Ngay sau đó La thị hạ lệnh gọi người chịu trách nhiệm trông giữ nhà kho và người phụ trách việc mua bán trong nhà tới.
Lão thái thái và Tề thị đương nhiên có chút tâm phúc, nhưng không phải tất cả mọi người đều là thân tín của bọn họ, lúc này mọi người thấy hầu phu nhân có thể đi lại và chưởng gia một lần nữa, tự nhiên có rất nhiều người gió chiều nào theo chiều ấy, chuẩn bị đầu quân cho La thị. Hơn nữa mọi việc còn có tộc trưởng và các vị bô lão trong tộc nhìn chằm chằm, cho nên, mệnh lệnh của La thị cũng không ai dám chống cự, chỉ một lát sau mấy người đã bị đưa tới đây.
Tội danh mưu hại hầu phu nhân không nhẹ, mấy người đều có chứng cứ thuyết phục chứng minh mình trong sạch, đồ vật ra vào nhà kho đều có ghi chép, những thứ có vấn đề như Thanh Nguyên hương và tổ yến sau khi nhập kho cũng không có người tự tiện động vào, mà hai thứ này không thể rắc bột phấn lên bề mặt được, đặc biệt là Thanh Nguyên hương còn phải chế tác một phen, vì thế không thể trực tiếp hoàn thành trong nhà kho, điều này có nghĩa rằng hai thứ này bị người động tay động chân trước khi nhập kho.
Người trông giữ nhà kho không có vấn đề gì, còn lại chính là người phụ trách việc mua bán.
Người nọ khăng khăng không hề động tay động chân lên đồ vật, lần nào mua đồ về Tề thị cũng phái người qua nghiệm thu sau đó trực tiếp nhập kho.
La thị cười lạnh một tiếng, “Nói như vậy là người ngoài phủ xuống tay hạ độc lên người ta? Người trong cửa hàng biết ta cần dùng hai thứ này, trước tiên hạ độc lên chúng sau đó bán cho hầu phủ chúng ta, thật lợi hại, có lẽ người này đang nhằm vào hầu phủ chúng ta, ta nhất định phải để Đại Lý Tự điều tra rõ sự việc mới được!”
Lão thái thái cau mày, hôm nay La thị đột nhiên làm khó dễ đánh cho bọn họ trở tay không kịp, khiến bọn họ không có thời gian chuẩn bị, ngay cả khẩu cung cũng không thống nhất, đồng thời người tới chịu tội thay cũng không được thương lượng tốt, chuyện này tuyệt đối không thể đưa đến Đại Lý Tự.
Lão thái thái ném một ánh mắt cho đại nha hoàn đang đứng sau lưng Tề thị, bà dùng cằm hất hất về phía Tề thị.
Đại nha hoàn hoảng sợ, mất một hồi lâu mới phản ứng lại, nàng không dám tin tưởng nên lặng lẽ dùng ngón tay chỉ vào Tề thị hỏi ý kiến lão thái thái.
Lão thái thái khẽ gật đầu. Trong mỗi viện đều có người của bà, bởi vì thời điểm La thị chưởng quản việc nội trợ từng thay đổi người bên cạnh một lần, cho nên trong viện La thị chỉ có một nha hoàn thô sử là người của bà, mà bên cạnh Diệp Thiên là quản sự ma ma, bên cạnh Tề thị là đại nha hoàn, tất cả đều là người có uy tín danh dự.
Đại nha hoàn khẽ cắn môi, vốn dĩ nàng chính là người của lão thái thái, độc dược đó cũng do nàng dựa theo sự phân phó của lão thái thái mà hạ độc. Thừa dịp mới mua những thứ đó về phủ, trước khi nhập kho Tề thị sẽ sai nàng đi kiểm tra, nàng lặng lẽ tráo đổi Thanh Nguyên hương và tổ yến bị hạ độc sau đó tắc cẩn thận mang những thứ mới mua về phòng mình chậm rãi hạ độc vào đó, những thứ này sẽ được tráo đổi trong lần tiếp theo.
