Tác giả: Giản Diệc Dung
Nhìn bức thư có chữ viết của Tề thị cùng những món trang sức đáng giá đó, nhị lão gia giận tím mặt, ngay cả chiếc áo ngoài cực cũ kia ở trong mắt ông cũng trở nên thập phần khả nghi. Tề thị lại không thiếu xiêm y cần gì phải giữ chiếc áo cũ này làm gì, chẳng lẽ đó chiếc áo bà mặc thời khuê nữ, nó có ý nghĩa đặc biệt gì sao?
Diệp Thừa Hoành hận không thể lập tức đi tìm Tề thị chất vấn một phen, nhưng tôn nghiêm của nam nhân lại khiến ông do dự. Để những người khác trong phủ biết Tề thị gả cho ông nhiều năm như vậy nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ thương nam nhân thanh mai trúc mã, vậy mặt mũi của ông biết giấu vào chỗ nào? Cho dù muốn hưu Tề thị, ông cũng không thể dùng tới lý do này, nhưng thật ra có thể lấy lí do bà ta độc hại phu nhân hầu phủ. Tuy nhiên, có nên hưu Tề thị hay không, ông còn phải suy nghĩ lại một chút, Tề thị không có gì quan trọng nhưng Sở nhi không thể có một mẫu thân bị hưu bỏ.
Diệp Thừa Hoành suy nghĩ một lát sau đó ông cầm tay nải xoay người rời đi, Tiểu Anh nhào lên muốn cướp trở về lại bị Diệp Thừa Hoành hung hăng mà quăng một cái tát.
Tiểu Anh ngây ngốc tại chỗ, mắt thấy Diệp Thừa Hoành đi xa rồi, nàng mới bụm mặt hơi mỉm cười và quay trở về sân của Tề thị.
Tâm trí Tề thị hoảng loạn, bà không biết Tiểu Anh có thể thuận lợi hoàn thành việc mà bà giao phó hay không. Vừa nghe thấy tiếng khóc của Tiểu Anh, trong lòng bà đột nhiên nhảy dựng lên, một loại dự cảm bất tường đánh úp lại.
Tiểu Anh đầu tóc tán loạn chạy vào phòng, thình thịch một tiếng quỳ trên mặt đất, “Thái thái, nô tỳ không thể hoàn thành việc ngài giao phó, ngài đánh nô tỳ đi.”
Trước mắt Tề thị tối sầm, thấy năm ngón tay hiện rõ ràng trên gương mặt sưng đỏ của Tiểu Anh, hiển nhiên là bị người đánh, bà run giọng hỏi: “Như thế nào, là La thị chặn ngươi lại, đúng không?”
“Không phải,” Tiểu Anh lắc đầu, khóc lóc nói: “Là lão gia. Ngài ấy đoạt tất cả đi rồi, nô tỳ muốn cướp trở về, nhưng mà bên người ngài ấy còn có người hầu, nô tỳ, nô tỳ vô dụng a, ô ô……”
Ngân phiếu bị Diệp Thừa Hoành đoạt đi rồi! Tề thị suy sụp ngã xuống đất một cách tê liệt, xong rồi, lần này bà thật sự chỉ còn hai bàn tay trắng thật rồi!
Chủ tớ hai người ngồi dưới đất rơi lệ, cửa ngoại viện “Ầm” một tiếng mở ra. La thị mang theo vài người xông vào “Nhị đệ muội, cho muội ở trong tiểu viện này để đóng cửa ăn năn hối lối, không nghĩ tới chủ tớ hai người các ngươi lại lớn mật như thế. Từ hôm nay trở đi, muội vẫn nên an phận ở lại đây tu thân dưỡng tính đi, bất cứ ai cũng không thể gặp mặt!”
La thị liếc mắt nhìn Tề thị đang ngồi dưới đất rơi lệ. Nếu muốn báo thù bà nhất định phải đánh tan thế lực của lão thái thái và nhị phòng, mà Tề thị chính là lựa chọn thích hợp nhất.
