Tác giả: Giản Diệc Dung
La thị và Diệp Lệ vừa nghe nói Diệp Thiên bị lên đậu mùa tại Dự Vương phủ liền gấp đến độ nhảy dựng lên, nằng nặc đòi đến vương phủ ngay lập tức.
Bạch Trân đã được Dự Vương cùng Lộc y chính dặn dò, trả lời: “Phu nhân và thế tử đến đó cũng không thể tiến vào viện, tiểu thư lại không thể ra ngoài, cả hai bên đều không thể gặp nhau. Vương gia nói phu nhân an tâm chờ thêm mấy ngày, ngài nhất định sẽ chăm sóc tiểu thư thật tốt.”
Nói thì dễ nhưng bảo bối nhà mình xảy ra chuyện lớn như vậy, lại đang ở nhà người khác, La thị và Diệp Lệ sao có thể yên tâm, hai người vẫn quyết định đi Dự Vương phủ. Lục Phỉ và Phùng ma ma đã từng bị lên đậu rồi cũng đi theo chuẩn bị lưu lại chăm sóc Diệp Thiên.
Diệp Lệ chưa từng lên đậu nên chỉ có thể chờ bên ngoài viện, đôi mắt trông mong mà nhìn La thị mang theo Lục Phỉ và Phùng ma ma vào phòng.
Mụn trên người Diệp Thiên chưa phát ra ngoài, nhưng nhiệt độ cơ thể nàng có chút tăng, cả người không có tinh thần, mềm như bông dựa vào giường nệm. Dự Vương ngồi bên cạnh cầm sách kể chuyện xưa cho nàng, vừa thấy La thị tới, hắn vội đứng dậy.
Thân thể Diệp Thiên không thoải mái, người cũng trở nên nũng nịu yếu đuối, nàng duỗi tay yếu ớt gọi một tiếng: “Nương ~”
La thị vừa thấy bộ dáng này của nàng liền đau lòng không chịu được, vừa định tiến lên ôm lấy nàng, Diệp Thiên lại bất chợt rụt tay trở về “Không được, sẽ lây bệnh, không thể để nương ôm.”
La thị bước nhanh tới, vòng tay ôm nàng vào trong ngực, “Không sợ, nương từng bị đậu mùa rồi. Có phải Thiên Thiên khó chịu hay không?” Tuy rằng mụn vẫn chưa phát ra, nhưng nhìn bộ dáng nàng rất không thoải mái, tiểu nha đầu ngày thường hoạt bát đáng yêu bao nhiêu, hiện tại lại héo rũ chán nản bấy nhiêu.
“Một chút cũng không khó chịu.” Diệp Thiên lắc đầu, dù sao nương cũng ôm rồi nàng liền không giãy giụa nữa, chỉ dặn dò nói: “Nương, lát nữa ngài đi ra ngoài nhất định phải dùng nước thuốc của Lộc y chính tẩy rửa sạch sẽ, xiêm y cũng thiêu hủy đi.” Cho dù mẫu thân từng bị bệnh này rồi, nhưng không có nghĩa sẽ không kéo theo bệnh sang người khác, ví dụ như ca ca.
“Nếu không, nương ở lại chăm sóc con đi?” Nữ nhi không được ra gió, nhưng để nữ nhi một mình ở lại nơi này, La thị lại có chút lo lắng. Ngày thường bà rất tín nhiệm Dự Vương, nhưng hiện tại nữ nhi không thoải mái, Dự Vương tuổi cũng không lớn, lại là hoàng tử sống trong nhung lụa sao có thể chăm sóc tốt cho Thiên Thiên?
“Không cần, trong phủ nhiều chuyện như vậy, lát nữa nương liền trở về đi, có điện hạ và Lộc y chính ở đây, con sẽ không có việc gì.” Mẫu thân mới tiếp quản quyền chưởng gia không bao lâu, Diệp Thiên rất hiểu tình huống trong phủ. Tuyệt đối không thể rơi vào tay lão thái thái hoặc thả Tề thị ra ngoài.
Dự Vương đứng bên cạnh cũng khuyên nhủ: “Nhạc mẫu yên tâm, ta sẽ ngày đêm nhìn chằm chằm vào Thiên Thiên, bảo đảm không cho nàng tự cào chính mình.” Đến giai đoạn phát mụn ra ngoài khắp người nàng sẽ trở nên ngứa ngáy, cho dù ngủ rồi cũng vẫn vô thức đưa tay lên gãi, nếu mụn mủ bị vỡ gương mặt sẽ để lại sẹo rỗ.
