Tác giả: Giản Diệc Dung
Diệp Lệ nghĩ rằng mình chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, hắn nhắm mắt lại, hắn có thể cảm nhận một cách rõ ràng rằng trường kiếm của mình đã đâm vào ngực đối phương. Tuy nhiên đau đớn mà hắn đoán trước lại không hề ập tới.
Diệp Lệ nghi hoặc mở mắt ra, trường kiếm trong tay đang cắm ở vị trí trái tim kẻ cầm đầu. Dưới ánh trăng sáng ngời có thể nhìn thấy dòng máu tươi theo chảy xuống theo xiêm y người mọ, mà trường kiếm của tên cầm đầu lại đang nằm trên mặt đất, đồng thời một mũi tê sắc nhọn đang cắm lên cổ tay người nọ.
Toàn bộ sơn cốc an tĩnh lại trong một cái chớp mắt, nhóm kẻ cướp hơi ngây ngốc vài giây mới hô to lên“Đại ca đã chết! Đại ca bị tên tiểu tử này giết chết!”
“Báo thù cho đại ca!”
Nhóm cướp trở nên phẫn nộ múa may vũ khí trong tay, đánh úp về phía Diệp Lệ.
Diệp Lệ biết có người giúp mình, nhưng hắn lại không có thời gian nhìn kỹ, vội vàng rút kiếm xoay người nghênh chiến. Hắn tìm được đường sống trong chỗ chết, lại đại khai sát giới, lần đầu tiên trong cuộc đời tự mình giết một người đang sống sờ sờ, máu nóng trong người như bị kích động. Hơn nữa hắn biết có người đang âm thầm bảo vệ mình nên hắn không hề cảm thấy sợ hãi. Trường kiếm trong tay biến hóa như rồng bay phượng múa, dưới ánh trăng lưu lại từng đường kiếm lạnh lùng khiến người ta run sợ.
“Lão đại, tiểu tử này có khả năng.” Cách đó không xa mấy người thấp giọng nói chuyện.
Lão đại không lên tiếng, hắn tiếp tục lắp hai mũi tên nhọn lên dây cung trong tay một lần nữa. Chỉ cần không phải trường hợp cấp tốc, hắn không tính toán nhúng tay vào, trận chiến này đối với Diệp Lệ mà nói chính là một cơ hội rèn luyện hiếm có. Đối phương sẽ không thủ hạ lưu tình, mà bọn họ chỉ cần giúp Diệp Lệ không bị nguy hiểm đến tính mạng là được, bởi vì bọn họ phụng mệnh lệnh của chủ tử phải đưa hắn trở về nguyên vẹn.
Đối phương dùng mệnh để chiến đấu, Diệp Lệ cũng không chút khách khí. Thiếu chút nữa hắn đã chết ở chỗ này và không còn được gặp lại mẫu thân cùng muội muội nữa. Đối với đám người này hắn căm thù đến tận xương tuỷ, mỗi lần vung kiếm đều đánh đúng chỗ yếu hại.
Thân thủ của đám đạo tặc này đều rất bình thường, không có kẻ cầm đầu, tất cả bọn họ đều không phải đối thủ của Diệp Lệ. Mắt thấy một người tiếp một người ngã xuống, bỗng có một giọng nói không nhanh không chậm phát ra: “Thế tử, giữ lại mấy người sống.”
Thanh âm này rất quen thuộc, Diệp Lệ biết đây là người vừa cứu mạng mình. Trường kiếm tránh mấy chỗ yếu hại, sau khi dọn dẹp nốt mấy tên còn lại hắn mới nhìn về phía nơi phát ra thanh âm.
