Dưỡng Thi

Chương 1: Bạch Dương trấn




Một trăm triệu năm trước, một viên tinh thể to lớn từ vũ trụ lao thẳng xuống trái đất, đem nền văn minh của nhân loại hoàn toàn hủy diệt, để lại một khoảng trống không trong lịch sử hơn mấy chục triệu năm.
Mãi cho đến mấy chục triệu năm sau, một nền văn minh mới được hình thành, loài người không còn là kẻ thống trị của toàn bộ Thế Giới này nữa. Những nguồn năng lượng thần bí từ tinh thể khổng lồ kia, tạo ra một thế giới hoàn toàn mới. Một thế giới của Nhân, Yêu, Ma, Thần song hành cùng tồn tại.
Ở thế giới này, loài người là những kẻ đứng cuối cùng trong tầng đáy sinh tồn, luôn luôn bị các loài khác đuổi giết, tiêu diệt. Mà Ma, Thần lại là hai tộc đàn mạnh mẽ nhất, thống lĩnh toàn bộ Thế Giới.
Cho đến một triệu năm trước, Thế Giới này lại một lần nữa thay đổi. Một nhóm sinh vật mạnh mẽ từ bên ngoài vũ trụ tiến đến xâm lấn, muốn đem toàn bộ sinh vật trong Thế Giới này hủy diệt. Một trận đại chiến với quy mô lớn nhất từ trước đến nay đã nổ ra, đem toàn bộ những kẻ xâm lược hủy diệt hết. Thế nhưng, Ma, Thần cũng vì thế mà bị suy yếu, còn Nhân, Yêu cũng nhân đó mà trỗi dậy. Bắt đầu cho một quy luật mới của toàn bộ Thế Giới.
Và, cho đến một trăm ngàn năm trước, Thế Giới này đột nhiên bùng phát một trận đại hủy diệt với quy mô lớn chưa từng có, đem toàn bộ hai phần ba sinh vật trong đại lục hủy diệt, thé giới biến đổi, khu vực giữa các tộc đàn bị phân chia. Ma môn mở ra, Thần giới biến mất. Trên đại lục, chỉ còn lại duy nhất hai tộc đàn còn sống sót, đó chính là hai tộc Nhân - Yêu.
Một thời đại mới được mở ra, Thế Gới bắt đầu hình thành những vùng cấm địa không ai dám đặt chân tới, biển cả cũng mở rộng, những loài sinh vật khổng lồ liên tục xuất hiện. Đại dương đã trở thành một vùng phân cách rộng lớn của toàn bộ đại lục.
Và một thời đại mới bắt đầu từ đây!
Bạch Dương trấn, đây là một tòa trấn nhỏ nằm ở phía ngoài Bạch Dương thành, có diện tích hơn năm trăm dặm vuông, lại gần Ma Thú Sơn Mạch, cho nên nơi này có rất nhiều tu sĩ đi lại, rồi hình thành một khu giao dịch nhỏ. Dần dần quy mô của Bạch Dương trấn càng thêm sầm uất và náo nhiệt, cho đến hiện tại đã không hề thua kém Bạch Dương thành một chút nào.
Mà ở Võ Hồn đại lục này, tu sĩ chính là tầng lớp thống trị cao nhất trên toàn bộ đại lục, đặt song song với địa vị của Yêu tộc. Tu sĩ tổng cộng có chín tầng đẳng cấp bắt đầu từ Hồn Sĩ, cho đến Hồn Sư, Hồn Tướng, Hồn Vương, Hồn Tông, Hồn Tôn, Hồn Đế, Hồn Thánh, Hồn Thần. Ở Bạch Dương trấn này, tu sĩ có tu vi cao nhất cũng chỉ vừa mới đạt đến cấp bậc Hồn Tướng mà thôi. Dù sao nơi này cũng không có quá nhiều ma thú cường đại xuất hiện, một vị Hồn Tướng là đủ để trấn giữ một phương rồi. Với lại, người mạnh nhất trong Bạch Dương thành, cũng chỉ đạt đến cấp bậc Hồn Vương cửu tinh. Nhưng so với mấy tòa thành ở xung quanh, vị tu sĩ này đã coi như là người mạnh nhất trong phạm vi mấy trăm vạn dặm. Vì dù sao, đẳng cấp càng lên cao thì càng khó tu luyện, mà mỗi một cấp bậc như vậy còn phân chia thành chín tinh, từ nhất tinh đến tam tinh là sơ kỳ, từ tứ tinh đến lục tinh là trung kỳ, từ thất tinh đến bát tinh là hậu kỳ, mà cửu tinh chính là đỉnh phong. Cho nên, ở một vùng ngoại vi như thế này, có được thực lực Hồn Vương cửu tinh đã là không dễ dàng gì!
