Diệp Dung nổi giận đùng đùng tìm đến thư phòng của phụ thân.Nhị lão gia Diệp Thừa Hoành đang xử lý công văn, ông tự nhận mình là người thập phần cần cù, cho dù chức quan không cao ông cũng sẽ xử lý công vụ một cách hoàn mỹ nhất có thể. Rốt cuộc, ông không giống đại ca, từ nhỏ đã trở thành hầu gia, cũng không giống tam đệ có thể dựa vào nhạc phụ có quyền thế, mặc dù cái gì cũng không biết nhưng vẫn có thể làm quan, thậm chí chức quan còn cao hơn ông. Ông chỉ có thể dựa vào chính mình, ông tin tưởng dựa vào đầu óc cần cù của mình sớm muộn gì cũng có một ngày, ông sẽ bước tới vị trí nhiều người mơ ước, cho dù là tước vị hay chức quan.
“Cha!” Diệp Dung đẩy cửa thư phòng “Sao ngài có thể đối xử với nương như vậy? Cha biết rõ người hạ độc chính là lão thái thái, tại sao còn bắt nương gánh tội thay!”
“Im miệng!” Diệp Thừa Hoành tức giận thiếu chút nữa ngất xỉu. Ông luôn tự xưng mình là thông minh cơ trí, là người am hiểu mưu lược, nhưng không hiểu sao lại sinh ra một nữ nhi vụng về như vậy, còn chưa kịp bước vào cửa đã bắt đầu ồn ào người hạ độc chính là lão thái thái. Cho dù đây là sự thật cũng không thể hiên ngang tuyên bố với công chúng như vậy “Hồ ngôn loạn ngữ, người hạ độc chính là mẫu thân ngươi, đại nha hoàn bên người nàng đã đứng ra vạch tội nàng, sao có thể là giả?”
Diệp Dung bĩu môi khinh thường “Đại nha hoàn bên người nương là lão thái thái sắp xếp vào, đương nhiên phải nghe lời lão thái thái, cha, ngài giúp nương đi, ngài không phát hiện ra nương phải sống trong một sân viện cũ nát, căn bản không phải địa phương cho người ở sao.”
“Ai nói với ngươi người hạ độc là lão thái thái và đại nha hoàn đó là người của lão thái thái?” Diệp Thừa Hoành xoa bóp ấn đường, chẳng lẽ bọn họ làm rõ ràng như vậy, ngay cả Dung nhi cũng nhìn ra.
“Là nương nói.” Diệp Dung tiến lên lôi kéo tay áo nhị lão gia, “Cha, ngày đó có tộc trưởng ở đấy, tại sao ngài lại muốn bao che cho lão thái thái mà khiến nương bị oan uổng.”
“Không được nói nữa,” Diệp Thừa Hoành lắc lắc tay áo, “Độc kia chính là mẫu thân ngươi hạ, không có một chút quan hệ nào với lão thái thái!” Tề thị trở nên thông minh từ khi nào vậy, ông còn tưởng rằng bà ta sẽ không bao giờ thông suốt đấy, tuy nhiên vẫn không đủ thông minh.
Diệp Dung không dám tin tưởng mà trừng lớn đôi mắt, “Ngài, ngài quả thực không biết phân biệt thị phi, vô tình vô nghĩa!” Ở trong lòng nàng, cha nương vẫn luôn ân ái, tuy rằng không bằng tam thúc và tam thẩm nhưng cũng kính trọng lẫn nhau, không nghĩ tới phụ thân lại đối xử với mẫu thân như vậy.
“Bang!” Bị nữ nhi chín tuổi chỉ trích, Diệp Thừa Hoành tức giận cuồn cuộn, giơ tay quăng cho nàng một bạt tai, “Ta bảo ngươi im miệng!”
Vết thương trên mặt Diệp Dung vẫn chưa khỏi hẳn, chỉ có thể miễn cưỡng gặp người mà thôi. Một bạt tai này của nhị lão gia khiến nàng đau tới mức nước mắt lập tức trào ra, tức giận bụm mặt cúi đầu xuống.
