Dưỡng Thành Hoàng Hậu Nho Nhỏ

Chương 44:




Tác giả: Giản Diệc Dung
Diệp Thừa Hoành bình yên vô sự rời khỏi Hình Bộ, tâm tình Diệp Lệ thật sự không tốt. Dự Vương cũng có chút áy náy, cảm thấy mình không đủ cường đại, suy nghĩ không chu toàn, nên mới khiến đại cữu bị ủy khuất. Vì vậy hắn mời Diệp Lệ đến Dự Vương phủ chơi mấy ngày, đồng thời đáp ứng mỗi ngày đều thảo luận binh pháp mưu lược cùng đại cữu, bên cạnh đó lệnh cho thị vệ trưởng Trịnh Hàn so chiêu cùng Diệp Lệ bất cứ lúc nào.
Diệp Lệ ngay lập tức trở nên hưng phấn lên, hắn mang tất cả sách binh pháp hắn từng xem qua đến Dự Vương phủ thỉnh giáo Dự Vương. Lần trước Diệp Lệ được chứng kiến tài học của Dự Vương, hiếm khi mới có cơ hội tốt như vậy, hắn liền không khách khí mang tất cả những vấn đề chưa rõ ràng tới Dự Vương phủ tham khảo một phen. Ngoài ra Diệp Lệ đã được lĩnh giáo bản lĩnh bắn cùng lúc hai mũi tên của Trịnh Hàn, hắn cực kỳ hâm mộ đồng thời thử tập luyện rất nhiều lần nhưng vẫn chưa bắt được trọng điểm, lần này nhất định phải tranh thủ thật tốt. Vừa lúc, sau khi đặt cược cả mạng sống chém giết cùng đám đạo tặc, hắn cũng có một số hiểu biết mới về phương thức chiến đấu. Về phần nhị phòng, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, chỉ cần hắn luyện tập thành một thân bản lĩnh, sớm muộn gì cũng có một ngày phải hắn sẽ lấy lại công đạo cho cả gia đình mình.
Diệp Lệ hưng phấn đến Dự Vương phủ, Diệp Thiên lại không đi cùng. Nàng biết tâm tình ca ca không tốt, có Dự Vương khuyên bảo sẽ tốt hơn một chút. Tuy nhiên ca ca bị người ám sát, nhị thúc lại không có chuyện gì, trong lòng mẫu thân cũng không quá tốt, nàng muốn lưu lại trong phủ cùng mẫu thân.
La thị bị bệnh bảy năm, thường xuyên nói chuyện được vài câu tinh thần đã mệt mỏi, thời gian ở chung với nữ nhi cũng không nhiều. Hiện tại thân thể tốt lên, bà chỉ hận không thể lúc nào cũng mang theo nữ nhi bảo bối bên người. Diệp Thiên cũng rất dính mẫu thân, ca ca không ở nhà, nàng dứt khoát cả ngày đi theo mẫu thân, có đôi khi ngay cả cơm trưa hai người cũng ăn cùng nhau.
Buổi sáng mỗi ngày La thị đều phòng khách của đại phòng xử lý sự vụ trong phủ. Trước khi bà sinh bệnh vẫn luôn chưởng quản việc nội trợ của hầu phủ, ngựa quen đường cũ, những việc này đối bà mà nói đều rất nhẹ nhàng. Thời gian nhàn rỗi bà sẽ giảng giải cho nàng một số vấn đề mấu chốt trong việc quản gia. Dù gì sau này nữ nhi cũng sẽ chưởng quản nội viện Dự Vương phủ, hiện tại dạy nàng nhiều một chút, tương lai sẽ không bị người lừa gạt.
Tế Bình Hầu phủ gió êm sóng lặng một đoạn thời gian, chẳng mấy chốc mà đến tết đoàn viên.
Bởi vì hôm nay là ngày cả nhà đoàn tụ, lão thái thái hạ lệnh thả Tề thị từ tiểu viện ra ngoài, cho phép bà tham gia gia yến, ngày mai sẽ trở lại tiểu viện.
