Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 2) - Hiểu Tinh Cô Tự

Chương 5:




“Chuyện này…không biết tại hạ có thể giúp gì được không?” Tuy trong lòng đã dự đoán được đại khái là do Quân Thư Ảnh gây rắc rối, nhưng trên mặt Sở Phi Dương vẫn ung dung thản nhiên cười nói.
Lúc này đến lượt Sở Vân Phi không được thoải mái. Y cười cười, tựa hồ cân nhắc cách dùng từ, cẩn thận mở miệng nói: “Tại hạ chẳng qua là điều tra ra được chút ít tin tức, có thể nói cho Sở đại hiệp biết ở đây…thực ra có một ít manh mối. Mấy tin tức này nguồn gốc cũng tương đối phức tạp, còn đề cập đến nhiều nơi khác nữa. Tại hạ vô năng, không thể nhất nhất phân biệt thật giả, chỉ có thể đến từng nơi hỏi thăm. Hiện giờ tìm đến Sở đại hiệp ngài, cũng chỉ là…chỉ là….ai, tại hạ nóng lòng tìm kiếm, nếu có chỗ đắc tội mong Sở đại hiệp lượng thứ.”
Sở Phi Dương thấy cậu cân nhắc từng câu từng chữ nói, mặt đỏ tai hồng, lường trước cậu chạy đến nhà người ta thẩm tra hỏi họ có phải thâu kiếm nhà mình hay không, đã là vô cùng khó khăn. Huống chi tình cảm kính ngưỡng cậu ta đối với mình không giống làm bộ, liền cũng không muốn làm cho đứa nhỏ thành thật này khó xử, thở dài một hơi, nói: “Không dối gạt ngươi, hai ngày trước, một người bằng hữu của ta đích xác mang về một đoạn kiếm, nhưng ta không biết y có được từ đâu. Không bằng ngươi chờ một lát, đợi vị bằng hữu kia về, ta thay ngươi hỏi y một chút cho rõ ràng, nếu quả thực là vật của quý phái, ta nhất định bảo hắn trả lại.”
Sở Vân Phi vừa nghe nói như thế, gương mặt ngượng nghịu liền biến mất, có chút hạnh phúc, tươi cười rạng rỡ nói: “Như vậy xin đa tạ Sở đại hiệp”. Sau đó lại có chút suy tư nghi hoặc nhìn Sở Phi Dương vài lần.
Sở Phi Dương biết cậu đang suy nghĩ cái gì, cũng không vạch trần, chỉ nâng chung trà lên uống, rồi cùng y nói một chút chuyện giang hồ.
Sở Vân Phi cố gắng nhịn xuống, muốn nói lại thôi, vài lần như vậy, rốt cuộc đành hỏi: “Sở đại hiệp, có câu này không biết nên hỏi hay không. Chỉ là tại hạ tò mò…vị bằng hữu này theo như lời Sở đai hiệp là người ra sao?”
Sở Phi Dương chân mày vừa nhấc, đang định mở miệng, vài âm thanh mềm mại của trẻ con từ ngoài cửa truyền đến.
Sở Vân Phi nhìn ra bên ngoài chỉ thấy một tiểu oa nhi trăng trắng, mập mạp xuất hiện ngoài cửa, bàn tay nhỏ bé đỡ lấy khung cửa, gian nan vượt qua ngưỡng cửa cao cao, sau khi đứng vững, vỗ vỗ phần áo bông cọ cọ vào ngưỡng cửa, đôi chân ngắn bước từng bước, vui vẻ chạy về phía Sở Phi Dương.
“A cha, ôm—” Tiểu Thạch Đầu chạy ào vào lòng Sở Phi Dương, làm nũng nói.
“Đây là…” Sở Vân Phi có chút kinh nghi hỏi.
Tiểu Thạch Đầu nghe tiếng, quay đầu nhìn Sở Vân Phi ngồi ở một bên, thấy người nọ hai mắt sáng quắc nhìn mình, có chút ngượng ngùng đem mặt vùi vào trên đùi Sở Phi Dương, thân thể tròn vo vặn vẹo hai lần.
