Dưỡng Thành Hoàng Hậu Nho Nhỏ

Chương 34:




Sau khi bị nhốt Tề thị mới bắt đầu suy nghĩ cẩn thận, vì sao đại nha hoàn của mình lại chủ động đứng ra nhận tội còn chỉ đích xác mình là người sai khiến nàng hạ độc, rõ ràng người có khả năng làm điều đó nhất chính là lão thái thái.
Bị La thị phân phó tới hầu hạ Tề thị là một tiểu nha hoàn tên Tiểu Anh, nàng là người tay chân lanh lẹ rất nhanh chóng đã thu dọn xong cái sân viện rách nát này, sau đó chuẩn bị tốt giấy, bút mực cùng một quyển kinh Phật.
Tề thị vừa nhìn thấy kinh Phật liền tức giận, cái gì gọi là mình tâm mang lợi ích quá nặng, rõ ràng là sau khi La thị bị bệnh bà mới tiếp nhận quyền chưởng quản, vì thế căn bản không phải bà tham lam quyền chưởng quản mà độc hại La thị, những người này đúng là đen trắng đảo lộn, không biết phân biệt thị phi! Bọn họ căn bản không thèm nghe bà giải thích đã trực tiếp nhốt bà vào đây.
Tề thị càng nghĩ càng tức giận, bà túm lấy quyển kinh Phật định dùng sức xé rách.
“Thái thái, không được.” Tiểu Anh hoảng sợ vội vàng nhào lên ôm lấy cánh tay Tề thị cố gắng đoạt lại quyển kinh Phật “Thái thái, nô tỳ biết ngài bị oan uổng nhưng sống dưới mái hiên nhà người khác không thể không cúi đầu. Nếu thái thái không sao chép kinh Phật, người sẽ không có cách nào rời khỏi nơi này.”
“Ngươi, ngươi tin tưởng ta bị oan uổng?” Đây là người đầu tiên nói tin tưởng bà, mặc dù nàng chỉ là một tiểu nha hoàn nhưng trong lòng Tề thị cũng cảm thấy ấm áp phần nào.
“Đương nhiên nô tỳ tin tưởng ngài!” Tiểu Anh dùng sức gật đầu, “Năm đó thời điểm hầu phu nhân sinh bệnh thái thái cũng vẫn chưa chưởng quản việc nội trợ, người sao có thể dễ dàng tráo đổi đồ vật trong nhà kho được, rõ ràng là người khác làm nhưng lại đẩy thái thái ra gánh tội thay!”
Đúng rồi, năm đó thời điểm La thị chưởng quản việc nội trợ, nhà kho chưa bao giờ để người không liên quan tùy tiện bước vào. Bà sao có thể tráo đổi Thanh Nguyên hương và tổ yến được, bà lại không giống lão thái thái an bài nhân thủ khắp nơi như vậy.
…… Khắp nơi đều an bài nhân thủ, lão thái thái!
Tề thị khiếp sợ đứng bật dậy, bà muốn nói thật to rằng người có khả năng làm trò gian lận trong nhà kho chỉ có thể là lão thái thái! La thị không có thể ngu ngốc tới mức độc hại chính mình, Mai thị có một người cha có tiền có thế từ trước đến nay luôn khinh thường làm những việc này, vậy người hạ độc chính là lão thái thái!
Tề thị giống như đột nhiên thông suốt, đầu óc đang hỗn loạn lập tức thanh tỉnh. Vì sao đại nha hoàn của mình lại chủ động nhảy ra nhận tội và xác nhận người sai khiến nàng ta là mình. Khẳng định là chịu sự sai sử của lão thái thái, nha hoàn đáng chết kia là người của lão thái thái!
Dường như Tề thị tức giận muốn điên rồi, đôi mắt đỏ rực xoay hai vòng trong phòng. Được lắm lão thái thái, mấy năm nay bà chưởng quản việc nội trợ, đối với lời dặn dò của lão thái thái bà luôn nói gì nghe nấy, đồng thời mang lại cho lão thái thái không ít chỗ tốt. Kết quả vừa xảy ra chuyện, lão thái thái liền đẩy bà ra gánh tội thay.
