Dùng xong cơm tối, Diệp Thiên đi Thọ An Đường thỉnh an lão thái thái, đây là việc mỗi ngày đều phải làm.
Ngày hôm nay người tới đây phá lệ đầy đủ, trừ bỏ hầu phu nhân La thị thì các chủ tử trong phủ đều có mặt.
Diệp Dung hung tợn trừng mắt nhìn nàng một cái, Diệp Phù cũng trầm mặt không nói gì, hiện giờ không phải ở bên ngoài, không cần phải diễn cảnh tỷ muội tình thâm. Diệp Chi nhút nhát sợ sệt, trong ánh mắt đều là cực kỳ hâm mộ.
Nhưng thật ra Diệp Sở lại tự nhiên hào phóng, chắp tay nói: “Nghe nói Dự Vương điện hạ là nhân trung long phượng, dáng vẻ bất phàm, chúc mừng tứ muội muội.”
Diệp Thiên thi lễ, “Cảm ơn nhị ca.”
Tam thái thái Mai thị thấy Diệp Thiên nhắc tới Dự Vương thì một chút thẹn thùng của nữ nhi cũng không có, thầm nghĩ: Quả nhiên còn quá nhỏ, căn bản vẫn chưa thông suốt mọi việc, Dự Vương lung tung bắn một mũi tên liền bắn trúng Vương phi nhỏ như vậy, không biết có hối hận hay không. Nhìn cánh tay nhỏ bụ bẫm, khuôn mặt nhỏ tròn trịa của Thiên nhi mà xem, rõ ràng vẫn là một tiểu hài tử, nếu lúc trước hài tử của mình có thể thuận lợi sinh hạ chắc hẳn cũng đã lớn như vậy rồi……
Tam lão gia Diệp Thừa Xương thấy ánh mắt của Mai thị thay đổi, biết nàng nhớ tới chuyện cũ thương tâm, nương theo sự che giấu của tay áo, lặng lẽ cầm tay bà.
Mai thị phục hồi tinh thần, cảm kích nhìn ông một cái, thôi, tuy rằng bà không có hài tử, nhưng bà có phu quân sủng bà trong lòng bàn tay như vậy đã hạnh phúc hơn so với đại bộ phận nữ nhân trên đời rồi, bà cũng biết thế nào là đủ. Cùng lắm thì, qua mấy năm, nếu như mình thật sự không sinh được hài tử, phu thê hai người lại nhận một nam hài trong tộc làm con thừa tự là được.
“Khụ khụ,” lão thái thái ngồi trên ghế đầu lên tiếng, “Thiên nhi định ra việc hôn sự cùng Dự Vương điện hạ, đây là đại hỉ sự của nhà chúng ta. Các ngươi ở bên ngoài phải hành sự cẩn thận hơn, trăm triệu không thể nương theo thế lực của Dự Vương mà làm xằng làm bậy, nếu có người dám can đảm không nghe theo sẽ được gia pháp hầu hạ!”
Thấy bọn tiểu bối đều nghe lọt tai, lão thái thái thực vừa lòng, lại dặn dò thêm vài câu, nói: “Nếu Dự Vương điện hạ tặng ma ma dạy dỗ việc lễ nghi tới, từ ngày mai sẽ giảng bài ở đình Tiểu Hoa đi, các ngươi phải cung kính một chút, nghiêm túc lắng nghe Phùng ma ma dạy dỗ.”
“Các ngươi?” Diệp Lệ nâng mắt lên, “Có những ai?”
Lão thái thái ho nhẹ một tiếng, “Dạy một người cũng là dạy, dạy hai người cũng là dạy, cả bốn nha đầu đều đi học, tương lai khi ra ngoài gặp người cũng đoan chính có lễ, người khác nhìn vào, sẽ khen ngợi giáo dưỡng của hầu phủ chúng ta.” Loại ma ma từ trong cung ra ngoài rất hiếm, lại không dễ dàng mời được, khó khăn lắm mới có một người, đương nhiên muốn cho bốn cô nương trong phủ đều đi theo học tập.
