Dưỡng Thành Hoàng Hậu Nho Nhỏ

Chương 19:




Diệp Thiên lôi kéo ca ca, đưa Diệp Lệ đến chính phòng nhìn một lần, ngay cả tủ đựng xiêm y cũng mở ra cho Diệp Lệ xem.
Diệp Lệ khá kinh ngạc, Dự Vương ngoài mặt có vẻ là một hoàng tử ăn chơi trác táng, nhưng đối xử với muội muội thật sự là tốt không còn lời gì để nói, mọi thứ đều được chuẩn bị một cách chu đáo tinh tế, không chỉ đặc biệt xây dựng một sân viện lớn như vậy cho muội muội, ngay cả xiêm y và trang sức cũng được chuẩn bị đầy đủ, giấy bút mực trong thư phòng, tất cả đều được chuẩn bị tỉ mỉ cẩn thận.
Tuy rằng chỉ có ba người, nhưng bữa tối cũng là một bữa tiệc chính quy, một bàn lớn đầy đồ ăn, Diệp Thiên ăn thật sự rất vui vẻ.
Dùng xong cơm tối, Dự Vương và Diệp Lệ đưa Diệp Thiên trở lại sân của nàng, sau đó hai người liền đến thư phòng của Dự Vương tại tiền viện.
“Thế tử có từng nghĩ tới việc vào triều làm quan hay không?” Dự Vương và Diệp Lệ mặt đối mặt ngồi xuống.
Diệp Lệ có chút chần chờ, “Nghĩ tới, chỉ là ——”
“Thế tử có nghi ngờ gì, không ngại nói cho ta nghe một chút, một người kế ngắn, hai người kế dài, không chừng chúng ta có thể thương lượng được một kết quả tốt.”
Dưới ánh nến, ánh mắt Dự Vương rất nghiêm túc, không biết vì sao, Diệp Lệ liền tin tưởng người này, hơn nữa, trong lòng hắn có một loại cảm giác, Dự Vương không hề ăn chơi trác táng như hắn thể hiện ra bên ngoài. Hoàng gia không phụ tử, sự tranh đấu trong hoàng thất cực kỳ tàn khốc, có lẽ thanh danh ăn chơi trác táng chỉ là một thủ đoạn để Dự Vương tự bảo vệ chính mình.
Diệp Lệ uống ngụm trà, chậm rãi nói: “Năm đó phụ thân là Hộ Bộ Thị Lang, nhưng ta lại thích tập võ từ nhỏ, muốn vào triều làm quan cũng không biết nên bắt đầu từ đâu, trước kia bằng hữu của phụ thân đều là quan văn, không thể giúp ích cho ta.” Năm đó phụ thân vào triều làm quan từ khoa cử, nhị đệ Diệp Sở cũng chuẩn bị theo con đường đó, vì thế Diệp Sở chăm chỉ đến thư viện đọc sách, nhưng Diệp Lệ lại không thích những tứ thư ngũ kinh đó nên công khóa không được tốt như Diệp Sở.
Diệp Lệ mới mười bốn tuổi đã nghĩ tới việc vào triều làm quan, kiếp trước thời điểm mình mười bốn tuổi vẫn đang cả ngày ăn nhậu chơi bời, vị đại cữu này đúng là một hạt giống tốt. Dự Vương rất cảm khái, lại càng muốn giúp Diệp Lệ một phen, “Huynh không thích đọc sách cũng không cần miễn cưỡng chính mình. Ta cảm thấy, huynh có thể lựa chọn một trong hai con đường. Thứ nhất, huynh là thế tử của Tế Bình Hầu phủ, lấy thân phận của huynh, có thể tiến vào Kim Ngô Vệ, đó là thân vệ của Hoàng Thượng chuyên môn phụ trách bảo vệ sự an toàn cho Hoàng Thượng, cực kỳ oai phong, cũng chỉ có con cháu của những gia đình huân quý mới có thể đi vào. Thứ hai, huynh có thể tòng quân. Đại doanh phía Tây kinh thành quản lý rất nghiêm khắc, huấn luyện vất vả, nhưng chỉ cần huynh có bản lĩnh thật sự, tương lai cũng có thể trở nên nổi bật.”
Dự Vương ngừng một chút, rót trà cho cả hai người “Ta có cách, cho dù huynh chọn Kim Ngô Vệ hay là Tây đại doanh, ta đều có thể giúp huynh tiến vào.”
Diệp Lệ suy nghĩ trong chốc lát, kỳ thật trước kia hắn cũng từng suy nghĩ đến hai con đường này “Ta muốn tòng quân.”