“Trịnh Hàn, là ngươi!” Người tới là thị vệ trưởng của Dự Vương phủ, hơn ba mươi tuổi, thân thủ rất tốt. Mấy lần Diệp Lệ tìm Trịnh Hàn luận bàn đều chưa bao giờ dành chiến thắng, không nghĩ tới người vừa âm thầm cứu mình chính là hắn. Diệp Lệ nhìn hai mũi tên trên dây cung trong tay Trịnh Hàn, đột nhiên trong lòng sinh ra một sự kính nể. Trịnh Hàn có thể một lần bắn ra hai mũi tên, lại chuẩn xác như vậy, một mũi bắn trúng cổ tay một mũi bắn trúng đầu tên cầm đầu đám cướp.
Trịnh Hàn thu hồi cung tiễn, bước chân tránh mấy thi thể trên mặt đất đi tới, nhìn qua một vài vết thương nhẹ trên người Diệp Lệ, cười nói: “Thế tử, thật xin lỗi, khiến người bị thương.” Chỉ cần không thiếu tay thiếu chân thì coi như vẫn nguyên vẹn, mệnh lệnh của chủ tử hắn đã hoàn thành.
“Chút thương tích này không đáng kể.” Diệp Lệ chắp tay vái một cái thật sâu “Đa tạ ân cứu mạng của Trịnh thị vệ.”
Trịnh Hàn vỗ vỗ đầu vai hắn “Được rồi, ta chỉ phụng theo mệnh lệnh Vương gia thôi, người ngài phải cảm tạ là vương gia mới đúng.”
“Tại sao Dự Vương lại biết ta tới nơi này?” Diệp Lệ cảm thấy khó hiểu, hắn một đường chạy khoái mã tới đây mà những người này cũng tới kịp thời như vậy, chẳng lẽ Dự Vương biết trước chuyện gì sao?
“Chuyện này ngài vẫn nên trở về tự mình hỏi Vương gia đi.” Trịnh Hàn phái thủ hạ trói mấy tên còn sống lại, đồng thời lưu lại hai người trông coi hiện trường, sau đó mới cho Diệp Lệ một con ngựa, vài người nương theo ánh trăng trở về Dự Vương phủ.
Dự Vương mặt trầm như nước, kiếp trước thời điểm hắn nhận thức Thiên Thiên thì Diệp Lệ đã chết rồi, hắn cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng tước vị của hầu phủ liền rơi xuống đầu nhị phòng. Dựa theo kinh nghiệm của hắn, ai được lợi nhiều nhất, người đó rất có thể là độc thủ phía sau màn, huống chi lần này còn điều tra ra La thị không phải sinh bệnh mà là trúng độc. Hắn không biết Diệp Thừa Hoành lên kế hoạch hại chết Diệp Lệ vào lúc nào, cho nên hắn dứt khoát phái người nhìn chằm chằm vào mọi hành động của Diệp Thừa Hoành.
Không nghĩ tới, Diệp Thừa Hoành gan lớn tới mức thuê người giết chết Diệp Lệ. Hắn không biết kiếp trước Diệp Lệ thoát thân được hay chết trong lần ám sát này.
Nhìn Diệp Lệ bước vào, Dự Vương nắm lấy roi ngựa đang định vụt lên người hắn. Nhưng mắt thấy cả người hắn đều là máu, trên người còn mang theo vết thương, Dự Vương lại buông roi ngựa xuống, tức giận dùng ngón tay thon dài gõ gõ lên mặt bàn.
Không biết vì sao, thấy như vậy tức giận Dự Vương, Diệp Lệ mạc danh có chút chột dạ.
“Có biết sai ở đâu không?” Không thể đánh nhưng vẫn có thể mắng, Dự Vương dùng đôi mắt phượng lạnh như băng nhìn qua.
“Ách, ta, ta quá xúc động tin lời người khác, nhưng mà người nọ không có một chút sơ hở, hơn nữa ngọc bội kia chính xác là ngọc bội trên người phụ thân đeo khi mất tích!” Diệp Lệ cũng biết mình bị lừa, nhưng vừa tưởng tượng đến khối ngọc bội kia hắn lại kích động lên “Cho dù người nọ gạt ta, nhưng nhất định hắn biết tin tức của phụ thân ta!”
