Mai thị thở dài mở bọc khăn ra, để lộ một chiếc vòng tay bằng bạc rất bình thường, vừa nhìn liền biết đó là chiếc vòng ngày thường mấy tiểu nha hoàn hay mang.
Lục Phỉ cao hứng nhảy dựng lên, “Đây là vòng tay của ta!”
Chính tay bà bỏ chiếc vòng vàng nạm ngọc trai có hai móc khóa của tiểu thư vào trong rương Lục Phỉ, sao có thể biến thành chiếc vòng bạc bình thường? Trái tim Triệu ma ma trùng xuống, bà nghĩ đến phản ứng không bình thường của Diệp Thiên, rốt cuộc có chút tỉnh ngộ, xấu hổ cười nói “Thì ra là hiểu lầm, còn làm phiền tam thái thái chạy một chuyến, tiểu thư, chuyện hôm nay đến đây liền dừng lại đi.”
Đôi mắt như nho đen của Diệp Thiên dừng lại trên người Triệu ma ma một vòng, nàng lắc đầu “Vòng tay của ta còn chưa tìm được đâu, ta không nghĩ nó sẽ bốc hơi trong không khí. Lại nói, mọi việc đều phải chú ý tới công bằng, nếu đã lục soát rương của Lục Phỉ, vậy cũng nên lục soát rương của ma ma và Bạch Trân một lần đi. Làm phiền tam thẩm cùng Phùng ma ma lại vất vả một chuyến.”
Sau khi Mai thị và Phùng ma ma đi ra ngoài, trên trán Triệu ma ma liền đổ mồ hôi lạnh, hiện tại, bà không cầu hãm hại được Lục Phỉ chỉ hy vọng chính bà sẽ không bị liên lụy.
Thật nhanh chóng, Mai thị và Phùng ma ma đều trở lại, trong tay Mai thị cầm một chiếc vòng tay, Lục Phỉ kinh ngạc hô một tiếng, “Ai nha, đây là chiếc vòng vàng nạm ngọc trai của tiểu thư chúng ta!” Kêu xong nàng đột nhiên ý thức được chuyện gì, không dám tin tưởng mà nhìn sang Bạch Trân cùng Triệu ma ma.
Trong lòng Bạch Trân hiểu rõ, nàng giữ sắc mặt như thường, nhưng ngón tay Triệu ma ma lại liên tục run rẩy.
Mai thị đau đớn mở miệng, “Vòng tay này được tìm thấy trong phòng Triệu ma ma. Bà thật sự không rõ, một quản sự ma ma, tại sao mí mắt lại thiển cận như vậy, nếu ngoan ngoãn đi theo Thiên nhi tương lai chắc chắn sẽ được an hưởng tuổi già, tiền đồ vô lượng cứ như vậy bị chính mình huỷ hoại.
“A, thì ra là ma ma vừa ăn cướp vừa la làng!” Lục Phỉ phảng phất giống như hiểu ra.
Sắc mặt Triệu ma ma trắng bệch, cuối cùng bà ta cũng hiểu, kế hoạch ám hại Lục Phỉ của bà ta không biết vì sao lại bị tiểu thư phát hiện, tiểu thư không nói lộ ra mà tương kế tựu kế bẫy ngược lại bà. Mặc kệ là ai giúp đỡ tiểu thư định ra kế sách này, nhưng ít nhất trong lòng tiểu thư hiểu rõ ràng mọi chuyện, chỉ bằng điểm này khẳng định bà chạy trời không khỏi nắng.
“Thình thịch” một tiếng, hai đầu gối Triệu ma ma quỳ xuống đất, “Tiểu thư, vòng tay của ngài là lão nô lấy. Lão nô thấy chiếc vòng đó đa dạng tinh xảo, định phỏng theo mẫu mã của nó đánh một cái bằng bạc cho cháu gái, lão nô mang vòng tay của tiểu thư về nhà nhưng lại quên không trả lại.”
“Tiểu thư.” Hai mắt Triệu ma ma đỏ bừng, nước mắt vẩn đục chảy xuống theo gương mặt, bà thật sự rất hối hận, đầu gối lết lên hai bước, đôi tay giữ chặt tay áo Diệp Thiên, “Lão nô không cố ý phạm sai lầm, chỉ là tuổi lớn, hồ đồ, cầu xin tiểu thư nể tình lão nô hầu hạ tiểu thư nhiều năm, bỏ qua cho lão nô một lần này.”