Tiểu Anh tinh tế nhìn sắc mặt Tề thị, tin chắc rằng bà đã hiểu nàng mới phẫn hận nói tiếp: “Thái thái bị người oan uổng như vậy, thế nhưng lão gia cũng không giúp thái thái nói một câu còn mắng thái thái là độc phụ.”
Lão gia? Tề thị cau mày nhìn về phía Tiểu Anh.
“A, nô tỳ, nô tỳ không phải cố ý muốn trách móc lão gia!” Tiểu Anh sợ tới mức khụy gối quỳ xuống mặt đất, “Nô tỳ chỉ, chỉ khổ sở thay thái thái thôi, người khác không biết, nhưng chẳng lẽ lão gia lại không biết thái thái trong sạch?”
Lão gia đương nhiên biết. Tề thị cúi đầu suy nghĩ, ngoại trừ việc tham ô bạc của công là bà không nói đúng sự thật cho lão gia, còn tất cả mọi việc ở hầu phủ bà chưa bao giờ giấu ông, tốt xấu đều sẽ nói cho ông, ngay cả mấy lời nói sắc bén giữa chị em dâu bà cũng đều kể cho ông.
Lão gia thông minh như vậy khẳng định biết bà bị oan uổng, cũng khẳng định biết người chân chính hạ độc là lão thái thái. Thì ra ở trong lòng ông, mình không hề có một chút giá trị nào cả, tùy thời có thể vứt bỏ ……
Tề thị càng nghĩ tâm càng lạnh, suy sụp ngồi trên cái ghế cũ nát bụm mặt khóc nức nở.
Tiểu Anh tìm một chiếc khăn sạch sẽ, yên lặng đưa cho Tề thị. Mãi đến khi nghe thấy tiếng khóc của Tề thị yếu hơn nàng mới tiến lên giúp bà chải lại đầu tóc tán loạn một lần nữa, vừa chải vừa khuyên nhủ: “Thái thái, ngài đừng khổ sở, cho dù lão gia …… Ngài còn có nhị thiếu gia và hai tiểu thư mà, tuy rằng nô tỳ vô dụng nhưng chỉ cần ngài không chê nô tỳ thô kệch, nô tỳ cũng sẽ vĩnh viễn ở cạnh bảo vệ ngài.”
“Ngươi là người tốt.” Tề thị lau nước mắt trên mặt, tiểu nha hoàn này nói rất đúng, bà còn có Phù nhi, Dung nhi nữa. Hiện giờ Phù nhi chính là người của Thái Tử điện hạ, việc học của Sở nhi cũng không tồi, tương lai có lẽ sẽ vào triều làm quan. Đến lúc đó, nhi nữ đều có tiền đồ lớn như vậy, còn ai dám tới oan uổng bà.
……
Tề thị đột nhiên bị nhốt lại mà sổ sách trong mấy năm qua lại không rõ ràng, La thị chỉ có thể cẩn thận kiểm tra từng hàng mục.
Vật phẩm còn lại trong nhà kho đồng nhất với sổ ghi chép, tuy nhiên đồ vật trong nhị phòng lại quá nhiều, không phù hợp với tiêu chuẩn. Ví dụ như trong phòng của Diệp Dung có tới hơn mười bộ trà cụ. Thực ra Diệp Dung cũng không dùng nhiều trà cụ như vậy, mà là mỗi lần nàng phát giận sẽ đập nát một bộ, tuy nhiên lại không hề bồi thường mà trực tiếp lấy một bộ mới từ nhà kho. Cứ như vậy số lượng trà cụ trong phòng nàng mới càng ngày càng nhiều.
La thị liệt kê mấy đồ vật này theo thứ tự, bởi vì các sân đều có hạn mức sử dụng thế nên phòng nào lấy quá giới hạn cho phép có thể trả lại, phòng nào phá hỏng của công thì bắt buộc phải bồi thường.
