Dưỡng Thi

Chương 33: Thất Diệp Thảo




“A!” Ngọc Lan bỗng nhiên ôm lấy ngực kêu to một tiếng.
Trần Lâm đang đi bên cạnh cũng bị nàng làm cho giật mình, hắn vội vàng quay sang hỏi: “Lan nhi, nàng bị làm sao?”
Ngọc Lan hơi cúi thấp đầu xuống, lắc lư mấy cái, rồi nói: “Thiếp… thiếp không sao?”
Nhưng vừa nhìn Trần Lâm đã cảm thấy trên người của nàng có chút bất thường, hắn lập tức đi tới dự định kéo nàng về phía mình kiểm tra một phiên, thế nhưng ngay tại lúc này, nàng lại đột nhiên kêu lên một tiếng: “A, đây là cái gì?”
Theo hướng tay của nàng chỉ tới, phía trước trong một đám cây cối um tùm, có một cây cỏ cao chừng ba tấc, phía trên mọc mấy cái phiến lá tỏa ra thất thải quang mang vô cùng chói mắt. Trần Lâm cũng kinh ngạc nhìn theo: “Đây… đây là Thất Diệp Thảo?”
Thất Diệp Thảo, chính là một loại linh thảo chuyên dùng để luyện thể. Mà theo như bên trong công pháp của Hủy Thiên Đoạt Địa Tạo Hóa Công ghi lại, thì quá trình tu luyện môn công pháp này tổng cộng được phân chia thành ba giai đoạn, giai đoạn thứ nhất chính là luyện thể, giai đoạn thứ hai là luyện khí, giai đoạn thứ ba cuối cùng mới là luyện thần. Mà luyện thể lại phân chia thành năm bước, bước thứ nhất luyện bì, bước thứ hai luyện nhục, bước thứ ba luyện cốt, bước thứ tư luyện huyết, bước thứ năm luyện tạng. Mỗi một bước như vậy đều phải dùng vô số thiên tài địa bảo để đắp thành, cho dù là đạt đến giai đoạn luyện khí, luyện thần cũng là như vậy.
Thế cho nên, mỗi một bước trong toàn bộ công pháp này đều hao tổn rất nhiều tài nguyên, không chỉ đơn giản là thảo dược, linh mộc bình thường, nó còn đòi hỏi rất nhiều thiên tài địa bảo, cùng tinh lực và công phu. Mà cho tới bây giờ, nếu như Trần Lâm không có vô tình cứu vớt được hai tỷ muội Ngọc Lan mang theo Thuần Âm Chi Thể, không vô tình trộm được một chiếc chìa khóa mở ra bảo tàng, không vô tình bị cuốn vào cuộc tranh đoạt bảo tàng của Âm Thi tông, không vô tình hái được linh quả, thì cho dù hắn muốn tu luyện môn công pháp này, cũng khó khăn tựa như lên trời, chớ nói chi là đã đi ra một bước tiến rất dài. Hiện tại, trong cơ thể của Trần Lâm đã lưu giữ hạt mầm của Hủy Thiên Đoạt Địa Tạo Hóa Công, chỉ cần hạt mầm này liên tục phát triển, thì thực lực của hắn sẽ liên tực tăng cao. Cho đến cuối cùng, hắn có thể đạt đến một độ cao như cái tên của môn công pháp này miêu tả, đó chính là Hủy Thiên Đoạt Địa, tranh phong với đất trời.
Nói tóm lại, cây Thất Diệp Thảo trước mặt này, chính là một loại thần dược chỉ tồn tại bên trong truyền thuyết. Theo như bí điển Linh Thảo Lục ghi lại, thì nơi để cho cây Thất Diệp Thảo này sinh trưởng cần phải hội tụ đầy đủ thuộc tính ngũ hành của thiên địa, lại trải qua bảy bảy bốn mươi chín ngàn năm bồi dưỡng mới có thể thành thục. Trên thân của cây Thất Diệp Thảo này, cả đời chỉ sinh ra tổng cộng bảy chiếc lá, mỗi một chiếc lá đều tỏa ra quang mang bảy màu vô cùng chói mắt. Thế nhưng loại Thất Diệp Thảo này ngày bình thường hoàn toàn chỉ giống như một loại cỏ cây mọc dại ven đường, hoàn toàn không có chút bắt mắt nào. Chỉ đến khi nó đạt đến độ trưởng thành nhất định, thì mới bắt đầu phát sáng. Chính vì thế, cho dù là lúc vô tình gặp được, ngươi chưa chắc đã nhìn ra bảo vật trước mặt. Mà hai người Trần Lâm lúc này, giống như trên người mang theo đại khí vận, vừa xuất hiện đúng vào lúc cây Thất Diệp Thảo này đã hoàn toàn trưởng thành rồi, vì vậy mà mới nhìn thấy một màn như trước mặt.