Diệp Phù vui mừng, hôm diễn ra bách hoa yến, nàng nhìn thấy dáng vẻ ưu nhã của nhóm quý nữ, đi đứng ngồi nằm đều mang vẻ phong tình, nghĩ đến bọn họ đều được cố ý dạy bảo, không nghĩ tới, chính mình cũng có vận khí như vậy, nàng không thể buông tha cơ hội tốt này, nàng nhất định phải học được phong thái giống nhóm quý nữ đó mới được.
Còn Diệp Dung lại không cao hứng, nghe nói học lễ nghi rất vất vả, nàng một chút cũng không muốn học, nhưng từ trước đến nay lão thái thái nói một không hai, nàng không dám phản bác.
Nhưng thật ra Diệp Lệ lại phản bác, “Phùng ma ma phụng mệnh lệnh của Dự Vương điện hạ tới dạy dỗ Thiên Thiên, sao tất cả mọi người lại đi theo?”
“Nhiều người càng náo nhiệt” lão thái thái không vui nói: “Nếu Phùng ma ma không muốn, ta đương nhiên cũng không miễn cưỡng.”
Lão thái thái đẩy trách nhiệm lên người Phùng ma ma, Diệp Lệ cũng không thể nói gì nữa.
Tuy nhiên, sang ngày thứ hai, Phùng ma ma lại không thể giảng bài, bởi vì sáng sớm, Dự Vương điện hạ đã tự mình tới cửa.
Nhìn một đám người kéo nhau ra nghênh đón, đôi lông mày xinh đẹp của Dự Vương nhăn lại, hắn không kiên nhẫn phất phất chiếc roi ngựa nạm đầy châu báu hoa lệ trong tay “Đều đi hết đi, bổn vương tới đón tiểu vương phi vào cung.”
Mặc dù thái độ của hắn rất ương ngạnh, nhưng cũng không có ai dám nói gì, ai bảo người ta là hoàng tử được Hoàng Thượng sủng ái nhất chứ, không nói tới hầu phủ nghèo túng của bọn họ, ngay cả ở trước mặt vương công đại thần, hắn vẫn luôn luôn kiêu ngạo như thế.
Một đám người vội vàng rời đi, Diệp Dung muốn tiến lên nói mấy câu cùng Dự Vương lại bị Tề thị liều mạng lôi đi, nghe nói Dự Vương kia nhìn ai không vừa mắt liền vung roi ngựa trực tiếp đánh qua, vì thế bà không dám cho Dung nhi tiến lên.
Lão thái thái không tới, bà giữ thân phận, nghĩ tới Dự Vương sẽ chủ động tới bái kiến mình, rốt cuộc bà vẫn là tổ mẫu của Thiên nhi, sao hắn có thể không tới.
Đảo mắt, hiện trường cũng chỉ còn lại hai người Diệp Thiên và Diệp Lệ.
“Điện hạ.” Thân mình nho nhỏ của Diệp Thiên cúi đầu thi lễ, Diệp Lệ cũng không tình nguyện mà hành lễ.
Không còn người ngoài, dường như Dự Vương điện hạ liền thay đổi thành một người khác, đôi lông mày giãn ra, cũng không vung vẩy roi ngựa nữa, đôi mắt đen như mực mang theo ý cười nói “Thiên Thiên, ta đưa nàng vào cung gặp mẫu phi.” Ngày hôm qua không đưa tiểu vương phi tới Ngưng Ngọc Cung, hắn rất hối hận, tiểu nha đầu này đáng yêu như vậy, mẫu phi nhất định sẽ thích.
