Dưỡng Thành Hoàng Hậu Nho Nhỏ

Chương 36:




Tác giả: Giản Diệc Dung
Không riêng gì Diệp Dung nghĩ tới việc hỏi bạc Tề thị, mà ngay cả Diệp Phù, Diệp Sở, thậm chí là nhị lão gia cũng nghĩ đến.
Diệp Phù và Diệp Dung giống nhau, rất nhiều đồ vật trong phòng đều bị đập hỏng, nhưng lại không có bạc để bồi thường. Mà Diệp Sở là lãnh bạc để chi tiêu, từ trước đến nay ở thư viện hắn luôn là người ra tay hào phóng, thỉnh thoảng còn mời đồng học đi tụ tập, điều này giúp hắn đổi lại những mối quan hệ khá tốt. Nhưng tiền tiêu hàng tháng không đủ cho hắn sử dụng, vì thế mỗi lần nhận bạc hàng tháng hắn đều lấy quá số lượng bạc cho phép. Thời điểm Tề thị chưởng gia, phòng thu chi chỉ ghi chép số lượng rõ ràng mà không hề ngăn cản hắn lấy bạc. Hiện tại La thị nắm quyền, đương nhiên hắn phải hoàn trả số bạc mà hắn đã lấy.
Tình huống của nhị lão gia Diệp Thừa Hoành và Diệp Sở có chút tương tự, ông không có một nhạc phụ có quyền thế như tam lão gia Diệp Thừa Xương nên ông chỉ có thể dựa vào chính mình. Diệp Thừa Hoành có cần cù nhưng học vấn lại không đủ. Vì muốn thuận lợi trong con đường quan trường nên ông thường xuyên lo lót trên dưới, mời khách hay tặng lễ vật cũng là chuyện bình thường. Thời điểm Tề thị chưởng gia sẽ tận lực ghi chép coi như số bạc này dùng vào việc công, nhưng đổi thành La thị lại không chấp nhận “Bạc hàng tháng của nhị đệ và tam đệ đều là một trăm lượng, cho dù có chút xã giao cũng đủ dùng, nhưng tam đệ chưa bao giờ lấy bạc của công đi mời đồng liêu ăn cơm. Từ trước đến nay ở hầu phủ đều giữ quy củ này.”
Nhị lão gia lập tức cảm thấy túng quẫn, ông nghĩ đến Tề thị, Tề thị chưởng gia nhiều năm, ông biết Tề thị có tham ô bạc. Từ trước đến nay ông chưa từng hỏi đến là bởi vì ông chưa bao giờ thiếu bạc, cảm thấy bạc đặt ở chỗ Tề thị cũng như đặt ở chỗ mình.
Vì La thị cố ý không cản, những người này đều thuận lợi gặp mặt Tề thị.
Đầu Tề thị phình to như cái đấu, bạc chỗ ba người con vốn dĩ cũng không nhiều lắm, sau khi bổ sung xong mỗi tháng chỉ cần bọn họ chú ý tiết kiệm một chút là được. Nhưng Diệp Thừa Hoành lại là cái động không đáy, hiện giờ bà đã không còn chưởng gia, lại không có nguồn thu khác. Nếu giao ngân phiếu trong tay cho Diệp Thừa Hoành, chắc chắn bà sẽ không còn gì đảm bảo cho cuộc sống sau này. Đặc biệt là Diệp Thừa Hoành lại là người vô tình vô nghĩa như thế, biết rõ bà oan uổng còn giúp lão thái thái hại bà. Hiện tại chỉ nhốt bà trong sân viện này, nhưng ai có thể đảm bảo một ngày nào đó ông ta sẽ không nương theo tội danh độc hại phu nhân hầu phủ mà đòi hưu thê?
Không được, tuyệt đối không được, Tề thị liên tục lắc đầu, bà không thể đem bạc giao cho Diệp Thừa Hoành. Bà phải lưu lại cho chính mình, vạn nhất bị hưu thì ít nhất bà cũng không chỉ có hai bàn tay trắng.