Hai người vô ý hữu ý đều đưa mắt nhìn nhau, trong lòng thầm nghĩ, vận khí quả thật là không tệ!
Thế nhưng, nếu cái ý nghĩ này của bọn họ để cho người khác biết được, nhất định kẻ đó sẽ lao đến gầm thét, chửi thẳng vào mặt bọn họ, kêu bọn họ được lời mà con khoe mẽ!
Cái gì là vận khí không tệ chứ? Đây chính là vận khí nghịch thiên a!
“Đây thật sự chính là Thất Diệp Thảo sao?” Đến lúc này, Ngọc Lan cũng không thể tin được vào mắt mình. Nàng đã bao giờ nhìn thấy loại linh dược nào thần kỳ như vậy đâu? Cả đời nàng thậm chí cho dù có nghĩ, cũng không dám nghĩ tới mình lại vô tình gặp được loại thần dược như thế này. Thế nhưng, khi cùng nam nhân này ở chung một chỗ, nàng mới kinh ngạc phát hiện ra, thì ra những thứ tồn tại bên trong truyền thuyết đều là hoàn toàn có thật. Đừng nói là thiên tài địa bảo gì gì đó, cho dù là linh quả chỉ lưu lại trong sách vở nàng cũng đã ăn qua, bây giờ ngay cả đến thần dược nàng cũng vô tình tìm thấy. Đây chính là vận khí nghịch thiên như thế nào a?
Nhưng nếu nàng biết tên công pháp mà hắn tu luyện, không biết nàng sẽ còn sợ đến mức nào nữa, hắn tu luyện chính là Hủy Thiên Đoạt Địa Tạo Hóa công, chỉ một cái tên thôi cũng đã thấy nó nghịch thiên như thế nào rồi!
“Lan nhi, ta có thể khẳng định, đây chính là Thất Diệp Thảo!” Trần Lâm đứng ở một bên kích động khẳng định: “Với lại, chúng ta thật sự rất may mắn, nếu như là vài ngày trước, cho dù chúng ta có nhìn thấy nó, cũng không nhất định có thể phát hiện ra được nó. Thế nhưng bây giờ lại khác rồi, bởi vì vừa lúc nó đang trong quá trình hình thành thất thải quang mang, cũng chính là lúc nó trở nên thành thục, chỉ cần chúng ta hái xuống, liền có thể dùng được rồi! Đáng tiếc, thứ này nếu như được điều chế thành nước thuốc, càng có tác dụng lớn hơn. Nhưng mà trong người của ta không có thứ gì để bảo quản được nó, lại không thể để lâu được, sau khi quang mang này ngưng tụ xong, thì cây Thất Diệp Thảo này cũng sẽ chết đi, bắt đầu dùng toàn bộ sinh mệnh của nó bồi dưỡng ra một cây Thất Diệp Thảo con, như vậy chúng ta chỉ có thể chờ đợi thêm bốn mươi chín ngàn năm nữa mới có thể lần nữa thu hoạch được!”
Nói đến đây sự kích động trong mắt của Trần Lâm dần dần lắng xuống, hắn biết lúc này không phải là lúc vội vàng, cũng cần phải suy tính xem, rốt cuộc nơi này là nơi nào, tại sao lại xuất hiện nhiều thứ thiên tài địa bảo chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết như vậy? Đáng lí ra, những thứ này vốn dĩ đã biến mất trong lịch sử trăm ngàn năm trước rồi mới phải? Chẳng lẽ nơi này là động phủ của một vị tiền bối thời thượng cổ nào hay sao? Nhưng dường như đây vẫn còn là không gian bên trong Âm Thi tông, mà theo như lời của Nguyệt Nương nói, lịch sử của Âm Thi tông này, nhiều nhất chỉ tồn tại hơn mấy chục vạn năm trước mà thôi?
