Dưỡng Thành Hoàng Hậu Nho Nhỏ

Chương 4:




Nhóm quý nữ quay đầu nhìn lại, không khỏi đồng thời hít sâu một hơi.
Người tới tầm mười bốn mười lăm tuổi, mặc một kiện thường phục màu đỏ của thân vương, thân thẳng như thanh trúc, mặt sáng như quan ngọc, một đôi mắt phượng hẹp dài rực rỡ lung linh, đôi con ngươi đen như mực cười như không cười, quả nhiên là chi lan ngọc thụ (*), có một không hai.
(*): “Tạ An” 謝安 đời Tấn, có con em tài giỏi, thường nói “tử đệ như chi lan ngọc thụ” 子弟如芝蘭玉樹. Chỉ con em ưu tú.
Người từng gặp qua hắn, liền biết đây là Tứ hoàng tử Dự Vương điện hạ; người chưa từng gặp hắn, thấy hắn ăn mặc phục sức của thân vương, lại gọi Khang Vương là tam ca, cũng có thể đoán được thân phận của hắn; có chút nhìn tới mức ngây người, được bằng hữu nhắc nhở mới hồi thần suy nghĩ cẩn thận hắn là ai, rốt cuộc, trừ bỏ người được xưng là đệ nhất mỹ nhân Đại Tề Ngọc phi, còn có ai có thể sinh ra một nhân vật tuấn mỹ vô song như thế?
Diệp Thiên cũng nhìn tới mức ngây người, người này thật là đẹp mắt, so với ca ca còn xinh đẹp hơn nha!
Dự Vương Tiêu Ngôn Phong cũng không thèm đưa mắt nhìn đám quý nữ trong hoa viên, lập tức đi đến bên cạnh Khang Vương, tùy tiện ném cây roi nạm đầy đá quý đẹp đẽ lên mặt bàn, lại tùy tiện chắp tay, thái độ có lệ, “Chúc mừng tam ca.”
Xưa nay hắn luôn kiêu ngạo ương ngạnh, ba người ca ca đều là người cẩn trọng, duy chỉ có mình hắn cả ngày chơi bời lêu lổng, là một hoàng tử ăn chơi trác táng đạt tiêu chuẩn, cho nên, Khang Vương cũng không thèm để ý thái độ của hắn, “Tứ đệ sao lại tới đây?”
Lúc này đôi mắt Dự Vương mới đưa về phía các thiếu nữ trong hoa viên, thở dài: “Nghe nói nơi này có mỹ nhân nên đệ muốn đến xem, không nghĩ tới đều là chuẩn bị cho tam ca.”
“Tứ đệ nói cẩn thận! Đây đều là nữ tử tới tham gia bách hoa yến của mẫu hậu, sao có thể nói vì ta mà chuẩn bị?” Khang Vương vội vàng phản bác.
“Như thế nào, lão tứ cũng cảm thấy hứng thú với mỹ nhân sao? ” Văn Đế mỉm cười nhìn lại đây, ông là nam nhân tôn quý nhất Đại Tề, con ông đương nhiên cũng phải cao cao tại thượng, cho dù nói tất cả thiếu nữ trong hoa viên này đều chuẩn bị cho phụ tử nhà mình, cũng không có gì, tuy nhiên, từ khi nào lão tứ bắt đầu có hứng thú với nữ tử?
“À……” Dự Vương lười biếng chống cằm, ánh mắt tùy ý dạo qua hoa viên một vòng, “Đại ca, nhị ca, tam ca đều cưới tức phụ, nhi thần cũng muốn cưới Vương phi.”
“Ồ, lão tứ coi trọng ai?” Văn Đế đứng dậy, Hoàng Hậu, Thái Tử, Khang Vương cũng nhất trí nhìn lại đây, chưa từng nghe nói lão tứ thích nữ tử nhà ai, tại sao lại đột nhiên muốn cưới Vương phi?
“Nhi thần không coi trọng ai cả.” Dự Vương bĩu môi, “Tuy nhiên, nhi thần tin tưởng nhân duyên là do trời định, chờ nhi thần tìm được Vương phi trời định, phụ hoàng nhất định phải tứ hôn cho nhi thần nha.”
“Trời định?” Văn Đế buông chén rượu trong tay xuống “Như thế nào gọi là trời định?”
“Cái này sao……” đôi mắt xinh đẹp của Dự Vương nhăn lại, đầu ngón tay thon dài gõ vài cái trên bàn, “Có rồi! Nhi thần bịt kín đôi mắt, bắn một mũi tên, bắn trúng ai thì người đó chính là Vương phi của nhi thần!”
Văn Đế cười nói: “Đây cũng được coi là một biện pháp hay, Vương phi được tuyển chọn như vậy, có thể coi là trời định.”
