đang rớm máu đứng bên cạnh Diệp Thiên, “Tiểu thư chúng ta chưa kịp đi qua đó tam tiểu thư đã ngã xuống!”
Mặt Diệp Phù trầm xuống, “Chủ tử đang nói chuyện, nơi nào có chỗ cho một nô tỳ như ngươi tùy tiện xen mồm vào, vả miệng cho ta!”
Bà tử đi phía sau Diệp Phù liếc mắt nhìn Tề thị một cái, thấy bà ta không phản đối mới tiến lên đi về phía Lục Phỉ.
Diệp Thiên che trước người Lục Phỉ, cánh tay ngắn ngủn mở rộng ra, che chở Lục Phỉ, mắt hạnh trừng lớn “Ngươi dám chạm vào nàng!”
Vừa rồi Lục Phỉ bị hai nha hoàn kia vừa giữ vừa cấu, trên người vô cùng đau đớn, nàng không hề rớt nước mắt, lúc này vừa nhìn thấy tiểu thư nhà mình lấy thân mình nho nhỏ che chở cho mình thì hốc mắt không khỏi nóng lên.
Diệp Sở chỉ nhỏ hơn một tuổi so với Diệp Lệ, vẫn luôn được nhị lão gia tự mình dạy dỗ, hắn không tiếng động nhìn một màn này, nữ nhân chính là như vậy, không biết giải quyết vấn đề từ gốc rễ, luôn vì một số việc lông gà vỏ tỏi mà gây ầm ĩ, “Được rồi, sự tình còn chưa rõ ràng, ai cũng không được vội vã kết luận, mẫu thân, vẫn nên đưa Tam muội muội về phòng trước đi, cẩn thận bị cảm lạnh.”
Nghe Diệp Sở nói như vậy, Tề thị mới phản ứng lại, vội gọi một bà tử khỏe mạnh tới cõng Diệp Dung, nhưng lại không đưa Diệp Dung trở về sân viện của nàng ta mà trực tiếp đưa đến Thọ An Đường.
Diệp Thiên muốn quay về sân của mình xử lý vết thương trên mặt Lục Phỉ một chút, bất chợt bị Diệp Phù kéo lại, “Tứ muội muội, chúng ta cũng đi Thọ An Đường đi, nhìn xem Tam muội muội có xảy ra chuyện gì không.”
Lục Phỉ sao có thể yên tâm để tiểu thư nhà mình một mình qua đó, nàng bất chấp vết thương trên mặt nên cũng đi theo phía sau.
Chẳng mấy chốc, Thọ An Đường liền tụ tập đầy người, ngay cả tam thái thái Mai thị cũng tới.
“Thiên nhi, các con có thể đùa giỡn, nhưng tại sao lại nhẫn tâm đẩy Dung nhi xuống nước?” Lão thái thái trách cứ mà nhìn Diệp Thiên “Về sau cũng không thể tiếp tục như vậy, quan hệ giữa tỷ muội nhất định phải thân mật mới được.”
Cánh cửa ở Thọ An Đường không đóng, những lời này được truyền một cách rành mạch vào trong viện, khóe miệng Phùng ma ma hiện lên một tia cười lạnh, bà không đi vào, lần này là một cơ hội, bà muốn nhìn xem nước ở hầu phủ có bao nhiêu bùn đen.
“Lão thái thái, chắc không nhất định là Thiên nhi?” Tam thái thái Mai thị đã nghe nói qua mọi chuyện, bà nói: “Thiên nhi vẫn luôn là một hài tử rất có chừng mực, cho dù đùa giỡn cũng sẽ không làm ra chuyện như vậy.”
Lão thái thái liếc mắt nhìn Mai thị một cái, đè ép lửa giận trong lòng, từ trước đến nay người con dâu này không bao giờ thuận theo ý tứ của mình, dưới gối không có nổi một mụn con còn đặc biệt hay ghen tị, nha hoàn thông phòng mình đưa cho lão tam ngay cả sân còn chưa kịp bước chân vào đã bị Mai thị đuổi trở về, nếu không phải xem ở chức vụ của phụ thân Mai thị, bà há có thể dung túng Mai thị tới ngày hôm nay.