Diệp Thiên rũ mắt nhìn bà giữ chặt ống tay áo của nàng, đôi tay này từng ôm mình rất nhiều lần, nàng thở dài, “Xử trí ma ma như thế nào, kỳ thật cũng không phải do ta định đoạt, nói vậy trong lòng ma ma cũng rõ ràng phải không? Chỉ là cho dù như thế nào, viện này của ta cũng không thể giữ ma ma được nưa.”
Mai thị gật đầu, Triệu ma ma này cũng không phải của hồi môn của đại tẩu, khế ước bán thân của bà ta là ở hầu phủ, nên xử trí như thế nào còn phải nghe theo nhị tẩu Tề thị, hay có thể nói phải xem ý tứ lão thái thái thế nào.
“Thiên nhi, đi, tam thẩm cùng con đến Thọ An Đường đem việc này nói rõ ràng.” Mai thị giữ chặt bàn tay Diệp Thiên, nắm bàn tay mềm mại nhỏ nhắn ở trong tay, trái tim bà liền run lên, nếu lúc trước hài tử của mình có thể ra đời, hiện tại chắc hẳn sẽ thông minh như Thiên nhi, bàn tay nhỏ cũng mềm mại như vậy?
Tam thái thái Mai thị nắm bàn tay Diệp Thiên đi phía trước, Triệu ma ma nơm nớp lo sợ đi theo phía sau đến Thọ An Đường.
Bằng chứng như núi, lão thái thái cũng không còn gì để nói, bà hận rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn Triệu ma ma một cái, nếu nói Triệu ma ma nổi lòng tham với chiếc vòng vàng của Diệp Thiên nhi thì bà không tin, có khả năng nhất chính là bị Diệp Thiên tính kế ngược. Nói như vậy bên người Diệp Thiên còn có người lợi hại hơn Triệu ma ma, chắc hẳn không phải Bạch Trân và Lục Phỉ, chẳng lẽ là Phùng ma ma được Dự Vương phái tới hầu phủ?
“Thiên nhi đừng khổ sở,” Sự bố trí nhiều năm của lão thái thái bị phá vỡ, bà tức giận muốn chết nhưng lại không thể không giữ gương mặt tươi cười mà nịnh nọt “Triệu ma ma không hợp tâm ý con, chúng ta đuổi bà ta đi là được rồi.”
Mai thị nhăn mày, lời nói của lão thái thái thật kỳ lại, cái gì gọi là không hợp tâm ý liền đuổi đi? Triệu ma ma chính là quản sự ma ma chăm sóc Thiên nhi từ khi nàng mới ra đời, nếu truyền ra ngoài bởi vì không hợp tâm ý Thiên nhi liền tống cổ bà ấy đi, vậy người bên ngoài sẽ nghĩ Thiên nhi thành dạng người gì?
“Không phải không hợp tâm ý của con.” Diệp Thiên nghiêm túc nói: “Là Triệu ma ma cầm chiếc vòng tay bằng vàng của con, lại không nói với con một tiếng, cho dù quên không trả lại cũng thôi đi, còn chỉ trích là Lục Phỉ là kẻ ăn trộm. Chính ma ma cũng nói bà lớn tuổi, có chút hồ đồ, con thấy Triệu ma ma không thích hợp làm lụng vất vả, vẫn nên về nhà an dưỡng tuổi thọ cùng con cháu mới tốt.”
Khóe miệng lão thái thái giật giật, không ngờ Diệp Thiên lại tránh được bẫy trong lời nói của bà, không biết là cố ý hay vô tình. Nếu con cờ là Triệu ma ma bị phế bỏ, bà vẫn nên nhanh chóng sắp xếp người khác tiếp nhận mới được “Được, Triệu ma ma là người đã có tôn nhi rồi, cũng nên nghỉ ngơi. Như vậy đi, ta và nhị thẩm con thương lượng một chút, sau đó sẽ sắp xếp cho con một người khác làm việc thỏa đáng hơn, con còn nhỏ trong viện không có quản sự ma ma là không được.”