Trong lòng La thị cười lạnh, một nhà bọn họ đoàn tụ, nhưng lại khiến nhà mình cốt nhục chia lìa. Cũng may ông trời có mắt, hầu gia còn sống và có thể quay trở về vào năm sau, có lẽ trong tết đoàn viên sang năm, một nhà mình sẽ thật sự được đoàn tụ.
Tề thị bị nhốt trong tiểu viện lâu như vậy, bởi vì phải sao chép kinh Phật nên đương nhiên không thể ăn thức ăn mặn, mỗi ngày đều là rau xanh đậu phụ. Mắt thấy một bàn đầy mỹ thực, đôi mắt bà như biết phát sáng, chiếc đũa liên tục đưa về phía mấy đĩa thịt cá trên bàn.
Diệp Dung tựa bên người Tề thị, thấp giọng kể lể với mẫu thân những ủy khuất mà nàng phải chịu. Cái gì mà hàng tháng chỉ có ba lượng bạc không đủ chi tiêu, cái gì mà đồ vật trong phòng càng ngày càng khó coi, cái gì mà lá trà xiêm y đều không tốt như trước kia……
Diệp Dung nói lải nhải nửa ngày, thấy dường như mẫu thân căn bản không chú ý nghe nàng tức giận vỗ vỗ cánh tay Tề thị “Nương, rốt cuộc người có nghe ta nói chuyện hay không?”
“Ừ ừ, ta đang nghe đây.” Trong miệng Tề thị cắn đùi gà, mơ hồ nói: “Hiện tại là đại bá mẫu con chưởng gia, mẫu thân không thể làm chủ giúp con, mọi việc con cứ tạm chấp nhận một chút thì tốt rồi, đừng quá so đo.”
Diệp Dung bất mãn lắc lắc cánh tay Tề thị, bĩu môi oán giận nói: “Nếu mọi người đều như vậy ta cũng không so đo làm gì, nhưng đồ vật trong phòng Diệp Thiên càng ngày càng tốt, hiện tại cũng sắp qua mặt con rồi!”
Tề thị khó khăn lắm mới nuốt miếng đùi gà trong miệng xuống “Nơi này là Tế Bình Hầu phủ, Diệp Thiên là đích nữ của hầu gia, ấn theo lệ thì bạc hàng tháng cùng tất cả dụng cụ đều cao hơn con một bậc.”
“Cái gì?!” Diệp Dung hét lên một tiếng, thấy mọi người đều nhìn về phía này, nàng vội đè thấp thanh âm, không dám tin tưởng hỏi: “Diệp Thiên cao hơn con một bậc?! Đều là tiểu thư trong một phủ, tại sao nàng lại cao quý hơn con?! Từ nhỏ đến lớn, những thứ nàng ăn nàng dùng đều không tốt bằng con mà!” Diệp Dung chỉ lớn hơn Diệp Thiên một tuổi, có thể nói từ khi Diệp Dung hai tuổi Tề thị đã chưởng quản việc nội trợ. Từ trước đến nay,ở trong trí nhớ của nàng, nàng luôn có thể diện và cao quý hơn Diệp Thiên. Hiện tại chợt vừa nghe mẫu thân nói thân phận Diệp Thiên cao hơn mình, Diệp Dung ngay lập tức cảm thấy khó có thể tiếp nhận.
Tề thị trừng mắt nhìn Diệp Dung một cái, “Con ồn ào cái gì? Thời điểm ta chưởng gia, đương nhiên có thứ gì tốt đều cho con. Hiện tại là La thị chưởng gia, tất nhiên cũng sẽ đưa tất cả những thứ tốt nhất cho Diệp Thiên, chuyện này không phải rất bình thường sao?” Nữ nhi của ai người đấy đau, không nói tới việc phân lệ của Diệp Thiên vốn dĩ đã cao hơn Diệp Dung, cho dù không cao thì La thị cũng sẽ hướng về nữ nhi của mình. Ở trong mắt Tề thị, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa (điều đương nhiên), không có gì đáng oán giận.