“Ta không đẩy tam tỷ, là tỷ ấy trượt chân tự mình ngã xuống.” Lời này của Diệp Thiên không biết đã nói bao nhiêu lần, lúc này nàng lặp lại một lần nữa.
Diệp Phù lắc đầu, thở dài: “Tứ muội muội, nói dối không tốt, muội ——”
“Sao lại thế này?!” Diệp Lệ vội vã chạy tới, hắn đang ở Diễn Võ Trường cách xa nội viện nhất, vừa nghe nói muội muội xảy ra chuyện, hắn một đường chạy như bay trở về. Vừa tiến vào Thọ An Đường liền thấy lão thái thái ngồi trên ghế đầu, những người còn lại ngồi trên ghế hai bên sườn, mà muội muội bảo bối của mình lại lẻ loi đứng ở giữa căn phòng, thân mình nho nhỏ đứng thẳng tắp một cách quật cường.
“Ca ca!” Diệp Thiên vừa nhìn thấy Diệp Lệ, cơn ủy khuất ngay lập tức trào lên, đôi môi nhỏ phấn hồng bĩu ra, vành mắt ầng ậc nước.
Trong lòng Diệp Lệ đau đớn giống như bị kim châm, hắn đi đến bên người Diệp Thiên, giữ chặt bàn tay nhỏ của nàng, cười lạnh một tiếng, “Các ngươi đây là đang thẩm tra phạm nhân sao?”
Tề thị cười nói: “Lời Lệ nhi nói quá nghiêm trọng, cái gì mà thẩm tra phạm nhân, đó là Thiên nhi cùng Dung nhi ——”
Diệp Lệ không thèm quan tâm bà ta đang nói gì, hắn nắm tay Diệp Thiên ngồi xuống ghế “Thiên Thiên, nói cho ca ca nghe chuyện là thế nào.”
Từ đầu tới cuối, cũng không ai hỏi xem sự tình xảy ra như thế nào, không chỉ không hỏi nàng mà cũng không thèm hỏi Diệp Dung và hai nha hoàn của nàng ta, dường như mọi người đều trăm miệng một lời mà nhận định chính nàng đẩy Diệp Dung. Chỉ có ca ca mới nghiêm túc muốn nghe nàng nói chuyện. Diệp Thiên cố ngăn cản giọt nước mắt đừng rơi, tường thuật lại sự việc một lần, “Ca ca, muội thật sự không đẩy tam tỷ.”
“Ừm.” Diệp Lệ dịu dàng vuốt mấy lọn tóc rối bên thái dương của nàng ra sau tai, “Ta tin tưởng Thiên Thiên.”
Nhận được sự tin tưởng duy nhất này, cuối cùng nước mắt Diệp Thiên cũng lăn xuống.
“Thiên Thiên không sợ, có ca ca ở đây.” Ngón tay Diệp Lệ vỗ về gương mặt nàng, lau đi những giọt nước mắt. Hắn tập võ từ nhỏ, cực kỳ khắc khổ nỗ lực, thiếu niên mười bốn tuổi nhưng lòng bàn tay đã có vết chai, khuôn mặt nhỏ non mềm của Diệp Thiên cảm giác được sự thô ráp từ những ngón tay hắn mang lại, trong lòng nàng cảm thấy vô cùng yên ổn, cho dù toàn bộ người của hầu phủ đều không tin nàng nhưng chỉ cần có ca ca tin nàng là đủ rồi.
Diệp Lệ nắm bàn tay nhỏ bé của nàng, đôi mắt lạnh lùng quét mắt nhìn mọi người trong phòng một lượt, “Nếu Tam muội muội nói là Thiên Thiên đẩy muội ấy, Thiên Thiên lại nói là Tam muội muội tự mình ngã xuống, như vậy, đem nha hoàn có mặt ở đó dẫn lên đây.”
Một lát sau, hai nha hoàn của Diệp Dung cùng Lục Phỉ đều được đưa lên, song song quỳ gối ở giữa phòng, tư thế này mới thật sự là thẩm tra phạm nhân.