Tiểu Anh một bên cần mẫn lau bàn, một bên trộm quan sát thần sắc Tề thị, thở dài, “Thái thái, ngài thật quá đáng thương. Ngài đã bị nhốt tại nơi rách nát này, lão gia còn đòi hỏi bạc từ thái thái, hy vọng lão gia sẽ không nhân lúc thái thái không có mặt mà lấy trang sức của ngài đi cầm cố.” Mấy ngày này nàng hầu hạ Tề thị thập phần dụng tâm, không chỉ có tay chân lanh lẹ còn đặc biệt tri kỷ. Hiện giờ nàng đã chiếm được sự tín nhiệm của Tề thị, cho dù có lỡ miệng nói một số lời quá mức, Tề thị cũng sẽ không trách nàng.
Tề thị không để bụng xua tay, “Trang sức gì đó không quan trọng, hắn muốn lấy đi cũng không sao.” Mấu chốt nằm ở ngân phiếu.
Tiểu Anh thấy Tề thị không lĩnh hội được ý tứ của mình, đành phải nỗ lực hơn “Nô tỳ cảm thấy đau lòng cho thái thái, trong phòng luôn có thứ gì đó khiến thái thái yêu thích chứ, nếu như bị lão gia cầm đi, thái thái khẳng định sẽ rất khổ sở. Giống như cây trâm bạc này trên đầu nô tỳ, đây chính là đồ vật đáng giá nhất trên người nô tỳ, nếu ai dám cướp đoạt, nô tỳ sẽ liều mạng với hắn.”. đam mỹ hài
Tề thị vừa định chê cười Tiểu Anh không phóng khoáng, một cây trâm bạc cũng không đáng để liều mạng. Bỗng dưng bà chợt nhận ra, tuy rằng trang sức không quan trọng, nhưng trong phòng xác thật có đồ vật bà yêu thích, chính là những tờ ngân phiếu đó nha! Vạn nhất nếu như bị Diệp Thừa Hoành tìm được, cho dù chiếc rương bị khóa cũng không ngăn cản được nhị lão gia.
Tề thị ngay lập tức đứng ngồi không yên, nôn nóng xoay vài vòng trong phòng. Làm sao bây giờ? Những ngân phiếu đó nên giấu ở chỗ nào?
Đặt trên người mình? Không được, đó đều là bạc tham ô không thể quang minh chính đại mang theo bên người. Hơn nữa hiện tại bà đang là tội nhân của hầu phủ, La thị hoàn toàn có lý do điều tra cái tiểu viện này của bà. Nếu lục soát ra số ngân phiếu đó, bà sẽ không có cách nào giải thích được tại sao mình lại có nhiều bạc như vậy, đến lúc đó chỉ có thể trơ mắt nhìn La thị mang ngân phiếu đi.
Đặt bên người hài tử? Không được, ba hài tử của bà đều là người tiêu xài phung phí. Đưa nhiều bạc cho bọn chúng như vậy, một là chúng tự mình tiêu xài, hai là chia cho Diệp Thừa Hoành một phần. Đến khi bà được thả ra hoặc bị hưu bỏ, vẫn chỉ có hai bàn tay trắng.
Giao cho ca ca nhà mẹ đẻ bảo quản thay? Không được, đại ca đại tẩu đều là người vắt chày ra nước, vừa thấy tiền liền sáng mắt, mấy năm nay không biết đã cướp đoạt đi bao nhiêu chỗ tốt từ nơi này của bà. Giao cho bọn họ số tiền lớn như vậy, chỉ có thể là lấy bánh bao thịt đánh chó, đến cuối bà vẫn chỉ có hai bàn tay trắng.
Tề thị gấp đến điên rồi, bà cần một người có tình có nghĩa, không ham muốn tài sản của bà, giúp bà bảo quản tốt số ngân phiếu cuối cùng này. Bà không đầu không đuôi xoay vài vòng trong phòng, đợi đã, thật sự có một người.
Từ lúc Tề thị còn là khuê nữ, cách vách có một nhà phú thương họ Lữ, tiểu nhi tử của phú thương nọ tên Lữ Văn Bân, người nọ xấp xỉ tuổi bà. Từ nhỏ hai người đã cùng nhau chơi đùa, cũng coi như là thanh mai trúc mã. Tuy rằng cuối cùng bà gả vào hầu phủ, nhưng Lữ Văn Bân cũng không trách móc bà, cho đến tận bây giờ ngày lễ ngày tết vẫn tặng lễ vật tới đây. Mỗi lần nhận được lễ vật từ Lữ phủ, trong lòng bà luôn có một chút ngọt ngào bí ẩn, bà luôn cảm thấy Lữ Văn Bân vẫn chưa quên cũ tình, hắn đang nương theo biện pháp quang minh chính đại này để biểu đạt tình ý của mình với bà. Trước mắt bao người, đương nhiên bà không thể làm gì, nhưng việc đáp lễ là có thể. Bà đúng lý hợp tình đáp lễ trở lai Lữ phủ, tuy rằng quà đáp lễ của Lữ phủ không hề khác những nhà khác, nhưng trong lòng bà chuyện đó cũng coi như là ngươi tới ta đi.
