Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 2) - Hiểu Tinh Cô Tự

Chương 107: Bổ sung thêm (2)




Phần 2
Sở Phi Dương buông quyển sách đang xem trong tay ra, đi đến trước mặt Quân Thư Ảnh, đem hoàng lịch mở ra vài trang, sờ cằm thì thầm: “Thích hợp cưới vợ gả chồng, tế tự (cúng bái), xuất hành. Thích hợp cưới vợ gả chồng a, thật là một ngày tốt đúng không Thư Ảnh?” Sở Phi Dương cười cười nhìn Quân Thư Ảnh.
Quân Thư Ảnh đem tín chỉ (giấy viết thư) thổi thổi, thật cẩn thận bỏ vào trong phong thư, một bên nói: “Đáng tiếc Sở đại hiệp tựa hồ vô duyên với dịp tốt này a.”
“Ngươi lại tri đạo rồi.” Sở Phi Dương một phen kéo lấy Quân Thư Ảnh, khẽ hôn lên trán y.
Quân Thư Ảnh liếc hắn một cái, nói: “Kia cũng là, Sở đại hiệp còn có vô số hồng nhan tri kỷ tán lại (rơi vãi, rải rác) khắp giang hồ. Chỉ cần Sở đại hiệp nói một tiếng muốn cưới vợ, đảm bảo đội ngũ muốn thành thân có thể xếp từ Lãng Nguyệt sơn đến Thương Lang sơn đi.”
“Ân… là có ý sỉ nhục ta sao?” Sở Phi Dương nhướn mày nói, thấy Quân Thư Ảnh tại phong thư cẩn thận bắt đầu viết tên hai oa oa nhà mình lên, không khỏi vừa cười vừa than thở: “Tiểu Thạch Đầu và Tiểu Lân nhi mới đi vài ngày, ngươi vậy mà đã viết thư mong ngóng. Viên Minh Chủ ở một mình ngại cô tịch, hơn nữa lão tuổi cũng đã cao, càng sợ phải sống một mình không ai bồi. Lão thật vất vả đón hai tiểu tử kia tới bồi bồi lão, để bọn chúng ở Đoạn Kiếm sơn trang ngụ thêm vài ngày nữa đi.”
Quân Thư Ảnh khẽ hừ một tiếng nói: “Lão gia hỏa kia mà cô tịch? Lão đang làm Minh Chủ võ lâm cực kỳ vui vẻ, làm sao lại cô tịch!”
Sở Phi Dương nhìn y bộ dáng đối với chuyện xưa vẫn còn canh cánh trong lòng, không nhịn được áp sát hôn môi y một cái, bất đắc dĩ cười nhẹ nói: “Đúng vậy, Viên Minh Chủ đang làm Minh Chủ vui vẻ cực kỳ, nhưng có thể là lão cực kỳ thích hai tiểu bảo bối của chúng ta. Ngươi xem, lão muốn đón hai tiểu tử kia tới bồi vài ngày, phải ba phen bốn bận hướng sư phụ ta cầu tình, bây giờ thừa dịp sư phụ ra ngoài lo sự vụ không có ở trên núi mới có thể thỏa ước nguyện. Ngươi không biết ý lại gửi thư thúc giục sao?”
Quân Thư Ảnh chờ Sở Phi Dương hôn xong liếm liếm khóe môi, trên tay quơ đi quơ lại phong thư: “Ngươi cũng quá coi thường ta, ta chỉ gửi thư nói Tiểu Thạch Đầu hảo hảo chiếu cố đệ đệ, cái này cũng không được sao?”
Sở Phi Dương cầm lòng không nổi mà ôm lấy Quân Thư Ảnh, cười ha ha: “Được, như thế nào không được chứ! Cái này để sau hãy nói, hai tiểu đông tây đi vắng, càng không cần cố kỵ…”
“Tránh ra!” Quân Thư Ảnh đem thư phong thư chụp lên khuôn mặt tuấn tú của Sở Phi Dương, đẩy ghế ra đứng dậy, “Ta muốn đi lên núi tìm người đưa thư, Sở đại hiệp tự mình làm đi, chỉ còn một mình, ngươi lại càng không cần cố kỵ.”
Quân Thư Ảnh nói xong cũng đã ra khỏi thư phòng, Sở Phi Dương cười vang mấy tiếng, cũng sải bước đuổi theo.
Hai người lên núi, đi tới trước đại điện Thanh Phong kiếm phái thì đã thấy một chúng đệ tử vây quanh ở ngoài điện, bên trong tiếng người ồn ào truyền ra, tựa hồ là đang cãi vã.