Phùng ma ma theo sau cười nói: “Ban ngày Vương gia có thể trò chuyện cùng tiểu thư, buổi tối có lão nô và Lục Phỉ nhìn chằm chằm, tuyệt đối sẽ không xảy ra việc gì.”
La thị suy nghĩ, cảm thấy chỉ có thể như thế. Có ba người thay phiên nhau chăm sóc, chắc hẳn cũng không xảy ra việc gì. Ban ngày tự nữ nhi cũng sẽ cẩn thận, tới buổi tối có hai người Lục Phỉ và Phùng ma ma nhìn chằm chằm, hai người này đều là người cẩn thận có thể yên tâm giao phó. La thị ở cạnh Diệp Thiên hơn một canh giờ, thấy sắc trời không còn sớm đành phải rời đi.
Diệp Lệ đang nôn nóng đi lại ngoài ngoại viện, vừa thấy La thị ra ngoài vội đi lên đón “Nương, Thiên Thiên thế nào?”
“Con cách ta xa một chút!” La thị không cho hắn tới gần, “Thiên Thiên không có việc gì, mụn vẫn chưa phát ra ngoài, người có chút héo rũ không hoạt bát như ngày thường, nhưng cũng không đáng ngại.”
Nghe mẫu thân nói như vậy, Diệp Lệ vẫn không yên tâm, muội muội do một tay hắn nuôi lớn, chưa bao giờ bị bệnh nặng, lần này bị đậu mùa có thể nói là bệnh nghiêm trọng nhất. Điều đáng giận chính là hắn chưa từng lên đậu nên không thể đi vào tận mắt nhìn thấy muội muội.
La thị dùng nước thuốc rửa tay xong, vừa lúc thấy Lộc y chính tới đây bắt mạch cho Diệp Thiên, thuận tiện hỏi thăm tình hình thân thể La thị: “Phu nhân trở về phủ cũng phải chú ý một chút, khả năng trong phủ cũng có người bị thủy đậu, tiểu thư không cẩn thận đụng phải mới bị lây nhiễm.”
Trong lòng La thị nhảy dựng, bà vừa chấp chưởng quyền quản gia, nếu trong phủ có người thực sự bị bệnh, chắc chắn người đó sẽ tới báo danh với bà để tranh thủ lập công. Nhưng mà trước lúc biết tin Thiên Thiên bị đậu mùa, bà không hề nhận được tin tức như vậy.
La thị cau mày cẩn thận hồi tưởng lại một lần. Bà bỗng nhiên nhớ tới gia yến tết đoàn viên mấy ngày hôm trước, đại nha hoàn của lão thái thái đã dùng khăn của nàng lau miệng cho nữ nhi, nữ nhi còn mang bộ dáng ghét bỏ, chẳng lẽ trên chiếc khăn kia có thứ gì cổ quái? Càng cẩn thận suy nghĩ, bà lại càng cảm thấy tình huống lúc đó không thích hợp. Nữ nhi ngồi ngay bên cạnh bà, lúc đó bà cũng không nhìn thấy ngoài miệng nữ nhi dính nước đồ ăn, hơn nữa từ nhỏ nữ nhi đã thích ăn nên được Lệ nhi dạy dỗ việc chú ý dáng vẻ khi ăn uống, sao có thể để nước thức ăn dính ngoài miệng?
Hiện tại đi truy tìm chiếc khăn kia chỉ sợ đã quá muộn, tuy nhiên dựa theo lời Lộc y chính nói, mấy ngày này nữ nhi không ra ngoài, người nàng tiếp xúc cũng chỉ có mấy người, nếu những người này đều không bị lên đậu, thì chắc chắn có người cố ý hại nàng.
La thị ngồi trên xe ngựa nhưng đầu vẫn đang suy nghĩ về chuyện này, vì sao lão thái thái lại hại nữ nhi của bà dính đậu mùa? Với số tuổi của Thiên Thiên, bị bệnh đậu mùa cũng không quá hung hiểm, chỉ cần chăm sóc thỏa đáng sẽ bình yên vượt qua. Điều đáng sợ duy nhất chính là lưu lại sẹo, chẳng lẽ lão thái thái vốn tính toán hủy hoại dung mạo của Thiên Thiên? Thiên Thiên phát bệnh tại Dự Vương phủ sau đó lưu lai chữa bệnh tại vương phủ là chuyện ngoài ý muốn. Nhưng nếu Thiên Thiên phát bệnh ở hầu phủ, có phải lão thái thái còn hậu chiêu hay không?