Đắc tội lão thái thái, người một nhà của mình khẳng định không có đường sống, mà đắc tội với Tề thị…… Đại nha hoàn nhìn Tề thị, dù sao Tề thị kiểu gì cũng gặp xui xẻo, đắc tội với bà ta cũng không sao.
Nghĩ kỹ xong nàng liền hạ quyết tâm, thân thể đại nha hoàn cố ý run rẩy một chút.
Lão thái thái trách mắng: “Ngươi run cái gì?! Chẳng lẽ là ngươi ——”
La thị nhìn qua, trong lòng hiểu rõ, quả nhiên lão thái thái đẩy Tề thị ra làm kẻ gánh tội thay. Đại nha hoàn kinh hoảng mà quỳ xuống, “Không, ta, ta chỉ là ——” nàng cầu cứu nhìn về phía Tề thị.
“Ngươi, ngươi sao lại quỳ xuống?” Tề thị không thể hiểu được, hôm nay thật kỳ lạ, một hai người đều nhìn mình.
“Thái thái, ngài, ngài cứu cứu nô tỳ.” Nước mắt và nước mũi đại nha hoàn giàn giụa, nàng túm lấy góc váy Tề thị, cầu xin nói: “Ngài cũng không thể mặc kệ nô tỳ, nô tỳ dựa theo sự phân phó của ngài mới hạ độc trên Thanh Nguyên hương và tổ yến.”
“Cái gì?” Tề thị kinh hãi, “Độc kia là ngươi hạ?” Nhất thời bà không kịp phản ứng, tại sao người hạ độc lại biến thành đại nha hoàn của mình?
“Mặc dù là nô tỳ hạ độc, nhưng nô tỳ cũng chỉ nghe theo mệnh lệnh của ngài mới làm như vậy.” Đại nha hoàn lôi kéo góc váy Tề thị không buông tay, khóc ròng nói: “Thái thái, ngài cũng không thể làm bộ không có việc này.”
Lúc này Tề thị mới phản ứng lại, bà tức giận khiến cả gương mặt đều đỏ bừng bừng, bà dùng một chân đá văng đại nha hoàn ra ngoài “Nói bậy! Ta lệnh cho ngươi hạ độc khi nào?”
Đại nha hoàn kêu thảm một tiếng ngã sang bên cạnh, nằm trên mặt đất khóc ròng nói: “Thái thái, sao ngài có thể như vậy, không phải ngài nói sao chỉ cần ngài tiếp nhận quyền chưởng quản sẽ bảo đảm nô tỳ và gia đình được trải qua những ngày tháng tốt đẹp sao, hiện giờ sự tình bị phát, ngài nhất định phải cứu nô tỳ.” Lời này của nàng là nói cho lão thái thái nghe, nếu nàng thật sự không thể tránh được kiếp nạn này, ít nhất lão thái thái sẽ đối xử tử tế với cha nương nàng.
Tề thị tức giận khiến đầu óc vang lên tiếng ong ong, bà không có cách nào tự hỏi đến tột cùng chuyện này là như thế nào, bà run rẩy nâng tay lên chỉ vào đại nha hoàn, “Người tới, kéo nàng xuống cho ta, đánh, đánh, trực tiếp đánh chết!”
Bà đã giao ra quyền chưởng quản, đương nhiên không còn ai nghe lệnh bà, cho dù là mấy thân tín, hiện giờ thấy bà bị nghi ngờ độc hại hầu phu nhân cũng ước gì cách bà thật xa đồng thời phủi sạch quan hệ với bà.
Lão thái thái vô cùng đau đớn mà thở dài, “Tề thị, sao ngươi có thể làm ra chuyện lớn như vậy? Ngươi và La thị là chị em dâu, ta thường nói các ngươi phải chung sống hòa thuận, tựa như tỷ muội nhà mình, La thị là phu nhân hầu phủ, chưởng quản công việc trong phủ là lẽ tự nhiên, sao ngươi có thể vì quyền lực mà nhẫn tâm hạ độc?”