Lúc này Diệp Thừa Hoành mới nhớ tới mặt nàng vẫn đang bị thương, âm thầm có chút hối hận, nhưng ông lại lo lắng nàng không biết cố kỵ mà nói bậy khắp nơi, lạnh mặt trách mắng: “Không phải ngươi vẫn đang bị cấm túc sao? Hiện tại liền quay trở về sân của mình đi, không có mệnh lệnh của ta, không cho phép ra ngoài!”
Xin giúp đỡ thay mẫu thân không có kết quả, ngược lại còn ăn đánh, Diệp Dung vừa thương tâm vừa tức giận, nàng khóc tới mức cả thân mình đều run rẩy.
Diệp Phù đã đứng trong sân được một lát, thấy phụ thân và muội muội khắc khẩu xong, nàng ta mới vội vội vàng vàng chạy vào thư phòng, “Phụ thân bớt giận, Tam muội muội còn nhỏ, lời muội ấy nói đều là vô tâm không hề có ác ý.”
Diệp Thừa xụ mặt xua tay, “Đưa nó trở về đi!”
Diệp Phù lôi kéo Diệp Dung rời đi.
Diệp Dung lại không chịu quay trở lại sân của mình mà đi đến tiểu viện nhốt Tề thị, khóc lóc kể lể với Tề thị một hồi. Tâm Tề thị càng ngày càng lạnh, giỏi lắm Diệp Thừa Hoành, ông đúng là trở mặt vô tình, ông ta không chỉ hại thê tử của mình mà ngay cả nữ nhi cũng nỡ đánh. Cũng may, bà vẫn chừa cho mình một con đường sống, tất cả số bạc tham ô được trong mấy năm qua đều được đổi thành ngân phiếu và lén lút cất giấu ở một nơi không ai biết, ngay cả Diệp Thừa Hoành cũng không biết ở đâu.
Diệp Dung khóc xong liền tức giận trở về sân viện của mình, nha hoàn cẩn thận đến gần nói “Tiểu thư, nhà kho bên kia nói sân viện chúng ta đăng ký sử dụng quá nhiều vật phẩm, chỉ là trà cụ cũng có hơn mười bộ, màn ba bộ và còn rất nhiều thứ khác, nói, nói chúng ta…… trả lại.”
“Trả lại cái gì?!” chuyện rắc rối cứ đến hết đợt này tới đợt khác, Diệp Dung tức giận dựng lông mày “Những trà cụ đó đều nát hết rồi, màn cũng bị xé rách, ta biết lấy cái gì trả lại?!”
Nha hoàn hận không thể co mình thành một con rùa đen, “Đại thái thái nói, phá hỏng đồ vật đều phải bồi thường.”
“Bồi thì bồi, những thứ đó đáng giá mấy lượng bạc mà phải vẽ chuyện nhiều như vậy.” Diệp Dung chẳng hề để ý nói.
“Đại thái thái nói,” Nha hoàn gian nan nuốt ngụm nước miếng, “Những vật phẩm vượt quá tiêu chuẩn trong phòng tiểu thư, tổng cộng 320 lượng bạc……” Thời điểm Nhị thái thái chưởng gia, những thứ được đưa đến phòng tiểu thư đều là thứ tốt, nhưng tính tình tiểu thư nóng nảy vì thế thường xuyên đạp phá đồ đạc, tính toán cẩn thận ra thật đúng là tốn không ít bạc đâu.
“Cái gì, 320 lượng?!” Diệp Dung hít hà một hơi, “Tại sao đại bá mẫu không đi ăn cướp đi!”
Nha hoàn cẩn thận lui lại một bước, “Vốn là 326 lượng, nhưng đại thái thái nói niệm tình tiểu thư còn nhỏ nên có thể bỏ qua số lẻ.”
Diệp Dung đang định cầm chén trà nhỏ màu hồng trong tay ném xuống đất, lại thấy nha hoàn kia mở to mắt kinh sợ mà nhìn chằm chằm vào chén trà trong tay nàng, nàng mới phản ứng lại tất cả thứ này đều là bạc “Đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, mẫu thân vừa mới xảy ra chuyện, đại bá mẫu liền gấp không chờ nổi mà khi dễ chúng ta.”