Sở Phi Dương đi tới, nghiêm mặt khiển trách: “Các ngươi không hảo hảo luyện công, đều chen chúc ở chỗ này làm gì? Sư phụ đi vắng liền dám lười biếng như vậy? Thành ra thể thống gì!”
“Không phải a Đại sư huynh, là nhi tử của tam sư thúc lại tới đây náo loạn, bọn ta sợ tiểu sư đệ  không sắp xếp được mới đến đây nhìn xem.” Một tên đệ tử đứng ra giải thích.
Sở Phi Dương lông mày hơi nhíu lại, chuyện về nhi tử tam sư thúc hắn cũng có nghe, người này trước giờ vẫn là quy củ, vài năm trước sau khi cưới một nữ tử cổ linh tinh quái, không rõ lai lịch gã liền phản nghịch, chính là sau khi thân thủ làm bị thương cha mình người này đã sớm rời khỏi Thanh Phong kiếm phái, lúc này lại tới đây làm cái gì?
Quân Thư Ảnh đi qua Sở Phi Dương, trực tiếp tiến vào đại điện, chứng kiến thấy Tín Vân Thâm mặt mày âm trầm đứng ở trong đại điện đối với nam nhân kia lạnh lùng nói: “Xem ngươi từng là sư huynh của ta, ta không truy cứu ngươi. Tam thúc cũng không muốn gặp ngươi, ngươi đi đi.”
Nam nhân kia nhìn Cao Phóng đúng ở bên cạnh một chút, lại nhìn về phía Tín Vân Thâm, bỗng nhiên cười to hai tiếng nói: “Trong núi không có lão hổ, hầu tử cũng dám xưng đại vương. Ngươi là cái gì chứ? Vị trí chưởng môn còn chưa truyền cho ngươi mà.”
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Người nào lại dám ở trong đại điện ồn ào?” Sở Phi Dương cau mày đi tới.
Nam nhân kia nhìn thấy đúng là Sở Phi Dương, nét mặt tuy vẫn là bất tuân, nhưng đối với Tín Vân Thâm đã có một chút kiêng dè không dám tiếp tục kiêu ngạo như vậy: “Sở sư huynh, nghe nói chưởng môn ra ngoài tìm tung tích ‘Thiên Hạ Vô Song’. Ta cũng không có yêu cầu chưởng môn đem vật đó tặng cho ta, chỉ muốn hỏi chưởng môn là đi phương nào tìm kiếm? Việc này cũng không được biết, Thanh Phong kiếm phái từ lúc nào trở nên hẹp hòi như vậy?”
Cao Phóng vừa nghe cả giận nói: “Chưa từng gặp qua người nào vô liêm sỉ như vậy. Ngươi vứt bỏ lão phụ, phản bội sư môn, hiện giờ làm sao còn có thể diện quay về, còn dám hỏi chúng ta chuyện đông chuyện tây?”
Nam nhân kia cười khẩy: “Ngươi là gì chứ? Một tên yêu nhân ma giáo, không minh bạch theo sát Tín Vân Thâm, lại thật sự cho là mình có quan hệ với Thanh Phong kiếm phái sao? Trên đại điện không tới phiên ngươi nói chuyện. Vân Thâm, ta tốt xấu gì cũng là sư huynh của ngươi, cha ta vẫn đối tốt với ngươi, ngươi hiện giờ trở mặt như vậy không sợ truyền ra ngoài khiến cho danh môn chính phái khác nhạo báng sao?”
Tín Vân Thâm sắc mặt bất thiện còn chưa mở miệng, Sở Phi Dương đang muốn nói gì đó cũng bị ngăn lại, Quân Thư Ảnh đi tới bên người Cao Phóng, đồng thời nhìn về phía nam nhân một thân nham hiểm, hừ lạnh một tiếng: “Hai người chúng ta quả thực không phải người Thanh Phong kiếm phái, đương nhiên cũng không cần kiêng dè danh môn chính phái thanh danh. Ngươi cả gan xuất ngôn cuồng vọng đối với người của ta như vậy, xem ra rất tự tin với võ công của mình. Chúng ta hôm nay tại đại điện Thanh Phong kiếm phái giết ngươi, ngươi thấy sao? Để giữ thể diện cho cha ngươi, Tín Vân Thâm có thể cho ngươi lập cho ngươi một lá bài vị, một lá chết chưa hết tội, một lá chết không có gì đáng tiếc, ngươi nguyện ý chọn cái nào?”
“Ngươi…” Nam nhân kia không nghĩ tới có người to gan lớn mật như thế, dám ở trong điện Thanh Phong phái lại đối với gã xem thường sát lục, gã lời còn chưa dứt, lại cảm thấy một cỗ sát ý trước mặt mạnh mẽ đánh tới.
