Dưỡng Thi

Chương 18: Lý Thừa Phong




“Ai nha, Tiểu Bằng Bằng, ngươi làm sao cũng chạy đến đây rồi? A, có phải là ngươi lại trốn sư phụ chạy đi ra ngoài chơi hay không?” Thiếu nữ kia vừa mới đi vào, trông thấy Vương Bằng liền chạy tới hô lên.
Sắc mặt của Vương Bằng lúc này so với việc nuốt phải con ruồi còn khó coi hơn, hắn bị tiểu ma nữ này ở trước mặt mọi người gọi là “Tiểu Bằng Bằng”, thật đúng là xấu hổ đến đỏ mặt, nhưng ở trước mặt nàng, hắn hoàn toàn không dám hé răng ra kêu ca nửa lời, chỉ có thể trưng cái bộ mặt cười giả lả, nói: “Sư tỷ, lâu ngày không gặp, đệ thật sự rất nhớ tỷ nha!”
“A, ngươi nhớ ta làm gì? Ồ, không phải là ngươi lại làm sai việc gì đó, cho nên mới nịnh nọt ta để cho ta nói giúp ngươi có phải không? Ta nói Tiểu Bằng Bằng nghe này, chúng ta mặc dù là người trong cùng tông môn, nhưng cũng không nên không có cốt khí như vậy a, làm việc gì sai thì phải tự mình đi gánh vác chứ!” Thiếu nữ này dường như rất bất mãn, hai tay chóng hông làm bộ tức giận nói.
Những người ở xung quanh đều dùng ánh mắt quái dị nhìn về phía Vương Bằng, lúc này khóe môi của Vương Bằng không ngừng giật giật. Những người ở đây ai mà không biết tên Vương Bằng này đã hơn ba mươi tuổi rồi, chỉ nhờ vào công pháp tu luyện mới cho diện mạo của mình trẻ lại như vậy. Nhưng nhìn như thế nào đi nữa, khuôn mặt của thiếu nữ này so với hắn vẫn còn nhỏ hơn đến mấy tuổi, mà lại bị nàng giáo huấn không một lời phản khán, thật đúng là chuyện kỳ lạ hiếm thấy.
Mặc dù trong lòng hận đến mức muốn đem một chưởng đập chết tiểu nha đầu này cho rồi, nhưng dù có cho thêm hắn mấy cái lá gan nữa thì hắn cũng không dám động đến một cọng lông tơ trên người nàng, chỉ có thể xấu hổ quay sang mỹ phụ đứng bên cạnh, cười nói: “Trưởng lão, đệ tử xin ra mắt trưởng lão!”
Thiếu nữ kia dường như rất bất mãn, nhưng khi nhìn thấy vị mỹ phụ bên cạnh hơi nhìn mình một chút, liền có chút chột dạ, chỉ có thể bất mãn hừ hừ lên mấy tiếng, không dám gây sự nữa.
Lúc này, Nguyệt Nương cũng rất biết nắm bắt thời cơ, vội vàng đi lên trước mấy bước, hướng về phía thiếu nữ và vị mỹ phụ kia vui vẻ chào hỏi: “Vị tiên bối này hẳn là Tố tiền bối của Trường Sinh Cung phải không? Vãn bối là Nguyệt Nương, trưởng nữ của Kiều gia phủ thành chủ Bạch Dương thành, vãn bối xin được ra mắt tiền bối!”
Vị mỹ phụ kia dường như rất lạnh nhạt, chỉ khẽ gật đầu cười một cái, coi như là đáp lời chào hỏi. Nguyệt Nương cũng rất thức thời, liền xoay đầu hướng về phía thiếu nữ đang bất mãn kia, cười nói: “Vị muội muội lanh lợi, xinh đẹp này hẳn là tiểu công chúa của Song Tu Phủ, Nhược Lan muội muội có phải không?”