Hắn vẫn không hiểu mình sai ở đâu, Dự Vương trừng mắt nhìn hắn một cái “Ta hỏi huynh, nếu huynh muốn tìm nhi tử của tri phủ, huynh sẽ trực tiếp ở trên đường lớn hỏi từng người xem có nhìn thấy nhi tử của tri phủ hay không, hay huynh sẽ trực tiếp đến phủ đệ của tri phủ?”
“Đương nhiên là đến phủ đệ của tri phủ, tìm trên đường lớn không phải quá ngốc……” Diệp Lệ còn chưa nói hết câu đã hiểu ra vấn đề. Vào kinh tìm thế tử Tế Bình Hầu phủ, đáng lý nên đến Tế Bình Hầu phủ mới đúng, sao có thể mò lung tung trên đường cái mà mò được mình. Phương thức lừa gạt của người nọ cũng không phải thiên y vô phùng (không có một chút sơ xót), chỉ tại hắn lúc ấy không nhận ra vấn đề nằm ở đâu.
“Ta tiếp tục hỏi huynh” Dự Vương nhìn thấy nét hổ thẹn trên mặt Diệp Lệ, ngữ khí mới thoáng hòa hoãn một chút, “Rõ ràng huynh biết núi Bạch Tước cách kinh thành bao xa, ngay cả bản thân huynh cưỡi ngựa cũng mất một thời gian dài như vậy, trong quá trình đó còn phải đi qua sơn cốc, tuyệt đối không thể đi nhờ xe tới đây. Nhưng huynh nhìn thần sắc của người nọ có chút mệt mỏi nào không?”
“Không có, tinh thần người nọ rất tốt.” Diệp Lệ cúi đầu, hắn thật sự quá ngu ngốc. Nếu không phải Dự Vương phái người tới cứu hắn, chắc chắn hắn đã bỏ mạng một cách mơ hồ như vậy, không biết mẫu thân và muội muội sẽ khổ sở tới mức nào.
Dự Vương thấy hắn biết sai rồi, thanh âm cũng thả nhẹ hơn “Cho dù lời nói của người nọ là sự thật, tình huống của nhạc phụ khẩn cấp, huynh vội vã qua đó cũng đúng. Nhưng lúc ấy, đáng lẽ huynh nên gọi gã sai vặt tùy thân tới, bảo hắn hồi phủ bẩm báo nhạc mẫu, để nhạc mẫu phái người đuổi theo. Cho dù là thị vệ hay đại phu đều tốt hơn một mình huynh.”
Diệp Lệ mặt đỏ tai hồng, uổng cho hắn đọc nhiều binh pháp mưu lược, nhưng đến khi gặp phải tình huống thật sự lại khiến mọi việc rối tinh rối mù như vậy.
Dự Vương nhìn Diệp Lệ thật sâu. Bản thân mình sống lại một đời, trải qua nhiều sự việc, đương nhiên có thể nhìn nhận sự việc một cách rõ ràng. Mặc dù Diệp Lệ tuổi còn nhỏ nhưng có thể chống đỡ tới hiện tại đã là chuyện không dễ dàng “Trước tiên băng bó tốt miệng vết thương đi, ăn tối xong lại nói.” Hắn vừa vẫy tay, Lộc y chính mang theo hòm thuốc chờ ngoài cửa tiến vào nhanh như chớp, cười tủm tỉm mà đánh giá Diệp Lệ trước mặt, “Thế tử, xin mời.”
Dự Vương buồn cười nhìn vẻ mặt hưng phấn của Lộc y chính, bản thân mình quanh năm suốt tháng không sinh bệnh hay bị thương, thật ra đã khiến ông bị nghẹn hỏng rồi.
