Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 2) - Hiểu Tinh Cô Tự

Chương 49:




Quân Thư Ảnh nhìn vào hai mắt Sở Phi Dương, cảm nhận được sự trấn an của hắn, trong lòng cũng được tìm về một chút bình yên.
“Đây cũng không phải độc dược lợi hại gì, chẳng qua là quấy nhiễu lòng người mà thôi.” Quân Thư Ảnh nói: “Chúng ta phải nhanh tìm được cơ quan, rời đi nơi này.” Huyệt động bí mặt sâu trong mặt đất này sắp làm cho người ta phát điên rồi.
Sở Phi Dương gật gật đầu, không đợi hắn nói gì, Quân Thư Ảnh liền giật ra khỏi hắn, lao đến một góc tường bắt đầu gõ gõ đập đập.
Sở Phi Dương cũng đi sang một bên tỉ mỉ tìm kiếm, dù cơ quan có tinh vi thế nào cũng sẽ luôn có dấu vết để tìm ra được, chỉ cần có kiên nhẫn, phát hiện cũng chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Nhưng mà thời khắc này thứ mà hai người khuyết thiếu nhất cũng lại chính là…kiên nhẫn.
Sở Phi Dương mới chỉ nhìn một lát thôi mà đầu đã đầy mồ hôi, cả người khó chịu, căn phòng nhỏ hẹp này tựa hồ càng ngày càng oi bức, khiến người ta bực bội.
Sở Phi Dương đứng thẳng dậy, mở rồi lại kéo kéo áo, quay đầu nhìn Quân Thư Ảnh một cái, phát hiện y vẫn còn đang chăm chú chậm rãi tìm kiếm.
Sở Phi Dương trong lòng thầm bội phục một chút, mở miệng nói: “Thư Ảnh…”
Bá —— một viên gì đó sáng lên thẳng tắp bay về phía hắn, Sở Phi Dương cuống quít tránh ra, chỉ thấy viên dạ minh châu gắn trên tường phía sau hắn nứt ra thành mảnh nhỏ.
“Câm miệng! Tiếp tục dông dài giết ngươi! Ngươi còn ngại chưa đủ phiền sao?” Thanh âm tức giận của Quân Thư Ảnh truyền tới.
Sở Phi Dương nuốt nuốt nước miếng, quay đầu tiếp tục công việc dang dở. Thôi vậy, lúc này vẫn là không nên trêu chọc y.
Sở Phi Dương một bên sờ soạng tìm kiếm trên tường, một bên lắng nghe tiếng “loảng xoảng, răng rắc” thỉnh thoảng truyền đến từ phía sau, mí mắt không khỏi giật giật. Sinh khí như vậy sao? Hắn cũng chỉ là cảm thấy buồn bực mà thôi. Quả nhiên tu vi của Thư Ảnh vẫn là chưa đủ a ——
“Sở Phi Dương” Sở Phi Dương đang suy nghĩ lung tung, lại đột nhiên nghe thấy Quân Thư Ảnh dùng thanh âm cực kỳ phẫn nộ mà hô cả đại danh của hắn ra, xoay người lại đang muốn đáp trả, thì một ấm trà đã bay lại đây.
“Ta gọi ngươi sao ngươi lại không trả lời?! Nhanh lăn lại đây!” Quân Thư Ảnh vẻ mặt không kiên nhẫn tức giận quát.
Sở Phi Dương không dám chậm trễ cuống quít chạy qua. Quân Thư Ảnh dùng chân đá lên mặt tường: “Nơi này có vấn đề!”
“Ngươi phát hiện cơ quan?!” Sở Phi Dương vui vẻ nói, lại trúng một cái liếc chán ghét, khinh thường của Quân Thư Ảnh.
“Đại hiệp ngài có thể đừng nói mấy lời vô nghĩa nữa được không?! Ta không phát hiện thì ta gọi ngươi làm cái gì? Ngươi tay chân lanh lẹ chút, nhanh kiểm tra đi!” Quân Thư Ảnh sau một trận phát tiết hết lửa giận lên Sở Phi Dương, bực bội thấp giọng “hừ” một tiếng, đi đến bên giường ngọc dùng sức ngồi xuống.
Sở Phi Dương mắt thấy y giống như giám sát ngồi ở chỗ kia trừng mắt với hắn, khẩn trương ngồi xổm xuống bắt đầu làm việc. Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, ngày thường đùa giỡn thế nào cũng được, y hiện tại tựa như một quả pháo lúc nào cũng sẵn sàng nổ, tốt nhất vẫn nên cẩn thận mà làm theo ý y.
Sở Phi Dương lấy ngón tay gõ gõ, thanh âm không đúng lắm, phía sau mặt tường hẳn là trống không. Hắn ngưng tụ một cỗ nội lực lên tay phải, khéo léo nhẹ nhàng mở vách tường kia ra, vừa thăm dò thử nhìn vào trong, đã có chút thất vọng, nơi này căn bản không có cơ quan gì, chỉ đơn giản là một phòng ngầm mà thôi.