La thị phân phó người kéo Tiểu Anh ra ngoài, chỉ lưu lại hai bà tử trông coi sân viện. Ngày thường cửa viện luôn phải khóa trái, mặc kệ là ai tới cũng không được gặp mặt Tề thị.
Sắc mặt Tề thị trắng bệch, tài vật đã mất, Diệp Thừa Hoành lại vô tình vô nghĩa. Bà chỉ còn ba nhi nữ nhưng lại không thể gặp mặt. (Nhi nữ chính là nhi tử và nữ nhi nhé)
Ba nhi nữ…… “Từ từ!” Tề thị đột nhiên kéo góc váy La thị “Trong phòng ta còn một số trang sức, tất cả đều là đồ vật cá nhân của ta, không phải của công. Ta muốn lấy những thứ đó bù vào số bạc bọn nhỏ còn thiếu, sau này tiền tiêu hàng tháng của bọn nhỏ, hy vọng đại tẩu phát đầy đủ.” Dù sao bà bị nhốt ở nơi này cũng không gặp được ai, trang sức gì đó không cần nữa cũng không sao. Nhưng ba hài tử của bà không thể không có bạc hàng tháng, xiêm y đồ ăn lấy từ trong phủ chỉ cần bọn chúng không tiêu xài quá hoang phí, ngày sau vẫn có thể trôi qua được.
“Có thể.” La thị đáp ứng. Số trang sức Tiểu Anh lấy đi lại bị Diệp Thừa Hoành cướp đoạt chỉ là một trong số những món trang sức của Tề thị mà thôi, số trang sức còn lại cũng đủ để gán nợ rồi.
La thị đi rồi, Tiểu Anh bị bắt đi, cửa viện bị khóa lại.
Trái tim Tề thị như tro tàn, ngân phiếu không có, trang sức cũng không, người duy nhất bà có thể trông cậy vào chính là ba nhi nữ của bà, hy vọng tương lai mấy hài tử có tiền đồ sẽ cứu bà ra khỏi chiếc lồng sắt này.
Tế Bình Hầu phủ tạm thời gió êm sóng lặng, La thị khôi phục quy luật sớm tối thỉnh an.
Thời tiết trở nên nóng bức, đài sen trong Dự Vương phủ cũng lớn dần. Dự Vương vẫn nhớ rõ ước định cùng Diệp Thiên nên liền cố ý mời Diệp Thiên,La thị và Diệp Lệ đến vương phủ du ngoạn.
Diệp Thiên và ca ca ngựa quen đường cũ, nhưng La thị là lần đầu tiên tới Dự Vương phủ. Nhìn vào hồ nước trong xanh trước mắt bà có thể đoán được rốt cuộc Dự Vương phủ rộng lớn bao nhiêu. Nghĩ đến nữ nhi bảo bối của bà tương lai sẽ sinh hoạt ở chỗ này, trong lòng bà cảm thấy rất yên ổn mà không hề có tâm trạng thấp thỏm của người mẫu thân sắp gả nữ nhi.
Dự Vương mời mấy người lên thuyền nhỏ, lại lệnh cho hai bà tử chèo thuyền hướng về phía có thật nhiều hoa sen.
Diệp Thiên dõi mắt trông mong nhìn đài sen, lại không dám duỗi tay đi hái. Dự Vương tự mình động thủ, hái mấy đóa hoa sen đặt lên bàn nhỏ trên thuyền, Diệp Lệ cũng vươn thân mình chọn một đài sen tươi mới no đủ hái xuống.
Diệp Thiên hoan hô một tiếng, nàng đã từng ăn qua hạt sen nhưng chưa từng tự mình động thủ lột vỏ, nàng cầm một đài sen lăn qua lộn lại nghiên cứu. La thị cầm tay nàng chỉ dạy, chuyện này không khó nên nàng nhanh chóng nắm giữ bí được quyết.
Lột được một hạt sen trắng trẻo mập mạp, Diệp Thiên không ăn mà ngược lại đưa đến bên môi La thị “Nương, người ăn.”