Vết thương trên người Diệp Lệ đều là vết thương nhẹ, Lộc y chính cảm thấy cực kỳ tiếc nuối mà bôi thuốc cho Diệp Lệ. Bôi thuốc xong ông còn rất nghiêm túc bắt mạch cho Diệp Lệ, xác định thân thể Diệp Lệ rất tốt hoàn toàn không cần ông trị liệu, ông mới ủ rũ cụp đuôi xách hòm thuốc rời đi.
Diệp Lệ và Dự Vương bằng tuổi, vóc người cũng không khác lắm, sau khi tắm rửa và thay xiêm y của Dự Vương xong liền ra ngoài đại sảnh dùng cơm.
Dự Vương đã dùng xong cơm tối nên hắn chỉ ngồi cùng Diệp Lệ mà thôi. Trên bàn bày biện các món ăn màu sắc phong phú, Diệp Lệ vừa liếc mắt một cái liền cảm thấy dạ dày đột nhiên cuồn cuộn lên, cá kho, gà om, tất cả thức ăn bằng thịt đều khiến hắn nhớ lại một màn sởn gai ốc trong sơn cốc. Trường kiếm đâm vào thịt, máu chảy, miệng vết ……
Dự Vương vừa nhìn thấy sắc mặt trắng bạch của hắn liền minh bạch, vẫy tay cho người mang mấy món trên bàn xuống “Không sao, qua mấy ngày thì tốt rồi.” Lần đầu tiên giết người khẳng định sẽ không kịp thích ứng, ai cũng như vậy.
Diệp Lệ cố kìm nén cảm giác khó chịu mà ăn chút rau xanh và đậu phụ. Nhoáng một cái đã dùng xong một chén cơm gạo tẻ.
Dự Vương cũng không ép hắn ăn nhiều hơn: “Đêm nay A lệ lưu lại nơi này đi, hai người chúng ta thương lượng xem nên xử lý tình huống kế tiếp như thế nào.” Diệp Lệ cũng đang có ý này, hai người không đến thư phòng, mà đi về phía sân viện dành cho khách nơi Diệp Lệ hay ở.
“Còn thỉnh điện hạ phái người đến hầu phủ nói một tiếng với mẫu thân và Thiên Thiên.” Diệp Lệ trải qua một trận chém giết sức cùng lực kiệt, thân thể có chút dã dời dựa vào lưng ghế dựa.
Dự Vương gật đầu, “Yên tâm, ta đã phái người đi từ sớm rồi, nói rằng A Lệ lưu lại nơi này, đêm nay sẽ không quay về.”
Diệp Lệ cảm kích nhìn hắn một cái, người này thật sự rất chu đáo và tinh tế, hắn không chỉ phái người đi cứu mình mà còn thay mình trấn an mẫu thân và muội muội. “Đúng rồi, tại sao điện hạ biết ta đi núi Bạch Tước?” Từ lúc gặp được Trịnh Hàn nghi vấn này vẫn luôn thường trực trong lòng hắn. Tính toán thời gian, có lẽ Trịnh Hàn sẽ không tới nhanh như vậy, trừ phi Dự Vương biết trước việc này.
Đương nhiên Dự Vương sẽ không nói cho Diệp Lệ rằng mình trọng sinh, bởi vì biết hắn sẽ chết sớm và không muốn tiểu vương phi của mình biến thành bé gái mồ côi, cho nên vẫn luôn chú ý tới nhất cử nhất động của hầu phủ. “Thủ hạ của ta ngẫu nhiên phát hiện ra Diệp Thừa Hoành tiếp xúc với đạo tặc, cảm thấy sự tình có chút khác thường liền bẩm báo cho ta. Ta lo lắng bọn họ gây bất lợi cho Thiên Thiên, nên dứt khoát phái người nhìn chằm chằm vào Diệp Thừa Hoành cùng đám đạo tặc kia. Sau khi biết những tên đạo tặc đó bố trí cạm bẫy trong sơn cốc, ta liền phái Trịnh Hàn qua, kết quả chờ được huynh rồi.”