Dự Vương nói: “Nếu tòng quân huynh có thể trực tiếp tiến vào Tây đại doanh bắt đầu từ vị trí tiểu binh, nhưng tương đối gian nan, nếu không có chiến sự sẽ rất khó có cơ hội tấn chức, nếu có chiến sự, tiểu binh lại là người nguy hiểm nhất.”
Diệp Lệ gật đầu, “Những việc đó ta đều không sợ. Chỉ là…… Thiên Thiên còn nhỏ, ta không thể rời nhà.” Hiện tại mặc dù hắn cũng không thể ở bên cạnh nàng mọi lúc mọi nơi, nhưng một khi có chuyện gì hắn vẫn có thể nhanh chóng đuổi tới, nếu vào quân doanh thì mọi chuyện không phải do hắn quyết định nữa rồi.
“Huynh không cần lo lắng cho Thiên Thiên, nàng đã có ta chăm sóc.” Dự Vương cười nói: “Ta cũng không gạt huynh, ta đã xếp vào hầu phủ mấy hạ nhân thô sử đặc biệt phụ trách bảo vệ Thiên Thiên, cho nên, Thiên Thiên sẽ không gặp nguy hiểm.”
“Ngài ——” Diệp Lệ há hốc mồm, người này, nhét người của mình vào nhà người khác còn nói hợp tình hợp lý như vậy. Tuy nhiên, thật ra Diệp Lệ không hề tức giận, ngược lại nội tâm lại mang một loại cảm động chua xót, đôi khi hắn rất lo lắng mình không thể chăm sóc tốt cho muội muội, sợ muội muội xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn giống như hai ngày trước. Hiện tại, thêm một Dự Vương cường thế lại coi trọng muội muội như vậy, hắn cảm thấy rất an tâm.
Dự Vương hoàn toàn không cảm thấy mình làm quá phận, tiếp tục nói: “Tuy nhiên, trừ bỏ việc tiến vào Tây đại doanh, còn có một con đường tốt hơn. Ta nhận được tin tức, sang năm sẽ tổ chức võ cử (thi võ), nếu huynh có thể giành được thứ hạng trong cuộc thi đó, khởi điểm của huynh tại quân doanh sẽ khác.”
“Thật vậy chăng? Sang năm sẽ tổ chức võ cử?” Diệp Lệ có chút kích động, người đương thời đều trọng văn, rất nhiều năm rồi chưa từng tổ chức bất kỳ một cuộc thi nào liên quan đến võ học.
“Chắc tới tám chín phần mười.” Dự Vương gật đầu, “Đoán chừng lần này sẽ không chỉ thi đấu võ nghệ và cưỡi ngựa bắn cung như bình thường đâu, sẽ đi kèm cùng binh pháp mưu lược, thậm chí cả thiên văn địa lý cũng có khả năng xuất hiện trong đề thi, thế tử có nắm chắc?”
Diệp Lệ có chút hổ thẹn, “Binh pháp mưu lược ta từng học qua, nhưng cũng không tinh thông.” Võ nghệ thì có thể tìm một sư phụ tốt, nhưng binh pháp chỉ có thể dựa vào năng lực học tập của chính mình, hắn đã từng xem một số sách nhưng có rất ít sách liên quan đến phương diện này.
Dự Vương lập tức hiểu khốn cảnh của hắn, cười nói: “Trong phủ của ta có một thư phòng nhỏ, bên trong đặc biệt lưu trữ những quyển sách có nội dung liên quan tới binh pháp, nếu thế tử cảm thấy hứng thú có thể đi xem một chút.”
Diệp Lệ cực kỳ vui mừng “Đa tạ điện hạ!”
Hắn đứng dậy, hận không thể lập tức đi xem.
Dự Vương hiểu tâm tình của hắn, liền gọi Khang công công tới đây tự mình dẫn hắn qua, “Sách bên trong thế tử có thể xem thoải mái, ta cũng từng đọc qua mấy quyển, nếu thế tử có nghi vấn gì, hai chúng ta có thể bàn luận.”
Diệp Lệ đi theo Khang công công tới cửa, đột nhiên dừng bước chân, xoay người thi lễ với Dự Vương, trịnh trọng nói: “Diệp Lệ đa tạ điện hạ tương trợ.” Từ năm hắn bảy tuổi phụ thân mất tích, mẫu thân bệnh nặng, hắn giống như lập tức mất đi chỗ dựa, chỉ còn muội muội một tuổi cần hắn chăm sóc, hắn không thể không ép bản thân trưởng thành, bởi vì hắn chỉ có thể dựa vào chính mình.