Thiếu nữ nghe được mấy lời khen ngợi đường mật của Nguyệt Nương, tâm tình ngay lập tức đã trở nên vui vẻ hơn rất nhiều, không ngừng vỗ tay cười nói: “Ha ha ha, vị tỷ tỷ xinh đẹp này quả thật là rất sáng mắt nha! Muội chính là Nhược Lan, Nhược trong từ nhu nhược, Lan trong từ hoa lan, muội chính là thanh thuần đáng yêu như hoa lan vậy đó!” .
||||| Truyện đề cử: Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ |||||
Nhìn nàng vui vẻ đáng yêu như vậy, Nguyệt Nương cảm thấy rất là ưa thích, nhưng nàng chỉ cười cười một tiếng, sau đó liền uyển chuyển mời tất cả mọi người đi vào bên trong đại sảnh. Chính vì vậy, chuyện của Trần Lâm cũng không còn có ai để ý tới nữa. Mặc dù bị Vương Bằng dùng ánh mắt oán độc nhìn về phía mình, hắn cũng chẳng thèm quan tâm.
“Tỷ, hôm nay tỷ kêu đệ đến đây để làm gì?” Nhân lúc mọi người cùng nhau đi vào bên trong đại sảnh, Trần Lâm âm thầm nói khẽ bên tai của Nguyệt Nương.
Không biết là vô tình hay cố ý, nhưng ánh mắt của nàng hơi liếc nhìn về phía hai nữ nhân đi bên cạnh của Trần Lâm một chút, sau đó mới nhếch môi lên cười: “Chẳng phải là ta mời đệ đến đây để dự tiệc hay sao?”
Trần Lâm nhìn nụ cười trên miệng của nàng, cảm giác có chút gì đó sai sai, nhưng không biết là mình làm sai ở chỗ nào, chỉ có thể đành giả lơ như không biết gì, âm thầm đi theo bên cạnh. Hành động nhỏ này của hai người, không khỏi để cho ánh mắt của nhiều người chú ý đến. Tất cả những người ở đây đều không ai biết thân phận của Trần Lâm là gì, tại sao lại có vẻ thân cận với Nguyệt Nương như vậy? Nữ nhân này từ khi nào thì có một tên nam nhân trử tuổi như vậy xuất hiện ở bên cạnh?
Bị những ánh mắt oán hận của một đám nam nhân nhìn về phía mình, Trần Lâm chẳng thèm để ý một chút nào, với hắn mà nói, chỉ cần không có người chạy đến tìm hắn gây sự, thì hắn cũng chẳng thèm để ý, với bản lĩnh “đạo tặc” của hắn, trừ phi có cao thủ Hồn Tướng đứng ra truy đuổi, thì hắn không sợ một chút nào. Đương nhiên, hắn cũng không dại gì mà đi gây chuyện với người khác.
Khi mọi người đi vào bên trong đại sảnh, tiệc rượu cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, Trần Lâm đi theo Nguyệt Nương ngồi ở bên cạnh của nàng, còn những người khác thì phân theo thứ tự mà ngồi xuống. Chỉ là, vị trí chủ vị hôm nay đáng lẽ ra là do Nguyệt Nương đảm nhiệm, nhưng sự xuất hiện của Trịnh Tố Tố đã làm cho nó có chút thay đổi, Nguyệt Nương đương nhiên là phải đem vị trí này nhường cho Trịnh Tố Tố, mà Trịnh Tố Tố cũng rất thản nhiên đến vị trí trung tâm của tiệc rượu ngồi xuống, hoàn toàn không câu nệ một chút nào, còn Tiêu Nhược Lan thì vô cùng vui vẻ kéo ghế ngồi xuống một bên, bộ dáng không sợ trời, không sợ đất, rất là thú vị.
Đương nhiên, đám người trẻ tuổi có mặt ở đây, làm gì có ai dám có ý kiến với các nàng. Trịnh Tố Tố này, dù như thế nào cũng là một vị Hồn Tướng đỉnh phong, mà nàng còn là chị em ruột với mẹ đẻ của Tiêu Nhược Lan. Nghe nói vào mười năm trước, nàng đã đạt đến cảnh giới Hồn Tướng đỉnh phong, không biết hiện giờ nàng đã đột phá bước vào cảnh giới Hồn Vương hay chưa, nhưng tính tình của nàng cực kỳ lạnh nhạt, chỉ luôn luôn đi theo bên cạnh Tiêu Nhược Lan làm bảo tiêu, hoàn toàn không màn bất kỳ thế sự gì, cho nên người ngoài không thể nào biết rõ được thực lực của nàng. Cũng bởi vì nàng không màn đến một chút danh lợi nào, cho nên địa vị của nàng ở Song Tu Phủ có chút đặc thù, mà trong Trường Sinh Cung nàng cũng là một nhân vật rất có danh tiếng.