Tưởng tượng đến cảnh khuôn mặt nhỏ trắng trắng nộn nộn nữ nhi trở nên gồ ghề lồi lõm, La thị liền cảm thấy rùng mình. Lão thái thái và nhị phòng muốn đuổi tận giết tuyệt sao, hại hầu gia rơi xuống vách núi mất tích, hạ độc khiến bà không thể đứng dậy, thuê đạo tặc ám sát nhi tử, hiện tại bọn họ định xuống tay với nữ nhi bảo bối của bà sao.
La thị siết chặt nắm tay, hàm răng cắn chặt. Những người này cũng quá ác độc, âm mưu quỷ kế liên tiếp không ngừng, Lệ nhi mới bị ám sát mấy ngày, bọn họ đã lên kế hoạch hại người mới, ngay cả Thiên Thiên cũng không buông tha.
Không được, không thể tình trạng này tiếp tục tiếp diễn, bà nhất định phải hung hăng mà phản kích. Nhị lão gia sống tại ngoại viện, bà tạm thời không có biện pháp động tới hắn, nhưng lão thái thái ……
Dự Vương ôm Diệp Thiên, ngón tay thon dài gạt tóc nàng ra. Trên da đầu đã bắt đầu xuất hiện mấy nốt mụn lớn nhỏ như hạt gạo kê, xem ra sắp đến giai đoạn phát bệnh ra ngoài da rồi. “Bữa tối Thiên Thiên muốn ăn gì, ta bảo phòng bếp chuẩn bị.”
Diệp Thiên cẩn thận suy nghĩ trong chốc lát, nhớ lại những món ngày thường mình thích ăn một lần, cuối cùng lắc đầu, “Cái gì cũng không muốn ăn.”
Lộc y chính từng nói nàng sẽ nóng lên, không muốn ăn uống, nếu nghiêm trọng còn có thể nôn mửa, Dự Vương đã sớm có chuẩn bị tâm lý, kiên nhẫn mà dỗ dành nàng: “Nho thì sao? Quả nho lớn tím đen, vừa cắn xuống cả khoang miệng đều tràn ngập hương vị ngọt ngào——”
Nói còn chưa dứt lời hắn đã thấy đôi môi nhỏ phấn hồng của Diệp Thiên nhấp vài cái, hiển nhiên là bị cám dỗ.
Chỉ ăn nho là không đủ, nhất định phải có món chính. Dự Vương tiếp tục nói: “Nếu không bảo phòng bếp làm thêm chén mì đi, rưới thật nhiều nước tương, rau kim châm, mộc nhĩ cùng một chút thịt băm, mì sợi chìm ngập trong nước sốt đậm đặc ——”
“Liền ăn mì sợi đi!” Diệp Thiên cầm ngón tay Dự Vương, món này vừa nghe liền thấy ngon nha.
Không đợi Dự Vương phân phó, Lục Phỉ chạy ra ngoài nhanh như chớp, cách cánh cửa nói cho Khang công công đang canh giữ ở bên ngoài. Khang công công vui mừng, hắn nghe Lộc y chính nói xong, vẫn luôn lo lắng tiểu vương phi nhà mình không chịu ăn thứ gì, hiện tại thật sự quá tốt rồi!
Chẳng mấy chốc, bữa tối liền được đưa lại đây, ngoại trừ mì sợi của Diệp Thiên còn có một bàn lớn đồ ăn. Một bên là Dự Vương muốn ăn, một bên khác hy vọng sau khi Diệp Thiên nhìn thấy, có thể cảm thấy thèm ăn mà ăn nhiều một chút.
Diệp Thiên không có một chút hứng thú với đồ ăn, nàng chỉ ăn được nửa chén mì sợi liền buông đũa.
Dự Vương cho người dọn bữa tối xuống, sau đó mang nho chín đã được rửa sạch lên. Ngoại trừ nho còn có thạch lựu đỏ đỏ trắng trắng đặt trong chiếc đĩa thủy tinh nhìn rất bắt mắt. Diệp Thiên vừa nhìn liền thích.