Nha hoàn không dám lên tiếng, vấn đề ai là hổ, ai là chó, nàng cũng không dám xen vào.
Diệp Dung tức giận ngồi cạnh bàn, tiền tiêu vặt hàng tháng của nàng là ba lượng bạc, đồng thời đã quen với việc tiêu xài phung phí, vì thế nàng không bao giờ có bạc dự trữ trong tay. Dù sao có mẫu thân ở đó, thiếu thứ gì cứ trực tiếp hỏi mẫu thân là được, đâu cần phải hỏi ý kiến người nào, cho nên bạc mỗi tháng đều tiêu hết sạch, giờ phải đi đâu để tìm 320 lượng bạc đây?
Diệp Dung buồn bực vày vò chiếc khăn trong tay, không bao lâu sau bông hoa nhỏ tinh xảo thêu trên khăn đã biến hình. Nha hoàn kia chỉ biết đau lòng mà nhìn, không dám tiến lên ngăn cản.
“Thôi, mặc kệ, ta không có bạc, đại bá mẫu định làm gì ta?!” Diệp Dung vỗ bàn một cái, quyết định không hoàn trả.
Tương phản với Diệp Dung là Diệp Thiên đang thập phần sung sướng.
La thị bận rộn mấy ngày mới kiểm kê xong sổ sách và tồn kho. Trước khi bị bệnh vốn dĩ
việc hậu viện đều do bà chưởng quản, có thể nói là ngựa quen đường cũ. Đồng thời cũng có rất nhiều quản sự tin phục bà, cho dù là thân tín của lão thái thái và Tề thị cũng không dám đối nghịch với bà. Rốt cuộc thì La thị mới là phu nhân chính thức của hầu phủ.
Diệp Thiên nắm tay mẫu thân, một đường vừa đi vừa hưng phấn giới thiệu, “Nương, đây là sân của con, Phùng ma ma ở đông sương phòng……” Ở trong trí nhớ của nàng, đây là lần đầu tiên mẫu thân tới thăm nơi ở của nàng, nàng chỉ hận không thể giới thiệu từng lá cây ngọn cỏ trong viện cho mẫu thân biết.
Mạnh thị nắm bàn tay nhỏ mềm mại của nữ nhi, trên mặt là ý cười dịu dàng, nhưng trong mắt lại hiện lên ánh sáng sắc bén. Giỏi cho Tề thị nhà ngươi, ngươi lại dám đối đãi với nữ nhi của ta như vậy. Nơi này là Tế Bình Hầu phủ, Thiên Thiên là đích nữ hầu phủ, ấn theo quy định thì tiền tiêu vặt hàng tháng, đồ vật bày biện trong phòng, thức ăn hàng ngày đều phải cao hơn ba tỷ muội của nhị phòng. Nhưng nhìn trà cụ, màn, bình phong, còn có giấy và bút mực, các thứ trang trí trên đỉnh Đa Bảo đều không có thứ nào khiến bà vừa lòng. La thị nhớ tới sổ ghi chép trong nhà kho mỗi lần Diệp Dung cho người tới lấy đồ, khóe miệng bà nổi lên một ý cười lạnh băng.
“Nương, cái này là Dự Vương điện hạ tặng cho con.” Diệp Thiên lấy con chim nhỏ được điêu khắc bằng ngọc thạch cho La thị xem. Bởi vì A Hoàng ở lại Dự Vương phủ, nên Dự Vương liền bảo nàng mang con chim giống A Hoàng như đúc này về nhà, để nàng thường xuyên nhớ tới A Hoàng, thuận tiện cũng có thể nhớ tới hắn.
“Ừ, rất đẹp.” La thị vén tóc mái của nữ nhi ra sau tai.
