Dưỡng Thành Hoàng Hậu Nho Nhỏ

Chương 48:




Tác giả: Giản Diệc Dung
Hầu gia bình an trở về khiến trái tim của tất cả mọi người đang đứng trong tiểu viện đều chấn động.
Diệp Thừa Nguyên thả Diệp Thiên xuống giao bàn tay nhỏ của nàng vào trong tay La thị, thấp giọng nói: “Lát nữa chúng ta nói chuyện sau.”
Nói xong ông xoay người liếc mắt nhìn Diệp Lệ một cái. Thiếu niên kiếm mắt sáng, trong con mắt ánh lên sự kích động nóng bỏng này nhất định chính là nhi tử của mình. Khi ông rời đi hắn mới bảy tuổi, hiện tại đã trưởng thành, thân thể cao lớn thoạt nhìn cũng rất cường tráng, bộ dáng rất giống lúc còn nhỏ. Ông gật đầu với Diệp Lệ “Canh giờ không còn sớm, chúng ta vào từ đường tế tổ trước.”
Diệp Thừa Nguyên không nhanh không chậm mà cất bước vào từ đường, Diệp Thừa Hoành thất thần theo phía sau, Diệp Thừa Xương, Diệp Lệ, Diệp Sở cũng lần lượt theo chân tiến vào từ đường.
Trong khi các nam nhân tế tổ trong từ đường, nữ nhân đứng chờ trong sân cũng phải trang nghiêm để tỏ lòng thành kinh, không thể tùy ý nói bậy. Sắc mặt của ba tỷ muội nhị phòng đều rất khó coi, Mai thị mỉm cười trao cho La thị một ánh mắt chúc mừng. Còn lại Tề thị, bà căn bản không được rời khỏi tiểu viện kia, một là do bà thương tâm không muốn làm ầm ĩ muốn ra ngoài, hai là La thị phải xuống tay với lão thái thái. Nên đương nhiên nhiên càng ít người vướng chân càng tốt, kể cả Tề thị có náo loạn thì cũng không thể ra ngoài.
Nghĩ đến lão thái thái, cuối cùng tâm tình kích động của La thị mới bình tĩnh lại một chút. Lão thái thái và nhị lão gia Diệp Thừa Hoành hợp mưu lần lượt ám hại một nhà bốn người bọn họ. Bà chỉ dùng thủ đoạn tương tự để trả thù lão thái thái nên trong thâm tâm bà không hề cảm thấy thẹn. Nếu không phải nhị lão gia ở ngoại viện, bà nhất thời không có biện pháp đối phó, thì ngay cả Diệp Thừa Hoành bà cũng không bao giờ nương tay. Vấn đề là, từ trước đến nay hầu gia là người luôn sống quang minh lỗi lạc, nếu ông biết mình xuống tay với lão thái thái, ông có thể chấp nhận sao?
Trong lòng La thị có một tia bất an, vốn dĩ bà cho rằng sang năm hầu gia mới có thể trở về, nên cho dù hiện tại bà đối phó với lão thái thái thì đến sang năm cũng không để lại dấu vết nào. Nhưng không nghĩ tới đến tiết trừ tịch hầu gia đã trở lại, lão thái thái vừa mới ngã xuống, ông vừa về đến nhà, hầu gia thông minh như vậy nhất định sẽ đoán được chuyện gì xảy ra ……
Rất nhanh chóng, Diệp Thừa nguyên đã đưa mọi người vào hoàn thành nghi thức tế tổ “Chúng ta đến Thọ An Đường nhìn xem, không biết lão thái thái té ngã thế nào.” Thời điểm tên sai vặt của Diệp Thừa Hoành phái đi Thọ An Đường trở lại bẩm báo, ông đang đứng ngoài cửa viện cũng nghe được tin tức này.