“Điện hạ, như vậy không ổn.” Diệp Lệ ngăn cản nói: “Thiên Thiên còn chưa học xong lễ nghi trong cung, sợ rằng sẽ va chạm Ngọc phi nương nương.” Cùng một đám quý nữ vào cung tham gia yến hội hoàn toàn khác với đơn độc vào cung bái kiến nương nương. Lại nói, vị Ngọc phi kia tính tình thích xa hoa, đoán chừng sẽ không dễ ở chung, hắn sợ muội muội bảo bối của mình tiến cung sẽ chịu ủy khuất.
Mắt phượng của Dự Vương nhàn nhạt liếc Diệp Lệ một cái. KIếp trước hắn chưa từng gặp qua vị đại cữu này, bởi vì thời điểm hắn và Thiên Thiên đính hôn, Diệp Lệ đã chết.
Tuy rằng cái liếc mắt này của hắn rất lạnh nhạt, nhưng lại mang theo loại một loại áp lực vô hình, trong lòng Diệp Lệ suy nghĩ chỉ sợ vị Dự Vương điện hạ này không đơn giản như hắn thể hiện ở bên ngoài. Tuy nhiên, vì muội muội, Diệp Lệ không muốn thừa nhận điều đó “Mặt khác, còn thỉnh điện hạ xưng hô với xá muội là ‘Diệp tứ cô nương’, tên ‘Thiên Thiên’ này, chỉ sợ không thích hợp phát ra từ miệng điện hạ.” Sau khi nam nữ đính hôn là có thể thân mật hơn một chút, ví dụ như ngày hội có thể cùng đi du xuân thả đèn lồng gì đó, nhưng vẫn phải giữ lễ nghi.
Dự Vương nắm thật chặt roi ngựa trong tay, thì ra đại cữu lại đáng ghét như vậy, thật muốn ném cho hắn một roi.
Diệp Thiên thức thời hơn Diệp Lệ, chủ yếu là ca ca đã dạy nàng, lời nói của quý nhân không thể phản bác, hơn nữa nàng cũng sợ Dự Vương tức giận sẽ mặc kệ chuyện đã đáp ứng với nàng, nàng vội nói: “Ca ca, muội muốn đi gặp Ngọc phi nương nương.”
Tiểu vương phi đã nể tình như thế, Dự Vương không khỏi cười ha hả ở trong lòng, mặt mày Diệp Lệ đen lại, trách không được người ta thường nói nữ nhi hướng ngoại, hắn cực cực khổ khổ nuôi lớn muội muội, lúc này mới vừa đính hôn, nàng đã giúp đỡ nam nhân khác!
Dự Vương nhìn thấy sắc mặt đại cữu, trong lòng càng cảm thấy sung sướng, cười nói: “Thiên Thiên không vội, trước tiên chúng ta đi thỉnh an nhạc mẫu đã.”
“Cái gì nhạc mẫu?!” Diệp Lệ bác bỏ nói: “Đó là nhạc mẫu tương lai của ngài!”
“Nha, vậy chúng ta đi thỉnh an nhạc mẫu tương lai.” Dự Vương điện hạ thật biết nghe lời.
Diệp Lệ nghẹn họng, mắt thấy Dự Vương muốn kéo tay muội muội nhà mình, hắn vội tiến lên phía trước nhanh chóng nắm tay muội muội, sau đó làm động tác mời “Dự Vương điện hạ, bên này.”
Dự Vương nhìn bàn tay hai người ở bên nhau, mắt phượng nheo lại một cách nguy hiểm.
Diệp Thiên mẫn cảm đã sớm nhận ra hai người này có chút đối chọi gay gắt, thấy sắc mặt Dự Vương điện hạ không tốt, nàng vội lôi kéo ca ca đi chậm lại hai bước dùng tay còn lại của mình nắm tay Dự Vương điện hạ.
Nàng một tay lôi kéo ca ca, một tay lôi kéo Dự Vương, đôi mắt như nho đen chớp chớp nhìn hai người, “Ca ca, điện hạ, chúng ta đi bên này đi?”