Càng nghĩ, Trần Lâm càng cảm thấy rối rắm không thôi.
“A!” Lúc này, Ngọc Lan đột nhiên lại kêu lên một tiếng, làm Trần Lâm rất là kinh hãi: “Nàng làm sao?”
“Không… không biết… thiếp… thiếp không biết… chỉ là… chỉ là… thiếp cảm thấy ngực đau quá… Hình như… hình như… Hương nhi gặp chuyện rồi… Hương nhi gặp chuyện rồi!” Khuôn mặt Ngọc Lan lúc này đã trở nên trắng bệch, nàng vừa ôm ngực, vừa sợ hãi khóc. Nàng biết rất rõ, Ngọc Hương chắc chắn đã xảy ra chuyện rồi, bởi vì hai nàng vốn dĩ có tâm linh liên thông với nhau, chỉ cần một người gặp chuyện, người kia nhất định có thể cảm nhận được.
Nhìn thấy nước mắt của nàng chảy xuống thành dòng, Trần Lâm chỉ cảm thấy trái tim mình đang không ngừng nhói đau, hắn đưa tay ôm lấy hai bả vai đang run rẩy của nàng, nghiêm nghị nói: “Tin tưởng ta, ta nhất định sẽ đưa nàng rời khỏi chỗ này, chúng ta cùng nhau đi cứu Hương nhi, được không?”
“Nhưng thiếp sợ!” Cuối cùng, Ngọc Lan cũng chịu đựng không được nữa, cả người nàng vô lực ngả vào trong lồng ngực của Trần Lâm, khóc rống lên.
Trần Lâm bất lực vỗ vỗ lấy sau lưng của nàng, hắn biết, bây giờ mình có nói điều gì đi chăng nữa cũng là vô dụng.
“Đi, chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây!” Qua một lúc lâu, đợi cho Ngọc Lan lấy lại bình tĩnh, Trần Lâm mới lên tiếng nói.
“Ừm!” Nàng yếu ớt gật đầu, nhưng như vừa nhớ ra chuyện gì đó, nàng liền xoay đầu lại nói: “Thế còn cây Thất Diệp Thảo kia thì sao?”
Lời này của nàng làm tâm tình Trần Lâm trở nên vô cùng phức tạp. Hiện tại, với thực lực của hắn nếu muốn đi cứu Ngọc Hương không phải là chuyện dễ dàng gì, huống hồ hắn có thể rời khỏi chỗ này được hay không còn là một chuyện rất khó nói. Mà cây Thất Diệp Thảo này đối với hắn rất quan trọng, chỉ có điều, bây giờ trên người hắn không có phương pháp chế thuốc, cũng không có biện pháp nào đem nó bảo quản được. Như vậy, hắn chỉ có thể trực tiếp đem nó nhai sống mà thôi. Nhưng cây Thất Diệp Thảo này trải qua bốn mươi chín ngàn năm được linh khí thiên địa bồi dưỡng, không cần nói cũng biết dược lực ẩn chứa bên trong cây linh thảo này khổng lồ đến mức nào rồi! Những chuyện như thế này, thật sự làm cho Trần Lâm cảm thấy có chút đau đầu. Hắn nên phải làm gì cho tốt đây?
“Lâm lang, chàng đừng nghĩ nhiều nữa, chàng hãy sử dụng cây Thất Diệp Thảo này trước đi, chuyện đi cứu Hương nhi, dù chúng ta có muốn gấp cũng không gấp được!” Mặc dù trong lòng đang nóng như lửa đốt, nhưng Ngọc Lan cũng không phải là nữ nhân không hiểu chuyện, nàng đương nhiên là biết được chuyện gì nên làm và không nên làm. Huống hồ, nhìn thấy Trần Lâm quan tâm đến chị em nàng như vậy, trong lòng nàng đã cảm thấy ấm áp lắm rồi!
“Lan nhi, chỉ cần ta có thể rời khỏi chỗ này, bất kỳ kẻ nào dám làm tổn thương muội muội của nàng, ta nhất định sẽ để cho hắn trả một cái giá đắc!” Trần Lâm cũng không phải là hạng người hay do dự, hắn dứt khoát đem cây Thất Diệp Thảo kia cẩn thận nhổ lên, sau đó nắm chặt tay nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.