Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 3) - Phong Vũ Vô Cực

Chương 104: Đặc điển 4 – Thiên hạ đệ nhất nhân




Thanh Phong kiếm phái là một danh môn đại phái nổi danh nhất trong chốn giang hồ, hàng năm đều thay mặt võ lâm Trung Nguyên tổ chức rất nhiều hoạt động, mục đích chính là hoạt náo giang hồ, phát hiện nhân tài mới, cũng là để các môn các phái thuận tiện giúp các đệ tử trẻ tuổi trong phái mình tìm kiếm một mối lương duyên giai ngẫu.
Mà trong số các hoạt động đó, thanh thế nhất chính là “Thiên hạ đệ nhất nhân” được tổ chức vào dịp đầu xuân. Đây chỉ là một trận luận võ. Trong giang hồ luận võ lớn lớn nhỏ nhỏ nhiều như sao trời nhưng duy chỉ có luận võ này là có vị trí nhất, được võ lâm nhân sĩ công nhận. Cũng vì thế mà ý nghĩa của nó đương nhiên cũng phi phàm, địa vị cũng khác biệt.
Trước kia nó chỉ là một đại hội luận võ trong nội bộ Thanh Phong kiếm phái, nhằm khích lệ tinh thần võ học của các đệ tử ngày một cao hơn. Nhưng kể từ khi Sở Phi Dương mười bốn tuổi lần đầu tham dự thì năm nào hạng nhất cũng ghi danh hắn. Cho đến khi hắn bước chân vào giang hồ, xưng ra danh hiệu đệ nhất thiên hạ thì đại hội luận võ này mới dần trở thành trận đấu võ “Thiên hạ đệ nhất nhân”.
Kẻ từ đó đại hội luận võ này đã không còn chỉ giới hạn trong nội bộ Thanh Phong kiếm phái nữa mà các đại môn phái khác bất kể là nổi danh hay vô danh trên giang hồ cũng đều đến tham dự, phía sau còn có Võ Lâm minh chống lưng, nhưng vẫn mượn Thanh Phong kiếm phái làm nơi võ lâm Trung Nguyên nhẫn sĩ tỷ thí. Như vậy nếu có đoạt được danh hiệu thì cũng không quá lấy đó làm cao ngạo.
Mấy năm gần đây Sở Phi Dương rất ít khi tham dự nữa, cũng không phải bởi vì địa vị so với ngày trước bất đồng, chẳng thèm tham gia. Phải biết rằng, giang hồ luân chuyển nhân tài luôn luôn xuất hiện, Trường Giang sóng sau xô sóng trước, nếu như chỉ vì vinh quang ngày trước mà tự mình trầm mê thì chẳng bao lâu sau sẽ bị nhân tài mới xuất hiện đạp ở dưới chân, bị sóng sau quét sạch đến nỗi một mẩu cặn bã cũng chẳng còn.
Giang hồ đua tranh, cũng thực tàn khốc.
Lại nói, Sở Phi Dương tuy rằng sớm thành gia lập thất, dưới gối đã có hai nhi tử, nhưng hắn vẫn là lớp người trẻ tuổi, lòng tranh cường háo thắng vẫn còn đó, vì vậy một sự kiện quy tụ võ lâm tinh anh khắp thiên hạ như vậy hắn sao có thể không để mắt.
Chẳng qua thật sự là quá bận rộn. Một môn phái lớn như vậy, Tín Bạch đã dần không quản mọi việc, Vân Thâm còn nhỏ, hắn thân là Đại sư huynh đương nhiên phải tận lực giúp đỡ. Chưa làm thì chưa biết, lúc quản việc rồi thì mới phát hiện, thì ra trong môn phái có biết bao nhiêu việc vụn vặt thượng vàng hạ cám cần phải lao tâm lao lực. Kể cả là đại hội luận võ một năm mới tổ chức một lần, mới nhìn thì đơn giản nhưng phía sau tất cả việc lớn việc nhỏ cũng phải chờ hắn định đoạt, đến khi thực sự bắt đầu luận võ thì hắn cũng không còn dư bao nhiêu tinh thần và thể lực để tham gia thi đấu nữa.