Diệp Thiên chớp chớp đôi mắt hạnh, nàng không cần quản sự ma ma do lão thái thái cùng nhị thẩm an bài, nhưng mà nàng cần một lý do thích hợp.
Rời khỏi Thọ An Đường, Diệp Thiên liền trực tiếp đi Dự Vương phủ.
Trên dưới Dự Vương phủ đã sớm được Khang công công dặn dò qua, chỉ cần tiểu vương phi đến đây liền trực tiếp đưa đến chỗ Vương gia.
Tiểu nội thị dẫn Diệp Thiên đến thư phòng ở ngoại viện, để Diệp Thiên trực tiếp tiến vào nhưng lại ngăn cản Bạch Trân ở ngoài.
Diệp Thiên đẩy cửa thư phòng, Dự Vương ngồi ở ghế đầu, hai bên có tầm bốn năm người ngồi trên ghế, hiển nhiên là đang nghị sự.
Diệp Thiên chần chờ dừng bước chân, không biết mình nên đi vào hay nên đóng cửa lại và đi ra ngoài.
“Thiên Thiên, tới đây.” Dự Vương đứng lên, mỉm cười đón nàng đi tới.
Mấy người ngồi hai bên vừa nghe cách xưng hô của Dự Vương, liền biết tiểu vương phi tới rồi, vội vàng đứng dậy cúi đầu,mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.
Diệp Thiên chạy lên phía trước rất tự nhiên nắm tay Dự Vương, thấp giọng hỏi: “Điện hạ, có phải ta quấy rầy ngài hay không?”
“Không quấy rầy, lúc nào Thiên Thiên cũng có thể tới tìm ta.” Dự Vương nắm tay nàng vòng qua kệ sách lớn tiến vào gian phòng nhỏ phía sau, trong gian phòng đó bày sẵn giường nệm, có thể đây là nơi ngày thường hắn dùng để nghỉ ngơi.
Diệp Thiên ngồi trên giường nệm nói “Điện hạ, ta ngồi đây chờ ngài, ngài cứ đi nghị sự trước đi, chờ ngài nghị sự xong ta có việc muốn thương lượng cùng ngài.”
“Không cần, cứ để bọn họ chờ đi, chuyện của Thiên Thiên quan trọng hơn.” Dự Vương rót cho nàng ly trà, “Thiên Thiên chậm rãi nói, không vội.”
Diệp Thiên tiếp nhận ly trà, nàng nhấp một ngụm nhỏ, thấy đôi mắt phượng của hắn nhìn mình một cách khẳng định, hiển nhiên là không định rời đi, vì thế nàng liền kể lại chuyện phát sinh trong viện của mình cho hắn một lần.
Hai người chỉ cách bên ngoài bởi một chiếc kệ sách, thanh âm mềm mại của nàng truyền vào trong tai mấy người ngồi bên ngoài một cách rõ ràng. Cái gì mà Phùng ma ma, Triệu ma ma, Bạch Trân, Lục Phỉ, tam thái thái, thượng vàng hạ cám, mọi người đều nghe rất rành mạch. Nghe xong không khỏi âm thầm líu lưỡi, thời điểm chủ tử nói chuyện với tiểu vương phi quả thực dường như đã thay đổi thành người khác, phải biết rằng ngày thường khi bọn họ nghị sự chủ tử đều không cho bọn họ thao thao bất tuyệt, nói cái gì cũng phải ngắn gọn rõ ràng. Nhưng khi tiểu vương phi nói mấy chuyện lông gà vỏ tỏi trong nội trạch, thế nhưng chủ tử lại không cảm thấy phiền chán mà ngắt lời, thỉnh thoảng còn chen mồm vào quan tâm hỏi han một hai câu.
“Cứ như vậy, Triệu ma ma liền bị đuổi đi.” Rốt cuộc Diệp Thiên cũng nói xong, “Nhưng mà ta không muốn nhận quản sự ma ma mà lão thái thái và nhị thẩm an bài, điện hạ, ta có thể mượn tên tuổi Phùng ma ma một chút hay không, Phùng ma ma có thể giúp ta trông nom sân viện, như vậy ta sẽ không cần quản sự ma ma nữa. Điện hạ yên tâm, ta sẽ không bắt Phùng ma ma làm việc giúp ta, ta chỉ muốn dùng lý do này để thoái thác thôi.”