Kiểm kê nhà kho xong, La thị lại xuống tay bắt đầu kiểm toán, lần này bà giữ Diệp Thiên ở bên người. Nữ nhi bảo bối của bà là chính phi của Dự Vương, tương lai khó tránh khỏi việc quản lí nội viện Dự Vương phủ, vì thế không thể cái gì cũng không biết. Trước kia bà có lòng nhưng lực không đủ, hiện tại đã có thể đứng lên, đương nhiên bà muốn tự mình cầm tay dạy bảo nữ nhi.
Diệp Thiên chưa bao giờ tiếp xúc với những thứ này, nhìn La thị đánh bàn tính bùm bùm nàng cảm thấy thật mới lạ. “Nương, tất cả những thứ này đều phải tính toán một lần sao?” Diệp Thiên nhìn chồng sổ sách cao ngất trời kia có chút lo lắng cho thân thể mẫu thân, bà mới vừa khá lên sao có thể làm lụng vất vả như vậy được?
“Không cần.” La thị hiểu nữ nhi đang lo lắng điều gì “Ta không cần tự mình đối chiếu tất cả, mà chỉ cần kiểm tra thí điểm thấy không có vấn đề gì là được.” Ai biết Tề thị có liên hợp cùng phòng thu chi làm giả sổ sách hay không, cho nên bà muốn tùy tiện kiểm tra một vài quyển sổ sách, nếu không có vấn đề thì không sao, nhưng nếu có vấn đề bà chắc chắn phải đối chiếu toàn bộ sổ sách một lần nữa.
Diệp Thiên kiên nhẫn nhìn mẫu thân kiểm tra xong một quyển, thấy mẫu thân nhăn mày, nàng lo lắng hỏi: “Nương, quyển này có vấn đề sao?” Nếu như có vấn đề, chẳng phải nương sẽ phải kiểm tra lại toàn bộ sao?
“Thật ra sổ sách không có vấn đề.” Ngón tay La thị nhẹ nhàng điểm hai cái lên quyển sổ “Tuy nhiên, khoản tiêu dùng này lại có vấn đề lớn.” Bà cũng là người từng chưởng gia nhiều năm, một tháng hầu phủ chi tiêu hết bao nhiêu trong lòng bà hiểu rõ, ngay cả tổ chức yến hội cần bao nhiêu bạc bà cũng có thể nắm đại khái. Mặc dù sổ sách này không bị làm giả, nhưng số bạc chi tiêu mỗi tháng lại lớn hơn rất nhiều lần so với lúc bà chưởng gia. Hơn nữa, không riêng gì nhị phòng mà chi phí của các sân đều tăng lên gấp bội, bao gồm cả Tư Xa Đường của bà.
Chắc chắn Tề thị không thể thông minh như vậy, đoán chừng là lão thái thái chỉ dạy. Làm giả sổ sách chỉ cần gẩy bàn tính một hồi sẽ lòi ra, nhưng loại chi tiêu cực lớn này lại rất khó điều tra. Tề thị hoàn toàn có thể nói rằng trứng gà tăng giá, tổ yến khan hiếm, năm nào than đốt cũng đặc biệt thiếu. Bà có thể điều tra giá thực phẩm tại thời điểm này, nhưng giá cả của hàng hóa trong bao nhiêu năm lại không thể nào tra nổi.
Diệp Thiên không đành lòng nhìn mẫu thân buồn rầu, nàng khuyên nhủ: “Nương, bỏ qua chuyện quá khứ đi, không đòi được bạc cũng không sao, sau này nương quản tốt việc chi tiêu trong phủ là được rồi.”
“Không sao, nương có biện pháp.” La thị mỉm cười sờ đỉnh đầu mềm mại của nữ nhi, bà và Tề thị làm chị em dâu đã nhiều năm cũng từng đọ sức vô số lần. Bà rất hiểu Tề thị, đồng thời cũng có cách đòi lại bạc tham ô trở về, bà phái Tiểu Anh đến bên người Tề thị cũng không phải vì muốn hầu hạ bà ta.