Đáng lẽ những việc thế này Cao Phóng là người trông nom mới phải, thế nhưng nhìn y có vẻ rất chừng mực như vậy đó nhưng biện pháp quản lý thì lại dị thường, đơn giản mà thô bạo, gây sức ép đến nỗi mọi người trong phái từ trên xuống dưới ai cũng không ngừng kêu khổ, ngay cả Tín Vân Thâm cũng không dám tiếp tục nhờ vả y, chỉ có thể đem tất cả sự vụ chất đống đặt lên đầu Đại sư huynh hắn.
Còn Quân Thư Ảnh, tuyệt đối càng không thể trông cậy vào.
Sở Phi Dương cũng bởi vậy thường xuyên cảm thấy nghi ngờ, chẳng biết lúc trước Thiên Nhất giáo kia rốt cuộc là tồn tại như thế nào?! Lại còn có thể gây tại họa một phương, càng kỳ quái khó hiểu.
Cho đến khi Thanh Lang bởi vì có sự vụ cần đi đến Thanh Phong phái, hai vị thanh niên tài tuấn từng khuynh đảo ở trên giang hồ có cơ hội bí mật ngồi uống rượu với nhau kể khổ, lúc này mới phát hiện, đối phương cũng giống mình vì người khác mà phiền não, thì không khỏi cảm thông cho nhau, tình nghĩa đương nhiên cũng sâu đậm thêm một phần.
“Nói đến Thư Ảnh, ta cảm thấy Thư Ảnh gần đây giống như có tâm sự.” Sở Phi Dương châm đầy ly rượu cho Thanh Lang, nhíu mày nói.
“Tâm sự?! Thư Ảnh có tâm sự gì còn có thể giấu được Sở huynh ngươi?” Thanh Lang nhíu mày.
Sở Phi Dương xoay xoay ly rượu bạch ngọc trong tay, lắc đầu nói: “Ta cảm thấy… gần đây Thư Ảnh luôn lén lút nhìn ta.”
Vừa dứt lời, rượu trong miệng Thanh Lang không nhịn được phun ra ngoài.
Sở Phi Dương khẽ vung tay, dùng nội lực đánh tan ngụm rượu đang bay tới người mình, sắc mặt không chút thay đổi nhìn y.
Thanh Lang không có chút nào giữ hình tượng, đập bàn cười ha hả, chỉ vào Sở Phi Dương nói: “Sở… Sở huynh, ta không ngờ huynh lại là người biết nói đùa như vậy!”
“Ta nói thật.” Sở Phi Dương thấy Thanh Lang cười đến mức xiêu vẹo thì buồn bực nói.
Thanh Lang sau khi cười đủ, mới thở một hơi thật dài, vỗ vỗ bả vai: “Sở huynh, không cần nghĩ ngợi nhiều, nghĩ nhiều không có lợi cho thân thể của huynh.”
“Cút.” Sở Phi Dương gạt bàn tay y ra, than thở rồi rót rượu xuống bụng.
Mặc kệ Thanh Lang nói như thế nào, Sở Phi Dương vẫn tin vào trực giác của mình. Chỉ cần Quân Thư Ảnh ở bên cạnh hắn, cho dù không cần quay đầu lại, Sở Phi Dương cũng có thể cảm giác được tầm mắt của y đang hướng về phía mình. Nhưng mỗi khi hắn vừa quay đầu lại thì Quân Thư Ảnh cũng lập tức quay mặt đi, giả bộ không nhìn hắn.
Sở Phi Dương nhìn người đang nâng cằm trông về nơi khác kia, thái dương giật thót, bộ dạng giả bộ như vậy cũng quá lộ liễu đi. Trên Thương Lang sơn không dạy “Thử địa vô ngân tam bách lưỡng, cách bích Vương nhị bất tằng thâu” sao?!
(Thử địa vô ngân tam bách lưỡng, cách bích Vương Khả bất tằng thâu: chỉ người tự cho mình là thông minh, muốn giấu giếm, che giấu việc gì đó, nhưng kết quả thì ngược lại, càng khiến bại lộ hơn.)