Ông dẫn đầu đoàn người đi đến Thọ An Đường. Rời nhà bảy năm, tất cả mọi thứ trong nhà thoạt nhìn vừa xa lạ vừa quen thuộc, hoa viên, con đường nhỏ, hồ nước đã âm thầm xuất hiện trong lòng ông vô số lần. Mọi người đi theo phía sau ông, Mai thị đi đến bên cạnh La thị, cười nói: “Đại tẩu, chúc mừng tẩu, đại ca đã trở về, rốt cuộc một nhà đại tẩu đã được đoàn tụ.” Mặc kệ năm đó đại ca mất tích vì lí do gì, hiện tại trở về như thế nào thì Mai thị đều cảm thấy cao hứng thay cho La thị.
La thị gật đầu một cách thất thần, bà đang suy nghĩ về tình huống trong Thọ An Đường. Nơi lão thái thái ngã xuống không bằng phẳng, cũng không biết bà ta có thể sống xót hay không……
Một đám người ùa vào Thọ An Đường, may mà nhà chính vốn được xây dựng để mọi người sớm tối thưa hầu thỉnh an lão thái thái nên được thiết kế rất rộng lớn, cho dù toàn gia đều có mặt cũng hoàn toàn không bị chen chúc.
Đại phu được mời đến để bắt mạch cho lão thái thái, sắc mặt ngưng trọng bước từ nội thất ra ngoài, vừa định mở miệng liền nhìn thấy tế Bình Hầu, đại phu ngay lập tức hoảng sợ, “Hầu gia, ngài, ngài, thật sự là ngài?” Người này là đại phu chuyên bắt mạch khám bệnh cho hầu phủ, đương nhiên biết rõ tình huống của hầu phủ. Bất chợt nhìn thấy Diệp Thừa nguyên ông còn tưởng rằng mình bị hoa mắt.
Diệp Thừa Nguyên gật đầu, “Ta đã trở về, nói tình huống của lão thái thái trước đi.”
Người đã chết bảy năm người thế nhưng lại đội mồ sống lại, trong lòng đại phu tràn đầy kinh ngạc nhưng không tiện hỏi thăm, đành phải nói tình trạng hiện tại của lão thái thái một lần: “Lão thái thái vẫn chưa tỉnh, nếu có thể tỉnh lại thì thần trí sẽ không xảy ra vấn đề gì, tuy nhiên —— thời điểm lão thái thái té ngã đã trực tiếp đặt mông lên mặt đất, xương cốt ở eo bị thương nghiêm trọng, sau này sẽ không thể đi lại được nữa.”
Mai thị hít một ngụm khí lạnh, chỉ té ngã một cái mà nghiêm trọng như vậy?
La thị có chút ảo não, tại sao lão thái thái không ngã nặng một chút. Vốn dĩ bà ta rất ít khi rời khỏi Thọ An Đường nên việc không thể đi đường hình như cũng quá nhẹ nhàng rồi. Vì vậy lần này cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến sinh hoạt hàng ngày của lão thái thái.
Đại phu nói tiếp: “Nếu lão thái thái có thể tỉnh dậy, sau này mọi người không thể để bà chịu thêm bất cứ một cú sốc nào, bằng không mọi chuyện sẽ rất nguy hiểm. Còn có, tốt hơn hết là nên kiểm soát chế độ ăn uống của lão thái thái thì tốt hơn.” Thân thể lão thái thái quá béo, lần này bị ngã không bị trúng gió là may mắn lắm rồi, nếu tinh thần tiếp tục chịu kích thích, vận khí có thể sẽ không tốt như vậy nữa đâu.
Đang nói chuyện mọi người trong phòng bất chợt nghe thấy tiếng gào thét từ nội thất truyền đến “Đau chết mất! Người tới! Các ngươi đều chết hết rồi sao?!”
Ánh mắt Diệp Thừa Nguyên chợt lóe, sau đó ông nhanh chóng nhấc chân tiến vào nội thất. Đại phu sửng sốt một chút rồi đột nhiên phản ứng lại, nếu lão thái thái nhìn thấy hầu gia vốn đã chết nhưng lại xuất hiện ở trước mặt thì chắc chắn sẽ bị kích động. Nghĩ đến đây, đại phu kinh hãi vội vàng đuổi theo.