……
Đối với hai tỷ muội Diệp Phù Diệp Dung mà nói, gần đây đúng là gặp vận rủi liên tục. Diệp Phù thiếu chút nữa bị Thái Tử giết chết, thân thể dưỡng mãi mới tốt lên, còn vết thương trên mặt Diệp Dung miễn cưỡng được coi là bình phục. Thời điểm hai tỷ muội có thể ra ngoài gặp người thì mẫu thân lại bị nhốt trong tiểu viện.
Mặc dù nói là nhốt, nhưng La thị cũng không phái người trông coi, vì thế Diệp Phù Diệp Dung rất thuận lợi gặp mặt Tề thị.
“Nương, đến tột cùng chuyện là như thế nào?” Diệp Dung vừa thấy tiểu viện rách nát này liền nổi trận lôi đình, “Sao nương có thể sống ở nơi tồi tàn như vậy! Là Diệp Thiên và đại bá mẫu hại người, có phải hay không?” Bệnh của La thị vừa tốt lên thì mẫu thân đã bị nhốt lại, không cần nghĩ cũng biết là do La thị làm hại.
Diệp Phù cũng tức giận “Nương, người trong phủ đều nói người độc hại đại bá mẫu, đến tột cùng chuyện này có phải sự thật hay không?” Nàng cũng không dám khẳng định mẫu thân nàng vô tội, nhưng dựa theo suy nghĩ của nàng, mẫu thân vì muốn cướp đoạt quyền chưởng quản trong tay La thị nên mới hạ độc khiến đại bá mẫu không thể rời giường. Đây là một cách làm rất có hiệu quả, có lẽ mẫu thân cũng suy nghĩ như vậy.
“Đương nhiên không phải ta.” Tề thị một tay lôi kéo Diệp Phù, một tay lôi kéo Diệp Dung, hốc mắt ửng đỏ, “Ta chưởng quản việc nội trợ, nhưng người hạ độc không phải ta.” Tề thị nghĩ trái nghĩ phải sau đó vẫn quyết định đem chân tướng sự thật nói cho hai nữ nhi, để các nàng đề phòng lão thái thái, miễn cho ngày nào đó lại bị lão thái thái ám hại giống như bà.
Tề thị cho Tiểu Anh ra ngoài viện canh chừng, sau đó nói suy nghĩ của bà cho hai tỷ muội, đồng thời dặn dò: “Lão thái thái từng chính miệng nói, trong mỗi viện đều có người của bà, ví dụ như trong viện Diệp Thiên là Triệu ma ma vừa mới rời đi, trong viện ta chính là đại nha hoàn đứng ra vạch tội ta, khẳng định trong viện hai con cũng có, sau khi trở về hai con phải cẩn thận điều tra một chút.”
“Lão thái thái hạ độc nhưng lại bắt nương gánh tội thay!” Diệp Dung nhảy dựng lên, “Còn sắp xếp người vào trong viện của con! Này, người này cũng quá ghê tởm!” Nếu lão thái thái trực tiếp hỏi nàng ngày thường nàng hay làm những gì, nàng cũng sẽ không bao giờ dấu diếm. Tuy nhiên bị người khác lén lút giám thị lại là hai chuyện khác nhau, đặc biệt là sau khi lão thái thái sai sử nha hoàn kia vu hãm mẫu thân, việc này lại càng không thể chấp nhận được. Ai biết người lão thái thái trộm xếp vào trong viện nàng tương lai có thể cắn nàng một ngụm hay không.
Diệp Phù cũng sợ hãi trước khát khao thích kiểm soát của lão thái thái, nàng âm thầm lướt qua từng nha hoàn bà tử lớn nhỏ trong viện một lần, cẩn thận suy nghĩ xem rốt cuộc ai là nội gian lão thái thái xếp vào.
“Cho nên sau khi trở về, hai người các con phải điều tra thật kỹ một phen.” Tề thị nhéo nhéo cánh tay Diệp Phù, trong mắt ánh lên sự chờ đợi, “Phù nhi, bên phía Thái Tử điện hạ con cũng không thể thả lỏng, ngày đó Thái Tử phái người tới nói chờ con mười bốn tuổi, hắn sẽ đón con tiến vào Đông Cung, tương lai nếu con có thể ngồi lên vị trí trắc phi, nương sẽ không phải sợ hãi bất cứ người nào.”