Tề thị nghĩ đi nghĩ lại đều cảm thấy Lữ Văn Bân rất thích hợp. Hắn đối xử với mình có thể nói là có tình có nghĩa, trong nhà lại là phú thương, khẳng định sẽ không ham muốn bạc của mình.
Tìm được đối tượng phù hợp, Tề thị quyết định viết một phong thư, sau đó sẽ gửi kèm cả thư và ngân phiếu đến Lữ phủ.
Vài lần cứ viết lại xé viết lại xé, cuối cùng Tề thị quyết định gọi hắn giống như khi còn nhỏ “Văn bân ca ca”, như vậy cũng là hy vọng hắn có thể nhớ tới tình ý lúc còn nhỏ mà giúp bà bảo quản thật tốt số ngân phiếu này.
Vì phòng ngừa có người xem trộm thư, Tề thị không viết quá mức cụ thể, bà chỉ viết “Có chút đồ vật muốn gửi nhờ ở chỗ Văn Bân ca ca, hy vọng Văn Bân ca ca bảo quản giúp ta”.
Viết xong thư, Tề thị cẩn thận lấy một chiếc chìa khóa từ trên người xuống đưa cho Tiểu Anh, bảo nàng đi đến phòng mình tìm chiếc rương màu đỏ, bên trong có một chiếc áo cũ màu xanh lục bọc lấy sấp ngân phiếu, sau đó mang cả thư và ngân phiếu đưa tận tay Lữ Văn Bân của Lữ phủ. Tề thị trịnh trọng nói: “Hiện giờ ta chỉ có thể dựa vào ngươi, Tiểu Anh, ngươi giúp ta làm tốt chuyện này, về sau ta sẽ không bạc đãi ngươi, không riêng gì một cây trâm bạc ngay cả trâm vàng ta cũng sẽ cho ngươi.”
“Thái thái yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ làm tốt chuyện này.” Tiểu Anh dùng sức gật đầu, mang theo chìa khóa và bức thư rời khỏi tiểu viện.
Nàng không lập tức đến sân của Tề thị mà ngược lại lén lút đi tìm La thị. La thị xem xong bức thư Tề thị viết, thiếu chút cười thành tiếng. Không ngờ Tề thị lại ngây thơ như vậy, sở dĩ ngày lễ tết Lữ Văn Bân đưa lễ vật đến hầu phủ, không phải là nhớ thương Tề thị mà bởi vì bà ta đang sống ở hầu phủ. Lữ gia chỉ là thương hộ, nếu có thể tạo được mối quan hệ với hầu phủ đương nhiên là chuyện cực kỳ tốt, không ngờ đến tay Tề thị liền biến thành tình cũ khó quên.
Ngón tay trắng nõn của La thị nhẹ nhàng gõ gõ lên mặt bàn hai cái, sau đó bà thấp giọng phân phó vài câu.
Lúc này Tiểu Anh mới đi về phía sân của Tề thị. Tề thị độc hại phu nhân hầu phủ, vì thế nha hoàn bà tử trong viện đều bị dọa mất mật, ai cũng sợ bản thân bị dính líu tới chuyện đó. Toàn bộ người trong sân đều bị La thị tống cổ đến các nơi khác, chỉ chừa lại mấy bà tử thô sử trông giữ và quét tước sân viện mà thôi.
Tiểu Anh nâng cằm hiên ngang bước vào phòng mà không ai dám ngăn cản nàng. Nàng mở chiếc rương màu đỏ kia ra, tìm thấy chiếc áo ngoài màu xanh lục sau đó lấy sấp ngân phiếu đó nhét vào trong ngực. Tiếp theo lại thu dọn một số đồ trang sức của Tề thị, dùng chiếc áo ngoài màu xanh lục gói lá thư và số trang sức kia lại, sắp xếp thành một cái tay nải nhỏ, xách ra sân đi tìm La thị.