Biết rõ y đang giả bộ, nhưng lúc hỏi thì cái gì cũng hỏi không ra, Quân Thư Ảnh miệng kín như bưng, một chữ cũng không hé.
Sở Phi Dương không khỏi có chút cảm khái. Quân Thư Ảnh trước kia là một người thẳng thắn a, cho dù là lúc ban đầu hai người đối chọi gay gắt, Quân Thư Ảnh cũng không giấu được hắn cái gì. Nhưng bây giờ có tâm sự thì lại không nói với hắn, không biết học thói xấu từ ai.
Quân Thư Ảnh không muốn nói, Sở Phi Dương cũng không nỡ truy vấn đến cùng, chỉ làm như không biết gì cả. Dù sao bị Quân Thư Ảnh nhìn lén, tư vị cũng không tệ nha.
Chuyện này có thể làm như không biết nhưng còn có một việc, Sở Phi Dương không nói với Thanh Lang, cũng là chuyện khiến hắn đau đầu nhất.
Trăng lên đỉnh đầu, cả ngày ở trên núi thu xếp công việc lúc này Sở Phi Dương mới về đến nhà. Sau khi rửa mặt, thay y phục sạch sẽ xong, hắn mới lên giường nằm.
Quân Thư Ảnh bị hắn đánh thức, quay đầu lại, dung mạo tuấn tú dưới ánh trăng lộ ra một tầng nhu hòa.
“Ngươi đã về.” Quân Thư Ảnh chớp chớp con mắt buồn ngủ, thanh tỉnh một chút, mở miệng nói.
“Ân, đánh thức ngươi?” Sở Phi Dương thấp giọng nói, đưa tay ôm y vào lòng.
Quân Thư Ảnh thuận theo lực đạo của hắn, nhích lại gần hơn, sợi tóc mềm mại khiêu khích ở cổ hắn cọ cọ mấy lần, khiến Sở Phi Dương có chút tâm viên ý mã.
Quân Thư Ảnh khẽ ngáp một cái, chưa dứt được ra khỏi cơn buồn ngủ: “Đừng nói chuyện nữa, ngủ đi…”
Sở Phi Dương ôm thân hình ấm áp ở trong lòng, nhịn không được đưa tay nâng cằm Quân Thư Ảnh lên, tinh tế hôn xuống.
Lông mi Quân Thư Ảnh giật giật, nhưng vẫn không mở mắt mà chỉ hơi hé môi, để đầu lưỡi dịu dàng kia thâm nhập miệng mình.
Phục tùng như vậy?! Sở Phi Dương nhíu mày, bắt đầu được đằng chân lân đằng đầu.
Quân Thư Ảnh tuy rằng chìm đắm trong nụ hôn nhưng vẫn cảnh giác một phát bắt được bàn tay hư hỏng của Sở Phi Dương, trừng mắt nhìn hắn một cái xong liền xoay thân sang chỗ khác, cuộn tròn người lại không để Sở Phi Dương đạt được mục đích.
“Ngươi bận rộn cả ngày rồi, không mệt sao? Đừng nháo ta.”
“Ta có thể nháo ngươi thì đương nhiên là không mệt, đa tạ Quân công tử quan tâm. Ngươi mau tới đây.” Sở Phi Dương oán hận cắn răng, vươn tay ra muốn kéo tên gia hỏa đã châm hỏa lại không chịu dập hỏa kia lại.
Cần biết rằng, đây cũng không phải là lần đầu tiên! Nửa tháng, Quân Thư Ảnh đã nửa tháng không cho hắn chạm vào! Tên gia hỏa này đang nghĩ cái gì? Muốn mưu sát thân phu sao?!
Quân Thư Ảnh quyết định giữ chủ kiến, không hợp tác chính là không hợp tác, không chịu trách nhiệm chính là không chịu trách nhiệm, mặc cho dục hỏa cùng với lửa giận của Sở Phi Dương đã cháy hừng hực, cuối cùng đành phải tinh bì lực tẫn, chấp nhận từ bỏ mà thôi.