Vừa nghe đến Thái Tử, thân mình Diệp Phù đột nhiên run lên, cảm giác tuyệt vọng khi gần chết lại lan tràn trong lòng nàng.
Diệp Dung vẫn chưa biết chuyện giữa Diệp Phù và Thái Tử, vừa nghe vậy liền vui vẻ mở lớn đôi mắt, “Đại tỷ tỷ cùng Thái Tử? Thật sự?” nếu chuyện này là sự thật, xem Diệp Thiên còn dám đắc ý không. Mặc dù Dự Vương lợi hại nhưng sao có thể vượt mặt Thái Tử? Thái Tử là trữ quân còn Dự Vương là thần, người nào cao quý hơn còn cần nàng phải nói sao?
“Đương nhiên là thật.” Rốt cuộc Tề thị cũng lộ ra một gương mặt tươi cười, “Tuy nhiên, việc này chính là cơ mật, tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài, Dung nhi cũng không thể nhắc tới cùng bất cứ ai.”
“Vì sao?!” Diệp Dung bất mãn kêu lên, “ Diệp Thiên có tên tuổi Dự Vương phi liền hoành hành ngang ngược, nương xem nàng kiêu ngạo cỡ nào đi. Nếu đại tỷ tỷ trở thành trắc phi của Thái Tử, vì sao không thể nói cho mọi người biết, như vậy, con xem còn ai dám khi dễ chúng ta!”
Tề thị xụ mặt, “Không thể nói chính là không thể nói! Thái Tử điện hạ là trữ quân, có rất nhiều đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn, nếu để người khác biết hắn và Phù nhi có…… Có quan hệ, chuyện này sẽ trở thành nhược điểm của hắn.”
Diệp Dung tiếc nuối mà chu miệng lên, Diệp Phù dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía Tề thị, “Nương, con không bao giờ muốn gặp lại hắn.”
Tề thị dùng sức nắm lấy tay Diệp Phù, “Phù nhi, đừng sợ, lần trước là Thái Tử điện hạ uống say khó tránh khỏi có chút mất khống chế, lần sau sẽ không đau như vậy nữa. Lại nói, nương bị nhốt ở đây, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, nương phải trông cậy hoàn toàn vào con đó.”
“Nương,” Diệp Phù gần như bật khóc, vừa tưởng tượng đến cảnh gặp lại Thái Tử, lá gan nàng liền muốn nứt ra,loại đau đớn này nàng không bao giờ muốn trải qua nữa “Không phải còn có cha sao? Cha sẽ không mặc kệ chuyện này, cha nhất định sẽ cứu nương.”
Tề thị hừ lạnh một tiếng, “Ta không thể trông cậy vào cha các con, hắn thông minh như vậy sao có thể không nhìn ra chân tướng sự việc? Hắn đã sớm biết là lão thái thái hạ độc, nhưng thời điểm nha hoàn kia vu hãm cho ta, hắn không chỉ không giúp đỡ ta giải thích, ngược lại còn mắng ta là độc phụ, vì muốn giữ lại lão thái thái nên hắn chấp nhận để ta gánh tội thay. Hừ, ở trong lòng hắn, lão thái thái mới là thân nhân của hắn, mẫu tử chúng ta đều xếp sau.”
“Cha sao có thể như vậy?!” Diệp Dung tức giận khiến mặt đỏ bừng, “Cha biết rõ nương bị oan uổng, còn giúp lão thái thái? Con không tin, ta đi tìm ông ấy hỏi rõ ràng!”
Diệp Dung đứng lên chạy ra ngoài, Tề thị không gọi nàng lại mà vội vàng bảo Diệp Phù đuổi theo “Con bé tính tình nóng nảy, Phù nhi mau đi xem đi, đừng để con bé chọc giận cha con, đến lúc đó người thiệt thòi vẫn là nàng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.