Hiện tại, Dự Vương vươn tay nâng đỡ hắn, hắn có thể cảm giác được sự cường đại của Dự Vương, cũng có thể cảm giác được thiện ý cùng thân cận của người này, tựa như chỉ trong một đêm, hắn lại có thêm một thân nhân để dựa vào.
Dự Vương cười, “A Lệ không cần xem sách quá muộn, đi ngủ sớm một chút, thị vệ bên người ta có thân thủ khá tốt, sáng mai A Lệ có thể cùng bọn họ đến Diễn Võ Trường luận bàn một phen.”
Khóe miệng Khang công công trộm giật giật, chủ tử nhà mình sửa miệng cũng quá nhanh đi, vừa mới đây thôi đã A Lệ tới A Lệ lui. Không thể không nói, từ khi tiểu vương phi và ca ca tiến vào vương phủ, vương phủ trống rỗng này liền có vẻ có nhân khí, nét tươi cười trên mặt chủ tử cũng nhiều hơn, thật ra ông rất mong hai huynh muội sống ở đây nhiều hơn chút thì tốt rồi.
Ngày kế, ba người cùng nhau dùng đồ ăn sáng.
Đồ ăn sáng đương nhiên rất phong phú, nhưng mà Diệp Thiên lại phát hiện dường như tay ca ca có chút không linh hoạt, nàng đau lòng đến độ muốn khóc, khẳng định lần trước ca ca tự phạt quá nặng, lúc ấy đánh ba thước đều rớm máu.
Nàng nghẹn nước mắt, gắp cho ca ca một miếng thịt ức vịt, nhưng lại không gắp vào trong bát Diệp Lệ mà một hai phải trực tiếp đút vào miệng hắn.
Dự Vương rất không vừa lòng liếc mắt nhìn Diệp Lệ một cái, Diệp Lệ cắn miếng thịt vịt trong sự mờ mịt, thấy muội muội nước mắt lưng tròng không ngừng nhìn tay hắn, lúc này hắn mới phản ứng lại, cười nói: “Thị vệ của điện hạ quả nhiên thân thủ bất phàm thập phần lợi hại, một phen luận bàn buổi sáng ngày hôm nay, ta được lợi không ít.” Hắn lắc lắc cổ tay, “Cổ tay suýt nữa thì không còn sức.”
Thì ra ca ca luận bàn võ học cùng người khác, không phải vết thương do thước đánh. Diệp Thiên thu hồi giọt nước mắt, có chút lo lắng nói “Cổ tay ca ca có vấn đề gì không?”
Dự Vương múc cho Diệp Thiên một chén cháo cá “Huynh ấy tập võ từ nhỏ, bị thương cũng là chuyện bình thường như cơm bữa, Thiên Thiên không cần quá lo lắng.” Nói xong Dự vương lại nhìn Diệp Lệ một cái “Ta có chút dầu xoa rất phù hợp với tình trạng của huynh, dùng xong cơm ta phái người đưa qua cho huynh.”
“Đa tạ điện hạ.” Con ngươi trong mắt Diệp Lệ đựng đầy ý cười, “Thiên Thiên đừng lo lắng, chỉ là một chút tổn thương nhỏ thôi.”
Ca ca và Dự Vương đều nói không có việc gì. Diệp Thiên cũng không tiếp tục rối rắm nữa.
Dùng cơm xong, Dự Vương muốn đưa Diệp Thiên đi tham quan vương phủ một vòng để nàng quen thuộc với hoàn cảnh, Diệp Lệ còn nhớ thương sách binh pháp trong tiểu thư phòng kia. Những quyển sách đó đều rất khó tìm, có nhiều quyển đều là bản đơn lẻ, cũng không biết Dự Vương thu thập lại bằng cách nào. Tối hôm qua hắn hận không thể xem sách suốt đêm, nhưng lại ngóng trông đến buổi sáng để luận bàn võ nghệ cùng người nên đành phải lưu luyến mà tắt đèn đi ngủ.
Vì thế khi Dự Vương nắm tay Diệp Thiên đi dạo trong vườn, Diệp Lệ gấp không chờ nổi mà đi đọc sách.
“Từ khi nào ca ca thích đọc sách như vậy?” Diệp Thiên cảm thấy rất khó hiểu, từ trước đến nay ca ca đều thích tập võ, vừa động tới tứ thư ngũ kinh liền buồn ngủ.
Dự Vương xoa xoa ngón tay tròn tròn mềm mại của nàng, nói “Bởi vì đúng lúc ở chỗ ta có những cuốn sách mà huynh ấy thích xem.” Thực ra điều này rất tốt, không có đại cữu chướng mắt ở cạnh, hắn có thể chậm rãi du ngoạn cùng tiểu vương phi của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.