Thấy mẫu thân hoàn toàn không hiểu sự ủy khuất của mình. Diệp Dung tức giận không nói nữa mà trộm liếc mắt nhìn Diệp Thiên một cái. Cho dù hiện tại Diệp Thiên cao hơn nàng một bậc thì thế nào, chờ tương lai tỷ tỷ thành hoàng phi, nàng sẽ trở thành Vương phi, xem Diệp Thiên còn có thể cao quý nữa không?!
Diệp Thiên hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt Diệp Dung. Nàng ngoan ngoãn ngồi bên người La thị ăn thức ăn mẫu thân gắp cho nàng. Đây là lần đầu tiên nàng trải qua tết đoàn viên cùng mẫu thân, tuy rằng không phải cả nhà đoàn tụ, nhưng sớm muộn gì phụ thân cũng sẽ trở về.
“Nương, hôm nay trong cung cũng có gia yến sao?” Đang ăn đột nhiên Diệp Thiên nhớ tới Dự Vương, hắn nói mỗi lần đến dịp tết, hắn đều chỉ có một mình, rất là đáng thương.
“Có.” La thị biết nàng đang suy nghĩ đến chuyện gì, bà sờ đầu nữ nhi, nói “ Sau khi kết thúc gia yến, các hoàng tử đã được phong vương phân phủ sẽ rời khỏi hoàng cung trở lại vương phủ của mình.”
“Ồ.” Diệp Thiên có chút đau lòng cho Dự Vương. Ba hoàng tử khác đều đã thành thân có Vương phi. Thời điểm tham gia gia yến, người khác đi cùng gia đình nhỏ của mình, chỉ có Dự Vương là lẻ loi một mình. Sau khi kết thúc gia yến trở lại vương phủ, cả một vương phủ to như vậy cũng chỉ có một mình hắn. Diệp Thiên thất thần cắn một miếng thức ắn, suy nghĩ qua mấy ngày nữa nàng phải đến Dự Vương phủ thăm hắn mới được.
Ăn được một nửa, lão thái thái hứng thú dâng cao liền cho người mang rượu Hoa Lê Trắng và Bách Hoa Tửu mà bà trân quý nhất ra cho mọi người cùng thưởng thức. Rượu Hoa Lê Trắng đưa đến bàn nam nhân, Bách Hoa Tửu ngọt thanh không gắt rất thích hợp cho nữ tử. Lão thái thái bảo đại nha hoàn của mình lần lượt rót cho mỗi người một ly, không riêng gì ba vị thái thái mà ngay cả Diệp Dung Diệp Thiên nhỏ nhất cũng có.
Nha hoàn kia rót cho Diệp Thiên hơn nửa ly, “Tứ tiểu thư còn nhỏ, bằng này đủ rồi.” Nàng ngước mắt lên nhìn Diệp Thiên một cái, dịu dàng lấy ra chiếc khăn xoa xoa bên ngoài khóe miệng cho Diệp Thiên “Khóe miệng tứ tiểu thư dính nước đồ ăn, nô tỳ lau giúp ngài.”
Diệp Thiên nhíu mày sờ sờ khóe miệng mình. Nàng không cảm thấy ngoài miệng mình có thứ gì, nhưng thật ra chiếc khắn trong tay nha hoàn này có một mùi hương rất lạ, giống như không được sạch sẽ lắm.
Đại nha hoàn cất khăn trở lại trong tay áo, sau đó tiếp tục rót rượu cho mọi người.
Diệp Thiên chờ nha hoàn kia rời đi, nàng dùng khăn của mình lau lại khóe miệng một lần. La thị mỉm cười sờ đầu nữ nhi, nữ nhi bảo bối của bà thích sạch sẽ, đây là đang ghét bỏ khăn của nha hoàn kia không tốt.
Tiệc tối qua đi, Tề thị trở về sân viện trước kia của mình. Tuy rằng trên danh nghĩa đây vẫn là sân của bà, nhưng người hầu hạ bên trong đều bị La thị phân phó đến nơi khác làm việc hết rồi, chỉ còn lại vài bà tử thô sử trông giữ và quét tước.