“Luận võ sắp tới, ngươi cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức, không được suốt ngày trầm mê sắc dục, thân thể cạn kiệt.” Quân Thư Ảnh thấy hắn rốt cuộc cũng từ bỏ ý định thì nghiêm túc khuyên nhủ.
“Cái gì?” Sở Phi Dương trừng mắt nhìn, “Ai nói ta muốn tham gia luận võ? Không đúng! Ta trầm mê sắc dục khi nào? Ta không phải trầm mê ngươi sao?”
Quân Thư Ảnh quệt quệt khóe môi: “Ngươi không cần cưỡng từ đoạt lý, tóm lại ngươi hảo hảo chuẩn bị. Những chuyện vụn vặt ta và Cao Phóng sẽ giúp ngươi xử lý, ngươi cũng không cần bận tâm.” Nói xong lại đánh một cái ngáp, chạm chạm vào bên người Sở Phi Dương, hai mắt nhắm lại, nhíu mày nói: “Không nói nữa, ngủ đi.”
Sở Phi Dương nhìn Quân Thư Ảnh lại không chút phòng bị tiến vào trong lòng hắn, nhịn không được thở dài. Vừa không muốn để hắn chạm vào lại vừa muốn được hắn ôm ngủ, thực rất là biết cách tra tấn người khác. So ra thế này càng khiến hắn tinh bì lực tẫn hơn.
Sở Phi Dương cam chịu số phận ôm lấy thân thể đang nhích tới gần kia, thành thật nhắm mắt đi ngủ.
Hắn không muốn cưỡng ép y, mà chỉ muốn dùng nhu tình như vậy sủng ái y, dường như mãi mãi cũng không đủ.
Đối với Sở Phi Dương mà nói, tham gia luận võ hay không cũng không quan trọng, nếu Quân Thư Ảnh và Cao Phóng đã chủ động ôm lấy những việc trong Thanh Phong phái thì hắn cũng vui vẻ để hai người bọn họ giúp đỡ mà tham gia.
Hơn nữa đại hội luận võ năm nay cũng không phải là hoàn toàn không thú vị, cũng có điểm đáng mong đợi. Liên tiếp rất nhiều năm, danh vị “Thiên hạ đệ nhất nhân” đều được duy nhất một người nam nhân đoạt lấy, hiện giờ người đó lại ngày một nổi danh hơn trong giang hồ, đã mơ hồ có chút khí thế hậu sinh khả úy.
Sở Phi Dương không để ý tới cái hư danh thiên hạ đệ nhất kia, nhưng sớm đã muốn được chạm mặt nam nhân này, khổ nổi mãi mà không có cơ hội. Đại hội luận võ lần này thực ra cũng là một cơ hội tốt.
Mọi chuyện cụ thể thế nào không nhắc tới, chỉ biết cuối cùng Sở Phi Dương vẫn là vững vàng mang được tấm danh vị “Thiên hạ đệ nhất nhân” đã có phần cũ kỹ về nhà, quan trọng nhất là còn kết giao được với một bằng hữu đáng để kết giao.
Buổi tối hôm đó, Quân Thư Ảnh nhìn mấy chữ rồng bay phượng múa trên tấm danh vị kia, nét mặt lộ ra biểu cảm hết sức vừa lòng.
Sở Phi Dương ôm lấy y từ phía sau, cười nói: “Ta nói ngươi a, cứ như vậy mà nhìn thứ này?! Danh hào này nghe thì sướng tai nhưng mà tấm biển thì quá lớn đi, treo trong nhà thì có điểm hơi quái gở.”
Quân Thư Ảnh sờ sờ cằm đánh giá, cũng gật đầu nói: “Đúng là treo lên thì có chút không hợp lý, lại không ăn nhập gì với cách bài trí trong nhà chúng ta, vậy thì đừng treo nữa.”
Vung tay lên, “Thiên Hạ đệ nhất nhân” mà Sở Phi Dương vất vả chiến thắng đem về cứ như vậy bị ném vào một góc trong thư phòng chờ phủ bụi.
