Dưỡng Thi

Chương 36: Bước đi trên Thông Thiên Lộ




“Lan nhi, nàng không sao chứ?” Trần Lâm đem Ngọc Lan ôm vào trong ngực, rồi vội vàng kéo nàng lùi về phía sau một bước.
Một bước này vừa lui xuống, áp lực cũng ngay lập tức biến mất, nhưng trong miệng Ngọc Lan vẫn tiếp tục phun ra một ngụm máu tươi.
“Tướng… tướng công… có phải… có phải… Lan nhi rất vô dụng hay không?” Ngọc Lan yếu ớt thở ra một hơi.
Hiện tại, xương cốt trên người của nàng đã bị đập nát không ít, mà huyết dịch trong người cũng bị đảo loạn hết cả lên. Nếu như không phải lúc trước nàng cùng Trần Lâm ăn được linh quả, rồi cùng hắn song tu, tiếp nhận âm dương nhị khí tẩy rửa qua một lần, thì bây giờ, đừng nói là xương cốt, cho dù là lục phủ ngũ tạng của nàng cũng bị phá hủy hết rồi! Với luồng sức mạnh khi nãy, hoàn toàn không đồng dạng với loại sức mạnh mà trước đó hai người đã vượt qua, nó ít nhất cũng được tăng cường đến cả trăm, ngàn lần, đây đâu phải là khảo nghiệm, mà đây rõ ràng chính là nghiền ép triệt để a!
Thông Thiên Lộ, đường lên trời, nào dễ dàng đi như thế!
“Nàng đừng có ngốc như vậy, nàng là nương tử của ta, là tâm can bảo bối của ta, ai dám nói nàng vô dụng, ta nhất định sẽ đánh chết kẻ đó!” Trần Lâm vừa ôm nàng vào trong lòng, vừa dỗ dành nói.
“Chàng… chàng đúng là đồ ngốc! Khụ khụ!” Ngọc Lan mặc dù đang rất đau đớn, nhưng nghe mấy lời an ủi của Trần Lâm, vẫn vui vẻ cười lên một tiếng, thế nhưng vừa cười như vậy, mấy cây xương trong người lại đâm trúng ngực làm nàng đau đến ho khan mấy tiếng.
“Đừng có cử động, để ta kiểm tra vết thương trên người của nàng, xem như thế nào đã!” Trần Lâm mặc dù không phải là y sư, nhưng hắn thường ngày hay lăn lộn trong thế giới hỗn tạp, một chút thủ đoạn nắn gân, bẻ xương vẫn là có thể làm được.
Chỉ tiếc, lúc này chỗ xương trên người bị gãy của nàng, lại nằm ở vị trí chính giữa ngực, và hai đùi. Hai chỗ này, dù có muốn nắn, cũng không thể nắn dễ dàng như vậy. Với lại, hắn thật sự chịu đựng không nổi a!
“Khụ khụ!” Trần Lâm sau khi nhìn thấy vết thương trên người nàng, vội ho khan một tiếng, sau đó mới đem “y phục” của nàng tháo xuống từng miếng một, cổ họng không ngừng nuốt xuống, khô khan nói: “Nương tử, đây không phải là ta cố ý chiếm tiện nghi của nàng nha! Ta chỉ là chữa thương cho nàng thôi a!”
Mặc dù là đang thanh minh, nhưng ánh mắt của hắn lúc này đã sáng lên như bó đuốc, bây giờ nàng nhìn không thấy, thế nhưng trong lòng hoàn toàn sáng tỏ, cái tên nam nhân này của nàng đang nghĩ cái gì trong bụng rồi!
“Ai nha… Tướng… tướng công… chàng… chàng sờ cái đấy làm gì?”
“Á, đừng bóp… nhột a…”
“Chỗ… chỗ đó… sao chàng lại đâm vào chỗ đó…”
“Ưm… tướng công… chàng… chàng thật xấu… ư…”
Trần Lâm vừa sờ nắn trên người nàng, vừa đổ mồ hôi liên tục, hắn bất đắc dĩ lắc đầu, nghiêm mặt nói: “Lan nhi, nàng còn tiếp tục rên rỉ như vậy nữa, ta thật sự sẽ nhịn không được đâu đấy!”