Tiểu Anh giao hết số ngân phiếu trong ngực cho La thị. Nhìn số lượng và mệnh giá của ngân phiếu, đôi mắt xinh đẹp của La thị hơi mở to. Vốn dĩ bà cho rằng chủ ý này là lão thái thái dạy Tề thị, như vậy Tề thị khẳng định chỉ lấy được một số lượng nhỏ, không nghĩ tới số bạc Tề thị tham ô lại lớn như vậy, ngược lại bên chỗ lão thái thái không biết được nhiều hay ít.
Đôi môi no đủ của La thị vừa lòng mà cong lên, theo lý thuyết, số tiền này là của công, đáng lẽ bà phải bỏ vào quỹ chung, nhưng bà không hề nghĩ sẽ làm như vậy. Cái gọi là của công này, bà và đôi nhi nữ bảo bối của bà dùng được đáng bao nhiêu, còn không phải vẫn béo lão thái thái, nhị phòng và tam phòng hay sao. Bản thân bà bị bọn họ độc hại nhiều năm như vậy, Tề thị lại trong tối ngoài sáng mà bạc đãi hai hài tử của bà, số bạc này coi như là Tề thị bồi thường cho hai hài tử của bà đi. Bà phải giữ lại làm của hồi môn cho nữ nhi. Dù sao, ngay cả khi biết sự thật, Tề thị cũng không dám tới đòi công đạo.
La thị cẩn thận cất số ngân phiếu đó đi, một lát sau bà nhìn canh giờ sau đó cho Tiểu Anh ra ngoài làm nốt việc còn lại.
Tiểu Anh kẹp tay nải đi về phía nhị môn, xuyên qua lớp cây cối, mắt thấy nhị lão gia đang dần tới gần, nàng cúi đầu đi thật nhanh, đến gần khúc cua nàng cố ý đâm sầm vào người nhị lão gia, chiếc tay nải cũng theo đó mà bung ra rơi xuống đất.
Diệp Thừa Hoành giận dữ, vốn dĩ tâm trạng mấy ngày nay của ông luôn không tốt đã thế lại còn bị thứ nô tài không có mắt này đụng phải. Ông đang định cho người kéo nàng xuống đánh một trận, lại bất chợt nhìn thấy số trang sức lộng lẫy lòi ra ngoài tay nải.
Một nô tỳ không đời nào có nhiều trang sức quý giá như vậy, trong lòng ông cảm thấy khả nghi định khom lưng mở chiếc tay nải kia ra. Dường như lúc này Tiểu Anh mới phản ứng lại, nàng vội vàng giật chiếc tay nải, ôm vào trong ngực.
Đôi mắt Diệp Thừa Hoành híp lại, ông liếc mắt đánh giá Tiểu Anh một cái, ông luôn cảm thấy nàng có chút quen mặt. Lục lọi trí nhớ một hồi ông mới nhớ ra đây là tiểu nha hoàn duy nhất trong viện Tề thị. Điều này khiến trong lòng ông càng hoài nghi hơn, ông ra lệnh cho người hầu đi theo phía sau đoạt lấy chiếc tay nải trong ngực Tiểu Anh.
Cho dù Tiểu Anh có “Liều mạng giãy giụa” như thế nào thì nàng cũng chỉ là một tiểu nha hoàn, sao có thể địch nổi một nam nhân thân thể khoẻ mạnh. Cuối cùng chiếc tay nải cũng bị người hầu kia cướp đi giao lại cho Diệp Thừa Hoành.
Diệp Thừa Hoành mở tay nải ra, vừa liếc mắt một cái ông liền nhận ra trang sức bên trong là trang sức Tề thị thường mang. Ngoại trừ trang sức còn có một chiếc áo ngoài cực cũ màu xanh lục, thoạt nhìn đã qua rất nhiều năm, bọc trong chiếc áo đó là một phong thơ.
Diệp Thừa Hoành nhìn chằm chằm vào lá thư kia, ông có chút dự cảm không tốt, đáy lòng có một thanh âm khuyên ông không nên mở lá thư kia ra, nhưng ngón tay ông vẫn không tự chủ được mà duỗi qua.
“Tiện nhân!” Diệp Thừa Hoành đọc thư xong, giận tím mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.