Sở Phi Dương dùng lực nhấc Quân Thư Ảnh lên, cười nói: “Hiện tại đại hội luận võ đã kết thúc, tướng công của ngươi cũng đã không khiến ngươi thất vọng, lần này ngươi nên nói cái gì đi chứ?”
Cho dù đã qua bao nhiêu năm đi nữa Quân Thư Ảnh vẫn không học được cách thản nhiên đáp lại lời trêu ghẹo của Sở Phi Dương, ngoảnh đầu nhìn sắc trời vẫn còn sáng, Quân Thư Ảnh mấp máy môi nói: “Trước mang ta đi tắm rửa…”
Một ngày nào đó nửa năm sau, Sở Phi Dương vừa từ trên núi trở về đã chạy ngay vào thư phòng lục lọi một phen.
Quân Thư Ảnh cầm một quyển sách đứng dựa lưng ở cửa thư phòng, một chút tò mò hỏi: “Phi Dương, ngươi muốn tìm cái gì?”
“Tấm biển kia đâu?! Ta nhớ khi đó để ở chỗ này mà, tại sao giờ lại không thấy?” Sở Phi Dương di chuyển giá sách, nhòm về phía sau, nói.
“Tấm biển gì?” Quân Thư Ảnh hoàn toàn không biết gì, mở miệng hỏi.
Sở Phi Dương xoay người nhìn y, lắc đầu thở dài nói: “Ngươi cái tên gia hỏa này, khi đó muốn có được chính là ngươi, hiện tại nháy mắt một cái đã quên cũng là ngươi. Để ta nói cho ngươi nhớ, gây sức ép cho ta, bắt ta nhịn hơn nửa tháng.”
“A, cái kia ấy hả?” Sở Phi Dương vừa nói Quân Thư Ảnh liền nhớ ra ngay, “Ngươi đi theo ta.”
Sở Phi Dương đi theo Quân Thư Ảnh tới phòng của Thạch Đầu và Lân nhi, Quân Thư Ảnh chỉ vào bàn học trong phòng nói: “Nó ở chỗ này mà, ngươi hiện tại tìm nó làm gì?”
Sở Phi Dương trợn to mắt nhìn “Thiên hạ đệ nhất nhân” được lấy ra để hai đứa trẻ làm vật kê chân bàn, quay đầu nhìn Quân Thư Ảnh, ngược lại khuôn mặt Quân Thư Ảnh đầy vẻ thản nhiên.
“Ngươi không phải quan tâm đến tấm biển này sao? Tại sao cam lòng lấy ra kê chân bàn như vậy?!” Sở Phi Dương không dám tin, hỏi.
“Ai nói ta quan tâm thứ này, chẳng qua cũng chỉ là một cục sắt, lấy ra kê chân bàn thật ra cũng rất hợp lý đi. Ngươi bây giờ cần thì lấy ra cũng được.” Quân Thư Ảnh cũng mạc danh kỳ diệu nhìn Sở Phi Dương một cái, khom người rút vật kia ra.
Sở Phi Dương tiến đến giúp, quay đầu nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Quân Thư Ảnh, trong lòng giật mình cái thót.
Từ lúc nào vị Quân công tử yêu nhất danh lợi này nhà mình lại thay tính đổi nết rồi? Nếu là trước kia y lại còn không đem tấm biển này đi cúng bái, hiện tại lại có thể lấy ra làm cái cục kê chân bàn?
Sở đại hiệp anh minh thần vũ nào biết, Quân Thư Ảnh đại khái vĩnh viễn sẽ không thể nói ra lý do.
Quãng thời gian trang chủ “Thiên hạ đệ nhất nhân” nào đó thanh danh lên cao, Quân Thư Ảnh nghe được thì hết sức không vui. Danh vị “Thiên Hạ đệ nhất nhân” này, chỉ có đứng đằng trước tên Sở Phi Dương thì mới dễ nghe, dễ nghe hơn rất nhiều so với đặt trước bất kỳ một cái tên nào khác.
Sự thật, chỉ đơn giản như vậy thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.