Nữ nhi bảo bối của bà thật đúng là hiếu thuận, La thị mỉm cười, cúi đầu ngậm hạt sen trong miệng, thở dài: “Thiên Thiên lột vỏ, thật ngọt.”
Diệp Thiên mím môi cười, sau đó nàng lột một hạt khác đưa đến bên môi Diệp Lệ, “Ca ca, huynh nếm thử.”
Diệp Lệ cũng cắn trong miệng, thở dài: “Thiên Thiên lột, quả nhiên rất ngọt.” Nói xong, hắn còn khoe khoang liếc mắt nhìn Dự Vương một cái.
Đôi mắt mắt phượng đen như mực của Dự Vương lập tức cảm thấy ủy khuất, ai oán mà nhìn chằm chằm vàoDiệp Thiên.
Diệp Thiên tay chân luống cuống lột thêm một hạt, đưa đến bên môi Dự Vương “Ngôn ca ca, huynh cũng nếm thử.”
Vừa nghe muội muội gọi “Ngôn ca ca”Diệp Lệ liền mặt đen. La thị lại có chút kinh ngạc, xem ra Dự Vương đối xử với nữ nhi quả nhiên rất tốt, nghe cách xưng hô này, thoạt nhìn hai người có vẻ rất thân mật.
Dự Vương cúi đầu nhìn hạt sen trắng trẻo mập mạp hệt như ngón tay út của người nào đó, hắn cắn hạt sen trong miệng đồng thời nhẹ nhàng nhướn mày, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Diệp Lệ một cái. Huynh đắc ý cái gì, sau này chắc chắn tiểu nha đầu sẽ ở cạnh hắn nhiều hơn.
“Thế nào, ngọt không?” Đôi mắt như nho đen của Diệp Thiên gắt gao nhìn chằm chằm vào Dự Vương, đôi môi nhỏ phấn hồng không tự giác mà vểnh lên một chút.
Có vẻ tiểu nha đầu đã thèm lắm rồi, nàng chỉ lo lột vỏ cho người khác, nhưng bản thân lại một hạt cũng chưa được ăn đâu. “Ngọt, cực kỳ ngọt, ta chưa từng ăn qua hạt sen nào ngon như vậy đâu.” Dự Vương vừa cười vừa nhanh chóng lột một hạt, đưa qua.
Ba bàn tay duỗi tới trước mặt Diệp Thiên, trong tay mỗi người đều cầm một hạt sen đã được lột sạch sẽ. Bàn tay Dự Vương tựa như ngọc bích đẹp không tỳ vết, bàn tay Diệp Lệ mang theo vết chai mỏng, bàn tay La thị thì trắng nõn tinh tế.
Diệp Thiên cười khúc khích, bàn tay nhỏ bụ bẫm lần lượt nhận lấy cả ba hạt sen và đưa hết vào trong miệng. Ca ca, mẫu thân, Dự Vương, cả ba người đều là người quan trọng của nàng. Nhìn mọi người ngồi vây quanh mình, trong lòng nàng cảm thấy cực kỳ sung sướng.
Nàng tham lam ăn cả ba hạt sen cùng lúc, vì thế theo động tác nhấm nuốt mà gương mặt trắng nõn phình phình giống hệt một con thỏ nhỏ ham ăn. Lần này Dự Vương có kinh nghiệm, hắn chỉ ngồi nhìn và mỉm cười, cũng không dám động thủ niết gương mặt nàng, mặc dù đầu ngón tay hắn đang rất ngứa.
Diệp Thiên chỉ lột ba hạt sen đầu tiên, sau đó nàng liền không có cơ hội động thủ, bởi vì có ba người ân cần ngồi bên cạnh thay phiên nhau lột sạch vỏ đưa đến bên môi nàng, nàng chỉ cần hé miệng là được.
Mặc dù thời tiết đang nóng lên, nhưng khi trèo thuyền du hồ lại mang theo từng trận gió lạnh, Diệp Thiên một bên hưởng thụ mỹ vị, một bên thưởng thức cảnh sắc hoa sen bên ngoài.