Diệp Lệ đứng dậy, nghiêm túc thi lễ, “Đa tạ ân cứu mạng của điện hạ.” Mặc kệ sự tình có trùng hợp như thế nào thì Dự Vương cứu mạng hắn là sự thật, giúp hắn có thể tiếp tục ở cạnh mẫu thân và muội muội.
“Được rồi, mau ngồi xuống đi, đã mệt thành như vậy còn lễ nghĩa nhiều làm gì, chúng ta không phải người ngoài, không cần chú ý mấy nghi thức đó.” Dự Vương đứng dậy ấn hắn ngồi xuống ghế “Ta xem huynh nghe xong một chút cũng không giật mình, chẳng lẽ huynh đã sớm đoán được người phía sau là Diệp Thừa Hoành? Kế tiếp huynh định làm thế nào?”
Diệp Lệ gật đầu, “Không dối gạt điện hạ, sau khi đọc sách ta liền chậm rãi hiểu chuyện, đã biết cái gì gọi là huynh đệ bất hoà đồng thời cũng bắt đầu nghi ngờ về sự mất tích của phụ thân. Ở từ đường ta nhìn thấy bài vị của tổ phụ và tổ mẫu, biết rằng lão thái thái chỉ là tục huyền của tổ phụ chứ không phải mẫu thân thân sinh ra phụ thân ta. Ta vẫn luôn hoài nghi lão thái thái và nhị phòng tam phòng kết phường hại phụ thân, nhưng nhiều năm như vậy cũng không thấy bọn họ có động tĩnh gì, ta vốn có chút dao động, cảm thấy có phải mình nghĩ sai rồi hay không. Nhưng chính lúc này, Phùng ma ma điện hạ phái đến lại phát hiện ra mẫu thân bị trúng độc. Việc này khiến ta càng thêm tin tưởng, năm đó là bọn họ hại phụ thân ta. Nếu mục tiêu của bọn họ là tước vị thì nhất định sẽ xuống tay với ta.”
Cho nên sau khi gặp ám sát, người đầu tiên hắn hoài nghi chính là nhị phòng và tam phòng, Diệp Lệ tạm dừng một chút, “Huống chi, lần này bọn họ vì dụ ta mắc mưu mà lấy ra ngọc bội phụ thân đeo khi mất tích, mặt trên của khối ngọc bội có chữ do chính tay ta khắc, tuyệt đối không thể làm giả.” Mà ngọc bội lại nằm trong tay Diệp Thừa Hoành, điều này thuyết minh năm đó phụ thân mất tích có quan hệ trực tiếp đến Diệp Thừa Hoành.
Dự Vương gật đầu, nếu không phải hắn trọng sinh, Diệp Lệ có thể sẽ lợi hại hơn hắn rất nhiều. Kiếp trước thời điểm hắn mười bốn tuổi, thật sự đúng là hoàng tử kiêu ngạo ương ngạnh ăn chơi trác táng, trừ bỏ ăn nhậu nhẹt, cái gì cũng không hiểu.Thẳng đến khi mẫu phi tạ thế, hắn mới đột nhiên tỉnh ngộ và hiểu ý nghĩa của câu “ Được sủng ái nhất” là như thế nào.
“Nếu là nhị phòng hầu phủ ra tay, A Lệ định giải quyết công khai hay giải quyết riêng?”
“Tất nhiên phải đưa ra để giải quyết công khai, lần này, ta muốn báo quan!” Diệp Lệ nói chém đinh chặt sắt. Khi biết mẫu thân trúng độc, bởi vì người xuống tay là lão thái thái, cho dù báo quan thì mẫu tử bọn họ cũng bị chụp mũ bất hiếu. Nhưng lần này người ám sát mình là nhị thúc, hắn không còn bất cứ vấn đề gì để băn khoăn. Lại nói, Diệp Thừa Hoành còn liên quan đến vụ sát hại phụ thân hắn, hắn tuyệt đối không thể buông tha!