Diệp Thiên cười cực kỳ vui vẻ, hai má lúm đồng tiền trắng như tuyết hiện lên trên gương mặt “Trong vương phủ có A Hoàng giống hệt con chim nhỏ này, đặc biệt thông minh……”
La thị mỉm cười nghe Diệp Thiên lải nhải những chuyện thú vị ở Dự Vương phủ. Trong lòng bà cảm thấy vui mừng, không nghĩ tới Dự Vương lại để bụng tới nữ nhi bảo bối của bà như thế. Hắn không hề kiêu ngạo ương ngạnh giống như lời đồn bên ngoài, cũng đúng, nhi tử do nữ tử hồn nhiên lương thiện sinh hạ, sao có thể là người hư hỏng?
Mỗi ngày trôi qua Diệp Thiên đều thập phần sung sướng, không phải dính bên người mẫu thân thì chính là dính ở bên người ca ca, ngay cả buổi học lễ nghi của Phùng ma ma cũng không nghiêm túc học. Phùng ma ma không ép buộc nàng, dù sao điện hạ từng phân phó: không được trách móc tiểu vương phi, chỉ cần ngoài mặt có vẻ hiểu biết là được. Lại nói, vốn dĩ chức trách của bà cũng không phải là dạy dỗ lễ nghi mà là bảo vệ tiểu vương phi. Diệp Thiên không muốn đi học, tất nhiên bà sẽ không làm khó nàng, bỏi vì nếu nàng đi theo bên người La thị còn có thể học được cách chưởng gia đấy.
Qua hơn mười ngày, là ngày trong phủ phát tiền tiêu vặt hàng tháng. Đại phòng và tam phòng đều thuận lợi nhận tiền tiêu vặt, riêng chỉ có nhị phòng là không thể.
“Vì sao lại không có bạc?” Diệp Dung không thể tin được mà hỏi nha hoàn, đại bá mẫu cắt xén tiền tiêu hàng tháng của mình một cách trắng trợn táo bạo như vậy sao? Nếu như mẫu thân còn chưởng gia, nàng cũng không thèm để bụng đến ba lượng bạc này, bởi vì nàng muốn cái gì cũng có. Nhưng hiện tại nàng muốn cái gì cũng không có mà phải trông cậy hoàn toàn vào ba lượng bạc này.
Nha hoàn kia đỏ bừng mặt, nàng đi nhận bạc, đã không lấy được bạc còn bị giáo huấn một hồi. Trước kia những nha hoàn nàng thường lui tới đều nịnh bợ nàng, chính vì thế nàng cũng cảm thấy mình là người có thể diện, hiện tại thì khác hoàn toàn. Nhớ tới ánh mắt khinh thường của bà tử quản sự kia, trong lòng nàng cũng thực ủy khuất, “Nói là tiểu thư còn thiếu 320 lượng bạc, nếu là không trả đủ số bạc đó thì tiền tiêu hàng tháng của tiểu thư sẽ bị khấu trừ, thẳng đến khi trừ đủ 320 lượng mới thôi. Hơn nữa, tiểu thư lấy quá nhiều vật phẩm từ nhà kho chung nhưng lại không trả lại cũng không bồi thường bạc, về sau nhà kho cũng sẽ không đổi vật phẩm mới cho tiểu thư nữa.” Nói cách khác, sau này nếu tiểu thư thật sự không cẩn thận đập vỡ trà cụ, cũng chỉ có thể tạm chấp nhận mà sử dụng.
“Cái gì?!” Diệp Dung tức giận kêu to: “320 lượng, hơn một trăm tháng đấy!” Vậy chẳng phải là rất nhiều năm nàng đều không có tiền tiêu hàng tháng sao, trời ơi, nàng biết sống như thế nào đây?
“Nếu thái thái còn chưởng gia thì tốt rồi.” Nha hoàn bất mãn mà lẩm bẩm một câu, nghe nói không riêng gì tiểu thư mà đại tiểu thư Diệp Phù cùng nhị thiếu gia Diệp Sở cũng không thể nhận tiền tiêu hàng tháng. Thậm chí ngay cả nhị lão gia cũng bắt đầu khẩn trương, nếu thái thái chưởng gia căn bản sẽ không bao giờ gặp phải những phiền não này.
“Mẫu thân? Đúng vậy, mẫu thân khẳng định có bạc!” Diệp Dung hưng phấn nhảy dựng lên, 320 lượng, tìm mẫu thân là được!