Dự Vương vẫn luôn chú ý đến nàng, vừa thấy nàng nhìn chằm chằm vào hoa sen, hắn liền nhớ tới những bông hoa hải đường ở Ngưng Ngọc Cung mà Diệp Thiên rất thích. Hắn thò người ra ngoài hái một bông hoa sen nở rộ thập phần hoàn mỹ đưa cho nàng.
Diệp Thiên vừa chú ý đến thứ gì, Dự Vương liền nhanh chóng đưa thứ đó tới, nàng cảm thấy rất vừa lòng mà nhận lấy đặt dưới chóp mũi hít một hơi thật sâu.
La thị vẫn luôn để ý đến hai người, thấy hành vi cử chỉ giữa hai người mang theo một loại thân mật rất tự nhiên, trong lòng bà thầm vui mừng. Tuy rằng bên ngoài Dự Vương có thanh danh kiêu ngạo ương ngạnh, nhưng đối xử với nữ nhi của bà lại cực kỳ tinh tế. Hơn nữa nhìn bộ dáng đương nhiên kia của nữ nhi, chứng tỏ ngày thường Dự Vương cũng chăm sóc nàng y như vậy, chứ không phải hắn đang cố tình diễn trò trước mặt mình.
Qua giờ Thân, thời tiết không quá nóng, Dự Vương tự mình mang theo ba người dạo quanh vương phủ. Diệp Thiên và Diệp Lệ đã đã tới rồi, chủ yếu là bồi La thị.
Vương phủ rất lớn vì thế đương nhiên không có khả năng đi hết các nơi mà chỉ có thể dọc theo trục trung tâm mà đi. Khi La thị vào sân của Diệp Thiên nghỉ chân, Dự Vương gọi Lộc y chính tới đây bắt mạch cho La thị. Sau khi Lộc y chính nói độc trong người La thị đã hoàn toàn được thanh trừ. Lúc này Dự Vương cùng Diệp Lệ mới đến thư phòng, Diệp Lệ có một số nghi vấn liên quan tới binh pháp muốn thỉnh giáo Dự Vương.
La thị nhìn trong sân một vòng, không thể không cảm khái một lần nữa rằng Dự Vương rất dụng tâm với nữ nhi của bà. Viện được bố trí tỉ mỉ hơn so với viện của nữ nhi trong hầu phủ rất nhiều, mà nữ nhi chỉ thỉnh thoảng mới tới đây một chuyến thôi.
A Hoàng đã lâu không gặp Diệp Thiên. Nó thấy nàng chỉ lo đưa một người lạ mặt ở trong sân nhìn đông nhìn tây mà không màng tới nó, sốt ruột kêu to: “Tiểu vương phi, tiểu vương phi!”
Diệp Thiên vui tươi hớn hở nắm tay mẫu thân đi đến bên cạnh lồng chim A Hoàng giới thiệu, “Nương, đây là A Hoàng, có phải rất giống con chim bằng ngọc trong phòng con hay không?”
“Quả nhiên giống nhau.” La thị mỉm cười gật gật đầu, nhìn nữ nhi thay thức ăn nước uống cho A Hoàng, còn đầu nhỏ của A Hoàng thì cọ tới cọ lui trên bàn tay nhỏ bụ bẫm của nàng.
Bởi vì phải trở về hầu phủ, mà Dự Vương lại muốn giữ bọn họ lại dùng bữa tối cho nên hắn cho người khai yến sớm một chút.
Dù sao cũng là lần đầu tiên nhạc mẫu đại nhân tới cửa, bữa tối được chuẩn bị dựa theo tiêu chuẩn của yến tiệc chiêu đãi khách quý. Thời điểm lần đầu tiên Diệp Thiên tới vương phủ, Dự Vương cũng dựa theo cấp bậc tối cao tiếp đãi nàng, vì thế thật ra nàng một chút cũng không kinh ngạc.
Diệp Lệ lại chưa từng được hưởng thụ loại đãi ngộ này. Bởi vì mỗi lần hắn tới vương phủ đều là ba người cùng nhau dùng bữa, mặc dù đồ ăn khá phong phú nhưng cũng không có xa hoa lãng phí như vậy.