Lão thái thái đau tới mức chịu không nổi, tỉnh lại thấy mình bị té ngã thế nhưng bên người chỉ có một nha hoàn trông nom, hiếu tử hiền tôn một người cũng không thấy bóng dàng. Lão thái thái không khỏi giận dữ muốn ngồi dậy nhưng lại phát hiện cơ thể lực bất tòng tâm, bà nổi trận lôi đình đang định với chén trà trên bàn nhỏ cạnh giường ném ra cửa, thì bất chợt thấy một nam nhân tiến vào.
Người tới thân hình cao lớn, tuấn dật đĩnh bạt, khi đối diện với ánh nhìn của lão thái thái thì hơi mỉm cười, “Nhi tử bất hiếu, nhiều năm không thể trở về vấn an lão thái thái, thật sự khiến ngài chịu ủy khuất.”
Đôi mắt Lão thái thái nhìn đăm đăm, chén trà trong tay còn chưa kịp ném văng ra ngoài đã bang một tiếng rơi xuống đất, “Ngươi, ngươi ——” ngón tay run rẩy của bà chỉ vào Diệp Thừa nguyên, hai mắt trợn ngược, hôn mê bất tỉnh.
Đại phu theo vào vừa lúc nhìn thấy một màn như vậy, thầm nghĩ trong lòng “Xong rồi”.
Diệp Thừa Nguyên nhíu mày, xoay người nhìn về phía đại phu cùng mọi người, thở dài: “Lão thái thái nhìn thấy ta thật sự rất cao hứng, thế nhưng lại hưng phấn quá độ mà ngất đi rồi.” Nói xong, ông bảo đại phu tiến lên bắt mạch cho lão thái thái.
Đại phu nhẹ nhàng đặt ba đầu ngón tay trên cổ tay lão thái thái, sắc mặt càng ngày càng nghiêm trọng, sau một lúc lâu, ông mới thở dài “Lão thái thái bị trúng gió, tình huống cuối cùng như thế nào, chỉ có thể đợi người tỉnh lại mới phán đoán được.” Vốn dĩ lão thái thái béo như vậy khi té ngã chỉ bị trọng thương mà không trúng gió đã là may mắn lớn rồi, sau này chỉ cần điều dưỡng thật tốt, ăn uống thanh đạm, không chịu kích thích thì khả năng có thể chuyển nguy thành an. Tuy nhiên vừa rồi khi hầu gia tiến vào ông đã cảm thấy không ổn, quả nhiên hiện tại thật sự trúng gió.
“Cái gì?! Ngươi có ý tứ gì, tỉnh lại thì thế nào?”Rốt cuộc nhị lão gia Diệp Thừa Hoành đến bây giờ mới hoàn hồn trở lại. Bắt đầu từ giây phút đại ca đội mồ sống lại ông đã đủ xui xẻo rồi, nếu lão thái thái xảy ra chuyện gì thì ngay cả người thương nghị chuyện đại sự ông cũng không còn.
Đại phu khó xử nói: “Tình huống trúng gió có nhẹ có nặng, nhẹ là liệt nửa người, gương mặt có chút nghiêng lệch nhưng miệng vẫn có thể nói chuyện. Còn tình huống xấu nhất chính là toàn thân không thể nhúc nhích, miệng nói không nên lời, thần trí có thể thanh tỉnh hay không, ta cũng không dám chắc.”