“Xưa nay lão tứ luôn thông minh, ý tưởng nhiều.” Hoàng Hậu nâng khăn tay mỉm cười, khéo léo che khóe miệng.
Thái Tử cùng Khang Vương liếc nhau, trong lòng hiểu rõ nhưng đều không nói ra, hoàng tử tuyển phi, đặc biệt là chính phi, làm gì có ai không phải ngàn chọn vạn tuyển, cân nhắc cẩn thận nhiều lần, duy chỉ có lão tứ khinh suất tùy ý như vậy, từ trước đến nay hắn luôn kiêu ngạo ương ngạnh, Ngọc phi cũng không quản thúc hắn, kỳ lạ chính là, phụ hoàng cũng dung túng hắn, vì thế bên ngoài đều truyền rằng Ngọc phi quốc sắc thiên hương, Hoàng Thượng không chỉ sủng ái Ngọc phi, mà đối với Dự Vương được Ngọc phi sinh ra cũng cưng chiều không giới hạn, hắn muốn cái gì hoàng thượng liền ban cái đó, luyến tiếc nói một câu nặng lời. Không chỉ như thế, các hoàng tử khác đều là sau khi thành thân mới được phong vương phân phủ, nhưng Dạ Vương hắn mới mười bốn tuổi, đã được phong thành Dự Vương, mở cửa vương phủ rời khỏi hoàng cung dọn ra ngoài sống.
Thấy phụ hoàng không có ý tứ phản đối biện pháp tuyển phi hoang đường của mình, ngón tay Dự Vương lặng lẽ siết chặt một chút, lại lập tức buông ra, ngón tay trắng nõn thon dài nâng lên, tùy ý chỉ vào một nội thị, “Đi, mau ra cửa cung lấy tiểu kim cung (cây cung vàng nhỏ) trong xe ngựa của bổn vương lại đây!”
Thái Tử cúi đầu, chén rượu trong tay che khuất ý cười châm chọc bên khóe miệng. Triều đại trọng văn võ, các vị hoàng tử đều phải thành thạo cưỡi ngựa bắn cung, không nói thiện xạ, ít nhất phải kéo được cung dài, tuy nhiên lão tứ ăn chơi trác táng lại khác người tự sáng tạo ra một cây tiểu kim cung, bộ dáng nhỏ nhắn tinh xảo, nạm đầy đá quý, thoạt nhìn không khác mấy món đồ chơi của nữ tử.
Mệnh lệnh của Dự Vương không ai dám chậm trễ, nếu dám chậm trễ cẩn thận chiếc roi nạm đầy đá quý kia sẽ hỏi thăm tới người, tiểu nội thị bị chỉ thị nhanh chóng rời đi, không bao lâu sau đã trở lại, hắn thở hồng hộc mồ hôi đầy đầu, vừa nhìn liền biết ở một nơi không ai nhìn thấy hắn vừa chạy như bay tới đây.
Dự Vương vừa lòng nhìn hắn một cái, tiếp nhận tiểu kim cung và một mũi tên bằng lông vũ màu trắng trong tay tiểu nội thị, sau đó Dự Vương đi đến gian đất trống trong hoa viên.
Cách tuyển phi hoang đường như vậy, đương nhiên Hoàng Hậu rất vui mừng, lập tức phái người tiếp đón nhóm quý nữ lại đây, đứng thành một vòng trong gian đất trống.
Nhóm quý nữ không được lựa chọn làm trắc phi của Khang Vương, đúng là có chút rầu rĩ không vui, lúc này nghe nói Dự Vương tuấn mỹ vô song muốn tuyển phi, mà lại là chính phi, nhóm quý nữ ngay lập tức trở nên hưng phấn, nhát gan cúi đầu nghiêm chỉnh đứng chung một chỗ, thân mình lại tận lực đưa về phía trước, gan lớn hơn một chút thì nép vào người bên cạnh trộm đánh giá Dự Vương đang đứng thẳng tại chỗ.
Dự Vương nâng tiểu kim cung, khuôn cằm trắng nõn nhấc lên, kiêu căng ngạo mạn quát: “Đều đứng yên, không được lộn xộn, ai cũng không thể lẩn trốn.”
Hắn nhìn một vòng, thấy Diệp Thiên hoàn toàn bị đẩy ra bên ngoài, nàng thấp bé, lại không chủ động đi lên phía trước, đứng ở vị trí của hắn chỉ có thể nhìn thấy một góc áo hải đường màu đỏ của nàng. Dự Vương trầm mặt xuống dưới, chỉ vào một người đứng chắn mất tiểu cô nương, cả giận nói: “Người kia tại sao lại bị che mất rồi? Hay là các ngươi cố ý ngăn cản nàng?”