“Thiên Thiên nghĩ sao?” Ngón tay bạch ngọc của Dự Vương nhéo một cái lên khuôn mặt nhỏ bụ bẫm của nàng“Người của ta chính là người của Thiên Thiên, Thiên Thiên muốn bọn họ làm việc gì, cứ việc phân phó không cần hỏi ta. Không riêng gì Phùng ma ma, ngay cả người trong vương phủ nếu Thiên Thiên cảm thấy hữu dụng cứ trực tiếp dùng là được.”
Đôi môi nhỏ phấn hồng của Diệp Thiên hết đóng lại mở, cuối cùng lẩm bẩm gọi một tiếng: “Điện hạ……” Tại sao hắn lại đối xử với nàng tốt như vậy, tốt đến mức nàng không biết phải làm sao.
Dường như Dự Vương thấy được sự cảm động cùng tín nhiệm không hề che dấu qua đôi mắt nàng, trong lòng thầm cảm thấy vui mừng, hắn nhéo lòng bàn tay mềm mại của nàng, nói “Phùng ma ma sẽ ở lại luôn bên cạnh Thiên Thiên, nếu Thiên Thiên không thích, ta sẽ đổi cho Thiên Thiên một người khác.”
“Không cần không cần.” Diệp Thiên liên tục lắc đầu, “Phùng ma ma rất tốt.” Lần này có thể giữ được Lục Phỉ ít nhiều cũng nhờ Phùng ma ma.
Trở lại hầu phủ, trước tiên Diệp Thiên đi tìm Phùng ma ma thương lượng một hồi, sau đó nàng mới đi Thọ An Đường từ chối ý tốt của lão thái thái.
Trong lòng lão thái thái không vui, bà đã nghe Triệu ma ma nói lại sự tình, biết Triệu ma ma bị tính kế, hiện tại Diệp Thiên lại cự tuyệt sự xắp xếp quản sự ma ma của bà, hiển nhiên là không chịu bị khống chế. Tức thì tức, nhưng trong chốc lát bà cũng không nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn, từ sau việc Dự Vương phái người tới vả miệng Dung nhi, người hầu phủ liền có một sự kính sợ không giải thích được với Dự Vương. Lão thái thái cũng vậy, Diệp Thiên lấy Phùng ma ma của Dự Vương làm lá chắn, bà thật sự không dám nói không thích hợp.
“Được thôi, các ngươi lớn rồi, có suy nghĩ của riêng mình, nếu con không muốn quản sự ma ma, vậy ta sẽ không nhọc lòng nữa.” Lão thái thái xua tay, Diệp Thiên chính là Dự Vương phi tương lai, bên người sao có thể không có người của hầu phủ, tuy nhiên nàng còn nhỏ, cách thời gian thành thân còn dài, việc này còn có thể chậm rãi bố trí.
Diệp Thiên trở về sân của mình, triệu tập tất cả đám nha hoàn lớn nhỏ vào sân, tuyên bố tin tức Triệu ma ma về nhà dưỡng lão, sau này Phùng ma ma sẽ làm quản sự ma ma trong viện.
Lục Phỉ tránh được một kiếp, biết là Phùng ma ma giúp mình đương nhiên rất tâm phục khẩu phục. Bạch Trân cũng âm thầm cảm thấy may mắn, Triệu ma ma là người âm hiểm như thế, lưu tại bên người tiểu thư sớm muộn gì gây ra chuyện xấu, lần này đổi thành Phùng ma ma, nàng cần phải nhìn thật cẩn thận.
“Nếu đã trở thành quản sự ma ma trong viện tiểu thư, lão nô vẫn nên đi bái kiến phu nhân một chút mới đúng.” Phùng ma ma đi theo Diệp Thiên vào phòng, theo sự quan sát của bà mấy ngày nay, tình huống bên trong hầu phủ rất không rõ ràng, không nói năm đó hầu gia mất tích như thế nào, ngay cả việc hầu phu nhân bị bệnh cũng quá kỳ quái, thủ đoạn xấu xa trong nội trạch nhiều như lông trâu, bà vẫn nên đích thân đi xem một lần mới yên tâm.
“Được, ngày mai học xong lễ nghi, chúng ta sẽ cùng đi.”