Tề thị ngồi trước bàn trang điểm, mở chiếc hộp trang điểm trống rỗng ra nhìn. Bà thở dài, hiện tại bà không có ngân phiếu, cũng không có đồ trang sức đáng giá, chỉ có điều may mắn nhất chính là tuy rằng bà mang tội danh độc hại phu nhân hầu phủ, nhưng không bị áp giải đến đại lao Hình Bộ. Bên cạnh đó, lão gia nhà bà lại từng dạo qua đại lao Hình Bộ một vòng nhưng vẫn bình yên vô sự rời khỏi nơi đó. Cuối cùng người một nhà cũng hữu kinh vô hiểm (bị kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm).
Tề thị thay một bộ xiêm y trông có vẻ tương đối mới, thấp thỏm ngồi ở mép giường chờ Diệp Thừa Hoành. Qua một khoảng thời gian lâu như vậy, bà đã tha thứ cho Diệp Thừa Hoành vì đã cướp mất ngân phiếu của bà, dù sao đều là người một nhà, ở trong tay bà hay ở trong tay lão gia nhà bà đều coi như nước phù sa không chảy ruộng ngoài. Tuy nhiên, lát nữa lão gia tới bà phải khuyên nhủ ông vài câu. Số bạc đó là toàn bộ tài sản bà tích góp trong nhiều năm, hy vọng ông có thể chi tiêu tiết kiệm một chút, đừng quá hoàng phí. Tương lai Sở nhi cưới tức phụ, Phù nhi Dung nhi xuất giá, còn rất nhiều thứ phải chi đó.
Ngồi nửa ngày cũng không nhìn thấy bóng dáng Diệp Thừa Hoành. Tề thị có chút đứng ngồi không yên, cho dù ông trở về rửa mặt chải đầu một lượt rồi mới qua đây, hiện tại cũng nên đến rồi. Tề thị ra ngoài tìm một bà tử thô sử, nhét cho người nọ mấy đồng bạc vụn để người nọ giúp bà nhìn xem lão gia đi đến nơi nào rồi.
Chẳng mấy chốc bà tử kia đã quay trở về, nói rằng lão gia đã đến phòng di nương mới nạp.
Tề thị trợn tròn mắt, di nương mới nạp? Diệp Thừa Hoành bỏ mặc bà ở trong tiểu viện chịu tội một mình, còn ông lại có ôn hương nhuyễn ngọc mới? Cho dù mới nạp thêm di nương vào cửa, nhưng bà hiếm khi được ra ngoài một lần, chẳng lẽ ông không nên tới nơi này của bà sao? Tề thị càng nghĩ càng tức giận, bà chỉ hận không thể lập tức đi tìm Diệp Thừa Hoành hỏi cái rõ ràng. Nhưng trong lòng bà lại có chút khiếp đảm, hỏi rõ ràng rồi thì sao, sáng mai bà lại phải quay về tiểu viện kia, hiện tại bà chỉ có hai bàn tay trắng, Diệp Thừa Hoành chính là núi để bà dựa vào……
Trong tết đoàn viên, La thị nhìn ánh trăng tròn trên bầu trời, suy nghĩ không biết tình huống bên hầu gia thế nào rồi. Tề thị nhìn ánh trăng, thật sự lo lắng cho tương lai của chính mình. Mai thị và tam lão gia Diệp Thừa Xương ở trong viện của mình ngắm trăng, Diệp Thừa Xương lấy một quả nho, tự mình lột vỏ sạch sẽ sau đó đưa đến bên miệng Mai thị.
Quả nho rất ngọt, nhưng vẫn không bì kịp sự ngọt ngào trong lòng Mai thị. Dưới ánh trăng, Diệp Thừa Xương chỉ tùy tiện ngồi một chỗ cũng khiến bà cảm nhận được cảnh đẹp ý vui chi lan ngọc thụ ( Chỉ người ưu tú). Nhớ lại trước đây, bà bị rung động chính bởi một thân túi da này của ông, nhưng sau khi sống chung bà mới phát hiện, ông không chỉ có dung mạo tốt đẹp mà còn một trái tim tinh tế ấm áp. Cho nên, mặc dù lúc ấy Diệp Thừa Xương chỉ là tiểu nhi tử con vợ kế của hầu phủ, không công danh không tiền đồ, nhưng bà vẫn không hề do dự mà gả cho ông.