Lúc này, tên tiểu đệ đệ đang nằm trong khố quần của Trần Lâm đã đứng lên kịch liệt phản ứng rồi, thậm chí Ngọc Lan còn cảm thấy cái vật nóng hổi đó của hắn đang cắm thắng vào khe mông của nàng, nếu như không phải còn cách một tầng vải mỏng, có lẽ nó đã chui tọt vào trong đó tàn phá một trận rồi. May là hắn vẫn còn có chút lương tâm, cố gắng đem âm dương nhị khí trong người rót vào chỗ vết thương của nàng. Đây cũng là một chút phát hiện mới sau khi hai người song tu với nhau.
Trần Lâm đã từng thử đem thứ này di chuyển qua lại trong cơ thể của hai người, nghe Ngọc Lan nói thứ này đối với cơ thể của nàng có tác dụng rất tốt. Cho nên, trong lúc thân mật, Trần Lâm không ngại đem chút âm dương nhị khí ít ỏi trong người của hắn rót vào cơ thể của nàng, đương nhiên mục đích thì chỉ có một, đó chính là làm cho người phụ nữ này của hắn càng ngày càng trở nên xinh đẹp, như vậy hắn thật sự là có được diễm phúc tề thiên nha! Nếu chuyện này mà đồn ra ngoài, không biết có kẻ nào đó sẽ nhảy ra liều mạng với hắn không, nói thế nào đi chăng nữa, thứ âm dương nhị khí này cũng không phải vật phàm a!
May là hai người chỉ có thân mật được một ít thời gian, âm dương nhị khí trong người của Trần Lâm vẫn còn sót lại một ít. Nhưng hiện thời sức khỏe của Ngọc Lan không được tốt, Trần Lâm tất nhiên là không thể đem nàng cởi sạch, rồi sau đó cho tên tiểu đệ đệ của hắn nhét vào trong người nàng, rồi mới truyền âm dương nhị khí cho nàng. Nếu thật sự là làm như vậy, sợ rằng hắn còn chưa kịp chữa trị cho nàng xong, thì nàng đã bị hắn làm cho nửa sống nửa chết rồi. Vì vậy, lúc này Trần Lâm đành phải vất vả đem chút âm dương nhị khí còn sót lại trong người, bứt ra đầu ngón tay, dùng thủ pháp xoa nắn để truyền nó vào trong chỗ vết thương của nàng.
Cũng chính vì thế mà vừa rồi mới có một màn kinh diễm như vậy. Vốn dĩ cơ thể của Ngọc Lan vào lcs bình thường đã rất mẫn cảm rồi, còn gặp phải loại thủ đoạn vừa xoa, vừa nắn rồi truyền âm dương nhị khí vào trong người như thế, nàng làm sao có thể chịu đựng cho nổi, may là nàng vẫn còn tỉnh táo, không rên rỉ thành tiếng đã là tốt lắm rồi!
Qua một hồi lâu, Trần Lâm xoa xoa mồ hôi trên trán, nhìn lấy nữ nhân đã không còn một chút khí lực nào nằm gọn trong ngực mình, hắn có chút bất đắc dĩ, nói: “Lan nhi, nàng có thể tiếp tục đứng lên được không?”
“Ưm!” Trên khuôn mặt phiến hồng của nàng, hiện lên một tia xấu hổ, rồi vội vàng cố gắng đứng dậy. Nhưng lúc này cả người nàng đều mềm nhũn ra như bún, vừa đứng lên được một chút, đã muốn té nhào xuống.
May mắn Trần Lâm phản ứng kịp, đem nàng đỡ ở trước ngực.
“Thôi được rồi, đừng cố sức nữa, để ta ẵm nàng đi tới vậy!” Trần Lâm biết nàng đã bị làm cho có chút kiệt sức, đành phải lắc đầu nói.
“Không được!” Nhưng lúc này Ngọc Lan lại rất kiên quyết, nàng cố gắng đứng thắng người dậy, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, nói: “Tướng công, thiếp nhất định sẽ không làm liên lụy đến chàng nữa đâu!”
Trần Lâm hơi hơi nhíu mày: “Vậy nàng có đi được không?”
“Ừm!” Nàng chỉ gật đầu, sau đó liền không chút do dự đi lên bậc thang ở trước mặt.