Nghe thấy tình hình nghiêm trọng như vậy, Diệp Thừa Hoành há hốc mồm, tam lão gia Diệp Thừa Xương vội vàng hỏi: “Vậy đại phu có cách nào hoặc có loại dược liệu gì có thể cứu lão thái thái không?” Căn bệnh trúng gió mà đại phu nói ông cũng từng nghe qua, người bình thường nếu thật sự toàn thân không thể nhúc nhích thì mạng sống cũng không còn bao lâu. Ông không hy vọng lão thái thái chết vào lúc này, bởi vì như thế ông sẽ phải giữ đạo hiếu trong suốt ba năm. Hiện tại đúng lúc con đường làm quan của ông đang rất bằng phẳng, nhạc phụ được Nhị hoàng tử Thụy Vương coi trọng nên ông cũng được thơm lây. Nếu phải chịu tang ở nhà nhàn rỗi ba năm, chẳng phải sẽ bỏ lỡ cơ hội tốt nhất?
Đại phu tiếc nuối mà lắc đầu, “Đến lúc này cũng không thể dùng dược liệu, mọi người vẫn nên kiên nhẫn chờ lão thái thái tỉnh lại đi.” Càng nói tiếp càng cảm thấy xui xẻo, hôm nay là tiết trừ tịch, nhà nhà vui mừng náo nhiệt. Nhưng cố tình ông lại bị gọi tới hầu phủ khám bệnh, bởi vì đều là người quen cho nên nếu sự việc xảy ra vào đúng đêm giao thừa ông cũng không thể thoái thác.
Mọi người trở lại nhà chính, ngồi ghế chờ lão thái thái tỉnh lại.
Nam nữ phân chia nhau ngồi hai bên, Diệp Thừa Nguyên cùng La thị ngồi trên ghế đầu tiên bên trái và bên phải. La thị liên tục nhìn về phía Diệp Thừa Nguyên, bảy năm không gặp dường như ông không hề thay đổi, vẫn anh tuấn nho nhã như vậy. Trước mắt bao người, La thị không tiện ngồi bên cạnh Diệp Thừa nhưng Diệp Thiên lại không cần phải cố kỵ quá nhiều. Nàng chạy bước nhỏ đến bên người phụ thân, dựa vào ghế của ông, mỉm cười túm lấy tay áo ông, nhẹ giọng gọi: “Cha ~”
Đúng là tiểu nữ nhi mềm mại! Trong lòng Diệp Thừa Nguyên mềm tới mức rối tinh rối mù, ông cúi người bế nàng ngồi lên đùi. Ông có rất nhiều lời muốn nói cùng thê tử, nhi tử và tiểu nữ nhi, nhưng trước mắt chỉ có thể ngồi chờ ở chỗ này, chờ lão thái bà ám hại cả nhà mình tỉnh lại.
Diệp Thừa Nguyên biết trong suốt bảy năm ông mất tích hầu phủ phát sinh những chuyện gì. Bởi vì Dự Vương phái người cứu ông, cho nên Dự Vương đã sớm xác định được thời gian ông sẽ trở lại kinh thành Đại Tề. Trước khi hồi phủ ông đã đi bái kiến Dự Vương. Dự Vương nói cho ông biết toàn bộ mọi chuyện xảy ra trong bảy năm qua. Ông biết lão thái thái và Diệp Thừa Hoành không chỉ ám hại ông mà còn khiến thê tử của ông nằm liệt giường bảy năm không thể đứng dậy, hại con ông thiếu chút nữa mệnh tang sơn cốc, còn có tiểu nữ nhi trong ngực cũng thiếu chút nữa bị ám toán.
Diệp Thừa Nguyên nắm bàn tay nhỏ của Diệp Thiên, ánh mắt nhìn qua La thị cùng Diệp Lệ, ông trời có mắt, một nhà bọn họ đều bình yên vô sự. Tuy nhiên ông sẽ không dễ dàng bỏ qua cho lão thái thái và Diệp Thừa Hoành. Vừa rồi khi nghe thấy đại phu nói lão thái thái không thể chịu kích thích, ông liền để tâm. Bởi vậy lão thái thái vừa tỉnh dậy ông liền nhanh chóng là người đầu tiên đi vào, quả nhiên thật sự bị kích thích. Hiện tại ông chỉ hy vọng, lão thái thái ác độc sẽ không bao giờ tỉnh lại.