La thị thấy ánh mắt Diệp Lệ nhìn Dự Vương có chút không đúng, bà còn tưởng rằng nhi tử không hiểu cách làm của Dự Vương, thầm nghĩ: Tiểu tử ngốc, đây là Dự Vương giữ mặt mũi cho nữ nhi đấy.
Kỳ thật điều khiến Diệp Lệ kinh ngạc không phải là bữa tiệc trước mắt. Dù gì hắn cũng là thế tử hầu phủ, ngày thường kết giao với không ít người cũng từng tham gia không ít yến hội. Vì vậy hắn không cảm thấy quá kinh ngạc, mà hắn bị lời nói lúc vừa rồi của Dự Vương ở trong thư phòng làm cho khiếp sợ.
Diệp Lệ mượn từ Dự Vương phủ mấy quyển binh pháp mưu lược rất cao thâm, có một số vấn đề hắn đã suy nghĩ cân nhắc trong lòng mấy ngày nay nhưng vẫn không nghĩ ra được kết quả gì. Ở trong thư phòng hắn chỉ thuận miệng nhắc tới, cũng không trông cậy vào vị hoàng tử cả ngày ăn chơi trác táng có thể đàm đạo cùng mình. Tuy nhiên hắn không ngờ rằng Dự Vương không những nghe hiểu lời hắn nói, mà còn nói bâng quơ mấy câu liền trúng điểm yếu hại, khiến hắn ngay lập tức có cảm giác sôi sục như vén mây nhìn thấy mặt trời.
Diệp Lệ không thể tin được. Hắn biết Dự Vương không hề đơn giản là hoàng tử ăn chơi trác táng như người bên ngoài vẫn đồn thổi, tuy nhiên hắn cũng không quá coi trọng học thức của Dự Vương. Diệp Lệ dứt khoát đưa ra mấy chỗ mà hắn cảm thấy nghi hoặc khó hiểu nhờ Dự Vương giải đáp. Dự Vương rất có kiên nhẫn phân tích giảng giải từng vấn đề một, lúc này Diệp Lệ mới tin tưởng rằng Dự Vương không phải trùng hợp biết được đáp án của vấn đề mà người này thực sự có kiến thức.
Cái gì mà hoàng tử ăn chơi trác táng, đây rõ ràng là đại gia binh pháp! Đánh giá của Diệp Lệ về Dự Vương thay đổi 180 độ. Trước kia Diệp Lệ luôn cảm thấy Dự Vương không có ưu điểm gì, đơn giản là đối xử với muội muội cũng không tệ lắm. Hiện tại nhìn lại, tận sâu trong đáy lòng Diệp Lệ cảm thấy kính nể Dự Vương. Bởi vì những vấn đề khiến hắn suy nghĩ nghi hoặc trong nhiều ngày, sau khi tới nơi này của Dự Vương hắn lại nhận được đáp án một cách dễ như trở bàn tay.
Ngập trong đầu óc Diệp Lệ đều là binh pháp mưu lược, hắn chỉ hận không thể nhanh chóng trở về xem lại mấy quyển sách kia một lần, cho nên hắn căn bản không hề chú ý tới yến hội xa hoa trước mắt.
La thị nhìn bộ dáng thất thần của nhi tử, lại nhìn nữ nhi bảo bối của bà thản nhiên mà ăn cá Dự Vương nhặt sạch xương cho nàng, thầm nghĩ: Ngày thường khẳng định Dự Vương cũng rất thân thiện, vì thế nhi tử và nữ nhi của bà ở trong vương phủ mới không hề câu nệ như vậy.
Dùng xong bữa tiệc tối quá xa hoa lãng phí, La thị và Diệp Lệ rời đi còn Diệp Thiên thì ở lại. Nàng rất thích cảm giác du thuyền trên hồ và được xuyên qua những khóm hoa sen mỹ lệ, nàng muốn lưu lại vương phủ mấy ngày, La thị cũng đáp ứng rồi.