Gã hoảng loạn chỉ có thể nhảy dựng lên, ba cỗ sắc bén giống như chân khí phóng qua người, găm vào cây cột phía sau gã, lưu lại trên đó ba đạo khắc ngân nhỏ li ti.
Nam nhân kia nhìn khắc ngân trên thân cột, lại xoay người nhìn Quân Thư Ảnh trên đài cao mặt không chút thay đổi đang khoanh tay đứng đó, trợn trừng không dám tin vào mắt mình. Người này vậy mà thật sự dám ở điện đường Thanh Phong kiếm phái thẳng tay hạ sát thủ đối với gã?
Sở Phi Dương ra tay ngăn Quân Thư Ảnh lại, ghé vào lỗ tai y thấp giọng nói: “Dọa hắn là tốt rồi, hắn tốt xấu vẫn là nhi tử của tam sư thúc. Tuy rằng hắn khiến tam sư thúc thương tâm nhưng chắc hẳn Tam sư thúc cũng không muốn nhìn hắn chết bất đắc kỳ tử, kết cục người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Mọi việc còn lại giao cho Vân Thâm đi.”
Quân Thư Ảnh nhìn Sở Phi Dương một cái, từng bước thu hồi nội lực. Sở Phi Dương hướng nam nhân(1) kia nói: “Ngươi tự thu xếp ổn thoả đi.” Nói xong liền dẫn Quân Thư Ảnh và Cao Phóng đến hậu đường thăm hỏi Tam sư thúc bị nhi tử bất hiếu kia chọc cho phát bệnh.
(1): bản raw viết là “nam nhân” nhưng mình nghĩ phải là Tín Vân Thâm mới đúng chứ nhỉ?
Lúc ba người từ trong phòng Tam sư thúc đi ra, Tín Vân Thâm cũng đã đem sự tình ở ngoài đại điện cật lực thu xếp, đang là chạy tới tìm Cao Phóng.
“Tiểu Phóng, ta đã đuổi hắn đi. Ngươi không cần đem lời của hắn để ở trong lòng. Cho dù chúng ta không thể cùng bái thiên địa cao đường (thành thân), nhưng ngươi chính là người Thanh Phong kiếm phái ta, cha ta cùng các vị sư thúc đều thừa nhận, chờ ta tiếp nhận vị trí chưởng môn, ngươi chính là Thanh Phong kiếm phái chưởng môn phu nhân!” Tín Vân Thâm có chút lo lắng nói.
Cao Phóng đưa tay xoa nhẹ đỉnh đầu Tín Vân Thâm một phen, cười nói: “Ngươi lo lắng không đâu, ta làm sao có thể đem lời của người kia để ở trong lòng. Huống chi lúc cha ngươi viết thư trở về nói đang tìm ‘Thiên Hạ Vô Song’, ta cũng biết mục đích của lão rồi.”
“‘Thiên Hạ Vô Song’ kia rốt cục là vật gì?” Sở Phi Dương lên tiếng hỏi, “Trên giang hồ lại còn có báu vật mà ta không biết.”
Mấy người vừa nói chuyện vừa đi đến viện nội lương đình, Tín Vân Thâm phân phó hạ nhân bưng trà tới, rồi cùng mọi người ngồi xuống bàn đá bên trong đình.
“Thứ này có thể nói là một loại linh dược cổ pháp luyện chế, Sở đại hiệp không biết cũng không khó hiểu.” Cao Phóng rủ rỉ nói, “Dựa vào cổ thư (sách cổ) viết về phương pháp luyện ra dược này, tiếp tục lấy sở thuật pháp môn trong sách ra để làm phụ trợ, liền có thể sản sinh hiệu quả không tưởng tượng được. Bất quá bởi vì sở thuật trong đó quá mức huyền diệu, người ta đa số lại đều là theo đuổi tuyệt đỉnh nội lực, muốn dùng để luyện công.”
Tín Vân Thâm có chút nghi hoặc hỏi: “Vậy cha ta tìm nó để làm gì? Lão tuổi đã cao, chung quy không đến mức vẫn còn muốn luyện võ thành ma đi. Nói về võ công, Thanh Phong kiếm phái võ học đã đủ uyên thâm, căn bản không cần thêm bàng môn tà đạo này.”