“Không, không phải ta” Tề thị dùng sức lắc đầu, “Ta không hề hạ độc, không phải ta hạ độc, hai loại độc kia ta cũng chưa bao giờ nghe thấy.” Bà đột nhiên nhìn thấy nhị lão gia Diệp Thừa Hoành, giống như tìm thấy vị cứu tinh vội vàng bổ nhào lên người Diệp Thừa Hoành, “Lão gia, ngài giúp ta đi, thật sự không phải ta hạ độc!”
Diệp Thừa Hoành bỗng nhiên vung tay áo, “Độc phụ! Ngay cả đại nha hoàn của ngươi cũng chỉ ra ngươi, ngươi còn lời gì để nói!”
La thị mỉm cười nhìn một màn này, đoán chừng đến bây giờ Tề thị vẫn không biết tại sao chuyện này lại rơi xuống đầu bà ta đâu, thật ra Diệp Thừa Hoành và lão thái thái kết hợp rất ăn ý, trước đó không có thời gian thương lượng nhưng cũng có thể nhất trí đẩy Tề thị ra gánh tội thay, tuy nhiên Diệp Thừa Hoành vẫn chừa lại cho Tề thị một đường sống, ít nhất hắn chưa nói ra mấy lời hưu thê gì đó.
Tộc trưởng cũng không phải đồ ngốc, ông đã sớm nhìn ra manh mối, nhưng ông và La thị đều giống nhau, chỉ cần có người gánh tội thay là được, ông nhìn biểu tình La thị, phỏng đoán có lẽ kết quả có thể khiến nàng vừa lòng, mà lão thái thái và nhị lão gia chắc chắn sẽ không có dị nghị gì, ông mở miệng nói: “Được, Tề thị, ngươi cũng không cần giảo biện, đại nha hoàn của ngươi đã thẳng thắn thừa nhận, cho dù ngươi chống cự không chịu thừa nhận thì có ích gì? Lão thái thái, La thị, các ngươi xem, nên xử trí Tề thị như thế nào?”
Theo lý thuyết ông thân là tộc trưởng phải là ông nói ra nên xử trí như thế nào mới đúng, nhưng hiển nhiên, hôm nay ông chỉ muốn xem La thị muốn loại kết quả nào.
Lão thái thái nhìn về phía La thị, “Tề thị làm ra chuyện lớn như vậy, lẽ ra nên xử trí thật mạnh tay cũng không quá đáng, nhưng niệm tình nàng vi phạm lần đầu, chỉ là nhất thời hồ đồ ham muốn quyền chưởng quản nội trợ thôi, nếu không, hay là cho nàng một cơ hội hối cải làm người đi?” Bà và nhị lão gia đều nghĩ giống nhau, để Tề thị gánh tội thay vượt qua nguy cơ trước mắt, nhưng cũng không tính toán từ bỏ Tề thị, đợi mọi chuyện trôi qua Tề thị vẫn là nhị thái thái.
La thị gật đầu, “Chỉ vì nhị đệ muội quá ham lợi ích, nên lúc này mới làm điều sai trái, ta thấy sao chép mấy cuốn kinh Phật có lẽ sẽ có chút tác dụng.”
Lão thái thái cao hứng, chép kinh Phật cũng quá đơn giản rồi.
Sau đó La thị còn nói thêm: “Nhưng sao chép kinh Phật cũng phải đến nơi yên tĩnh và thật sự dụng tâm mới được, nếu sao chép tại nhà, mỗi ngày hoa thắm liễu xanh, thịt thịt cá cá sao có thể mang lại hiệu quả?”
Trong lòng lão thái thái chợt lạnh, chẳng lẽ La thị muốn đưa Tề thị đến am ni cô? Nếu đến đó rồi sau nảy muốn đón nàng trở lại sẽ không phải chuyện dễ dàng, tuy rằng Tề thị không thông minh, nhưng lại rất nghe lời, nhiều năm như vậy cũng chưa bao giờ làm trái ý mình, cứ vứt bỏ nàng ta như vậy, lão thái thái không bỏ được. Lại nói, tương lai nhị phòng muốn tiếp nhận tước vị, làm gì có hầu phu nhân nào lại bị phạt đến tu tâm dưỡng tính ở am ni cô?