Mà vào lúc này, không khí trên Bạch Dương trấn dường như trở nên vô cùng náo nhiệt. Một đội đi săn từ Ma Thú Sơn Mạch mang theo một xe chiến lợi phẩm, do bốn con ma thú cấp thấp kéo đi, phía trên là thi thể của một con Dã Trư cấp một đỉnh phong. Con Dã Trư này có thân thể rất lớn, là một con Dã Trư đã trưởng thành, thịt của loại Dã Trư này chứa rất nhiều năng lượng, lại ăn cực kỳ ngon cho nên rất được mọi người ưa thích, mà da của nó còn có thể làm áo giáp, hai cái răng nanh thì có thể làm vũ khí. Một con Dã Trư này nếu bán ra ngoài giá trị cũng lên đến mấy trăm nguyên tinh, đây là một loại tiền tệ dùng để lưu thông trên toàn bộ Võ Hồn đại lục, giá trị không hề nhỏ một chút nào, hoàn toàn có thể nuôi sống một gia đình bình thường trong một năm.
Ở một góc cách đó không xa, một tên thiếu niên chừng mười bảy, mười tám tuổi hai chân nằm vắt chéo trên một cành cây, miệng ngậm cỏ còn hai mắt thì lim dim buồn ngủ, nhưng khi thấy đoàn người này đi qua, hai mắt của hắn liền sáng rực lên như hai viên lưu tính tỏa sáng trên bầu trời. Hắn lập tức từ trên cành cây cao nhảy tuột xuống dưới đất, tươi cười mà chạy đi.
“Tránh ra, tất cả mau tránh ra!” Tên thiếu niên này vừa chen vào trong đám đông, vừa hô to lên.
Một số người quen trong trấn vừa nhìn thấy tên thiếu niên này mặt mày liền có chút khó coi, hai tay không tự giác được giữ chặt lấy thắt lưng của mình, nhất quyết không để cho tên thiếu niên này tới gần.
“Ai ui, tên khốn kiếp nào đâm vào người của ta thế?”
“Đừng chen lấn, đừng chen lấn, mau tránh ra hết đi!”
Tên thiếu niên này vừa xuất hiện, đám đông liền trở nên hỗn loạn, không thể nào kiểm soát được. Nhưng tên thiếu niên này lại vô cùng vui vẻ cười lên hì hì, miệng không ngừng luyên thuyên, nói: “Ngại quá, ngại quá! Xin lỗi, xin lỗi, lại đụng trúng người rồi, lại đụng trúng người rồi!”
Mặc dù miệng liên tục nói không ngừng, nhưng tay của tên thiếu niên này không ngừng sờ mò lên trên người của những người khác. Đợi cho đám đông bình tĩnh trở lại, thì tên thiếu niên này đã chạy mất dạng, không thấy đâu nữa!
Ở một góc hẻo lánh trong Bạch Dương trấn, tên thiếu niên kia vẻ mặt hớn hở, trên tay cầm lấy năm sáu cái túi nhỏ, vừa tung hứng vừa cười vui vẻ, nói: “Chà chà, hôm nay ta lại có dịp để đi đến gặp tỷ tỷ xinh đẹp rồi!”