Cao Phóng trừng mắt nhìn Tín Vân Thâm, tiếp tục sắc mặt hờ hững giảng giải: “Cha ngươi hàng ngày nhàn rỗi không có chuyện gì để làm ngoại trừ dạy dỗ Tiểu Thạch Đầu cùng Tiểu Lân nhi. Lúc trước lão từng nhiều lần hỏi ta về ‘Thiên Hạ Vô Song’, còn cố chấp muốn biết rõ ràng, người kinh mạch bị tổn thương giống như  ta thì có thể mượn nó để tu luyện nội lực hay không. Lại nói bóng nói gió ta đã uống dược hoàn nhưng lại không công hiệu, có phải hay không nguyên nhân bởi vì ta hoàn toàn không có nội lực. Ta xem cha ngươi tám phần là muốn tìm dược đem tới giúp ta khôi phục một chút nội lực, hảo hảo giúp ngươi sinh nhi tử, ta còn thấy lão cho hạ nhân chuẩn bị rất nhiều bổ phẩm danh quý để nấu cho ngươi ăn…” =))
“Phụt…” Cao Phóng lời còn chưa dứt, Tín Vân Thâm vừa mới uống vào một ngụm trà nhịn không được phun ra, “Ngừng, ngừng! Cha ta… Cha ta, lão mỗi ngày muốn loạn thất bát tao đông tây làm cái gì a?”
Cha, ta còn cần phải bồi bổ sao? Tín Vân Thâm cảm thấy sâu trong nội tâm giống như có một vạn con thần thú đang theo gió lao ra. Hiện tại Tiểu Phóng cũng đã lấy dưỡng sinh luận ra để hạn chế tính phúc (chắc là ‘khả năng xôi thịt’ thì phải, hỏi anh GG thì “性福” = “sex”, =.=!) của ta. Tiếp tục bồi bổ, tiếp tục bồi bổ khẳng định y ngay cả giường cũng không để ta thượng ở trên cho tốt quá?! (amen!)
Sở Phi Dương đối với ngôn ngữ trắng trợn đến ‘kinh thế hãi tục’ như vậy sớm đã tu luyện đắc đạo, miễn cưỡng bảo trì hình tượng chỉ có thể khẽ ho hai tiếng.
Hiện trường người nghe, duy nhất có thể bảo trì bát phong bất động, hoàn toàn điềm tĩnh cũng chỉ còn lại một mình Quân Thư Ảnh.
Quân Thư Ảnh nâng chén trà lên thổi thổi lá trà đang bồng bềnh, trầm mặc một lát, nói: “Tín lão đầu… quả không phải người thường.”
Sở Phi Dương cùng Tín Vân Thâm liếc nhìn nhau, không hẹn mà gặp bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài thật sâu.
Sở Phi Dương nắm bả vai Quân Thư Ảnh than thở: “Thật ra thì, hai ngươi cùng sư phụ ta, ở phương diện nào đó rất giống người một nhà…”
Hai vị này thỉnh thoảng khiến người ta ‘ngữ bất kinh nhân tử bất hưu’ (2)… Sở Phi Dương nhìn Tín Vân Thâm một cái.
(2): ‘Ngữ bất kinh nhân tử bất hưu’: Trích câu thơ thứ hai trong bài “Giang Thượng Trị Thủy Như Hải Thế Liêu Đoản Thuật” (Sơ Lược Cảnh Sông Lúc Nước Dâng Cao) của Đổ Phủ. Trong văn cảnh này có thể hiểu là ‘Lời nói mà không làm kinh động được lòng người thì chết cũng không thể yên lòng” <GG đại ca>
Tín Vân Thâm vẻ mặt đau khổ nhìn Đại sư huynh của mình… Vị này quy tắc luôn luôn là ‘Bất minh tắc dĩ, nhất minh kinh nhân’ (3) sao?
Cũng không phải tích dầu thắp đèn a, Sở Phi Dương và Tín Vân Thâm lại một lần nữa cùng lắc đầu than nhẹ.
(3) Cố sự: Tề Uy vương sa vào tửu sắc, ba năm không để ý tới triều chính, quốc nội hỗn loạn bất kham. Tài tử  Thuần Vu Khôn biết Tề Uy vương thích chơi đoán chữ, lúc yết kiến nói rằng  trong vương cung có một con chim ba năm rồi chưa cất tiếng. Tề Uy vương nói: “Thử điểu bất phi tắc dĩ, nhất phi trùng thiên ; bất minh tắc dĩ, nhất minh kinh nhân.”. Dịch nghĩa: “Con chim ấy không bay thì thôi, bay rồi thì vút tận trời xanh, hót rồi thì làm người kinh ngạc”.  Ví von người bình thường không có biểu hiện nổi trội, thoáng cái làm ra thành tích kinh người. <hanguyet2012.wordpress.com>
Trong văn cảnh này, là Tín Tiểu Thâm ý muốn nói Đại sư huynh của mình đã không lên tiếng thì thôi, cứ hễ mở miệng là khiến người ta chấn kinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.