Ăn non nửa đĩa thạch lựu, lại ăn thêm mấy quả nho, bụng nhỏ của Diệp Thiên cũng phồng lên. Dự Vương nhẹ nhàng thở ra, ít nhất thì hắn đã không để tiểu nha đầu của mình bị đói.
Ban ngày có Dự Vương trông nom, buổi tối có Phùng ma ma và Lục Phỉ nhìn chằm chằm. Dự Vương nghỉ ngơi tại thư phòng phía tây, bên này có động tĩnh gì hắn sẽ là người nghe thấy đầu tiên. Phùng ma ma lo lắng Lục Phỉ ham ngủ nên phân công cho nàng trông chừng đến nửa đêm còn bà sẽ trông từ nửa đêm đến sáng.
Tinh thần Lục Phỉ khẩn trương độ cao, nàng ngồi nhìn đăm đăm vào tiểu thư nhà mình, rất sợ mình vừa không chú ý, tiểu thư liền giơ tay lên gãi mặt.
Ngày kế, trên mặt Diệp Thiên cũng bắt đầu nổi mụn. Tuy rằng nàng vẫn chưa tới tuổi thích làm đẹp, nhưng nàng cũng biết hiện tại mình rất xấu nên dùng hai tay bụm mặt ngồi ở cửa không chịu cho Dự Vương tiến vào, “Ngôn ca ca, huynh đi đi!”
Trong tay Dự Vương nắm một bao giấy dầu, lặng lẽ mở hở ra một chút “Ta tới đưa đồ ăn ngon cho Thiên Thiên, Thiên Thiên để ta đi vào, chúng ta cùng ăn, được không?”
“Là, là cái gì?” Diệp Thiên hít hít mũi, dùng sức hít mấy hơi “Là hạt dẻ lông! Hạt dẻ rang đường!” Diệp Thiên thả một tay đang che mặt xuống, dõi ánh mắt trông mong mà nhìn về phía bao giấy dầu trong tay Dự Vương.
Dự Vương nhét bao giấy dầu vào lòng nàng, Diệp Thiên cao hứng dùng cả đôi tay đỡ lấy, còn nóng hầm hập, ai nha, đúng là loại hạt dẻ rang đường ăn ngon nhất!
Dự Vương thuận thế bế nàng lên, thuận lợi vào phòng đặt nàng lên giường nệm, dịu dàng dỗ dành nói: “Hạt dẻ này không dễ tách, Thiên Thiên đừng để tay bị đau, ta tách giúp nàng, được không?”
Diệp Thiên cảm kích nhìn hắn, “Vậy Ngôn ca ca cũng cẩn thận một chút.” Hạt dẻ lông đặc biệt khó tách, ngày thường đều là ca ca giúp nàng tách vỏ.
Dự Vương kiên nhẫn lột sạch sạch sẽ từng mảng lông trên hạt dẻ, đưa đến bên miệng Diệp Thiên. Hạt dẻ nóng hổi mềm mại thơm ngọt, đầu nhỏ Diệp Thiên gật gù vài cái, đôi mắt vừa lòng mà híp lại, hoàn toàn quên mất việc gương mặt đang rất ngứa.
Dự Vương cả ngày đều ở bên cạnh Diệp Thiên, buổi sáng cùng nàng chơi đùa, đánh song lục, giải cửu liên hoàn, gọi Lục Phỉ lên chơi bài, nếu không thì ngồi nhìn Lục Phỉ dạy nàng thắt dây đeo. Buổi chiều cùng nhau ở thư phòng phía tây nhìn nàng viết chữ, đọc sách, mệt mỏi liền ôm nàng, kể chuyện xưa mình từng nghe qua cho nàng.
Thời điểm ngủ trưa Dự Vương cũng không rời đi, hắn nằm bên cạnh nàng, nửa híp mắt nhìn chằm chằm vào nàng. Diệp Thiên vừa cử động hắn liền mở to mắt nhìn nàng, có đôi khi Diệp Thiên khó chịu không ngủ được, hắn sẽ ôm nàng vào ngực, nhẹ nhàng vỗ về dỗ dành nàng, đồng thời thấp giọng thì thầm mấy bài thơ văn khó hiểu cho nàng nghe, bình thường chỉ cần đọc hết một nửa, Diệp Thiên đã ngủ rồi.