Diệp Lệ sai người lấy dây mây, nắm ở trong tay ước lượng, hắn đứng sau lưng ba người, “Bá bá bá” trên lưng mỗi người chịu một roi.
Hai nha hoàn của Diệp Dung lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết, các nàng là đại nha hoàn nhất đẳng bên người Diệp Dung, tất cả những việc nặng đều không tới tay, nhàn hạ tới mức da thịt non mịn, sao có thể chịu được sức mạnh từ roi mây của Diệp Lệ.
Lục Phỉ sửng sốt một chút, có cần phải kêu lớn tiếng như vậy không, tại sao nàng một chút cũng không cảm thấy đau? Tuy nhiên, nàng nghĩ đến người hành hình chính là thế tử gia, đột nhiên liền nhanh trí, cũng đi theo kêu thảm thiết một tiếng, mặc dù so với hai người kia thì tiếng kêu của nàng chậm hơn một chút.
Diệp Thiên thấy áo ngoài của Lục Phỉ đều muốn nứt ra rồi, lại thấy nàng kêu thảm thiết như vậy thì nhào lên ôm lấy nàng, “Ca ca, không cần đánh nàng!”
Trong lòng Lục Phỉ cực kỳ cảm động, đây là lần thứ hai trong ngày tiểu thư che chở cho nàng, nàng cũng ôm lấy Diệp Thiên, nhân cơ hội này thấp giọng nói nhỏ bên tai Diệp Thiên: “Nô tỳ giả vờ.”
Diệp Thiên nghe ra giọng nói của Lục Phỉ một chút cũng không đau khổ, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn ca ca, thấy hắn nháy mắt nhanh như chớp, “Thiên Thiên, tránh ra!”
Diệp Thiên được ca ca chăm sóc mà lớn lên, có thể nói hai người cực kỳ ăn ý, nàng ngay lập tức hiểu vấn đề, yên lặng thối lui ngồi xuống ghế dựa.
Thanh âm Diệp Lệ lạnh lùng nói: “Nói vậy lời khai của ba người các ngươi cũng không đồng nhất, không quan trọng, ta sẽ đánh đến khi ba người các ngươi thống nhất được lời khai mới thôi, ta tin tưởng, khi đó lời nói trong miệng các ngươi chính là lời nói thật.”
“Lệ nhi làm gì vậy?!” Lão thái thái bất mãn hô lên: “Chỉ là tỷ muội đùa giỡn chút thôi, có cần phải tra tấn như vậy không? Mau dừng tay!”
“Tỷ muội đùa giỡn thì không có gì, nhưng cố ý hãm hại người khác lại là vấn đề lớn, ngay cả lời nói của ba nha hoàn này cũng không đồng nhất, tất có người đang nói dối, hầu phủ chúng ta không chấp nhận được hạ nhân như vậy!” Diệp Lệ nói xong lại nâng tay vung dây mây lên lưng ba nha hoàn.
Lần này Lục Phỉ đã học tốt, dây mây vừa rơi xuống người liền hét thảm một tiếng, hai nha hoàn kia đau thiếu chút nữa ngất xỉu đi, mắt thấy Diệp Dung không ra mặt, nhị thái thái không mở miệng, lão thái thái cũng không cứu mình thì ngay lập tức luống cuống, tranh nhau mở miệng trước khi roi tiếp theo rơi xuống.
“Đừng đánh, thế tử gia đừng đánh, nô tỳ nói!”
“Tứ tiểu thư không đẩy tam tiểu thư, là tam tiểu thư tự mình ngã xuống!”
“Tứ tiểu thư còn chưa kịp chạy đến trước mặt tam tiểu thư, tam tiểu thư đã trượt chân ngã vào trong nước!”
Diệp Lệ ném dây mây trong tay xuống đất, “Hai nha hoàn này, ngày mai bán ra ngoài!” Nói xong, hắn nắm tay Diệp Thiên, không thèm quay đầu mà rời khỏi Thọ An Đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.