Nhị lão gia Diệp Thừa Hoành cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh, lúc ấy thời điểm thuê người ám sát Diệp Thừa Nguyên, ông không hề lộ diện. Cho dù trong lòng Diệp Thừa Nguyên hoài nghi cũng không thể đưa ra chứng cứ rõ ràng. Mà đám đạo tặc ông thuê chính là nhóm người ám sát Diệp Lệ, đám người đó đã bị Diệp Lệ giết chết hơn phân nửa, số còn lại đều chết sạch trong đại lao Hình Bộ, hiện tại không có bất cứ kẻ nào có thể đứng ra vạch tội ông. Nghĩ đến đây, tâm can Diệp Thừa Hoành mới cảm thấy an tâm hơn một chút: “Mấy năm nay đại ca ở nơi nào? Tại sao trong suốt bảy năm đều không thấy bóng dáng?”
Diệp Thừa Nguyên nhàn nhạt liếc mắt một cái, “Bảy năm trước, ta không cẩn thận rơi xuống vách núi, thật may mắn được sứ thần Nữ La Quốc cứu mạng. Lúc ấy ta hôn mê bất tỉnh, sứ thần cũng không biết ta là ai, liền đưa ta trở về Nữ La Quốc. Trải qua sự chẩn trị của đại phu, mặc dù thân thể ta khỏe mạnh nhưng trước sau đều không nhớ ra mình là ai. Vì thế ta cứ vô tri vô giác sống tại Nữ La Quốc như vậy, trước đó vài ngày, ta không cẩn thận bị đụng đầu và bất ngờ nhớ lại mọi thứ. Lúc này mới nhanh chóng đuổi trở về.”
“Thật đúng là…… Quá trùng hợp.” Diệp Thừa Hoành thầm hận những tên đạo tặc đó làm việc không nhanh nhẹn, mất một đống bạc nhưng ngay cả một chuyện cũng chưa hoàn thành. Ám sát Diệp Thừa nguyên thất bại, sát hại Diệp Lệ cũng không thành công.
Diệp Lệ và La thị trao đổi ánh mắt, hầu gia dùng lý do thoái thác như vậy, xem ra là không muốn tính toán gây chuyện cùng Nữ La Quốc. Mà nữ hoàng của Nữ La Quốc đương nhiên cũng vui vẻ chấp nhận kết quả này.
Diệp Thiên xoay người nhìn Diệp Thừa Nguyên, trong đôi mắt hạnh tràn đầy lo lắng, “Vậy hiện tại thân thể cha còn đau không?”
Bàn tay to của Diệp Thừa nguyên xoa nhẹ mái tóc mềm mại của nữ nhi, cười nói: “Rất tốt, chỗ nào cũng không đau.” Bảy năm, cuối cùng ông cũng được ở cạnh người nhà, những người thực sự quan tâm đến mình.
Nhị lão gia cùng và lão gia lại hỏi Diệp Thừa Nguyên về tình huống ở Nữ La Quốc, Diệp Thừa Nguyên nhất nhất trả lời. Đang nói chuyện đam người liền nghe thấy tiếng nha hoàn bẩm báo: “Lão thái thái tỉnh!”
Tất cả mọi người đều đứng dậy tiến vào nội thất của lão thái thái. Đại phu tiến lên kiểm tra một lượt, hỏi thăm lão thái thái mấy câu, tuy nhiên đôi mắt lão thái thái có thể chuyển động nhưng miệng chỉ có thể phát ra thanh âm “Ô ô”, hiển nhiên là không thể nói chuyện.
Đại phu thầm than một tiếng, ông tiếp tục bảo lão thái thái thử cử động ngón tay, đương nhiên tất cả đều thất bại. Ông thở dài, không thể không tiếc nuối mà nói với mọi người: “Thần trí của lão thái thái thanh tỉnh, đáng tiếc toàn thân đều không thể cử động, miệng cũng không thể nói chuyện”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.