Nàng có chút sợ hai người sẽ gây lộn, nên khi nói chuyện có vẻ thật cẩn thận, Diệp Lệ sao có thể làm muội muội khó xử, Dự Vương cũng không muốn dọa tiểu vương phi của mình, vì thế ba người liền cầm tay nhau một cách kỳ lạ như vậy, tiến về phía Tư Xa Đường.
Hầu phu nhân La thị đã sớm nghe nói Dự Vương điện hạ tới hầu phủ muốn đưa tiểu nữ nhi vào cung, nhưng bà không nghĩ tới hắn sẽ tự mình tới sân viện của bà, bà vội vàng giãy giụa muốn đứng dậy.
Tiêu Ngôn Phong vội ngăn cản, “Phu nhân không cần khách khí, chúng ta cũng không phải người ngoài.”
La thị từng gặp Dự Vương lúc hắn còn nhỏ, bà chỉ nhớ hắn là một tiểu thiếu niên xinh đẹp đến kỳ cục, hôm nay gặp lại, vẫn đẹp như vậy, không hổ là nhi tử do đệ nhất mỹ nhân sinh ra. “Ngọc phi nương nương vẫn mạnh khỏe chứ?”
“Mẫu phi rất khỏe, bà nghe nói Thiên Thiên hồn nhiên đáng yêu nên muốn gặp nàng một lần.” Tiêu Ngôn Phong một bên hàn huyên cùng La thị, một bên đánh giá bà, thấy bộ dáng bà thoạt nhìn thực suy yếu, thầm nghĩ: Trách không được kiếp trước bà chết bệnh từ sớm, nghĩ tới bộ dáng yếu đuối này của bà, chắc chắn không chịu nổi trước nỗi đau tang phu lại tang tử. Chỉ đáng thương cho Thiên Thiên, vốn là đích nữ hầu phủ, lại rơi xuống hoàn cảnh không nơi nương tựa. Đương nhiên, nếu không phải nàng có thân phận lẻ loi hiu quạnh như thế, nàng sẽ không xui xẻo bị chỉ hôn cho mình. Bất quá, nếu hắn đã trọng sinh, biết trước rất nhiều chuyện, đương nhiên hắn sẽ không để bi kịch tái diễn, cha nương nàng, ca ca nàng, hắn đều sẽ thay nàng bảo vệ thật tốt.
Thấy La thị mệt mỏi, Dự Vương nhanh chóng cáo từ.
Lão thái thái còn đang chờ Dự Vương làm vãn bối tới bái kiến bà, kết quả sau khi hắn tới Tư Xa Đường thỉnh an La thị liền trực tiếp rời đi, căn bản không thèm để ý tới bà lão này.
“Xe ngựa đã chuẩn bị tốt ——” Diệp Lệ đưa muội muội và Dự Vương tới cửa.
“Không cần.” Dự Vương vung roi ngựa lên, “Thiên Thiên ngồi xe ngựa của ta sẽ càng thoải mái hơn, sau khi gặp mẫu phi xong, ta sẽ đưa Thiên Thiên trở về.”
Diệp Lệ đang định phản bác đã thấy Diệp Thiên chạy tới trước chiếc xe ngựa hoa lệ của Dự Vương, mắt thấy Dự Vương muốn ôm muội muội bảo bối của mình lên xe, Diệp Lệ vội vọt lên, Diệp Thiên rất tự nhiên dang rộng hai tay, Diệp Lệ đặt tay tại vị trí xương sườn của nàng, nhẹ nhàng ôm nàng đặt lên xe ngựa.
Ngay sau đó Dự Vương cũng lên xe ngựa.
Xe ngựa lăn bánh, Diệp Thiên xốc màn xe lên, vẫy tay với ca ca.
Diệp Lệ nhìn xe ngựa đã đi xa, tâm tình cực kỳ phiền muộn, cực cực khổ khổ mới nuôi dưỡng được một cây cải thìa tươi xanh mơn mởn, không hiểu sao lại biến thành người nhà người khác?