Trần Lâm không rõ tại sao nữ nhân này đột nhiên lại đổi tính như vậy? Không phải chỉ cần núp ở trong ngực hắn là được hay sao? Tại sao lại ngu ngốc như vậy chứ? Mặc dù là nghĩ như vậy, nhưng Trần Lâm cũng không có đi lên giữ nàng lại! Hắn biết, có đôi lúc mình cũng cần một nữ nhân như vậy ở bên cạnh, mà không phải là một bình hoa chỉ biết trưng trong phòng để ngắm!
Một bước tiến tới, cả người nàng ngay lập tức trầm xuống, như có ngọn núi nặng mấy ngàn cân đè lên cơ thể. Lúc này, xương cốt trên người của nàng vừa mới được chữa trị xong, đã bắt đầu kêu lên lắc cắc, sắp bị chấn cho vỡ nát nữa rồi!
“Lan nhi!” Trần Lâm có chút lo lắng, đứng ở phía sau lưng nàng, tùy thời đều có thể xông lên, đem nàng kéo lui trở về.
Nhưng ngay tại lúc này, cơ thể Ngọc Lan lại một lần nữa đứng lên, răng ngọc của nàng đã cắn chặt vào nhau, cả người đều là mồ hôi đầm đìa. Trong lòng nàng lúc này có một cỗ ý chí vô cùng mạnh mẽ, vừa rồi, trong lúc cả người nàng bị áp lực cực lớn kia đè ép, suýt chút nữa là mất mạng, nàng mới chợt nhận ra một điều vô cùng quan trọng. Đó là, dù người nam nhân bên cạnh nàng có mạnh mẽ như thế nào, thì vĩnh viễn cũng không thể đem nàng bảo bộc như một đứa trẻ được. Nàng muốn đứng ở bên cạnh hắn, cùng hắn vượt qua một kiếp nhân sinh này, thì nàng nhất định phải tăng cường thực lực của mình lên, ít nhất cũng không thể kém hắn quá xa! Có như vậy, nàng mới có thể vĩnh viễn ở bên cạnh của hắn, không bị hắn bỏ rơi!
Trần Lâm mà biết nguyên nhân tại sao nàng đột nhiên cố chấp như vậy, chắc chắn hắn sẽ kéo nàng xuống đánh mông nàng một trận. Ta là một đại nam nhân a, chẳng lẽ không thể bảo vệ được một nữ nhân như nàng hay sao?
Ngọc Lan lại tiến lên thêm một bước, áp lực lúc này vẫn cứ như cũ, nhưng bước chân của nàng vẫn rất kiên định. Thật ra, thể chất lúc này của nàng đã không hề thua kém bất kỳ một vị tu sĩ cấp bấc Hồn Sư nào rồi, nhưng do từ nhỏ nàng không có tu luyện, cho nên căn cơ không vững, chỉ cần rèn luyện thêm một ít, nàng nhất định sẽ có bước đột phá vô cùng lớn.
Ầm!
Lại một cỗ áp lực mạnh mẽ nữa ập xuống, lần này, nàng đã thật sự bước qua bậc thang thứ chín ngàn chín trăm chín mươi mốt rồi!
Trần Lâm cũng đi theo phía sau, áp lực của mấy bậc thang này, đối với hắn mà nói, mặc dù có chút cường đại, nhưng vẫn có thể chịu đựng được. Thế nhưng, hắn lại không nghĩ tới, bước qua bậc thang thứ chín ngàn chín trăm lẻ một rồi, mà áp lực vẫn không ngừng lại, mà nó thậm chí còn đang tăng dần lên. Chẳng phải nói, càng bước về phía trước, thì áp lực sẽ càng lớn hay sao? Đến lúc này, Trần Lâm cuối cùng cũng hiểu ra một chuyện, thì ra, dưới bậc thang thứ chín ngàn chín trăm, cũng chỉ là dùng để rèn luyện mà thôi, những bậc thang cuối cùng này, mới thật sự là cửa ải cần phải vượt qua.
Hiện tại, tòa cung điện đang treo lơ lửng trước mặt kia, chỉ cách có mấy chục bậc thang nữa là tới, nhưng hai người Trần Lâm lại có cảm giác, dường như nó vẫn còn ở một nơi rất rất xa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.