Vừa nghĩ đến thân hình nóng bóng của vị tỷ tỷ xinh đẹp kia, khuôn mặt của tên thiếu niên này liền trở nên ngốc trệ. Tên thiếu niên này tên là Trần Lâm, là một đứa cô nhi bị cha mẹ bỏ rơi, may mắn được một ông lão ăn mày nhặt về nuôi, nhưng không được mấy năm thì lão ăn mày kia bị bệnh chết, để lại một mình hắn lưu lạc đến Bạch Dương trấn này. Kể từ đó, hắn ngoài việc đi xin cơm ăn, còn là một tên móc túi chuyên nghiệp. Nhưng hắn làm người cũng rất có nguyên tắc, đồ hắn lấy được đều chia hết cho người nghèo, mà người bị hắn móc túi cũng đều là người ngoài trấn. Đôi lúc, hắn còn đem một số món đồ có giá trị bán lại cho những người trong trấn với giá rẻ, vì vậy mặc dù chẳng có mấy người ưa thích hắn, nhưng lại chẳng có ai có ý định đuổi hắn ra khỏi trấn. Dù sao, mọi người coi như là cũng có qua có lại, lợi ích song hành.
Lúc này, Trần Lâm thu lại vẻ mặt ngốc trệ của mình, vội vội vàng vàng mà chạy đi, nhưng hắn còn chưa đi được mấy bước, đã đụng phải một gã đàn ông to lớn, vẻ mặt vô cùng hung tợn, tay người này cầm lấy một thanh đại đao, thân người sừng sững như một pho tượng ma thần, dọa cho Trần Lâm sợ đến hết hồn.
“Xin lỗi, xin lỗi! Ta không cố ý, ta không cố ý!” Trần Lâm vừa chắp tay xin lỗi, vừa liên tục lui lại phía sau mấy bước.
Sau khi nhìn thấy khoảng cách đã đủ xa rồi, hắn mới quay đầu lại cắm cổ mà chạy, nhưng hắn vừa mới nhấc bước lên, đã bị một cánh tay mạnh mẽ giữ chặt lấy, không thể nào mà nhúc nhích được nữa.
“Tiểu huynh đệ, ngươi biết đường đi đến quán trọ Duyệt Lai hay không?” Một giọng nói ồm ồm vang lên ở sau lưng, làm cho Trần Lâm rùng mình một cái.
“Biết, biết!” Trần Lâm không dám phản kháng, chỉ có thể liên tục gật đầu đáp lại.
“Vậy thì dẫn đường đi” Người đàn ông kia dường như rất hờ hừng, đem Trần Lâm ném xuống dưới đất, sau đó lặng lẽ đi theo sau lưng của Trần Lâm.
Trần Lâm chỉ có thể ngoan ngoãn dẫn theo tên ôn thần này đi đến chỗ quán trọ Duyệt Lai.
Quán trọ Duyệt Lai này, là một quán trọ nhỏ chỉ có hai tầng lầu, nhìn bề ngoài có hơi chút cũ kỹ, nhưng nơi này lại là nơi mà đám thợ săn ưa thích ghé thăm nhất. Bởi vì bà chủ của quán trọ này là một mỹ phụ vô cùng xinh đẹp, lại rất nhiệt tình. Nghe nói, nàng từng tuyên bố rằng chỉ cần có người đấu tửu thắng nàng, thì nàng sẽ đồng ý ngủ với kẻ đó một đêm. Đã từng có rất nhiều người đến đây đấu tửu với nàng, nhưng tất cả đều bị nàng chuốc cho say đến nỗi không thể nào bò về được. Có mấy kẻ lưu manh tính giở trò ăn gian, đều bị nàng trực tiếp đá bay ra khỏi quán trọ. Kể từ đó, danh tiếng của nàng càng lúc càng thịnh.
Sau một hồi đi vòng vèo, lúc này Trần Lâm chỉ tay về phía trước mặt, nói: “Lão huynh, phía trước chính là quán trọ Duyệt Lai!”
“Ừm, cảm ơn!” Gã đàn ông to xác khàn khàn nói ra một câu, sau đó liền bỏ đi vào trong.
Đợi cho gã ôn thần này đi rồi, Trần Lâm mới dám thở nhẹ ra một hơi. Hắn có chút liếc mắt nhìn lại quán trọ cũ kỳ này một chút, sau đó lẳng lặng mà chạy mất tăm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.