Sở Phi Dương bất đắc dĩ ôm lấy bé con, đặt lên đùi mình.
“Đây là khuyển tử, ngày thường quản giáo không nghiêm, khiến cho Vân Phi huynh đệ chê cười rồi.” Sở Phi Dương giúp Tiểu Thạch Đầu sửa lại mũ và xiêm y bị lệch, có chút bất đắc dĩ cười nói.
“Này…cái này…” Sở Vân Phi mục trừng khẩu ngốc. Cậu chỉ nghe nói Sở Phi Dương cùng người trong ma giáo có giao hảo, cũng nghe nói Sở Phi Dương lần trước lên Lãng Nguyệt Sơn có mang theo hai tiểu oa nhi bên người, giang hồ đồn đãi cũng nghe không ít. Tin đồn đương nhiên không có lời nào hay, chỉ nói Sở Phi Dương cùng yêu nhân ma giáo có quan hệ mờ ám, rồi lại với người phụ nữ khác sinh hai đứa con, trong đó ô ngôn uế ngữ dâm loạn không chịu nổi, mỗi khi nghe thấy Sở Vân Phi phi thường nổi giận.
Hiện tại nghe Sở Phi Dương chính miệng giải thích thân phận đứa nhỏ này, Sở Vân Phi khó hiểu rồi thôi, liền bình thường trở lại.
Cậu luôn luôn không tin Sở Phi Dương lại cùng kẻ gian tà cấu kết, càng không tin tưởng những lời tục tĩu dơ bẩn phỉ báng Sở Phi Dương. Hiện giờ nếu Sở Phi Dương chính miệng thừa nhận đứa nhỏ là con mình, vậy chuyện cùng người trong ma giáo hiển nhiên là giả dối, hư ảo, chỉ là có người ác ý bịa đặt.
Sở Vân Phi cảm thấy đã nghĩ thông suốt chuyện này, tâm tình tự nhiên tốt hẳn lên. Tỉ mỉ nhìn tiểu oa nhi ngồi trên đùi Sở Phi Dương đang tò mò đánh giá cậu, mới cảm thấy được oa nhi này mặt mày tinh xảo, giống như một tiểu tiên đồng phấn trang ngọc trác, cảm thấy vô cùng yêu thích. Nghĩ đến bộ dạng đứa nhỏ này động lòng người lại lanh lợi, Sở phu nhân hẳn cũng phải là nhân gian tuyệt sắc, nhân phẩm dịu dàng, cùng với Sở Phi Dương nhất định là lang tài nữ mạo* (trai tài gái sắc) thần tiên quyến nữ. Những lời đồn đãi giang hồ quả thực là đáng phỉ báng, trong lòng lại vui mừng vài phần.
“Lệnh công tử tuy tuổi còn nhỏ nhưng tướng mạo bất phàm, lại có Sở đại hiệp dạy dỗ, tương lai nhất định không tệ.” Sở Vân Phi cười nói, lại thấy mình quá mức khách sáo, có chút xấu hổ cười cười: “Ta thấy tiểu oa nhi này bộ dạng thực sự rất đáng yêu, Sở đại hiệp hảo phúc khí.”
Tiểu Thạch Đầu nghe thấy người khác khen mình, ngượng ngùng cười cười với Sở Vân Phi, để lộ hàm răng sữa nhỏ, lại xoay người ôm cổ Sở Phi Dương, chôn mặt vào vai hắn, Sở Phi Dương vỗ vỗ lưng bé con ha ha cười.
Hai người hàn huyên một lúc, đợi “vị bằng hữu” của Sở Phi Dương quay trở lại.
“Đoạn kiếm nào?” Quân Thư Ảnh nhướng mày.
Sở Vân Phi ngay từ đầu nhìn thấy “ma giáo yêu nhân” – Quân Thư Ảnh, trong lòng đã có chút không thoải mái, hiện giờ lại thấy y sắc mặt không kiên nhẫn, trong lòng càng thêm ách tắc. Tuy rằng nể mặt Sở Phi Dương vẫn khách khách khí khí, nhưng cũng bắt đầu có chút giận dữ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.