Sở Phi Dương vươn tay lấy ra một quyển sách từ bên trong, thuận tay vỗ một cái, bụi bay tứ tung.
Quân Thư Ảnh cũng hiếu kỳ tiến lại gần xem: “Đây là thứ gì?”
Sở Phi Dương nhìn y một cái: “Ngươi không gắt gỏng nữa?!”
Quân Thư Ảnh sửng sốt, nhíu mày nghĩ nghĩ, kéo lấy Sở Phi Dương: “Đến trên giường đi.”
“A?!…” Sở Phi Dương lại càng hoảng sợ: “Nơi…nơi này không biết là địa phương nào, chỉ sợ tai vách mạch rừng a…”
Quân Thư Ảnh đoạt lấy sách, kéo Sở Phi Dương đi đến chiếc giường, nghe hắn nói xong mạc danh kỳ diệu nhìn hắn một cái: “Cái gì?!”
Sở Phi Dương còn chưa kịp đáp lời, đã bị Quân Thư Ảnh ấn lên giường, y cũng tự ngồi xuống bên cạnh.
Sở Phi Dương nháy mắt cảm thấy cỗ mát mẻ thoải mái như thấm vào ruột gan chảy vào thân thể. Sự nóng nảy bứt rứt ban đầu đột nhiên thối lui.
“Khối ngọc thạch này tựa hồ có tác dụng an thần.” Quân Thư Ảnh sờ sờ ván giường dưới thân. “Thật sự là bảo bối nha. Xem ra Giang Tam nói rằng trên đảo này có hi thế trân bảo, cũng không phải không có khả năng.”
Sở Phi Dương còn chưa kịp vì mình hiểu sai ý mà cảm thán, nghe xong lời này liền cười nói: “Ngươi muốn cái giường này, ân, cũng đúng, Tiểu Thạch Đầu và Lân Nhi càng lúc càng lớn, phí tổn chi tiêu chỉ sợ cũng căng ra.”
Quân Thư Ảnh liếc hắn một cái, “hừ” nói: “Ta làm ma giáo giáo chủ nhiều năm như vậy, người xấu cũng không phải làm không a. Cái khác không nói, hoàn toàn có thể nuôi lớn Tiểu Thạch Đầu cùng Lân Nhi trong phú quý. Tương lai chúng trưởng thành, cũng nhất định là một thân quý khí phiên phiên công tử, tuyệt sẽ không làm mấy cái đại hiệp vớ vẩn quanh năm suốt tháng thô y bố phục, một mình vất vả bôn ba.”
Sở Phi Dương bất đắc dĩ thở dài: “Ngươi làm người xấu thực sự đáng tự hào sao? Ngươi đừng tổn hại ta nữa đi, nhanh nhìn xem trên sách kia viết gì?”
Quân Thư Ảnh đưa sách cho hắn. Sở Phi Dương vừa mở ra thì thấy, chẳng qua là một ít thơ ca rất bình thường, tình tình ái ái tư tư niệm niệm a, hình như là người nào đó viết thơ tình.
“Trách không được trong gian phòng này có một cỗ tử oán khí a, thì ra là một kẻ si tình.” Sở Phi Dương trêu ghẹo nói.
Quân Thư Ảnh nhíu mày tiếp nhận quyển sách cẩn thận lật xem.
“Sao vậy, ngươi thích mấy thứ này?” Sở Phi Dương nhếch cao lông mày hỏi.
Quân Thư Ảnh không thèm để ý tới hắn, chỉ một mực lật từng trang từng trang càng về sau càng nhanh, còn lại vài trang cuối cùng thì chỉ qua loa nhìn lướt qua, liền khép lại sách giao lại cho Sở Phi Dương.
“Trong quyển sách này mỗi trang đều có một chữ “Giang”.” Quân Thư Ảnh nói: “Không biết cùng Giang Tam có quan hệ gì hay không?”
Sở Phi Dương lại mở ra xem lại một lần nữa, quả nhiên. Một số là viết trong bài thơ, một số lại viết trong góc, mỗi trang đều có.
“Chủ nhân tập thơ này không phải là yêu say đắm cái tên Giang Tam kia đi?” Sở Phi Dương lúc này là thật sự kinh ngạc rồi: “Ta đã nghĩ trăm ngàn lần là Giang Tam nhất định có âm mưu gì đó, chuyện này…cũng quá vượt qua lẽ thường rồi.”
Quân Thư Ảnh trước mắt cũng hiện ra khuôn mặt của Giang Tam, khá tán thành mà gật gật đầu: “Ân, quả rất khó lý giải a.”
“Nhị vị một mình tự tiện xông vào phòng ngủ của người khác, nhưng lại có vẻ không coi mình là khách nhân a.” Một đạo thanh âm đột nhiên không biết từ đâu vang lên.
Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh cảnh giác ngẩng đầu nhìn, căn phòng rộng lớn nhìn không xót một thứ gì, ánh sáng dạ minh châu chiếu sáng từng góc, nhưng không thấy có người xuất hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.