Chỗ nhóm quý nữ bị hắn chỉ hoảng sợ, vội kéo Diệp Dung ở phía sau lên phía trước. Diệp Dung cao hứng đến mức hai mắt tỏa sáng, Dự Vương điện hạ cố ý chiếu cố mình, không để mình bị người khác che lấp, nhất định là hắn muốn chọn mình làm chính phi! Trời ơi, nàng lập tức sẽ trở thành Dự Vương phi!
Diệp Dung đắc ý đưa mắt nhìn Diệp Thiên, ban đầu Diệp Thiên cũng bị đẩy về phía sau, bởi vì vừa rồi Dự Vương tức giận, nên Diệp Thiên cũng được quý nữ bên cạnh vội vàng kéo lên phía trước, dù sao vóc dáng nàng nhỏ, cũng không che được người khác. Diệp Dung có chút không vui, Dự Vương nổi giận vì mình, nhưng Diệp Thiên lại may mắn nhặt được tiện nghi, tuy nhiên, cho dù nàng đứng lên phía trước cũng không sao, Dự Vương khẳng định sẽ không chọn nàng, bởi vì từ nãy tới giờ Dự Vương điện hạ vẫn chưa thèm liếc mắt nhìn Diệp Thiên một lần nào.
Dự Vương thấy Diệp Thiên đứng lên phía trước rồi, mới rút một chiếc khăn màu đen từ trong tay áo ra, thong thả ung dung bịt kín hai mắt của mình. Hắn trời sinh tuấn mỹ nên khi làm bất kỳ động tác nào cũng đều tạo nên cảnh đẹp ý vui, ngón tay thon dài dưới ánh mặt trời giống hệt như dương chi bạch ngọc, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Diệp Thiên lén lút nuốt nước miếng, nhìn ngón tay của hắn, nàng đột nhiên muốn ăn gà luộc.
Dự Vương che mắt đặt cung tiễn trên tiểu kim cung. Nhóm quý nữ lại bắt đầu hoạt động bước chân, đẩy người bên cạnh về phía sau còn mình thì tận lực vươn người lên phía trước.
Khăn của Dự Vương là khăn đặc chế, chuẩn bị cho riêng ngày hôm nay, người ngoài nhìn vào thì nghĩ rằng hắn không nhìn thấy gì, kỳ thật hắn nhìn rất rõ ràng, mắt thấy Diệp Thiên sắp bị đẩy về phía sau, hắn tức giận tới mức cắn răng, nha đầu thúi này, cũng không biết nỗ lực đi lên phía trước một chút, nhìn dáng vẻ này, dường như nàng không hề muốn trở thành Dự Vương phi. Hắn hét lớn một tiếng: “Đều không được nhúc nhích, bổn vương muốn tuyển phi!”
Vừa dứt lời, hắn xoay tại chỗ hai vòng, sau đó mũi tên trong tay liền rời cung ra ngoài “Vèo” một tiếng, mũi tên lông vũ cắm ngay ngắn trên một bên búi tóc của Diệp Thiên.
Dự Vương kéo khăn xuống nhét vào trong ngực, “Ai là Vương phi trời định của bổn vương, mau ra đây!”
Tâm tình nhóm quý nữ đều rất phức tạp, mấy quý nữ đứng bên người Diệp Thiên càng cảm thấy hối hận muốn chết, chỉ kém một chút thôi, tiểu nha đầu này chỉ lộ ra một góc nhỏ của búi tóc, nhưng lại được Dự Vương bắn trúng, nếu vừa rồi mình dùng sức lớn hơn một chút, che toàn bộ cơ thể nàng đi, vậy hiện tại người được bắn trúng còn không phải là chính mình sao?
Dường như Diệp Dung bị chọc giận đến điên rồi, tại sao lại như vậy, rõ ràng là Dự Vương muốn chọn mình, tại sao lại bắn trúng Diệp Thiên? Nàng ta muốn xông lên nói cho Dự Vương: “Sai rồi, Sai rồi! Ta mới là Vương phi trời định của ngài!” Chỉ là nàng vừa bước một chân ra ngoài, đã bị Diệp Phù gắt gao kéo lại.
Diệp Phù dùng sức chế trụ cánh tay Diệp Dung, trong ánh mắt tất cả đều là cảnh cáo, thấp giọng nói: “Muội thành thật cho ta!” Trừ bỏ Nhị hoàng tử không có mặt, hầu hết tất cả các thành viên hoàng thất đều ở đây, nàng tuyệt đối không cho phép tỷ muội nhà mình nháo ra hành động mất mặt nào, mặc dù chính nàng cũng đang tức giận muốn chết đây.
Diệp Thiên ngước đôi mắt hạnh lên phía trên, nàng có thể nhìn thấy cái đuôi màu trắng của chiếc tên lông vũ kia, mũi tên này cắm chính xác trên búi tóc nhỏ của nàng.