Sự thật chứng minh bà không nhìn lầm người, hai người thành thân lâu như vậy nhưng ông chưa bao giờ to tiếng với bà, hai người chỉ có một tiếc nuối duy nhất. Mai thị khe khẽ thở dài, “Qua hai năm, đến khi chàng 30 tuổi, nếu chúng ta vẫn không có hài tử hãy nhận một người trong dòng tộc làm con thừa tự đi.”
“Nói lời ngốc nghếch gì đó.” Diệp Thừa Xương nhéo chóp mũi của bà “Ta chỉ cần hài tử của chính chúng ta, chúng ta mới hơn hai mươi tuổi, gấp cái gì, có người ngoài 40 tuổi rồi vẫn có thể sinh hài tử đấy.”
Mai thị xì một tiếng “Nào có người ngoài 40 tuổi còn sinh được hài tử, chàng gạt người!”
“Dù sao hương khói của Diệp gia đã có Lệ nhi và Sở nhi lo rồi, chúng ta không cần phải một hai có hài tử cho bằng được, nàng không nên nhắc lại chuyện này nữa.” Diệp Thừa Xương ôm bà vào ngực, “Cho dù không có hài tử, hai người chúng ta hãy cứ làm bạn cùng nhau đi đến cuối cuộc đời. Đời này có nàng bên cạnh ta, ta đã thỏa mãn lắm rồi.”
“Xương lang!” Mai thị dựa vào ngực ông, nắm tay ông, cảm động gọi một tiếng, đời này kiếp này có được người phu quân tốt như vậy, bà cũng không dám yêu cầu gì hơn.
Mười ngón tay của hai người giao nhau, lẳng lặng mà dựa vào nhau. Trên trời ánh trăng lén lút di chuyển vị trí, đã sắp tới giờ Hợi.
Mai thị ngồi dậy nói “Lão gia đi thôi.” Diệp Thừa Xương có một bằng hữu chí tốt, thân thế thê thảm, cả nhà chỉ còn lại một mình hắn. Diệp Thừa Xương sợ hắn luẩn quẩn trong lòng, mỗi lần đến tết đoàn viên ông đều cùng hắn uống mấy chén rượu, tới hừng đông mới trở về.
“Ta muốn ở cạnh nàng, nếu không, ta không đi.” Diệp Thừa Xương áy náy nhìn Mai thị, bộ dáng hơi có chút do dự.
“Đi thôi.” Mai thị đứng lên, đồng thời kéo Diệp Thừa Xương dậy, “Đã là bằng hữu tốt thì nên chiếu cố hắn nhiều hơn một chút, lại nói, không phải mỗi năm lão gia đều đi sao?” Tuy rằng bà chưa bao giờ gặp qua vị bằng hữu chí cốt này, nhưng lại thường xuyên nghe thấy Diệp Thừa Xương nhắc đến người này. Nghe nói đó là một người rất có kiến thức, đa tài đa nghệ lại thông minh tinh tế, người như vậy, trong những ngày cả nhà đoàn tụ, khó tránh khỏi việc tự thương cảm.
Diệp Thừa Xương lưu luyến lôi kéo bàn tay Mai thị, do dự nửa ngày ông mới cúi đầu nhẹ nhàng hôn Lên má bà một cái, “Ngày mai ta sẽ mua trang sức mới nhất của Trân Bảo Các trở về cho nàng.”
Sau khi Diệp Thừa Xương rời khỏi viện, Mai thị ngượng ngùng bụm mặt. Ở trong lòng bà, trang sức quý giá nhất trên đời này trân cũng không bằng tình cảm phu thê ông dành cho bà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.