Không thể cự tuyệt La thị, lại không muốn đưa Tề thị đến am ni cô, lão thái thái chỉ có thể thỏa hiệp một chút “Như vậy đi, chọn một sân viện bỏ không trong phủ chúng ta bắt Tề thị tĩnh tâm lễ Phật bên trong đó, coi như là từ đường, thế nào?”
La thị gật đầu, “Ý tưởng của lão thái thái rất tốt.” bà cũng không định đưa Tề thị đến am ni cô, có một số việc phải đặt người ở dưới mí mắt mới có thể làm.
Mặc kệ Tề thị tiếp tục la hét mình vô tội, tội danh của bà vẫn bị toàn gia nhất trí định xuống. Tề thị lập tức bị đưa đến một sân viện bỏ không, bởi vì không có ai ở nên sân viện rất lộn xộn, lá cây phủ đầy trên mặt đất, bàn ghế trong phòng bám một tầng tro bụi phải quét tước qua mới dùng được. Cũng may, dù sao Tề Thị cũng là nhị thái thái, La thị vẫn sắp xếp một tiểu nha hoàn đi theo hầu hạ bà.
Tam lão gia Diệp Thừa Xương cùng Mai thị trở về tam phòng, Mai thị mang vẻ mặt không thể tưởng tượng được nói “Lão gia, ngài nói xem, chuyện này thật sự do nhị tẩu làm? Là tẩu ấy hạ độc?” Dù sao bà cũng không quá tin tưởng kết quả này, bỏi vì khi nhắc tới hai đồ vật chứa độc kia Tề thị luôn mang vẻ mặt mờ mịt.
“Chắc là vậy đi, không nhìn thấy đại nha hoàn của nhị tẩu đã thừa nhận rồi sao? Nếu không phải tẩu ấy làm, nha hoàn kia hà tất phải ôm tội danh lên người mình.” Đương nhiên Diệp Thừa Xương rất rõ ràng đầu đuôi sự việc là như thế nào, đại tẩu đột nhiên làm khó dễ, mẫu thân và nhị ca chưa chuẩn bị sẵn sàng, đành phải tạm thời quyết định đẩy nhị tẩu ra gánh tội thay, mà đại tẩu cũng tiếp nhận loại thỏa hiệp này. Nhưng ông không tính toán nói tình hình thực tế cho Mai thị, nàng không cần biết nhiều như vậy.
Mai thị ngẫm lại cũng cảm thấy đúng, nha hoàn kia luôn miệng nói mình bị nhị thái thái ép buộc, nhưng rốt cuộc người bị hạ độc là phu nhân hầu phủ, cho nên La thị liền hạ lệnh đánh 30 bản tử, sau đó bán ra ngoài. Tuy rằng không nói thẳng ra là muốn mạng nha hoàn kia, nhưng có thể chịu đựng 30 bản tử hay không lại là một chuyện khác, cho dù chịu đựng được, sau này bán ra ngoài, không thuốc không đại phu cũng chưa chắc đã sống sót được. Nếu có thể sống sót, loại nô tài bị chủ nhân phạt gậy sau đó bán đi, vừa nhìn liền biết là phạm vào tội tày trời, sao có thể bán được cho người trong sạch.
Nha hoàn này xem như đã bước chân vào con đường chết, nếu thật sự không liên quan đến nàng, nàng điên rồi mới có thể ôm tội danh đáng sợ như vậy vào người. Xem ra, việc này thật đúng là Tề thị làm. Mai thị lắc đầu, không thể trông mặt mà bắt hình dong, ngày thường bà luôn cảm thấy Tề thị có chút tham, nhưng tổng thể vẫn được coi là người thành thật, không nghĩ tới lá gan lại lớn như vậy, hạ độc đại tẩu trong suốt bảy năm, nếu không phải ngẫu nhiên bị người ta phát hiện ra đoán chừng cả đời này của đại tẩu cũng đừng mong đứng lên.