Chỉ có điều, lúc này hai chị em Ngọc Lan, Ngọc Hương đang đứng bên cạnh Trần Lâm tâm trạng có chút thấp thỏm, lo âu, không biết lát nữa hai nàng có bị Trần Lâm vứt bỏ hay không? Các nàng tuy rằng từng là đệ tử của Song Tu Phủ, chưa bao giờ phải chịu khổ sở, nhưng các nàng thừa biết, mình chỉ là đỉnh lô được Vương Bằng nuôi dưỡng bên cạnh, chờ cho đến khi nào hắn đại công cáo thành, liền sẽ đem các nàng dùng làm vật dẫn để đột phá con đường võ đạo của mình, chuyện này cũng là nguyên nhân chính tại sao các nàng lại liều mạng từ Song Tu Phủ dưới sự truy sát của Vương Bằng chạy đi đến Bạch Dương trấn này. Nhưng trăm tính ngàn tính, các nàng cũng không thể ngờ được, mình mới vừa chạy thoát được một hôm, hôm sau lại xuất hiện ngay trước mặt Vương Bằng. Mà hiện tại, các nàng cũng chỉ là một nhân vật nhỏ bé, thân cô thế cô, hoàn toàn không có một chút điểm tựa nào, các nàng làm sao mà không lo sợ cho được?
“Yên tâm đi, có ta ở đây rồi, tên Vương Bằng đó không dám làm gì hai nàng đâu!” Trần Lâm đột nhiên quay lại, đem bàn tay vỗ nhẹ lên hai tay của các nàng, an ủi các nàng một phen.
“Cảm ơn!” Hai nàng vô cùng cảm động, hướng về phía Trần Lâm nhỏ nhẹ cảm ơn một tiếng. Các nàng đương nhiên là nhận ra được, với thực lực hiện tại của Trần Lâm làm sao có thể trở thành đối thủ của Vương Bằng, nhưng có được lời an ủi này, dù có chết, các nàng cũng không thấy sợ nữa.
“Hừ, đệ cũng giỏi thật đó! Dám đoạt người từ trên tay của tên Vương Bằng kia, xem ra, là ta xem thường đệ rồi!” Nguyệt Nương không đầu không đuôi, lườm lườm Trần Lâm một cái, sau đó liền ngoảnh mặt lại nói chuyện với những người xung quanh, dường như chưa hề có bất kỳ chuyện gì xảy ra.
Trần Lâm có chút chột dạ, nhìn nàng cười nói: “Tỷ tỷ, ngươi đang ghen sao?”
“Hừ!” Chỉ thấy Nguyệt Nương hừ lạnh một tiếng, không thèm đến ý đến hắn một chút nào nữa.
Mà lúc này, một nữ nhân có ánh mắt sắc lạnh, nhìn thấy tình cảnh Trần Lâm như vậy, có chút hả hê cười nói: “Đáng đời!”
Nữ nhân này đương nhiên là Trần Lâm nhận ra, nàng chẳng phải là nữ ma đầu mấy lần đối chọi gay gắt với Trần Lâm hay sao.
“Ngươi có hứng thú ăn mấy viên Bạo Khí đan của ta nữa hay là không?” Trần Lâm cũng không ngại đem mấy khỏa Bạo Khí đan ra cầm trên tay đùa nghịch với nàng.
“Ngươi…” Kiều Minh Nguyệt có chút hận hận, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi mà nhìn Trần Lâm, nàng cũng không thể nào mà nghĩ ra được, tên đáng ghét đó làm sao lại có nhiều Bạo Khí đan ở trên tay như vậy? Nếu như mà nàng biết được, đám Bạo Khí đan trên người Trần Lâm có được là lấy từ chỗ của người chị em tốt Nguyệt nương của nàng, không biết nàng có tức chết hay là không?
“Ha ha ha, nơi này có chuyện vui như vậy, làm sao lại có thể thiếu Lý Thừa Phong ta được chứ?” Nhưng đúng vào lúc này, một tiếng cười phóng đãng từ đằng xa vang tới, làm cho bầu không khí ở đên trong đại sảnh liền trở nên vô cùng trầm trọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.