Dự Vương thấy nàng ngơ ngác đứng ở nơi đó, cắn môi, hai mắt nhìn bầu trời, không, là nhìn mũi tên, hắn thiếu chút nữa thì bật cười, tùy tiện ném tiểu kim cung cho nội thị, hắn nâng chân bước qua, quý nữ hai bên Diệp Thiên không tình nguyện thối lui về phía sau.
Dự Vương đứng trước mặt Diệp Thiên, vuốt cằm chính mình, vẻ mặt ghét bỏ mà đánh giá nàng, vóc dáng thật lùn, chân thật ngắn, bộ dáng thoạt nhìn cũng thật ngây ngốc.
Diệp Thiên không cố chấp hành lễ với Dự Vương, nàng vội vã gỡ mũi tên lông vũ xuống trả lại cho hắn, nàng không nhìn thấy tình huống trên đầu mình là cái dạng gì, chỉ có thể sờ soạng bằng cảm giác, nhưng như thế thì chiếc mũi tên lại càng cuốn lấy mái tóc nàng.
Dự Vương nhìn móng vuốt nhỏ bụ bẫm của nàng đang không hề có kết cấu mà bận việc trên đầu, không lấy được mũi tên xuống dưới, nhưng thật ra lại kéo xuống không ít tóc, búi tóc nhỏ cũng trở nên xiêu xiêu vẹo vẹo. Cuối cùng hắn vẫn không đành lòng nhìn nàng gấp gáp, hắn ngồi xổm xuống trước mặt nàng, kiên nhẫn gỡ bỏ những lọn tóc đang quấn lấy mũi tên.
Tóc nàng rất mềm mại, ngón tay hắn vừa mới chạm vào liền nhớ tới hình ảnh kiếp trước mình vấn tóc giúp nàng. Lúc ấy, mái tóc đen của nàng phảng phất như thác nước rũ ở sau người, đôi mắt hạnh to tròn tràn đầy tin tưởng mà nhìn mình……
Chỉ là lúc này, trong đôi mắt hạnh kia tất cả đều là nôn nóng cùng ủy khuất.
Tiêu Ngôn Phong vội vàng thu liễm tinh thần, chuyên tâm gỡ chiếc mũi tên trên đầu nàng xuống dưới. Diệp Thiên muốn hỗ trợ, Tiêu Ngôn Phong cũng không ngăn cản nàng, chỉ vì bàn tay nhỏ bụ bẫm kia thỉnh thoảng lại đụng chạm với ngón tay thon dài trắng nõn của hắn, sự mềm mại ấm áp từ đầu ngón tay truyền tới đầu quả tim khiến hắn có chút tham luyến sự đụng chạm ngắn ngủi này.
Khó khăn lắm mới gỡ được mũi tên xuống dưới, Diệp Thiên xoa xoa da đầu bị kéo đau của mình, “Điện hạ, mũi tên trả cho người.”
“Trả…… Cho ta?” Tiêu Ngôn Phong cảm thấy dường như có chỗ nào đó không thích hợp.
Diệp Thiên nghiêm túc gật đầu, “Trả lại điện hạ, điện hạ có thể bắn người khác.”
Tiêu Ngôn Phong vừa nghe lời này liền minh bạch ý tứ của nàng, thì ra là tiểu nha đầu không muốn gả cho mình! Đôi mắt phượng của hắn hơi hơi nâng lên, tròng mắt đen như mực nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ trắng nõn tròn trịa của nàng, gằn từng chữ mộ nói: “Nàng chính là Vương phi trời định của ta!”
Mắt hạnh Diệp Thiên mở lớn, nàng không muốn gả cho hắn, nếu gả cho hắn sẽ phải rời khỏi hầu phủ, rời khỏi mẫu thân, rời khỏi ca ca, sống tại nhà hắn đi. Nhưng mà, ca ca cũng từng dặn dò mình, lời nói của các quý nhân không thể phản bác……
Đôi môi nhỏ phấn hồng của Diệp Thiên hơi mấp máy, giống như muốn cự tuyệt lại không dám.
Tiêu Ngôn Phong mắt thấy khuôn mặt nhỏ của nàng chậm rãi đỏ lên, đôi mắt hạnh dần tích tụ thành hơi nước, hơi nước kia càng tụ càng nhiều, rốt cuộc cũng biến thành một giọt nước mắt trong suốt như pha lê rơi xuống, chảy theo khuôn mặt bụ bẫm, lại chảy qua chiếc cằm nhỏ tinh xảo, “Lách tách” một tiếng rơi xuống mặt mặt đất.
Một giọt nước mắt này dường như đã khởi động chốt mở nào đó, nước mắt của Diệp Thiên bật ra một cách kinh hoàng.
“Oa” một tiếng, nàng khóc……
Tác giả có lời muốn nói: Tiêu Ngôn Phong: Tiểu Hoàng Hậu không cho mặt mũi rồi……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.